Bạch Nhật Sự Cố
Chương 30
Gọi mãi cho Hứa Đường Thành không được khiến Dịch Triệt không nhịn được nghĩ, có phải mình lo lắng quá mức rồi không. Sợ làm ảnh hưởng đến công việc của Hứa Đường Thành nên Dịch Triệt không có gọi lại nữa, chẳng qua thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ gửi tin nhắn tới, nhắc nhở y chú ý ăn cơm. Hứa Đường Thành có lúc thì trả lời rất nhanh, có lúc lâu lắm mới trả lời lại, nói với hắn y đã ăn cơm rồi, vừa nãy đang ngồi làm báo cáo với thầy nên không có chú ý tới điện thoại.
Về việc Hứa Đường Thành trả lời tin nhắn chậm Dịch Triệt không quá để ý. Hắn hiểu chuyện này vô cùng đơn giản, chẳng qua chính là, Hứa Đường Thành vì phải nghỉ bệnh mấy ngày nên bây giờ càng phải tranh thủ thời gian, hoàn thành hết những chuyện còn dang dở trước khi nghỉ đông. Đối với hắn mà nói, việc hắn có thể làm cho y chính là, trả lời lại tin nhắn của y: “Em có thể giúp gì được cho anh không?”
Thẳng tới một ngày, hai người bọn họ cùng nhau đi siêu thị, hắn mới biết, hóa ra đây là tránh né.
Cũng không biết tại sao, hai mươi tháng chạp rồi mà thời tiết bỗng nhiên tăng lên mấy độ. Trời ấm lên không ít, lại không có gió, Dịch Triệt cảm thấy thời tiết này vô cùng thích hợp để ra ngoài tản bộ. Thể chất Hứa Đường Thành vốn yếu, một tuần nay lại chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, đối với thân thể quả thật không tốt. Suy tính kỹ càng, hắn thấy sắp tới giờ ăn cơm bèn đi tới phòng thí nghiệm chờ y.
Hắn đứng ở cửa, né đường nhìn của mấy người trong phòng, nhìn thấy Hứa Đường Thành đang ngồi ở một góc phòng, y đeo tai nghe, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt. Nam sinh bên cạnh đụng y, y vội vàng bỏ tai nghe xuống. Nam sinh kia chỉ màn hình của mình nói cái gì đó, Hứa Đường Thành liền nghiêng người cầm lấy con chuột của hắn.
“Bạn học này cậu tìm ai vậy?” Có nữ sinh vừa mới đi lấy nước trở về, thấy hắn tốt bụng hỏi.
Dịch Triệt nói ra tên Hứa Đường Thành, nữ sinh kia gật đầu một cái, thân thiết nói: “Để tôi gọi giúp cậu.”
Ánh mắt hắn đuổi theo bóng lưng nữ sinh, liền thấy Hứa Đường Thành đưa mắt sang nhìn mình. Hắn còn chưa kịp cười với y thì y đã đứng dậy dọn dẹp lại chỗ ngồi.
“Có chuyện gì hả?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hành lang rất yên tĩnh, giọng Hứa Đường Thành như gần ngay sát bên. Dịch Triệt thoáng giật giật chân, nói ra cái cớ mình đã chuẩn bị sẵn.
“Em muốn đi siêu thị mua ít đồ, anh đi với em nha?”
Hứa Đường Thành nhìn hắn, từ từ quấn tai nghe lại.
Ánh mắt Dịch Triệt chuyển từ dây đeo tai nghe tới ngón tay Hứa Đường Thành, hắn nhìn y cầm tai nghe trong tay không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.
Khóe miệng hắn cong lên, tới bản thân hắn còn chưa có phát hiện, tất cả lại bị Hứa Đường Thành nhìn vào trong mắt.
“Anh…bên phòng thí nghiệm…”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Đường Thành chính là muốn từ chối, nhưng há miệng lại phát hiện mình không có cách nào lừa dối hắn. Y bóp bóp tai nghe trong tay, đối diện với ánh mắt mong chờ của đối phương, nói: “Đi thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Sau hồi tưởng lại, lần thỏa hiệp đầu tiên đại khái là vì mềm lòng, mà mềm lòng thì càng giống như ngay từ đầu đã định sẵn kết cục.
Y khi đó không thể lừa gạt được hắn, cuối cùng vẫn không thể gạt bản thân mình.
Đến siêu thị, vẫn là hắn đẩy xe, y đi một bên.
Đi siêu thị chỉ là cái cớ để hắn hẹn Hứa Đường Thành ra ngoài, Dịch Triệt trên thực tế cũng không có thứ gì cần mua. Hai người đi được một vòng mà trong xe đẩy chỉ có mấy túi đồ ăn vặt với một tuýp kem đánh răng.
Dịch Triệt nhìn Hứa Đường Thành, hỏi y: “Anh có cần mua gì không?”
“Không có,” Hứa Đường Thành lắc đầu một cái, “Hai ngày nữa là về nhà rồi, nên cũng không cần mua gì.”
Hai người tính tiền xong, gần ngay cổng ra có một gian hàng bán Đạo Hương Thôn, Dịch Triệt để ý thấy Hứa Đường Thành nhìn sang bên đó, liền hỏi y có muốn mua không. Nhưng Hứa Đường Thành vẫn lắc đầu bảo không cần.
Dịch Triệt lúc này mới cảm thấy lạ, bình thường lúc bọn họ đi siêu thị cùng nhau, Hứa Đường Thành rất thích mua mơ, đồ ăn vặt hoặc bánh bích quy các kiểu, hôm nay lại không mua gì cả, cho dù sắp về nhà đi chăng nữa cũng đâu cần phải thế. Hắn suy tư một hồi, hơi nghiêng người sang hỏi y: “Anh thấy trong người không thoải mái hả?”
Hứa Đường Thành nghe vậy ngẩn ra: “Không có.”
Dịch Triệt hoài nghi nhìn hắn một vòng, rồi mới miễn cưỡng gật đầu. Hứa Đường Thành muốn giải thích thêm một câu, lại nghĩ tới cái gì, tiếp tục duy trì im lặng.
Nói xong hai người cũng đã đi tới trước gian hàng Đạo Hương Thôn. Dịch Triệt dừng lại, lui về sau một bước nhìn vào bên trong tủ kính: “Em chưa ăn bánh Đạo Hương Thôn bao giờ, có ngon không anh?”
<img alt=1462698332-431930986_n src="https://cuunguyetthien9217.files.wordpress.com/2019/05/1462698332-431930986_n.png" data-pagespeed-url-hash=2548376556 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Bánh Đạo Hương Thôn
“Cũng được, anh thấy bánh trà xanh ăn khá ngon, còn lại không có cảm giác.”
“Vậy chúng ta mua mấy cái đi.”
Tất cả điểm tâm đều được đặt phía sau tủ kính, tầng tầng ô ô, từ phía dưới chất lên.
Dịch Triệt cúi người, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng cũng tìm được bánh trà xanh mà Hứa Đường Thành nói. Nhưng chờ hắn quay người lại, đang muốn xác nhận xem có đúng là loại bánh này hay không thì thấy Hứa Đường Thành đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy anh?”
Hắn không tự chủ bật người dậy, ánh mắt lại không có cách nào rời khỏi người y. Ông chủ cách tủ kính hỏi bọn họ muốn mua loại điểm tâm nào, hắn không biết tại sao lại tự nhiên luống cuống. Chờ hắn hoàn hồn lại thì Hứa Đường Thành đã nhẹ giọng nói với ông chủ, rằng bọn họ muốn mua năm cái bánh trà xanh.
Lại nhìn về phía Hứa Đường Thành, ánh mắt phức tạp vừa rồi giống như chỉ là ảo giác của một mình hắn vậy.
Kế hoạch của Dịch Triệt vốn là, hai người đi dạo siêu thị xong vừa lúc tới giờ cơm trưa, hắn có thể mời Hứa Đường Thành ăn một bữa. Hắn đã nhìn trúng một cửa hàng bán hoành thánh sủi cảo, nghe mấy bạn nữ trong lớp nói mùi vị rất thơm ngon.
Trước giờ đều là Hứa Đường Thành dẫn hắn đi hết quán này tới quán khác, đây vẫn là lần đầu tiên, hắn khám phá ra một chỗ, rồi dẫn y tới.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ tìm được một vị trí trong góc, gọi một phần sủi cảo tôm, một phần hoành thánh, cộng thêm hai món ăn với một lồng bánh bao kim sa. Dịch Triệt đợi nhân viên phục vụ rời đi mới giả vờ mở túi bánh trà xanh ra. Hắn lấy ra một miếng, đưa tới trước mặt Hứa Đường Thành.
<img alt=hargao src="https://cuunguyetthien9217.files.wordpress.com/2019/05/hargao.jpg" data-pagespeed-url-hash=674584203 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Sủi cảo tôm
<img alt=f9198618367adab4680ecfa480d4b31c8601e47f src="https://cuunguyetthien9217.files.wordpress.com/2019/05/f9198618367adab4680ecfa480d4b31c8601e47f-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=762549888 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Hoành thánh
<img alt=W020161008550046737443 src="https://cuunguyetthien9217.files.wordpress.com/2019/05/w020161008550046737443.jpg" data-pagespeed-url-hash=4128081104 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Bánh bao kim sa
Hứa Đường Thành khẽ gật đầu một cái, nói với hắn: “Anh không ăn đâu.”
“Tại sao?” Dịch Triệt vẫn không có để xuống, “Khẩu vị của anh vẫn chưa tốt lên hả?”
Hứa Đường Thành tự nhiên biết nguyên nhân không phải do khẩu vị, lúc giải thích với Dịch Triệt chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, nói là mình chỉ thích ăn da bánh, nhân bánh quá ngọt, y không thích ăn.
“Vậy anh ăn da đi.” Dịch Triệt ngồi đối diện cười với y, “Vừa tiện, anh cắn hai bên, phần nhân để em ăn.”
Thật ra lời này nói cũng không có ý gì, Hứa Đường Thành hồi tưởng lại, hình như sau khi Dịch Triệt lên đại học, không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc bọn họ ăn cơm cùng nhau, bất kể món gì y ăn không nổi chừa lại, Dịch Triệt đều sẽ kéo qua ăn hết. Giống như ngày hôm đó y chở hắn tới bến xe, khi ăn điểm tâm, Dịch Triệt luôn ăn rất chậm, rõ ràng đang đợi y ăn trước. Y còn nói đùa rằng, chiều cao hai người chênh lệch có phải vì nguyên nhân này hay không.
Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ nhớ lại, tựa hồ thật sự có chút thân mật.
Biểu hiện của Dịch Triệt cũng không phải không chút sơ hở, có trách thì cũng trách y đã sớm quen với loại tiết tấu này, nên không ý thức được vì sao Dịch Triệt phải như vậy.
Cuối cùng, y vẫn lắc đầu một cái, cự tuyệt người nãy giờ vẫn luôn chờ y.
“Không cần đâu, em ăn đi.”
Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài ăn cơm sau khi Hứa Đường Thành bị bệnh. Dịch Triệt đang nghĩ có phải vì lâu rồi không đi ăn cùng nhau hay không mà bầu không khí hình như có chút kỳ lạ.
Hắn một mực suy nghĩ xem chỗ nào không đúng, lại không nghĩ ra được cái gì. Cho tới lúc sắp ăn xong, hắn mới hỏi Hứa Đường Thành định khi nào về nhà, Hứa Đường Thành hình như không nghe thấy, vẫn một mực nhìn vào trong bát, chưa cho hắn đáp án. Dịch Triệt lúc này mới nghĩ ra, nguyên nhân khiến bữa cơm này lúng túng chính là Hứa Đường Thành từ đầu đến cuối đều nói chuyện rất ít.
Dịch Triệt lại suy đoán đủ loại nguyên nhân, nào là tâm tình Hứa Đường Thành không tốt, nào là phòng thí nghiệm có quá nhiều việc phải làm, đoán y hẳn là gặp phải chuyện gì hao tổn tâm tư lắm. Nhiều suy đoán như vậy, hắn lại không đoán được chuyện vốn từ mình mà ra. Dẫu sao hắn bây giờ cũng đang cực lực đè nén tâm tư kia, để cho mình khi đối mặt với y, chỉ còn có sự quan tâm vô cùng tự nhiên.
Dù cho Dịch Triệt không ngừng tìm đề tài nói chuyện để làm Hứa Đường Thành vui, nhưng hình như hiệu quả không tốt lắm, Hứa Đường Thành chỉ đáp lại lời hắn nói, chứ không hề chủ động trò chuyện. Cuối cùng, cả hai chỉ có thể ở trong bầu không khí ngượng ngập mà kết thúc bữa cơm này.
Hai người cùng nhau đi ra cửa, Hứa Đường Thành lúc này đang đi phía trước. Dịch Triệt theo thói quen muốn tiến lên giúp Hứa Đường Thành kéo cửa, thì tay của hai người ở trên cửa chạm vào nhau.
Vốn không có gì, lại không nghĩ tới Hứa Đường Thành như bị bỏng mà lập tức thu tay lại. Tốc độ né tránh của y, còn có vẻ mặt đó, khiến Dịch Triệt sững sờ tại chỗ.
Kia rõ ràng là một loại phản ứng theo bản năng, mà trước đây Hứa Đường Thành không hề như vậy.
Cửa chưa đẩy ra, Hứa Đường Thành cùng với hắn bị kẹp ở giữa cửa.
Tránh né, yên lặng, một loạt cảm giác không đúng này, khiến Dịch Triệt nảy ra một suy đoán vô cùng đáng sợ. Nhưng cho tới lúc hai người không nói không rằng trở về trường học, hắn cũng không dám đi chứng thực. Thậm chí có một loại hoảng hốt bao phủ lấy hắn, hắn ngay cả mở miệng cũng cảm thấy thật khó khăn.
“Nghe nói em muốn rút khỏi hội học sinh?”
Vừa bước vào cổng trường, Hứa Đường Thành bỗng nhiên hỏi ra một câu như vậy.
“Ừm,” Dịch Triệt vẫn hoảng hốt, chỉ trả lời ngắn gọn, “Rút.”
“Tại sao?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Đường Thành muốn mối quan hệ của hai người có thể trở về như lúc trước, nhưng vừa hỏi xong câu này, y cảm thấy hai chữ này của mình có bao nhiêu cứng rắn, biểu cảm chẳng khác nào giám khảo lúc đặt câu hỏi cho thí sinh. Nói cho cùng, mình cũng không có mạnh mẽ tới như vậy, có thể ở trước mặt hắn làm như không có chuyện gì.
Dịch Triệt lại không có tâm tư chú ý mấy cái tiểu tiết này. Hô hấp của hắn đang vô cùng hỗn loạn, lúc trả lời câu hỏi của y còn đứt quãng chứ đừng nói tới kịp suy nghĩ gì.
“Em không thích, không thích mấy người bên bộ phận đó…Nên cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa.” Hắn phát hiện mình ngay cả nguyên nhân cụ thể cũng chưa nói ra, lên tinh thần nói tiếp, “Thầy phụ trách thì lúc nào cũng ra vẻ ta đây, còn có vài người em cũng không…”
Hai chữ cuối cùng bị hắn nuốt lại vào bụng, bởi vì quá nhạy cảm, gợi ra một ít liên tưởng khiến hắn sợ tới hai chân run rẩy.
Có một vài người em cũng không thích.
Hôm đó đường từ trường về phòng ngủ giống như ác mộng, hắn biết Hứa Đường Thành chắc chắn đã nhìn ra rồi, chỉ là đang tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
Mấy ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, hắn không có đi tìm y, thậm chí cũng không biết y rời khỏi trường lúc nào, rồi khi nào về nhà. Xuân vận sắp bắt đầu, lúc này đã không có cách nào mua được vé xe lửa, Dịch Triệt dự định, chờ qua mấy ngày lại tới phòng thí nghiệm len lén nhìn y, nếu y về rồi thì hắn đành phải đi xe buýt về nhà vậy.
Nhưng không chờ hắn đi tới phòng thí nghiệm tìm người, thì Lục Minh bên hội học sinh đã lên tiếng hỏi xem có còn học đệ học muội nào ở đây không, trước khi về nhà ra ngoài ăn cơm một bữa, hắn mời khách. Trong nhóm lập tức có người nói hắn hư tình giả ý, chờ mọi người về gần hết rồi mới mời. Dịch Triệt nhìn một cái liền tắt cửa sổ QQ, làm bộ không nhìn thấy cũng không có đáp lại. Nhưng mà Lục Minh thần thông quảng đại, cũng không biết tại sao biết hắn còn ở trường, rất nhanh đã đi tới tìm hắn nói chuyện phiếm, bảo hắn là có muốn rút khỏi hội học sinh cũng phải đi. Cuối cùng còn bỏ lại một câu, hắn có mời Hứa Đường Thành tới.
Vốn định cự tuyệt, vào lúc Lục Minh nói ra ba chữ Hứa Đường Thành, Dịch Triệt ngơ ngác nhìn màn hình tới nửa ngày, vẫn là gõ xuống một chữ.
Được.
Khép laptop lại, hắn không thể không nhìn thẳng vào vấn đề mà mình vẫn một mực né tránh – từ ngày hôm đó, Hứa Đường Thành không còn chủ động liên lạc với hắn nữa.
Bánh trà xanh hôm đó y mua vẫn còn, Dịch Triệt chưa ăn. Bởi vì không dám.
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
40 chương
12 chương
26 chương
46 chương
67 chương