Sắc mặt Mạn Yêu hơi thay đổi, trong lòng biết người này nhìn thấy nàng cả cái tay nải cũng không có, cố ý lấy bạc ra nói khiến nàng biết khó mà lui. Nàng không đợi hắn nói xong, cầm lấy kiếm trong tay "bang" một tiếng, nện lên trên quầy, mang theo cảnh cáo trầm giọng hỏi: "Ngươi xem thanh kiếm này, có trị giá năm trăm lượng hay không?" Chưởng quầy bị khí thế này của nàng sợ tới mức sửng sốt, vội lui ra đằng sau mấy bước, sắc mặt sợ hãi, giọng nói bi ai thê lương, nói: "Khách... khách quan, ngài là người có thân phận! Ta đây là làm ăn buôn bán, dựa vào mấy gian phòng này nuôi sống cả gia đình, thật vất vả gặp được Thần Tài, ta cũng không có lý nào đem tiền đẩy ra bên ngoài có đúng không? Ngài thông cảm thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn cầu sinh nhai của bọn tiểu dân chúng ta đi, ta ở chỗ này thay lão nương(mẹ già) tám mươi tuổi cùng đứa cháu một tuổi rưỡi cảm ơn ngài!" Nói xong liền khom lưng chắp tay thi lễ, bộ dáng kia thật là cảm động đến rơi nước mắt. Mạn Yêu nắm chặt kiếm trong tay, trong lòng cực kỳ buồn bực nhưng lại không có chỗ phát tác, người nàng hận là Khải Vân đế, cũng không thể bởi vì người nam nhân đáng giận kia mà làm khó lão bản của một khách điếm nho nhỏ đi? Nhưng mà, vị trí của khách điếm này hẻo lánh, trong phạm vi năm dặm không thấy dân cư, đêm hôm khuya khoắc, nàng phải đặt chân ở nơi nào? Huống chi, đổi chỗ, nàng còn phải nghĩ cách tiết lộ hành tung mà không để lộ dấu vết, chỉ sợ một chút vô ý, liền có khả năng thua hết cả ván cờ. Nàng đang do dự, Khải Vân đế khoác áo khoác đỏ sậm không nhanh không chậm đi xuống lầu, nhìn nàng, hắn tươi cười ôn hòa như không có việc gì, vẻ mặt tươi cười kia khiến cho nàng cực kỳ chán ghét. Nàng lập tức làm ra quyết định, thà ngồi xe ngựa ngủ ngoài trời hoang dã, cũng không muốn cùng cái ma quỷ này ở chung một phòng. Không đợi Khải Vân đế tới gần, nàng xoay người liền đi ra hậu viện, nàng tìm một vòng cũng không tìm được chiếc xe ngựa đơn sơ mà nàng dùng khi tới đây. Khải Vân đế đứng ở cửa hậu viện, vô luận nàng nói gì, làm gì, hắn trước sau vẫn là tươi cười như vậy, không thay đổi qua. Lẳng lặng mà nhìn nàng, thẳng đến khi nàng quay đầu lại ánh mắt mang theo ẩn nhẫn tức giận như băng đao nhìn chằm chằm hắn, hắn tiến lên thanh nhã ôn hòa cười một cái, dùng khẩu khí sủng nịch cùng bao dung, nói: "Nếu Hoàng muội không thích nơi này, vậy chúng ta suốt đêm hồi cung. Xe ngựa của trẫm ở ngoài cửa, chúng ta đi ngay bây giờ." Nói xong liền đi tới muốn dắt tay nàng. Hắn là thong dong chắc chắn như vậy, tựa hồ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay. Nàng nhíu mày, thối lui mấy bước, đem kiếm để ngang ở trước ngực, cười nhạo nói: "Ngươi cho rằng, cho tới bây giờ, ta còn sẽ nghe theo lời an bài của ngươi?" Khải Vân đế khẽ cau mày, khóe miệng vẫn còn ngậm ý cười, ánh mắt nhìn nàng dần dần phức tạp thâm trầm. Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, lại nhìn không thấu tâm tư của hắn, thật sự không rõ, vì sao một người có thể không thay đổi sắc mặt đem người mình thích bức đến cùng đường như thế? Không khí chung quanh trở nên nặng nề, có một cổ sát khí được cố tình che dấu đè nén từ bên ngoài vách tường của hậu viện lan tỏa lại đây, nàng trong lòng rùng mình, đang muốn rút kiếm ra khỏi vỏ, đột nhiên, trong đại đường (đại sảnh) của khách điếm một giọng nói hồn hậu trầm thấp truyền tới: "Khải Vân đế không hổ như trong lời đồn là huynh trưởng tốt, thương yêu Dung Nhạc nhất, cả tốc độ cũng so với người khác nhanh hơn!" Nghe được thanh âm này, thân hình nàng chấn động, tay cầm kiếm không tự giác buông lỏng đi rất nhiều. Theo thanh âm rơi xuống, cửa hậu viện xuất hiện mấy người, người nam tử cầm đầu mặc áo gấm màu xanh lá đậm chấm đất, trên áo choàng thêu ẩn Thanh Long, năm móng vuốt mở ra, khí thế uy vũ. Khuôn mặt anh tuấn của hắn mang theo vất vả mệt mỏi của việc bôn ba mấy ngày liền, nhìn say đắm nữ tử trong viện, bên trong những cái mệt mỏi đó tựa hồ nhiều thêm một ít vui mừng. Tiện đà, hắn nhìn thẳng Khải Vân đế, ánh mắt thâm trầm sắc bén. Người này đúng là vừa có được tin tức nơi nàng đặt chân, liền lập tức chạy suốt đêm từ Tử Tường quan tới nơi này - Bắc Hoàng Tông Chính Vô Trù. Sát khí bên ngoài vách tường của hậu viện, vào lúc này đã tiêu tán đi hầu như không còn. Mạn Yêu rút kiếm ra ba tấc lại lần nữa khép lại, khoanh tay, mặt vô biểu tình. Trong lòng lại không có bình tĩnh như bề ngoài như vậy, nàng đợi mười mấy ngày, chờ không tới người nàng muốn đợi, lại chờ tới hai hoàng đế mà nàng không muốn nhìn thấy nhất. Chẳng lẽ là nàng đã tính sai? Ngược lại Khải Vân đế cũng không có nhiều kinh ngạc, chỉ là ở đáy lòng hơi hơi sa sầm xuống, biểu tình trên mặt không biến chút nào, đối với sự trào phúng chế giễu ẩn chứa trong lời nói của Tông Chính Vô Trù, hắn chỉ coi như không biết, hắn quay đầu lại, trong vẻ mặt tươi cười ẩn dấu sự sắc bén, ngữ khí ôn hòa, nói: "Trẫm cũng chỉ có một muội muội này, đương nhiên là rất khẩn trương. Tốc độ của Bắc Hoàng cũng không kém, chẳng qua là, trẫm tới đây...... là vì nghênh đón Hoàng muội về nước, còn Bắc Hoàng tới đây là vì sao?" Tông Chính Vô Trù nhướng mày, đi vào trong hậu viện, sắc mặt ôn hòa lại không mất khí thế uy nghiêm, nói: "Xem ra trí nhớ của Khải Vân đế không được tốt, Dung Nhạc là thê tử mà trẫm cưới hỏi đàng hoàng, trẫm tới đây, đương nhiên là tiếp nàng trở về, cử hành đại điển phong hậu." Khải Vân đế xoay người, mặt hướng về phía nam tử cũng có khí thế cùng thân phận của một đế vương, cười nói: "Trẫm cũng nhớ rõ, một năm trước Bắc Hoàng lấy thê tử làm quân cờ, Hoàng muội đã là Hoàng phi của Nam đế đệ đệ của Bắc Hoàng, tuy rằng hiện giờ, Hoàng muội bị Nam đế trục xuất khỏi Nam triều, nhưng Nam đế hình như vẫn chưa đoạt đi phong hào hoàng phi của nàng, làm sao lại trở thành Hoàng Hậu Bắc triều?" Dường như có hai thanh kiếm sắc bén muốn ra khỏi vỏ từ đáy mắt của Tông Chính Vô Trù bắn nhanh ra, ở dưới trăng lạnh quang hoa, tia sáng lạnh lẽo lập loè. Một năm trước, không có thể giết chết Khải Vân đế, là tiếc nuối của hắn! Giọng nói của Tông Chính Vô Trù như thần chung (tiếng chuông buổi sáng), cắn chữ rất nặng, nhưng khóe miệng vẫn cứ ngậm vẻ tươi cười, bên trong ôn hòa khách khí lộ ra lạnh băng thấu xương. "Hết thảy, đều là nhờ Khải Vân đế ban tặng! Nếu không có Khải Vân đế, đâu ra trẫm hôm nay? Mặc dù Khải Vân đế không nhắc, trẫm, cũng sẽ nhớ rất rõ ràng!" Khải Vân đế nhìn qua, tròng mắt hắn nhàn nhạt màu băng xám (màu xám nhạt), đem ánh mắt của Tông Chính Vô Trù chuyển qua phản xạ nguyên vẹn trở về, tiện đà nhẹ nhàng bâng quơ, cười chậm rãi mở miệng, "Chỉ là chuyện nhỏ, Bắc Hoàng không cần khách khí như thế." Hai người khóe miệng đều mang theo ý cười, sắc mặt ôn hòa, nhưng hơi thở quanh thân một phân một phân đông lạnh. Ánh trăng trong sáng lạnh lẽo, chiếu xuống lều tranh thấp bé ở hậu viện, một con ngựa đen bị buộc ở dưới lều giống như bị khí thế khẩn trương này làm kinh động, xao động bất an mà lắc lắc cái đuôi, tựa hồ muốn thoát khỏi nơi thị phi này. Mạn Yêu không muốn ở lại nghe hai người này nói chuyện, chỉ muốn rời đi, còn chưa đi được hai bước, đã bị Tông Chính Vô Trù kéo lấy cánh tay, tốc độ của hắn thật nhanh, nàng cả tránh cũng tránh không khỏi. Mạn Yêu không vui nhíu mày, vừa nhấc mắt liền trông thấy sự lo lắng trong đôi mắt kia, nàng quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Buông tay." Sắc mặt Khải Vân đế trầm trầm không thể thấy cho mấy, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu. Tông Chính Vô Trù hỏi: "Dung Nhạc, thương thế của nàng...... Có khá hơn không?" Khí thế tan hết, thừa lại chỉ còn đau lòng cùng lo lắng. Mạn Yêu tránh tay hắn ra, lại liếc mắt nhìn hắn, một cái liếc mắt này, lạnh nhạt mà xa cách, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra cả một thế giới xa như vậy. Nàng không có trả lời, ngẩng đầu rời đi. Nếu có thể, hai người này, một người nàng cũng không muốn nhìn thấy! Khải Vân đế khóe môi nhẹ dương lên, ở sau lưng nàng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tông Chính Vô Trù, mà Tông Chính Vô Trù ngoảnh đầu lại, tươi cười trên mặt không còn thấy nữa, "Khải Vân đế không cần dùng loại ánh mắt này nhìn trẫm, trẫm, ngược lại cảm thấy, Khải Vân đế...... Ngươi so với trẫm còn đáng thương gấp trăm lần." Nam nhân trực giác nhạy bén, có đôi khi chỉ vì sự thay đổi của hơi thở trong nháy mắt, hoặc là sự thay đổi của ánh mắt, một động tác chần chờ, đều có thể dò xét ra nhiều chuyện mịt mờ, do đó càng thêm xác minh. Bề ngoài nho nhã của Khải Vân đế bị nứt vỡ ra, sắc mặt sa sút trầm trọng chưa bao giờ có. Hậu viện rách nát, sát khí nồng liệt nổi lên trong không khí, chung quanh vách tường của hậu viện có tia sáng lạnh lùng sắc bén dày đặc như ẩn như hiện. Tông Chính Vô Trù mặt không gợn sóng, tay thị vệ sau lưng đồng thời ấn trên chuôi đao, chỉ cần một cái thủ thế đơn giản, đao kiếm ra khỏi vỏ, máu bắn ra bốn phía. Nhưng mà, qua hồi lâu, hai đế vương ai cũng không động, bọn họ lẳng lặng đứng ở tại chỗ, yên lặng giằng co thật lâu. Từ trước đến nay không đánh trận khi không nắm chắc, ngoài sáng trong tối, ai cũng không xác định đối phương mang theo bao nhiêu người? Càng không thể nào phỏng đoán có mấy phần thắng? Huống chi, cái địa phương này, bọn họ cũng chỉ mới đến, có phải chỉ có nhân mã của hai bọn họ hay không, không thể nào biết được. Quan trọng nhất, đây là ở trong lãnh thổ của Trần Phong quốc, kỳ chọn ngựa sắp đến, dù sao cũng phải giữ chút mặt mũi cho Thương Trung vương mới được. Đêm tối yên tĩnh vô biên, gió lạnh đầu xuân phất qua bụi bặm trong không trung, phiêu phiêu bay lượn ở phía trên khách điếm đơn sơ hẻo lánh này. Sóng gió ngầm gợn sóng, ánh đao ở vỏ. Ai có thể nghĩ đến, một cái khách điếm nho nhỏ như vậy, bởi vì một nữ tử dừng lại mà đồng thời tụ tập nhân vật đứng đầu trong đại lục có thể khiến thiên hạ biến đổi phong vân. Mạn Yêu đi vào đại đường, người mà Khải Vân đế cùng Bắc Hoàng mang đến phân ra đứng ở hai bên, mỗi người cảnh giác mà nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, cho dù là hít thở cũng phải cẩn thận cẩn thận. Mạn Yêu không chút nào nghi ngờ, nếu lúc này có người nhịn không được hắt xì một cái, đều sẽ dẫn phát chiến tranh. Chưởng quầy khách điếm làm tổ oa ở một góc nhỏ phía sau quầy, hoảng loạn mà nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, sợ một khi không cẩn thận làm những người này tức giận, dẫn tới không còn xác thịt. Mạn Yêu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định lên lầu, trở về gian phòng kia của nàng, khóa kỹ cửa phòng, mới xem như thở ra một hơi. Trải qua lăn lộn nữa ngày, cảm giác càng là cực kỳ mỏi mệt. Phó Trù đã đến tuy rằng không phải là kỳ vọng của nàng, nhưng ít ra đã giải vây cho nàng. Nàng không cần phải đối mặt với cái nam nhân đáng sợ kia, trong lòng yên ổn không ít, nhưng vẫn muốn phòng bị cẩn thận, không thể thiếu cảnh giác. Nàng chậm rãi đi đến trước giường, cảm giác trong phòng này còn lưu lại hơi thở của nam nhân kia như thế nào cũng không tan đi, nàng nhíu mày, đi mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là khu rừng u ám đen nhánh, không khí tươi mát vô cùng. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bỗng nhiên, một trận gió thổi qua, một cổ hơi thở dị thường quen thuộc ập vào mặt, thẳng thấm vào trái tim, trong lòng ngột ngạt, nàng mở choàng mắt. Dưới ánh trăng khuôn mặt nàng bỗng nhiên tái nhợt, nồng đậm đau thương hiện lên ở trong mắt nàng. Nàng khẩn trương bắt lấy một cánh cửa sổ, móng tay khảm vào khung cửa sổ bằng gỗ, ánh mắt vội vàng qua lại tìm kiếm trong bóng đêm. Như là đột nhiên được rót thêm sức mạnh vào, trong lòng một trận kích động, tất cả những mệt mỏi cùng bi thương của mấy ngày nay đã được quét sạch hết. Lồng ngực kịch liệt phập phồng, nàng ở trong lòng hỏi: Là hắn sao? Là hắn tới sao? Ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn vào trong rừng rậm, một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy. Nàng đang muốn đóng cửa sổ, chợt thấy hai thân ảnh huyền y giống như ma quỷ từ đỉnh đầu xẹt qua, từ phía trên mái hiên bay vào rừng rậm, lặng yên không một tiếng động, tốc độ cực nhanh. Nếu là người khác, chắc chắn tưởng rằng nhìn hoa mắt, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng, đó là tồn tại chân thật. Mạn Yêu ngơ ngẩn, trong một tích tắc đó, đáy lòng xuất hiện vô số cảm xúc, nàng ngơ ngác mà đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn một nơi nào đó trong bóng đêm, ánh mắt ưu thương, không chuyển động chút nào. Mây đen trên không trung tụ tan, ánh trăng không rõ. Đột nhiên một đạo tia chớp bổ tới, tựa như muốn đem bầu trời bổ ra làm hai. Đêm tối, nháy mắt được thắp sáng lên, giống như ban ngày, nàng nhìn thấy bên trong rừng rậm cách hơn mấy trượng, một cái thân ảnh màu đen trong rừng cây cổ thụ có vẻ như hiu quạnh cô đơn. Trong lòng nàng chấn động, hốc mắt nháy mắt đỏ lên, nước mắt chưa kịp rơi xuống, ngoài cửa lại có người gõ cửa. "Cốc cốc cốc......" Tiếng gõ cửa lần này, vừa gấp lại vừa mạnh. Nàng giật mình bỗng nhiên hoàn hồn, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ngoài cửa, tức khắc nghi hoặc, tâm sinh cảnh giác, bực bội. Nhíu chặt mày, thầm nghĩ: Lần này đây, lại là ai? Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm cửa, không trả lời, cũng không mở cửa, vô luận là Khải Vân đế, hay là Phó Trù, nàng đều không tính để cho bọn họ vào phòng. Cứ như thế một lát sau,người ngoài cửa thấy bên trong không động tĩnh, làm như có chút nôn nóng, cao giọng kêu lên: "Li Nguyệt, nàng ngủ rồi sao?" Thanh âm này...... Là Ninh Thiên Dịch! Hắn rốt cuộc đã tới rồi! Nàng nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài, quay đầu, nhìn về phương hướng rừng rậm một lần nữa, phát giác cái loại cảm giác quen thuộc hình như đã biến mất. Hắn đi rồi sao? Trong lòng nàng hơi hơi trống trải, trên mặt lại trồi lên nụ cười nhàn nhạt, đóng cửa sổ lại, thắp đèn, mới đi mở cửa. Nam tử ngoài cửa vẫn là vẻ mặt tươi cười, trong mắt rực rỡ lộ ra thần sắc hết sức trông chờ. Người này chính là Thương Trung vương Ninh Thiên Dịch ba ngày trước mới được đến tin tức của nàng. Vừa nhìn thấy nàng, liền gắt gao nắm lấy hai vai nàng, sắc mặt kích động nói: "Li Nguyệt, đã lâu không gặp! Nàng có khỏe không?" Ánh mắt của hắn tham luyến ở trên người nàng lưu luyến không rời, đáy lòng khó có thể ức chế mà thương tiếc, nữ tử trước mắt so sánh với một năm trước gầy ốm tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt nàng tái nhợt, sợi tóc như tuyết, nhưng gương mặt kia vẫn như ngày nào đẹp đến nỗi khiến người kinh hồn đoạt phách! (Tham luyến: thập phần mê luyến, say mê đắm đuối) Ánh mắt Mạn Yêu nhàn nhạt đảo qua hai nam nhân đã hoà hợp êm thấm ở sau lưng hắn, đối với hắn gật đầu mỉm cười nói: "Ta thực tốt, cảm ơn sự quan tâm của người Thiên Dịch!" Người nam nhân này, nhiệt tình vẫn tựa như ngày nào. Nàng cũng như một năm trước kêu tên của hắn một cách quen thuộc như vậy, cũng không có chút thần sắc xa cách, nghe được, ánh mắt của Ninh Thiên Dịch sáng láng rực rỡ như pháo hoa thịnh phóng, trong lòng hắn tức khắc vô cùng phấn khích. Cái nữ tử nhất kiến khuynh tâm, ngày nhớ đêm mong, hắn cuối cùng, lại gặp được nàng rồi! Lúc này đây, thể xác và trái tim nàng đều bị thương, hắn có thể lưu nàng ở bên người hay không? Đối mặt với ánh mắt nóng rực cùng với tình cảm không chút nào che dấu ở trong mắt hắn, Mạn Yêu hơi hơi cúi đầu, không dấu vết thu tay lại. Bất quá chỉ là gọi tên của hắn mà thôi, hắn liền vui sướng khó có thể tự đè nén như vậy. Khải Vân đế ở trên hành lang ánh mắt hơi động, con ngươi màu băng xám như là hiện lên một tầng sương mỏng, khó có thể nhìn ra là có thần sắc gì. Tông Chính Vô Trù ảm đạm rũ mắt, dấu đi thần sắc cô đơn cùng tịch liêu ở trong mắt. Đã từng, nàng đối với hắn buông bỏ phòng bị cùng hắn ôm nhau ngủ, hiện giờ, cả phương thức giao tiếp giữa nàng cùng Ninh Thiên Dịch cũng là giấc mơ mà hắn không thể chạm đến. (Tịch liêu: vắng vẻ yên lặng) Ninh Thiên Dịch đã đến, làm cho hy vọng muốn đón tiếp nàng trở về của bọn họ, tức khắc hóa thành bọt nước. Không chỉ là bởi vì vị đế vương này tư thái hiên ngang oai hùng nắm giữ chiến mã tinh nhuệ nhất trong thiên hạ, mà còn là vì giao tình giữa nàng và hắn (NTD) sâu hơn bọn họ gấp trăm lần. Ninh Thiên Dịch quay đầu nhìn nhìn hai nam nhân có thân phận giống nhau tôn quý đang đứng trên hành lang, đối với Mạn Yêu xin lỗi nói: "Nàng đến Trần Phong quốc của ta làm khách, ta thân là bằng hữu của nàng, không thể tự mình tiếp đón nàng, lại còn so với Khải Vân đế và Bắc Hoàng tới trễ hơn một bước, thật là hổ thẹn! Hy vọng Li Nguyệt nàng đừng trách móc!" Mạn Yêu nhẹ nhàng lắc đầu, còn chưa nói chuyện, Khải Vân đế đã mở miệng trước cười nói: "Thương Trung vương thật sự quá khách sáo rồi! Kỳ chọn ngựa sắp bắt đầu, Thương Trung vương nhất định thực bận rộn, có được rãnh rỗi tự mình tới đây một chuyến đã là không dễ dàng gì. Trẫm tin tưởng, trong lòng Hoàng muội cảm động còn không kịp, sao có thể trách Thương Trung vương được. Hoàng muội, muội nói xem Hoàng huynh nói có đúng không?" Mạn Yêu khóe miệng hơi cong lên, một tia trào phúng nhanh chóng biến mất ở bên trong vẻ mặt tươi cười, nàng nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh nói rất đúng! Thiên Dịch, ngươi nếu coi ta là bằng hữu, liền không cần khách sáo như vậy." Nếu hắn muốn sắm vai một cái huynh trưởng hiền từ nhân ái, vậy nàng cũng không ngại phối hợp cùng hắn. Tông Chính Vô Trù đi lên phía trước, ôn hòa cười nói: "Thương Trung vương xác thật lo lắng nhiều rồi, tính tình của Dung Nhạc, trẫm không dám nói thập phần hiểu biết, ít nhất cũng hiểu biết một chút, chút chuyện này, nàng sẽ không để trong lòng." Ninh Thiên Dịch cười vang nói: "Vẫn là Khải Vân đế cùng Bắc Hoàng hiểu biết Li Nguyệt hơn!" Mạn Yêu không tỏ ý kiến, nhàn nhạt cười cười, sắc mặt không gợn sóng. "Đừng đứng đó nữa, tiến vào nói chuyện đi." Nàng dẫn đầu xoay người vào phòng, ba người theo sau tiến vào. Căn phòng đơn sơ, trừ bỏ một chiếc giường gỗ ra, chỉ có một chiếc bàn bốn chiếc ghế cũ nát. Ba người cho nhau vài câu khiêm nhượng, Mạn Yêu cố ý chờ Khải Vân đế ngồi xuống, rồi mới ngồi ở đối diện hắn. Ninh Thiên Dịch đánh giá căn phòng, Li Nguyệt thế nhưng ở tại điều kiện tệ như vậy, đáy lòng hắn dâng lên tự trách, càng cảm thấy có lỗi với nàng. (Tự trách: áy náy khiển trách chính mình) Một đêm này, ba Hoàng đế, một Hoàng phi, ở trong khách điếm đơn sơ như vậy, ngồi một đêm. Ninh Thiên Dịch tâm tình tốt, lời nói cũng nhiều, Khải Vân đế cùng Tông Chính Vô Trù ngẫu nhiên đáp vài câu, còn Mạn Yêu sớm tại một khắc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia ở ngoài cửa sổ, tâm nàng đã không biết thổi đi nơi nào rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới sáng. Mạn Yêu đáp ứng lời mời của Ninh Thiên Dịch đi đến vương thành Trần Phong quốc, đại hội chọn ngựa sắp đến, Khải Vân đế cùng Tông Chính Vô Trù cũng được mời cùng đi, nàng dù cho không thích cùng hai người này đồng hành, lại cũng phải bất đắc dĩ. Đại hội chọn ngựa lần này, không chỉ có bọn họ, mà còn có hoàng đế của các quốc gia cũng đều sẽ đến. Mà nàng, cần thiết phải ở trước khi đại hội chọn ngựa bắt đầu, tìm được cơ hội tiếp xúc đơn độc với Ninh Thiên Dịch. Cỗ xe ngựa mà Ninh Thiên Dịch chuẩn bị cho nàng rộng rãi thoải mái, dọc theo đường đi đều thực thuận lợi. Tới vương cung Trần Phong quốc, mới vừa xuống xe ngựa, bụng nhỏ đột nhiên một trận quặn đau, sắc mặt nàng trắng bệch, đứng thẳng không xong. "Nàng làm sao vậy?" Ba người nam nhân đồng thời khẩn trương hỏi, nàng cũng đã đau đến nói không nên lời, cả người vô lực, hướng trên mặt đất ngã xuống, Khải Vân đế biến sắc, cuống quít tiếp được nàng. "Mau truyền ngự y!" Ninh Thiên Dịch khẩn trương ra lệnh. Buổi trưa trên bầu trời mây bay tụ hợp lại tan, ánh sáng khi thì sáng sủa, khi thì âm u. Vương cung Trần Phong quốc, điện Khuynh Nguyệt, tấm màn lay động, cách tấm màn màu hoàng kim, nàng nhíu mày nằm ở bên trong, chỉ lộ ra một bàn tay ở ngoài màn. Tông Chính Vô Trù, Ninh Thiên Dịch, Khải Vân đế ánh mắt của ba người gắt gao nhìn chằm chằm tay nàng, chỉ thấy cái tay kia mảnh khảnh tái nhợt, lòng bàn tay ửng lên đầy ánh nước, làm như bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Ngự y đã bắt mạch qua, mày nhíu chặt, thần sắc nghi hoặc khó hiểu. Ninh Thiên Dịch nôn nóng hỏi: "Ngự y, Li Nguyệt mắc phải bệnh gì? Có nặng lắm không?" Ngự y từ trong trầm tư hoàn hồn lại, vội đứng đứng dậy bẩm báo nói: "Khởi bẩm Vương thượng, công chúa mạch tượng thật là kỳ lạ, thần làm nghề y mấy chục năm cũng chưa bao giờ gặp qua người có nhịp tim chậm như thế, bất quá, y như trước mắt xem ra tình trạng này cũng tạm thời không quá đáng ngại......" Ninh Thiên Dịch trong lòng sốt ruột, không muốn nghe hắn thao thao bất tuyệt, liền ngắt lời nói: "Ngươi liền nói cho trẫm biết, hiện tại thân thể nàng khó chịu, rốt cuộc là nguyên nhân gì?" Ngự y nói: "Vương thượng đừng vội, công chúa...... Chỉ là có hỉ!" "Có...... Có hỉ?" Sắc mặt của Ninh Thiên Dịch cùng Tông Chính Vô Trù hoàn toàn thay đổi, ánh mắt âm tình bất định. Ánh mắt Khải Vân đế cũng biến đổi một chút, lại nhìn không ra là vui hay là giận. (Âm tình: chỉ đắc ý hay thất ý) Mạn Yêu cũng sửng sốt, nàng mang thai? Nàng kích động mà ngồi dậy, không màng trong bụng đang đau đớn, xốc màn lên, vội vàng hỏi: "Ngự y, ngươi có chắc chắn không?" Ngự y gật đầu nói: "Là hỉ mạch không sai! Hơn nữa đã có ba tháng!" Ba tháng! Nàng theo bản năng sờ sờ bụng mình, ở trong này thế nhưng có cốt nhục của hắn! Cảm xúc phức tạp nói không nên lời nháy mắt ở trong lòng khuếch trương lan tràn, nàng thật sự có cốt nhục của hắn! Trong lòng nàng thế nhưng nói không rõ là vui mừng hay là khổ sở, đứa nhỏ này tới không đúng thời điểm! Khó trách mấy ngày nay nàng lúc nào cũng cảm thấy mỏi mệt, vả lại mấy ngày nay gặp quá nhiều chuyện, thế cho nên không chú ý đến cả tin kỳ chậm lại hai tháng cũng không phát hiện. (Tin kỳ: kỳ kinh nguyệt) Ngự y thấy trong mắt nàng có lóng lánh quang hoa sắp làm mẫu thân, không cấm thở dài một tiếng, lại nói: "Vốn nên chúc mừng công chúa, nhưng mà......" Mạn Yêu trong lòng trầm xuống, một cảm giác không tốt nháy mắt bao cả trái tim, nàng vội vàng hỏi: "Nhưng mà cái gì?" Ngự y thở dài: "Nhưng mà, thân thể công chúa vốn là không được tốt, mà bụng trúng một kiếm, dù chưa tổn thương đến thai nhi trong bụng, nhưng đã động thai khí, cộng thêm công chúa uất ức buồn bã tích tụ trong lòng, lại lặn lội đường xa, không thể có được điều dưỡng thực tốt, thai nhi này...... Sợ là dữ nhiều lành ít!" Sắc mặt nàng theo mỗi một câu câu nói của ngự y trở nên càng thêm trắng bệch, cho đến cuối cùng không còn huyết sắc. Câu lành ít dữ nhiều kia càng khiến nàng như bị sét đánh, nháy mắt toàn thân cứng đờ. Nàng run rẩy môi, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói là...... hài tử của ta...... Giữ không nổi?" Nàng một câu nói này chưa nói xong, trong lòng thực đau, hốc mắt khống chế không được mà phiếm hồng. Nếu biết chính mình đã mang thai, nàng tuyệt đối sẽ không tự đâm một kiếm, tuyệt đối sẽ không! Ngự y thở dài, không có trả lời. Ánh mắt nàng chớp mắt ảm đạm, dùng tay vỗ về bụng, cố nén xuống khổ sở cùng chua xót ở đáy lòng tràn ra muốn bao phủ nàng, hơi hơi ngẩng đầu lên, một chữ một chữ chậm rãi hỏi: "Có thể...... giữ nó được hay không?" Mặc dù cố nén bi thương, nhưng sự khẩn cầu trong mắt, là rõ ràng như vậy. Đứa nhỏ này, nàng không thể đánh mất! Trận khuất nhục của một năm trước kia, tuy không muốn mạng nàng, nhưng tử cung xuất huyết, thân thể bị thương rất nặng, nàng đã từng hoài nghi cả đời này của nàng còn có tư cách trở thành mẫu thân hay không? Hiện giờ, rốt cuộc có hài tử rồi, rồi lại bởi vì nàng sơ sẩy khiến đứa nhỏ này không thể đi đến trên đời này, cái này đối với nàng mà nói, thật sự thực tàn nhẫn! Đối mặt sự khẩn cầu của nàng, ngự y cúi đầu, vấn đề này, lấy năng lực của hắn, hắn không dám trả lời. Mạn Yêu lại hỏi: "Nếu, nếu đứa nhỏ này không giữ nổi, ta...... ta có phải hay không...... Từ đây liền mất đi làm quyền làm mẫu thân?" Nàng thực nỗ lực muốn khống chế cảm xúc chính mình, nhưng lại khống chế không được sự run rẩy của thanh âm. Ngự y kinh ngạc ngẩng đầu, hắn vốn không đành lòng nói, lại không dự đoán được chính nàng liền nói ra. Thấy ánh mắt nàng quật cường, làm như nhất định phải có một đáp án, hắn chỉ phải đáp: "Thân thể của công chúa đã từng chịu qua tổn thương rất nặng, nếu lần này đẻ non, lại lần nữa tổn thương đến thân mình, về sau, sợ là......" "Không cần phải nói!" Nàng đột nhiên vội vàng ngăn cản, nói: "Không cần nói nữa! Ta, ta biết. Ngươi đi ra ngoài đi." Ngự y hành lễ rời khỏi phòng, thở dài lắc đầu, đối với một nữ nhân mà nói, bị tước đoạt quyền làm mẫu thân, đó là tàn nhẫn đến cỡ nào! Ba nam nhân ở trong phòng từ trong trầm tư của mỗi người đều tỉnh thần lại, tất cả đều sửng sốt ngây tại chỗ. Tông Chính Vô Trù bởi vì một câu cuối cùng của ngự y, cả người trở nên cứng đờ, bỗng dưng nhớ tới một màn mà khi nhớ lại là kinh hoàng, hoàng hôn máu của một năm trước, nàng đầy đầu tóc bạc từ trong màn đỏ đi ra, máu tươi chói mắt từ mắt cá chân trơn bóng vẫn luôn uốn lượn trên mặt đất, những dấu chân đẫm máu do chân trần lưu lại, vẫn luôn lưu tại trong lòng hắn. Mà theo như lời của ngự y, nàng đã từng bị thương nặng. Thì ra hắn mang đến thương tổn cho nàng, không chỉ là một khắc sỉ nhục kia! Hắn thế nhưng còn ở nơi này kỳ vọng nàng có thể lại cho hắn một lần cơ hội! Hắn nhìn hi vọng cuối cùng trong mắt Mạn Yêu dần dần ảm đạm, mặc kệ nàng như thế nào che dấu, tuyệt vọng kia vẫn là một phân một phân từ trong mắt nàng lộ ra, hơi thở bi ai nháy mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng. Hắn nên làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nội tâm của Tông Chính Vô Trù bi ai khôn kể, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Khải Vân đế đứng bên cạnh, chính là người này tự tay chế tạo bi ai cho hắn cùng Dung Nhạc. Phẫn nộ đột nhiên dâng lên ngập trời, mênh mông quay cuồng trong lòng, hắn không thể khống chế dục vọng muốn lập tức giết chết người này. Một quyền mạnh mẽ bỗng nhiên vun ra, đánh thẳng vào ngực của đối phương, Khải Vân đế ở trong sửng sốt, cảm thấy được sát khí ập vào trước mặt, nhưng muốn tránh thì đã trễ rồi, bị đánh trúng ngực, lùi về sau mấy bước, may mà kịp thời ngưng tụ nội lực hộ thân, không đến nỗi té ngã. Ninh Thiên Dịch kinh hãi, không rõ hắn (TCVT) vì sao lại như thế, nhíu mày nói: "Bắc Hoàng, ngươi đây là đang làm cái gì?" Khải Vân đế đột nhiên bị một quyền, trong mắt cũng có tức giận, vô số cảm xúc phức tạp ở đáy mắt bốc lên, một mạt hận ý lướt qua trong nháy mắt. Tông Chính Vô Trù nhìn chằm chằm vào hắn, còn muốn ra tay nữa, lại bị Ninh Thiên Dịch ngăn lại. "Đi ra ngoài!" Mạn Yêu cũng không thèm nhìn tới bọn họ, mặt vô biểu tình hạ lệnh đuổi khách. "Li nguyệt, nàng...... không có việc gì chứ?" Ninh Thiên Dịch còn chưa bao giờ thấy qua nàng như vậy, ở trong mắt hắn, nàng bất cứ lúc nào chỗ nào, vĩnh viễn đều là bình tĩnh thản nhiên, chính là giờ này khắc này, nàng là tuyệt vọng mà bi thương như vậy. Lòng hắn tràn đầy lo lắng, muốn tiến lên an ủi nàng, rồi lại bị nàng ngăn cản. "Các ngươi đều đi ra ngoài, ta muốn....... một mình...... yên tĩnh một chút." Nàng gian nan mà đè nén lại giọng nói đang run rẩy, tận lực đem một câu nói này nói ra được hoàn chỉnh. Tông Chính Vô Trù không lên tiếng, hắn chỉ là ngơ ngẩn mà nhìn bộ dáng quật cường dương cằm cố nén nước mắt của nàng, khó chịu hít thở không thông. Thần sắc trong mắt Khải Vân đế chợt lóe, khẽ nhíu mày nói: "Hoàng muội......" "Đi ra ngoài!" Giọng nói của nàng đột nhiên trở nên thực lạnh, lạnh đến như đào ba tầng băng tuyết. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn một mình an tĩnh, không muốn nhìn thấy bất cứ ai. Đặc biệt không muốn nhìn thấy người nam nhân giống như ma quỷ này. Ninh Thiên Dịch mang theo hai người rời khỏi, yên lặng mà thay nàng đóng cửa lại. Mạn Yêu buông tay, tấm màn rơi xuống. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại có một mình nàng. Nước mắt rốt cuộc nhịn không được, như thủy triều dâng trào lên, theo khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy cuồn cuộn mà rơi xuống, thấm ướt xiêm y trước ngực. Nàng gấp hai chân lại, cong người, dùng đôi tay gắt gao bịt miệng, đem tiếng động nghẹn ngào muốn buột miệng thốt ra dấu ở yết hầu. Mặt chôn vào giữa đầu gối, thân mình bởi vì không nói gì khóc thút thít mà kịch liệt run rẩy. Gió không biết từ nơi nào tiến vào phòng, vén lên tấm màn tung bay, phe phẩy ẩn ẩn lộ ra thân ảnh nữ tử bất lực mà bi thương. Bên ngoài cửa sổ nữa mở, ba nam nhân đang đứng sắc mặt khác nhau, Ninh Thiên Dịch xoay người gọi thị vệ tới, phân phó nói: "Lập tức tới các thành dán hoàng bảng, truyền trẫm lệnh: Ai có thể giữ được thai nhi trong bụng trưởng công chúa Dung Nhạc, trẫm ban cho hắn chức vị hầu tước, cả đời vinh hoa."