Mạn Yêu bị Khải Vân đế dắt vòng qua bình phong, đi đến trước giường, Khải Vân đế đối với nàng ôn nhu cười, khom lưng chặn ngang eo nàng đem nàng ôm lên, đặt ở trên giường. Mạn yêu phát hiện thân thể của mình hoàn toàn không thể động, ý thức cũng dần dần mơ hồ, nàng cảm giác được Khải Vân đế dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, giống như là dáng vẻ vuốt ve người yêu, khiến trong lòng nàng ngạc nhiên cực kỳ sợ hãi. Nàng không biết hắn muốn làm gì, cũng không biết là chuyện gì xảy ra? Nàng vừa rồi rõ ràng đem chén thuốc kia phun ra, vì sao hiện tại lại không thể động đậy? Khải Vân đế ngồi ở bên cạnh nàng, ánh mắt lại là vô cùng ôn nhu, làm như biết được nghi hoặc của nàng, nhẹ nhàng thở dài: "Chén thuốc kia muội uống, cũng không sao. Vấn đề không ở chén thuốc kia, mà là tác dụng hỗn hợp của mùi hương phát ra từ thuốc cùng với mùi huân hương trong lư hương......" Mạn Yêu trong lòng chấn động, thì ra là thế, vẫn là nàng quá không chú ý, nàng không khỏi có chút hận hắn, cái nam nhân này ngoài mặt đối với nàng muôn vàn quan tâm cùng sủng nịch, như thế nào lại có thể tính kế nàng như vậy! Hắn là ca ca nàng a! "Hoàng muội, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn trẫm! Trẫm biết, muội không vui! Cũng biết muội sợ hãi cái gì, trẫm kỳ thật...... thật sự không muốn thương tổn muội, nhưng mà trẫm...... Không thể không làm như vậy! Muội...... hiểu không?" Nàng không hiểu, nàng cái gì cũng không hiểu! "Đúng vậy, Muội không hiểu! Muội luôn là cố tình trốn tránh trẫm, phòng bị trẫm...... Muội có biết hay không, trong lòng trẫm rất khổ sở...... Hôm nay, là trẫm có lỗi với muội, sau này, trẫm sẽ bồi thường cho muội......" Giọng nói của hắn ôn nhu lại thương cảm giống như tiếng nỉ non của tình nhân vọng ở bên tai nàng, khiến trong lòng Mạn Yêu hoảng sợ thành một đoàn, mặc dù là có năng lực tự khống chế tốt đến mấy, giờ phút này như thế nào cũng không thể trấn định xuống. Nàng hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, nhìn nam nhân cúi xuống thân mình, cách ba tấc ở trước mặt nàng, nhắm hai mắt lại dùng sức ngửi hơi thở nàng, biểu tình say mê mà hoài niệm như vậy, khiến trong đầu nàng nổ ầm ầm. Dù cho phản ứng của nàng trì độn (không nhạy bén), cũng không thể không hiểu rõ cái sự thật làm nàng khó có thể tin được. Ngực phập phồng kịch liệt, nàng dùng một tia thanh minh (thanh tỉnh rõ ràng minh bạch) cuối cùng, ép mình yểm trợ ý chí dần dần bị mùi hương lượn lờ trong không khí ăn mòn, liều mạng mở miệng muốn nói chuyện, phun ra âm thanh mỏng manh đến gần như không thể nghe thấy, lại vẫn cứ gian nan nhắc nhở hắn: "Hoàng huynh, muội...... muội là muội muội của huynh......" Ánh mắt Khải Vân đế tối sầm lại, nồng đậm đau thương lập tức ngưng tụ trong mắt hắn, hắn nhanh chóng dùng ngón tay đè lại môi nàng, âm thanh vô hạn thê lương nói: "Đừng nói. Trẫm biết!" Hắn ngã người xuống, đem mặt vùi vào hõm vai nàng, tim nàng liền treo ở giữa không trung, kinh sợ bất an, sợ hãi đến muốn run rẩy. Lúc này, Linh Nhi đột nhiên vọt vào, nhìn đến một màn trong phòng, cả kinh há to miệng, không dám tin tưởng nói: "Hoàng Thượng...... Ngài, ngài, ngài đang làm gì......" Khải Vân đế đột nhiên đứng dậy, vốn dĩ hai mắt tràn đầy ưu thương đột nhiên lóe lên một đạo lệ quang (ánh mắt hung dữ mãnh liệt), ngưng mắt nhìn chằm chằm vào tiểu Tuần tử đang tùy theo đi vào. Tiểu Tuần tử cuống quít thỉnh tội nói: "Nô tài có tội, nô tài liền mang nàng ta đi ra ngoài." Linh Nhi nơi nào mà chịu đi ra, chỉ bước nhanh vọt tới trước giường, thấy sắc mặt Mạn Yêu trắng bệch nhíu chặt mày nằm ở kia vẫn không nhúc nhích, không khỏi kinh hãi nói: "Chủ tử, ngài(MY) làm sao vậy? Hoàng Thượng, ngài làm gì chủ tử vậy? Nàng (MY) không phải là muội muội mà ngài thương yêu nhất sao?" Ánh mắt Khải Vân đế trầm xuống, sắc mặt như cũ nho nhã thanh hòa (thanh tịnh ôn hòa), âm thanh không hề hỉ nộ, lại khiến người nghe xong nhịn không được thân mình phát run, nói: "Linh Nhi, ngươi thật đúng là càng ngày càng không hiểu quy củ (phép tắc)! Ngươi đã quên năm đó lúc trẫm cứu ngươi, ngươi đã đối với trẫm phát lời thề? Ngươi hẳn là nhớ kỹ, chủ tử của ngươi, vĩnh viễn chỉ là trẫm! Tiêu Sát phản bội trẫm, trẫm còn có thể lý giải, nhưng mà ngươi...... Thế nhưng cũng sẽ phản bội trẫm! Phải biết rằng, trẫm, hận nhất chính là người phản bội chủ!" Hắn nói xong đứng dậy tới gần Linh Nhi, Linh Nhi hoảng hốt, vội lui ra phía sau, trong mắt lại là áy náy lại là sợ hãi. Khải Vân đế đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ Linh Nhi. Linh Nhi hoảng sợ mà trừng mắt, sắc mặt nháy mắt đỏ lên phát tím. "Hoàng...... Hoàng Thượng......" Linh Nhi thống khổ mà nhìn nam nhân trước mặt, một đôi tay cầm cổ tay của hắn muốn kéo tay hắn ra, nhưng tay Khải Vân đế tái nhợt đến giống như là quỷ, lại rất có sức lực, tùy ý Linh Nhi giãy giụa như thế nào, tay hắn không hề nhúc nhích, vững vàng mà siết chặt cổ Linh Nhi, năm ngón tay càng thu càng chặt. Mạn Yêu trong lòng hoảng hốt, muốn bò dậy ngăn cản, nhưng một chút cũng không thể động đậy. Nàng không khỏi trợn to đồng tử, trơ mắt nhìn Linh Nhi ở trước mặt nàng một bước một bước hướng đến con đường chết, nhìn cái nam nhân nho nhã thanh hòa kia trong mắt lại tràn đầy sát ý tàn nhẫn, nàng liều mạng giãy giụa, biết làm sao được khi thân thể không nghe sai khiến, cả một ngón tay nàng cũng không động đậy được. "Hoàng, hoàng huynh...... Cầu huynh, đừng giết Linh Nhi...... Thả nàng ta......" Giọng nói của nàng gian nan khó khăn mà suy yếu chìm trong tiếng gió nức nở ở ngoài cửa sổ, kia phảng phất giống như là trời xanh chứng kiến thảm kịch của nhân gian, phát ra tiếng khóc thảm thiết trước. Khải Vân đế quay đầu lại nhìn nàng, đối với nàng nói: "Phản bội trẫm, nàng ta sẽ phải chết! Muội cũng phải nhớ kỹ, về sau, mặc kệ ai phản bội muội, muội cũng phải đối với hắn như vậy. Bởi vì chỉ có người chết, tương lai mới sẽ không lại thương tổn đến muội lần nữa!" Nói xong, Khải Vân đế buông tay, thân thể Linh Nhi liền hướng phía sau ngã thẳng xuống, phịch một tiếng nện ở trên mặt đất, càng là nặng nề mà nện ở trong lòng Mạn Yêu, khiến nàng đau đến cả kêu cũng kêu không được. Một ngày này, một màn này, đã khắc sâu ở trong đầu nàng, nàng đối với người nam nhân trước mắt này, không còn có nửa phần ôn tình (tình cảm ôn nhu thâm tình), chỉ còn lại có căm hận. Thi thể của Linh Nhi thật nhanh bị tiểu Tuần Tử kéo đi rồi, trong phòng lại lần nữa hồi phục yên tĩnh, chung quanh hết thảy đều tản ra hơi thở quỷ dị khiến lòng người run sợ. Thời điểm Khải Vân đế lại quay đầu lại, nhìn thấy được nước mắt nữ tử trên giường, giống như suối phun tràn ra từ khóe mắt thanh lệ, ánh mắt hắn chấn động, bay nhanh ngồi bên mép giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà lau khóe mắt ướt át của nàng, thần sắc hoảng loạn nói: "Hoàng muội, đừng khóc! Trẫm một lần nữa an bài một cái nô tỳ khác hầu hạ muội, đừng khóc, đừng khóc......" Đau lòng trong mắt hắn thoạt nhìn chân thật như vậy, nhưng Mạn Yêu sẽ không bao giờ tin, sẽ không có cảm động chút nào nữa, ở trong mắt nàng, hết thảy biểu tình của hắn đều trở nên đáng ghét cũng đáng sợ, vì thế, nàng liều mạng mà mở to hai mắt, vừa phẫn nộ vừa cừu hận nhìn chằm chằm hắn. "Đừng nhìn trẫm như vậy!" Khải Vân đế thần sắc hoảng hốt, giơ tay liền bịt kín hai mắt nàng, lại che không được hận ý nùng liệt phát ra từ trong mắt trong lòng nàng. Hắn cúi thấp người xuống, ở bên tai nàng đau thương lại ôn nhu mà nói: "Hoàng muội, muội mệt mỏi rồi, ngủ đi." Câu nói kia phảng phất giống như có ma lực khiến nàng cảm thấy buồn ngủ vạn phần, vô luận nàng tận lực chống đỡ như thế nào, cũng vẫn là nhanh chóng lún xuống ở trong hắc ám vô biên. *** Gió ngày hôm nay, lớn bất thường, nhưng thời tiết vẫn còn tính là quang đãng, ánh mặt trời xán lán, nhưng lại chiếu không tới những góc tối âm u. Thời điểm tỉnh lại, Mạn Yêu cả người nằm trên mặt đất, mặt đất lạnh băng lại ẩm ướt, nàng mở to mắt, chung quanh một mảnh đen như mực. Đầu nàng có chút hôn mê, cổ họng khô rát, muốn chống thân mình ngồi dậy, lại phát giác tứ chi vô lực. Ý thức dần dần thức tỉnh, hết thảy hình ảnh trước đó lại trở lại trong đầu óc nàng, tâm bỗng dưng đau xót, Linh Nhi đã chết! Nước mắt tuôn rơi, nàng nhớ tới một ngày nọ, Linh Nhi luôn mãi do dự cuối cùng vẫn là lựa chọn nàng, sau đó ôm nàng, khóc lóc nói sợ hãi...... Thế giới này, nàng tin tưởng nhất hai người, một người trong đó chính là Linh Nhi, nhưng mà nàng ta cứ như vậy mà chết đi, bởi vì nàng(MY) mà chết! Đau lòng đến giống như muốn hít thở không thông, nàng không biết chính mình giờ phút này thân ở nơi nào, cũng không biết nam nhân đáng sợ kia rốt cuộc có âm mưu gì, giơ tay sờ sờ quần áo của mình, tựa hồ còn tính là chỉnh tề, trừ bỏ cổ họng nóng rát với tứ chi vô lực, cái khác không có gì không đúng, còn may, ít nhất không bị xâm phạm! Nàng dần dần áp xuống tất cả bi thống cùng khủng hoảng trong lòng, nỗ lực để mình trấn định lại. Trong bóng đêm, tầm mắt dần dần nhìn rõ ràng một chút, bốn phía trống vắng không có gì, chỉ có vách tường cứng rắn cùng với mặt đất ẩm ướt dưới thân, nơi này hẳn là một cái mật thất lao tù cực bí ẩn! Hoàng huynh đem nàng nhốt ở nơi này muốn làm cái gì? Chờ đợi nàng lại sẽ là loại vận mệnh bi thảm nào? Hết thảy nỗi sợ hãi chưa biết được, chặt chẽ đâm chọc vào tim nàng. Ở dưới hoàn cảnh này, nàng muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, tốn sức nâng thân thể dậy, hướng một bên góc tường bò đi. Qua một khắc, mới bò được một đoạn ngắn, đem chính mình cuộn tròn ở trong góc, cảm giác thực mỏi mệt, lại không chịu nhắm mắt. Nàng tĩnh tâm lại tinh tế suy tư chân tướng những việc này, Phó Trù để Thường Kiên mang nàng đi gặp hoàng huynh, chuyện này vốn là kỳ quặc, mà hoàng huynh rõ ràng sớm có chuẩn bị, đây là một âm mưu sớm đã có sắp đặt, tác dụng của nàng là cái gì? Thế cục trước mắt khẩn trương, thực lực hai bên bình quân tương đương, nếu muốn nắm chắc phần thắng, phải xuất kỳ bất ý (*), chẳng lẽ......muốn dùng nàng kiềm chế Tông Chính Vô Ưu? Không thể tưởng tượng được, ngàn trốn vạn trốn, đến cuối cùng cũng tránh không khỏi. (xuất kỳ bất ý: khiến đối phương không lường trước được, không có chuẩn bị) Tông Chính Vô Ưu, xin ngươi nhất định phải ghi nhớ những lời mà ngươi đã nói qua, không lại xen vào chuyện của người khác, tự ta sống chết! Nàng đang ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, cửa kẽo kẹt một tiếng bị mở ra, một tia ánh sáng đen kịt ảm đạm chiếu vào, chiếu không tới vị trí của nàng. Hai người từ ngoài cửa đi vào, có một người bưng một cái chén, lại muốn bức nàng uống thuốc? Nàng vội co rụt rụt thân mình lại, hai người kia mới vừa tiến vào tầm mắt còn chưa kịp thích ứng, tìm một vòng mới phát hiện ra nàng. Làm như không vui vẻ khi thấy nàng trốn đến góc tường, bước nhanh đi tới, một phen nắm lấy cổ áo nàng, động tác thô lỗ mà đem nàng nhắc lên. Nàng thử giãy giụa, căn bản vô lực phản kháng, cổ bị cổ áo siết chặt, thở không nổi. Nàng vẫn kiên cường tự trấn định, âm thanh suy yếu, hỏi: "Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?" Hai người kia căn bản không để ý tới chuyện nàng hỏi, trong đó một người bóp chặt cằm nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu há mồm, một người khác nhanh chóng đem một chén thuốc rót vào trong miệng nàng, căn bản mặc kệ nàng có uống hay không uống xuống. Mạn Yêu hoảng hốt, vội lắc đầu cự tuyệt, ý đồ muốn thoát khỏi nước thuốc đắng chát kia không biết sẽ vì nàng mang đến loại vận rủi gì, không ngừng rót vào trong miệng nàng, nhưng vô luận nàng làm như thế nào, ở trước mặt hai hảo hán cường tráng võ công cao, nàng một cái nữ tử bị người hạ dược cả người vô lực, tất cả giãy giụa, đều có vẻ nhàn nhạt vô lực như vậy. Nàng chán ghét cực kỳ loại cảm giác vô lực này, tóm lại cũng trốn không thoát sự khống chế của người khác. Trong giãy giụa, nàng vô ý thức mà kêu một tiếng: "A Trù, cứu ta!" Đây là lần đầu tiên, nàng đem hy vọng ký thác ở trên người người khác, lần đầu tiên, nàng mãnh liệt chờ mong Phó Trù có thể tuân thủ lời hứa hẹn của hắn đối với nàng, nàng nguyện ý tin tưởng hết thảy những chuyện này không phải là chủ ý của hắn, nhất định là Thường Kiên âm thầm cùng Hoàng huynh cấu kết, phản bội hắn, chỉ cần hắn sớm một chút phát hiện Thường Kiên giả mạo danh nghĩa hắn đem nàng mang đi, hắn sẽ đến cứu nàng, nhất định sẽ! Nàng an ủi chính mình như vậy, nàng không biết, nam tử mà nàng một lòng chờ đợi, giờ phút này đang ở ngoài cửa lạnh lùng nhìn một màn này. Phó Trù nghe được âm thanh cầu cứu yếu ớt đến gần như không thể nghe thấy, hơi hơi ngẩn ra, theo bản năng muốn kêu dừng lại, nhưng lý trí nói cho hắn, đây không phải là Dung Nhạc, mà là thủ đoạn của Ngân Hương. Dung Nhạc là người kiêu ngạo như vậy, sẽ không mở miệng cầu cứu, dù có muốn cầu cứu, ở lúc nàng tuyệt vọng, cái người đầu tiên nghĩ đến, sẽ chỉ là Tông Chính Vô Ưu! Trong phòng tối hết thảy vẫn cứ tiếp tục, nữ tử gần kề tuyệt vọng cự tuyệt nuốt, liền sặc đến khí quản, mãnh liệt ho khan lên, cả khuôn mặt đều trướng đến đỏ bừng phiếm tím. Rót xong dược, nam nhân buông tay, nữ tử mềm mại ngã xuống trên mặt đất, cổ họng nóng rực như lửa đốt đau nhức đánh úp lại, hai mắt nàng bỗng nhiên trợn mắt, đôi tay tự nhiên phản ứng mà nắm chính cổ mình, kêu thảm thiết một tiếng, xé rách khàn khàn, bén nhọn như lưỡi dao sắc bén phá tan cổ họng, phảng phất giống như đem cổ họng tấc tấc cắt xé. Đau nhức khó nhịn, nữ tử gian nan mà quay cuồng ở trên mặt đất ẩm ướt mà lạnh băng, tiếng kêu thảm thiết nghẹn ngào thê lương một tiếng lại một tiếng, đến cuối cùng, ngay cả tiếng nức nở cũng dần dần ngưng lại, dần dần biến mất. Đau đến hít thở không thông, khiến nàng muốn đem chính mình đang sống sờ sờ mà bóp chết, nếu như nàng vẫn còn có sức lực để làm điều đó. Nước mắt bởi vì đau đớn như vậy, không thể khống chế mà giàn giụa, đầy khắp trên gò má thanh lệ. Hai người che ở trước mặt hoàn thành nhiệm vụ, lui qua một bên. Nàng cố sức mà quay đầu, thấy được ngoài cửa dưới ánh sáng đen kịt, một nam tử dáng người đĩnh bạt đang cõng tay (chắp tay, để tay sau lưng) mà đứng, mặt vô biểu tình mà nhìn về phương hướng này. Trong đầu nàng ầm vang một tiếng, có cái gì đó ở trong lòng ầm ầm sụp xuống, nàng không dám tin tưởng nhìn nam nhân đứng ngoài cửa, cái nam nhân đối với nàng nhân nhượng mọi điều cùng nàng đòi muốn thật tình, cái nam nhân mà nàng nói muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử! Tại sao là hắn? Phó Trù...... Thế nhưng là Phó Trù! Nàng cười thảm không tiếng động, làm hết thảy mọi cách, miễn cưỡng chống đỡ nửa thân người, muốn gọi hắn một tiếng, hỏi hắn một chút: "Vì sao?" Nhưng mà há to miệng, mới bi ai ý thức được, cổ họng bị xé rách đau đớn, thế nhưng hoàn toàn phát không ra một tia âm thanh! Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đáy lòng kinh sợ đến cực điểm. Nàng không muốn tin tưởng sự thật tàn khốc này, vội dùng đôi tay nắm chặt cổ họng của chính mình, cao cao ngẩng đầu lên, liều mạng mà muốn gọi ra tiếng, nhưng thẳng đến khuôn mặt nàng đỏ bừng xích huyết, từ chỗ sâu trong lồng ngực phát ra than khóc chỉ có chính tâm nàng mới có thể nghe thấy. Vô ích, buông tay, cả người vô lực xụi lơ trên mặt đất. Giọng nói của nàng, cứ như vậy mà bị huỷ hoại! Phó Trù sai người bưng tới chén thuốc kia, khiến nàng trở thành người câm! Nàng mờ mịt mà nhìn nam nhân ngoài cửa, toàn bộ thế giới đều đen tối một mảnh, ngực kịch liệt đau nhức bao phủ, cười thảm không tiếng động. Bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ đây chỉ là bắt đầu của một tai nạn mà thôi, mà nàng sắp sửa phải chịu, còn nhiều hơn thế này. Nam nhân bên ngoài chậm rãi đi đến, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp ở trong phòng tối yên tĩnh, phá lệ trầm thấp khiến tâm người phát run. Hắn thấy không rõ thần sắc trong mắt nữ tử, lại có thể cảm giác được kia phẫn nộ cùng tuyệt vọng dâng đến rung trời, phảng phất như đang lên án sự tàn nhẫn của hắn. Hắn không dao động, duỗi tay nắm cằm nàng, ôn hòa cười nói: "Nhiệm vụ lần này kết thúc, ngươi có thể sống sót hay không, phải xem ý chí của Tông Chính Vô Ưu có đủ kiên định hay không! Tiêu Hồn tán không thể xem như là loại thuốc bình thường, khống chế không tốt, là sẽ chết người." Lúc này đây, nàng cả cười thảm cũng cười không ra, khi đó, nàng kỳ thật cũng không biết Tiêu Hồn tán là cái gì, cũng không biết lợi hại bao nhiêu, nàng chỉ là cảm nhận đến bằng trực giác, đó nhất định là một loại độc dược sẽ làm nàng đau đớn không muốn sống. Không thể tin được, nàng vẫn luôn cho rằng người thật tình đối tốt với nàng, vậy mà ở trong một đêm trở nên tàn nhẫn như vậy? Đầu tiên là Hoàng huynh, tiếp theo là Phó Trù...... Chẳng lẽ quyền lợi cùng cừu hận, thật sự có thể đem người biến thành ma quỷ? Bọn họ không phải đều yêu nàng sao? Bọn họ chính là như vậy yêu nàng, yêu nàng yêu đến muốn đem nàng tra tấn đến chết! "Phó Trù, ngươi bất quá cũng như thế! Vì muốn báo thù, thế nhưng không từ thủ đoạn, là ta nhìn lầm ngươi rồi!" Nàng thật muốn nói với hắn như vậy, nhưng mà nàng cái gì cũng nói không nên lời, nàng chỉ có thể ở thời điểm hắn xoay người đi ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất nắm chặt vạt áo hắn, không tiếng động kháng cự. Nàng không muốn làm một cái quân cờ đi thương tổn nam nhân mà nàng yêu, không muốn! Phó Trù khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, bay lên một chân, không chút lưu tình đem nàng đá ngã lăn ra ngoài, thân thể nhỏ yếu thẳng tắp văng vào vách tường lạnh cứng, lại bật ngược trở lại trên mặt đất, lăn ra rất xa. Nàng nghe thấy khớp xương của mình phát ra "ca ca" tiếng vang, làm như đều nát rồi. Nơi lồng ngực huyết tinh khí kịch liệt quay cuồng, xông thẳng mà lên, nàng há mồm phun ra, in xuống trên mặt đất một đóa huyết hoa ai tuyệt (ai oán + tuyệt vọng). Đỏ tươi còn sót lại, theo một bên khóe miệng, uốn lượn đến trên mặt đất, hình thành một đường dài đỏ thắm, giống như bị đau thương kéo dài vô hạn, thay thế âm thanh mà nữ tử không thể xuất ra khỏi miệng, kể ra bi thương cùng tuyệt vọng trong nội tâm nàng. Phó Trù không có quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, ở ngoài cửa đưa lưng về phía phòng tối, mặt vô biểu tình phân phó nói: "Mang nàng ta qua đó." Hai người kia lại lần nữa đến gần nữ tử, hướng tới sau cổ nàng hung hăng bổ xuống một cái chưởng đao (tay đánh lên sau ót), tức khắc trước mắt nàng tối sầm, ngất đi. Vận mệnh luôn là như vậy, khiến người dọc theo quỹ đạo mà nó đã định, vô phương chạy thoát.