Tà dương như máu, nhiễm hồng nửa bầu trời. Một cảnh Tu La, mấy vạn người ở trong thời gian ngắn ngủn lại trải qua một lễ rửa tội bằng máu tươi. Thời điểm Mạn Yêu mở mắt lần nữa, trên giường chỉ có một mình nàng, tiếng bước chân bên ngoài ồn ào phân loạn, hình như đại quân đang rút lui. Nàng chống đỡ thân hình muốn ngồi dậy, hạ thể đau nhức khó nhịn, khung xương giống như tan rã ra. Trong cơ thể có một dòng khí nóng rực len lỏi ở quanh thân, cho nàng sức lực chống đỡ, đó hẳn là nội lực của Tông Chính Vô Ưu để lại cho nàng, nhưng lại không thấy hắn. Hắn như thế nào? Phó Trù cực cực khổ khổ bày ra một ván này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn! Nàng cúi đầu nhìn thấy xiêm y bị xé rách vô phương che đậy thân thể, nhìn hạ thân máu đỏ tươi chưa ngưng kết, ánh mắt lại là lạnh nhạt, giống như hàm chứa một khối băng. Giương mắt, tầm mắt xuyên thấu qua màn lụa đỏ, mang theo mông lung mơ hồ đỏ đậm, người của Tông Chính Vô Ưu một người cũng không còn, mà những tướng sĩ đang rút lui không ngừng quay đầu vọng nhìn về phương hướng của nàng, những người đó nhất định đang suy nghĩ, nữ nhân này trải qua tra tấn như vậy còn có thể sống hay không? Nếu còn sống, nữ nhân như vậy về sau sẽ sống như thế nào? Ánh mắt nàng khinh thường quét qua những tướng sĩ đó, dừng lại trên người nam nhân ở ngoài trướng đang lỗi lạc đứng thẳng bị một chúng đại thần vây quanh, nghiễm nhiên là tư thái của một người chiến thắng. Có người cười nịnh: "Đại tướng quân mưu kế rất hay, thật là khiến cho hạ quan bội phục sát đất!" Hắn trong miệng nói bội phục, trong lòng lại suy nghĩ, dùng phương thức này lấy phu nhân của mình tới làm mồi, cũng không phải là người bình thường có thể làm được. Một người khác nói: "Không thể tưởng tượng được Ly Vương một người cuồng ngạo tự phụ như vậy, thế nhưng là cái loại si tình!" "Tướng quân với Ly Vương, rốt cuộc vẫn là tướng quân tài giỏi hơn a!" Mạn Yêu nghe thấy cười lạnh, quả nhiên là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, toàn bộ Lâm Thiên Quốc, cũng không còn ai là đối thủ của hắn Vệ quốc đại tướng quân. Xem Phó Trù cười đến vui vẻ cỡ nào, ngẩng đầu cao cao tại thượng, thật là đắc ý. Lại có người nói: "Người người đều nói Ly Vương cơ trí, lần này, Ly Vương ngàn tính vạn tính, như thế nào cũng tính không ra Đại tướng quân sẽ dùng phu nhân của chính mình bày ra cái cục tinh diệu này, chờ hắn tới nhảy......" "Ai nói nàng ta là phu nhân của bổn tướng?" Phó Trù mở miệng, "Các ngươi cho rằng......nữ nhân bên trong, thật sự là phu nhân của bổn tướng?" Mọi người cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Cái gì? Không phải sao? Hay là...... người bên trong, là Đại tướng quân tìm người giả dạng? Ha ha, uổng cho Ly Vương thông minh một đời, thế nhưng cũng có thời điểm bị che mắt!" Mọi người đều cười, duy chỉ có Dương Duy Dương đại nhân lắc đầu than nhẹ, Phó Trù nhàn nhạt nhìn Dương Duy một cái, không lên tiếng. Ngoài trướng vẫn là hoan thanh tiếu ngữ (lời vui tiếng cười), nữ tử trong trướng ánh mắt lạnh thấu xương, không tiếng cười lạnh, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi nắm chặt trướng đỏ trước mặt, kéo mạnh một cái, hồng quang bị lột rách, bàn tay mềm giương lên, đem lụa đỏ bị xé rách bao lấy thân thể chồng chất vết thương của nàng, màu sắc giống như máu, làm nổi bật lên mái tóc dài rút đi đen nhánh của nàng, càng là một mảnh trắng bệch chói mắt kinh tâm. Khung giường gỗ Nam chịu không nổi lực đạo, nháy mắt hướng một bên sụp xuống, tiếng ầm vang vang lớn, kinh động đến những người chưa rút đi hết trong quảng trường. Bọn họ quay đầu nhìn lại đây, lập tức khiếp sợ mà há to miệng, đồng thời dừng lại bước chân. Những bọn quan viên cũng là quay đầu lại nhìn, chỉ liếc mắt một cái liền kinh ngạc thất thanh, giống như là gặp quỷ mà kêu lên: "Nàng ta... nàng ta...nàng ta......" Phó Trù làm như lúc này mới nhớ tới phía sau còn có một nữ nhân không biết là sống hay là chết, nhưng hắn lại cả đầu cũng lười đến quay lại. Lúc này, đại môn quảng trường điện Tuyên Đức xuất hiện ba người chạy như bay qua đây, một người là thị vệ trông coi Thanh Mịch viên, hai người khác là Tiêu Sát cùng Hạng Ảnh. Phó Trù nhíu mày nói: "Ngươi không thủ Thanh Mịch viên, chạy tới tiến cung làm cái gì?" Thị vệ kia vội nói: "Khởi bẩm Tướng quân, phu nhân ra phủ đã có hơn ba canh giờ (sáu tiếng), thuộc hạ là tới xin chỉ thị của Tướng quân, cần hay không cần đi hành cung Thiên Vũ tiếp người?" Ánh mắt Phó Trù biến đổi, gấp giọng trách mắng: "Phu nhân ra phủ? Ai để nàng ra phủ? Các ngươi trông coi Thanh Mịch viên như thế nào?" Thị vệ kia cả kinh, ngạc nhiên nói: "Không phải Tướng quân kêu Thường thị vệ mang phu nhân đi hành cung Thiên Vũ thăm Khải Vân đế sao?" Đáy lòng Phó Trù đột nhiên trầm xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt muốn chết, nhưng vào lúc này, ánh mắt Tiêu Sát cùng Hạng Ảnh đồng thời dừng ở trên người nữ tử phảng phất di thế độc lập đang đứng ở phía trước cách đó không xa, mái tóc trên đầu trắng như tuyết, khiến cho bọn họ cơ hồ cho rằng chính mình nhìn hoa mắt, đại kinh thất sắc, sự trầm ổn trấn định của ngày thường hoàn toàn không cánh mà bay, thất thanh kêu lên: "Chủ tử!!! Ngài, ngài như thế nào lại ở chỗ này? Mái tóc......của ngài......" Phó Trù biến sắc, tại sao cả Tiêu Sát cũng phân không ra thật giả? Hắn xốc mí mắt, chậm rãi quay đầu lại đi, đương lúc tầm mắt chạm đến nữ tử đầu đầy tóc bạc tản ra một thân hơi thở lạnh lẽo, lồng ngực hắn rung mạnh, con ngươi bỗng nhiên căng lớn, chợt thấy tay chân lạnh lẽo, như đọa vào động băng trong địa ngục. Cái ánh mắt lạnh băng thấu xương này, khóe miệng mỉa mai trào phúng này, cười nhạt mỏng lạnh...... Là biểu tình đặc biệt của nàng! Ý thức này, khiến trong lòng hắn cực hoảng sợ, trong đầu ong một tiếng, thân hình rung mạnh, cả người như bị sét đánh. Hắn bay nhanh lược thân đi qua, đôi tay bắt lấy thân thể nhỏ yếu đến nỗi gió thổi qua liền sẽ ngã xuống của nàng, mãnh lực lay động. "Dung Nhạc!? Như thế nào...... Như thế nào sẽ là nàng? Vì sao sẽ là nàng?" Hắn kinh hô khó có thể tin, run rẩy buột miệng thốt ra mang theo kinh hoàng, nam tử luôn luôn thâm trầm khó lường, giờ phút này tâm tuyệt vọng giống như lăng trì. Mạn Yêu giương mắt, nhàn nhạt mà nhàn nhạt nhìn hắn liếc mắt một cái, ánh mắt trống rỗng phảng phất như không có gì rồi lại mang theo lạnh băng cùng cừu hận phát ra từ nội tâm, khiến người nhìn thấy mà kinh sợ rét run. Nữ tử chậm rãi nâng lên bàn tay tinh tế tái nhợt, một ngón một ngón, dùng sức bẻ ra ngón tay xanh trắng của hắn đang bắt lấy bả vai nàng giống như kìm sắt, hơi hơi cười lạnh, thế nhưng phát hiện cười lên tiếng, thì ra nàng đã có thể mở miệng nói chuyện, lượng ách độc kia thật là hạ chính vừa lúc. Phó Trù nhìn nàng tươi cười lạnh băng, trong lòng rất hoảng sợ, sửa lại bắt lấy tay nàng, liều mạng không chịu buông ra, hắn sinh sợ hãi nếu buông ra, nàng liền sẽ từ sinh mệnh hắn vĩnh viễn biến mất, cái ý thức này, làm hắn run rẩy khống chế không được. "Buông ra." Nữ tử lạnh lùng mở miệng, tiếng nói bị ách độc ăn mòn qua nghẹn ngào ám trầm, nàng đột nhiên cười nói: "Chuyện tới bây giờ, đừng lại cùng ta biểu hiện ra sự bi thống của ngươi, ta, sẽ không còn tin. Phó Trù! Cuộc đời này ngươi, ta, không đội trời chung!" Tươi cười lạnh lẽo, quyết tuyệt như băng, nàng gằn từng chữ một, kiên định vô cùng. Phó Trù nghe được, lảo đảo lui ra phía sau, tâm như đao cắt. "Không! Dung Nhạc......" Vô phương lại lừa mình dối người, nói cho chính mình, nàng không phải là nàng. Sức lực đột nhiên bị rút cạn, Phó Trù mấy lần muốn ngã ngồi trên mặt đất, bị một quan viên đỡ lấy. Khó khăn lắm mới đứng vững, hắn ngơ ngác nhìn nữ tử phía trước, khuôn mặt nàng trắng bệch không có chút máu, hai mắt lạnh băng vô tình cùng với dòng máu đã khô trên khóe miệng mỏng lạnh, còn có kia...đầu đầy tóc bạc...... Không thể tin được nữ tử bị hắn làm hại đau đến bạc đầu, thế nhưng...... thế nhưng là người hắn yêu thương! "Vì sao......là nàng? Không có khả năng! Không có khả năng!" Cõi lòng tan nát muốn nứt ra, hắn lẩm bẩm tự nói, như cũ vẫn không thể tin tưởng sự thật tàn khốc như vậy. Hắn thế nhưng tự tay huỷ hoại nữ nhân mà mình yêu quý! Là ai hại hắn? Rốt cuộc là ai? Lúc trước, nàng cũng muốn hỏi hắn một chút...... Vì sao? Vì sao ở sau thời điểm nàng bỏ xuống mọi phòng bị, rốt cuộc chịu tin tưởng hắn một lần, hắn lại dùng phương thức tàn khốc vô tình như vậy hung hăng ruồng bỏ nàng? Ách độc, mị độc, nhục nhã khắc cốt ghi tâm, tra tấn sống không bằng chết...... Khải Vân đế Dung Tề, Vệ quốc đại tướng quân Phó Trù, từ đây chính là kẻ địch của nàng, không đội trời chung. Trên mặt đất có một thanh kiếm gãy, không có chuôi kiếm, chỉ có thân kiếm sắc bén, trên thân kiếm còn có vết máu khô cạn, đó là máu của Tông Chính Vô Ưu. Nàng nhìn một cái, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, đem thanh kiếm gãy kia nắm ở trong lòng bàn tay. Mũi kiếm sắc bén hoàn toàn đi vào lòng bàn tay kiều nộn, nàng một chút đều không cảm thấy đau, chỉ là chết lặng. Đem mũi kiếm chậm rãi để ở trước ngực nam nhân đối diện, mặt nàng vô biểu tình, chậm rãi hỏi: "Còn muốn ta thật lòng sao? Nói cho ta biết, thật lòng của ngươi...... Ở đâu?" Ngữ khí mỏng lạnh, như gió lạnh ngày thu hiu quạnh, cũng không đến xương lại có thể lạnh thấu tim người. Phó Trù ánh mắt sợ hãi vỡ vụn, trong nháy mắt tâm chết lụi như tro tàn, há mồm vô lực, "Ta...... Dung nhạc...... Ta......" "Tướng quân! Bảo hộ Tướng quân!" Có người hô một tiếng, các tướng sĩ chưa rút đi hết như thủy triều mà xông tới, tức thì bao vây xung quanh bọn họ. Hơn vạn vũ khí sắc bén toàn bộ nhắm ngay nữ tử thân hình mảnh khảnh, chỉ cần nam nhân ra lệnh một tiếng, là có thể khiến nàng vạn tiễn xuyên tim. Nhưng mà, nàng lại không sợ, trước đó, tất cả những tuyệt vọng cùng sỉ nhục mà nàng chịu đựng so với vạn tiễn xuyên tim còn thống khổ hơn ngàn vạn lần. Bởi vậy, nàng đối với hơn vạn kẻ địch đang bao vây chung quanh cũng không thèm nhìn tới liếc mắt một cái, chỉ là nhìn thẳng Phó Trù, không có hỉ nộ, không có biểu tình. Phó Trù nhìn tay nàng cầm kiếm, nhìn từ khe hở của ngón tay nàng, máu đỏ tươi chậm rãi tràn ra sau đó nhỏ giọt, hắn đối với tướng sĩ quay quanh bốn phía mất khống chế mà quát: "Đều cút ngay!" Sau đó ánh mắt chậm rãi dịch lên, mắt vô tiêu cự mà nhìn đôi mắt lạnh nhạt của nàng, vạn niệm câu hôi. (Vạn niệm câu hôi: Tất cả ý tưởng cùng tính toán đều tan biến. Hình dung tâm tình cực đoan nản lòng thất vọng.) "Dung Nhạc, nàng...... giết ta đi." Không ai gặp qua một Vệ quốc đại tướng quân như vậy, kinh hoàng vô thố, đau đớn tuyệt vọng, thần sắc luôn luôn ôn hòa thong dong không còn tồn tại, mà khuôn mặt anh tuấn của hắn chỉ còn lại một mảnh xám u ám bi thảm. Bọn quan viên không khỏi hai mặt nhìn nhau, lúc này mới hiểu rõ, thì ra Phó tướng quân thế nhưng không biết nữ nhân trong trướng đỏ là phu nhân hắn! Việc này thật là kỳ quặc. (Kinh hoàng vô thố: bởi vì kinh động hoảng sợ, lập tức không biết làm thế nào mới phải.) Đả kích sâu nặng mà tàn khốc như vậy, phảng phất lòng hắn trong một khắc kia giống như bị người ngạnh sinh sinh xẻo đi rồi, đau đớn vô cùng kịch liệt, hắn lại phát tiết không ra. Sắc mặt hắn trắng bệch, trên mặt gân xanh bạo đột, chỗ yết hầu khanh khách rung động, hắn thống khổ mà ngửa đầu nhìn trời, phát ra từ chỗ sâu trong lồng ngực không tiếng động bị xé rách, đem hắn từng mảnh từng mảnh lăng trì. Không trung như cũ tĩnh lặng không mây, hoàng hôn như họa (vẽ) cũng như máu, trong hoàng cung cung điện nguy nga chót vót, túc mục uy nghiêm như thường. Thi thể cùng vết máu trên quảng trường Tuyên Đức điện đã thanh lý sạch sẽ, hết thảy đều khôi phục lại nguyên dạng, tựa hồ cũng chưa từng thay đổi qua, nhưng Phó Trù lại biết rất rõ ràng, có chút đồ vật đã vĩnh viễn rời khỏi hắn mà đi. Một tia ánh sáng cuối cùng cùng hy vọng trong sinh mệnh hắn, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nghênh diện gió lạnh, thổi qua mặt hắn, xốc lên mái tóc dài trắng như tuyết của nữ tử đối diện, trướng đầy mi mắt hắn, một mảnh trắng bệch, hắn nhìn không thấy một màu nào khác. Nữ tử đột nhiên buông kiếm xuống, cười nói: "Tử vong, cũng không phải là sự trừng phạt cuối cùng đối với một người, cùng với giết chết ngươi, không bằng để ngươi sống, hối hận cả đời, mới là tra tấn sống không bằng chết." Một đóa hoa tiếu (nụ cười) tuyệt diễm vô cùng, ánh lên vết máu nơi khóe miệng cùng với mái tóc bạc, dưới hoàng hôn như máu, nở rộ mỹ lệ kinh tâm động phách, yêu dã đến cực điểm. Nữ tử bước đi, hạ thể vết máu đỏ tươi theo một bên đùi vẫn luôn uốn lượn đến mảnh khảnh mắt cá chân, ngưng kết thành tuyến. Nàng để chân trần, một chân sâu một chân nông, kéo theo trướng lụa dài đỏ rực, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gian nan mà thong thả đi qua bên người nam nhân, bước qua mỗi một tất đất chứng kiến nỗi sỉ nhục cả đời nàng, cự tuyệt sự nâng đỡ của bất cứ kẻ nào. Phó Trù giống như hóa đá, động cũng không thể động, trơ mắt nhìn nàng đi qua bên người hắn. "Dung Nhạc......" Hắn há mồm lại nói không ra lời. Hắn bỗng nhiên suy nghĩ, hắn đi một chuyến đến trên đời này, đến tột cùng là vì cái gì? Từ nhỏ bị thân sinh phụ thân đuổi giết, lưng đeo cừu hận mà mẫu thân để lại cho hắn, ở trong vô số khuất nhục cùng đào vong, cừu hận là tín niệm duy nhất chống đỡ để hắn sống sót, mỗi năm một lần nỗi đau xuyên cốt, hắn trước nay đều là cắn răng cùng nuốt máu. Vì báo thù, hắn không tiếc hết thảy mọi giá, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hiện giờ, hắn cuối cùng chiến thắng, nhưng mà, hắn cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng! Lúc báo được đại thù, hoàng quyền nắm trong tay, cái giá mà hắn phải trả so với tánh mạng còn muốn bi thảm thống khổ hơn, đổi lại hối hận đau lòng khắc cốt vĩnh viễn đều không thể tiêu tan! Vận mệnh đối với hắn thực tàn khốc, đã không có sự chống đỡ của cừu hận, đã không có ấm áp của người yêu, tương lai của cuộc đời hắn ý nghĩa ở đâu? Hắn cười thảm một tiếng, trong lồng ngực trống trải lạnh lẽo. Nếu như nhân sinh chỉ còn lại hắc ám (đen tối), như vậy, không sợ lại thêm hắc ám một chút, dù sao, đã không còn ánh sáng. Hắn sống, còn có cừu hận! Là kẻ nào đã cướp đi ánh sáng cuối cùng của hắn, kẻ đó phải lấy cái giá lớn nhất để hoàn trả. "Người đâu! Điều năm vạn cung tiễn thủ đem Đông Giao khách điếm bao vây lại cho bổn tướng, phàm là có người xuất hiện, giết..., không..., tha...! Hành cung Thiên Vũ tăng phái một vạn nhân mã, không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập! "Nạn dân" vùng ngoại ô toàn bộ tru sát, một người cũng không lưu." Ôn hòa trên mặt hắn đã không còn, sát ý dữ tợn trong mắt đem mặt trời lặn nơi chân trời cũng bôi lên một tầng sương lạnh, ở trong lòng chúng đại thần kinh sợ nổi lên một trận rùng mình. *** Trăng lạnh như nước, gió đêm thanh hàn. Phủ Vệ quốc Tướng quân tuy có thiên đại hỉ sự sắp lâm môn, lại không có người tươi cười, toàn bộ phủ đệ đều bao phủ ở bên trong một mảnh đau đớn áp lực ức chế. Bọn hạ nhân chỉ biết là hai ngày trước phu nhân là được Tiêu thị vệ ôm trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì, thời điểm giữa trưa đi ra ngoài vẫn còn tốt, khi trở về tóc đều biến trắng, trên người tựa hồ còn bị trọng thương mà Tướng quân sau khi hồi phủ, đem tất cả thị vệ trông coi Thanh Mịch viên toàn bộ xử tử, Thường thị vệ ngày đó mang phu nhân ra cửa không thấy bóng dáng đâu. Thanh Mịch viên bao phủ ở bên trong một mảnh sầu vân thảm vụ, yên tĩnh không tiếng động. Mạn Yêu ngày ấy đi đến nửa đường cuối cùng chống đỡ không được ngã xuống, được Tiêu Sát ôm trở về. Tiêu Khả được tiếp trở về phủ, vì nàng kiểm tra xong thân thể, khóc thật sự lợi hại, thật lâu cũng chưa mở miệng nói chuyện, gấp đến độ Tiêu Sát cùng Hạng Ảnh giống như kiến bò trên chảo nóng, chỉ thiếu đâm tường. (Sầu vân thảm vụ: hình dung cảnh tượng ảm đạm không ánh sáng. Cũng là so sánh khiến người ưu sầu buồn khổ cục diện) Hai ngày một đêm, bên ngoài nghiêng trời lệch đất. Hành cung Thiên Vũ đã sớm không có người, "Dân chạy nạn" vùng ngoại ô cũng thoát khỏi khống chế, người ở ngầm mật cung của Đông Giao khách điếm trốn thoát quá nửa, còn về cung tiễn thủ mà Phó Trù phái đi từng người tử thương thảm trọng. Nhưng lúc này Phó Trù cũng không ảnh hưởng, hắn bí mật rút về hơn mười vạn đại quân đã đuổi tới ngoài thành, chờ những hoàng tước! Trong thời gian này, hắn vẫn luôn canh giữ ở trước giường Mạn Yêu, chỉ phát ra mệnh lệnh, người thì không rời đi gian nhà này nửa bước. Lúc này thế cục bên ngoài cơ bản đã định, Giang Nam phản quân đã thu phục, Vô Ẩn lâu bị kiềm chế, Thiên Thù môn một đêm biến mất, Khải Vân đế không biết tung tích. Toàn bộ kinh thành, thậm chí toàn bộ quốc gia, đều ở trong khống chế của hắn. Ở trong mắt người đời, hắn là người cuối cùng chiến thắng, nhưng chỉ có chính hắn biết, lúc hắn đang khởi động kế hoạch này, cũng đã thua mất thứ đồ quý giá nhất trong sinh mệnh của hắn! Nhìn nữ tử nằm ở trên giường, tim hắn như bị đao cắt, hối hận khó làm, phảng phất thời gian một đêm như qua mấy chục năm, trải qua hết tất cả tang thương cùng cực khổ trên thế gian. Hai ngày này, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhớ tới hết thảy ngày tháng mà bọn họ quen biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn chính là tồn lợi tâm lợi dụng, hắn đi mỗi một bước, đều là suy nghĩ cặn kẽ chu đáo chặt chẽ, hắn là thật sự đem nàng trở thành quân cờ, nhưng thật đáng buồn chính là, hắn biết rõ chính mình yêu cái quân cờ này rồi lại không thể không tiếp tục lợi dụng. Cừu hận hơn hai mươi năm, sâu tận cốt tủy, sớm đã dung nhập vào máu huyết, cùng tánh mạng hắn tương liên, không chết không ngừng. Đó là vận mệnh đã định của hắn! Dùng tay xoa lên dung nhan tái nhợt của nàng, ba ngàn sợi tuyết trắng bên gối chói đến hắn không thể mở mắt ra được. Nàng là người kiêu ngạo như vậy, hắn thế nhưng bức nàng ở trước mặt mấy vạn người bị người nàng yêu thương cưỡng bách tác hoan, tra tấn cực hạn thể xác và tinh thần, khiến nàng sinh sinh đau đớn bạc cả mái tóc! Là hắn dùng người không thỏa đáng, quá mức tự phụ cho rằng mưu kế của hắn thật chu toàn, mới hại nàng đến nước này. Hắn rất hối hận, vì sao hắn không ở trước khi thực thi kế hoạch trở về nhìn xem nàng, vì sao ngoài điện Tuyên Đức, hắn không muốn quay đầu lại nhìn nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nàng? Mật thất lao tù, một khắc rót độc dược kia, nàng lâm vào tuyệt vọng giãy giụa cầu cứu. "A Trù, cứu ta!" Ở lúc ấy, nàng nghĩ đến chính là hắn! Hắn rõ ràng nghe được, vì sao không vào xem nàng? Vì sao? "Dung...... Nhạc......" Hắn rốt cuộc đã làm cái gì đối với nữ nhân mình âu yếm yêu quý?! Hắn nắm chặt nắm tay rũ của ván giường, thật hy vọng chính mình đã chết! Trong lòng đau nhức khó thanh thản, giống như một cái kìm sắt siết chặt ngực, trong lồng ngực hắn một trận run mạnh, một ngụm máu đỏ tươi liền phun ở trên chăn gấm màu sắc diễm lệ. Mười ngón tay hắn nắm chặt chăn, cúi đầu xuống, thế nhưng nằm ở trên người nàng nức nở khóc rống thất thanh. "Dung nhạc...... A......" Tiếng nức nở kia phảng phất như tiếng kêu gào bị kìm nén phát ra từ đáy lòng, vẫn là ẩn nhẫn như vậy. Nhiều năm như thế, vô luận là loại nghịch cảnh nào, hắn đều nói cho chính mình, nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ. Nhưng mà hôm nay, hắn khó có thể tự khống chế. Nữ tử vẫn luôn an tĩnh nằm ở trên giường, bỗng nhiên nhíu mày, ý thức mơ hồ, đắm chìm trong bóng đêm tìm không thấy ánh sáng. Chung quanh giống như đều là máu, lại giống như đều là bóng người, giống như u linh đem nàng gắt gao vây quanh. Nàng phảng phất nghe được có người đối với nàng nói: "Đừng đi trở về, thế giới kia không có một cái người tốt, ngươi ở nơi đó chỉ biết bị người lừa gạt, lợi dụng, thương tổn, đừng trở về, theo chúng ta đi đi, đi thôi." Nàng liền hướng tới âm thanh kia đi qua, càng đi càng đen, chất lỏng dưới chân lạnh băng dính nhớp dần dần đem nàng bao phủ, lúc sắp tới đầu, đột nhiên lại có một tiếng nói ôn nhu hiền hoà từ một cái phương hướng khác truyền đến: "Hài tử, đừng đi qua! Con hẳn là nên trở về, hắn đang đợi con." Hắn? Ai? Ai đang đợi nàng? Thế giới kia, còn có hy vọng của nàng sao? Nàng mê mang trợn tròn mắt, nhìn xung quanh, tìm kiếm ánh sáng cùng đường ra, lúc này, đột nhiên từ phía sau có một đạo ánh sáng lóa mắt bổ ra hắc ám chiếu lại đây, nàng quay đầu lại xem, nhìn đến bên ánh sáng kia có một cái thân ảnh màu trắng mơ hồ, nàng thấy không rõ mặt người nọ, lại có thể cảm nhận được đôi mắt của người nọ tràn đầy thâm tình đang đau thương nhìn nàng giống như sợ hãi nàng rời đi. Ngực bỗng nhiên đau xót, nàng nghe được người nọ dùng âm thanh cực ôn nhu đối với nàng nói: "A Mạn, đừng sợ. Có ta!" "A Mạn, phải sống tốt......" Sống sót...... Phảng phất giống như tín niệm nháy mắt lấp đầy ngực nàng, nàng không tự kìm hãm được liền ra sức tránh thoát chất lỏng lạnh băng muốn bao phủ nàng, tránh thoát hắc ám ngập đầu, hướng tới phương hướng thân ảnh màu trắng nỗ lực chạy vội qua. "Vô Ưu......" Cùng với một tiếng rất nhỏ nỉ non, nữ tử trong bóng đêm giãy giụa hai ngày ba đêm, rốt cuộc lại một lần mở mắt, trước mắt vẫn là cảnh vật quen thuộc, lại không có nam tử nàng muốn gặp. Ánh mắt chạm đến nam nhân đang vùi đầu ở trước giường, ánh mắt nàng trầm xuống.