Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 156 : Luần Hồi (1)

Thế nhưng đương nhiên Trương Phi Trương Tam gia sẽ không cho là chính mình đã dùng "Lư đả cổn (lăn qua lăn lại)". Trong suy nghĩ của hắn đây chẳng qua đơn giản là "Địa thập bát cổn" ! Hơn nữa, vẫn còn có thể dùng để tiến công! Ai bảo hắn lăn một vòng đã khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, hơn nữa, hắn lại còn lăn về phía trước, cú lăn một vòng, vừa vặn thu hẹp một khoảng cách không nhỏ về phía mấy người Tôn Quyền, cách tường chắn cũng không xa! "Mau giết hắn!" Ngay khi Tôn Quyền tỉnh ngộ lại thì đã muộn! Bát xà mâu cũng theo chân Trương Phi cùng lăn theo, một trượng tám, cộng thêm cánh tay Trương Phi, khoảng chừng hơn hai trượng! Điều này cũng khiến cho Trương Phi có thể công kích địch nhân nhanh hơn. Mà một chút khoảng cách, trong loại thời khắc này, quả thực chính là yếu tố lấy mạng! Tuy cũng có Cung Tiễn Thủ kịp phản ứng tương đối nhanh, thế nhưng tốc độ sải bước của Trương Phi tấn công cũng không chậm, mấy hàng lá chắn tường căn bản không thể ngăn được cuồng nhân này! Cho dù có mấy mũi tên bắn trúng hắn, cũng không gây ra tổn thương nghiêm trọng, vết thương nhẹ mà thôi! "Trương Phi, ngươi đừng vội càn rỡ!" Tuy lúc này tay vẫn còn đang run, thế nhưng ba người Chu Nhiên lại không thể tiếp tục lui về phía sau, thân là tướng lãnh, sao có thể không bảo hộ chủ công của mình? Cho nên khi nhìn thấy Trương Phi lại quét sạch những binh lính kia, ba người lại không thể không một lần nữa đối mặt cùng Trương Phi. Một trận dễ giết! Lúc này Trương Phi đang ở trạng thái nổi giận, ba người Chu Nhiên, Đinh Phụng, Từ Thịnh cũng tiến vào cảnh giới dốc sức liều mạng! Bốn người, cứ như vậy chém giết tới tình trạng: vật ngã người chết! Vốn, theo như ý tứ của Lỗ Túc là để cho ba người Chu Nhiên tạm thời triệt hạ, dẫn dụ Trương Phi tấn công, để cho quân Giang Đông trong thành hợp thành mấy tên trận, dùng loạn tiễn bắn chết Trương Phi, sau đó ba người Chu Nhiên dẫn người phản công lên tường thành, bởi vì Lỗ Túc sớm phát hiện, ngoại trừ Trương Phi, quân Kinh Châu cũng không có tướng lãnh nào lợi hại dẫn quân! Thế nhưng hết thảy những an bài này đều bị Trương Phi lăn một vòng mà phá vỡ! Nếu như Tôn Quyền cùng Lỗ Túc biết rõ tên một chiêu kia của Trương Phi, hiện tại chỉ sợ cả hai đã hận con lừa muốn chết! Thế nhưng bọn hắn không biết, cho nên, những con lừa ở Giang Nam bọn hắn mới tạm thời vẫn an toàn! Thế nhưng mấy người Tôn Quyền thì lại không được như thế! Bốn người Trương Phi chiến đấu kịch liệt trên đường tạo thành chiến đoàn, căn bản đã ngăn trở quân Giang Đông nhìn trên tường thành tiến lên đường, Hơn nữa ở thời điểm này, một người khác mà Tôn Quyền quen biết đã lên tới tường thành, Lưu Bị đến rồi! Lúc này trong lòng Lưu Bị, sát cơ nổi lên vô hạn. Trong mắt hắn, hành động bắn chết Lưu Kỳ của Tôn Quyền tương đương với việc cắt đứt con đường một lần nữa chấn hưng sự nghiệp của hắn, căn bản chính là muốn tiêu diệt trạng thái đang manh nha hồi sinh của hắn! Thù này, không đội trời chung! Mà ngay khi hắn vừa tới chiến trường, hắn đã chứng kiến Trương Phi đã công phá lên tường thành Giang Hạ, cũng đại hiển thần uy, giết quân Giang Đông liên tiếp lui về phía sau. Đương nhiên hắn rất cao hứng, thế nhưng hắn cũng phát hiện, quân Kinh Châu tiến công có chút hỗn loạn! Ngoại trừ mấy ngàn người đi theo Trương Phi tiến công, những binh lính khác, khi tiến công căn bản cũng không có kết cấu, hơn nữa, cũng không thiếu Kinh Châu binh đang chạy từ bên trong doanh đến. Vì thế, hắn không thể không tạm thời thu thập tâm tình, tụ tập quân Kinh Châu đang tán loạn lại, sau đó tiến công về phía thành Giang Hạ. Mà cứ như vậy sau một khoảng thời gian, khi hắn lại quay đầu lại, trên lâu thành Giang Hạ, đã không còn bóng dáng Trương Phi! Chỉ có những Kinh Châu binh đi theo Trương Phi vẫn còn ở lại trên tường thành chiến đấu kịch liệt cùng quân Giang Đông! Vì vậy dưới ảnh hưởng của cảm giác phẫn nộ thúc đẩy, hắn cũng bất chấp việc không thể suy nghĩ kỹ càng, ra lệnh một tiếng, toàn quân phát động, bắt đầu tiến công về phía thành Giang Hạ. Bởi vì đã có một bộ phận Kinh Châu binh đi đầu tấn công lên lâu thành Giang Hạ, hơn nữa, hơn nữa Trương Phi xung phong một phen trên tường thành, quân Giang Đông căn bản không cách nào ngăn cản đại quân Lưu Bị tiến công, cho nên chỉ trong chớp mắt thời gian, hắn cũng đã đi lên lâu thành. Thế nhưng khi lên đến lâu thành, Lưu Bị liền mất hứng! Lại có người đang khi dễ huynh đệ của hắn! Vẫn là trò ba đánh một! Tuy toàn bộ đều là lão Tam nhà bọn hắn đánh người khác, thế nhưng không phải có một câu nói như này sao: chiến tranh thân huynh đệ! Tuy Trương Phi không phải huynh đệ ruột thịt của hắn, thế nhưng bọn hắn còn thân thiết hơn hẳn huynh đệ ruột thịt! Cho nên, hai kiếm được rút ra, hắn lập tức đánh giết về phía dưới tường thành. Có người đã từng làm một bài vè về bốn vị trí phát đạt nhất trên cơ thể Lưu Bị, cụ thể là như này: Hai cái mắt! Một cái miệng! Hai cái đùi! Một đôi tay! Tại sao lại như vậy? Kỳ thật bốn bộ phận cơ thể này phân biệt đại biểu cho bốn loại bản lĩnh mà Lưu Bị dựa vào để an thân lập nghiệp: Có thể khóc! Có thể khoác lác! Có thể chạy! Có thể đánh nhau! có thể sẽ có người đưa ra nghi vấn: Lưu Bị có thể đánh nhau? Nói đùa gì vậy? Nếu hắn có thể đánh nhau, heo mẹ cũng có thể trèo lên cây! Như vậy những người đưa ra câu nói này không thể không thừa nhận một sự thật: heo mẹ có đôi khi cũng thật sự có thể lên cây! Ba điều còn lại thì không cần phải nói, tất cả đã được công nhận, về phần điều thứ tư có thể đánh nhau này thì kỳ thật hoàn toàn có chứng cứ chứng minh đó. Đầu tiên chứng cớ thứ nhất: Khi Quan Vũ cùng Trương Phi gặp mặt lần đầu tiên tại Trác quận, hai người giao thủ, bất phân thắng bại, cuối cùng cả hai quấn lại với nhau. Lúc này Lưu Bị xuất thủ, cứng rắn phân tách hai người ra! Tuy khi đó rất có khả năng Quan Vũ cùng Trương Phi cũng đã mệt mỏi, nhưng chỉ riêng điều này cũng nói khí lực của Lưu Bị không nhỏ! Tiếp theo chứng cớ thứ hai: phá khăn vàng! Ba huynh đệ Lưu Bị khởi binh tham gia tiêu diệt quân Khăn vàng, bên người chỉ có vài trăm người, dám mang theo người xông tới chỗ đại quân khăn vàng mấy vạn người, không có một chút bản lãnh, ai có lá gan đó không? Lại nữa chứng cớ thứ ba : Chính là tam anh chiến Lã Bố! Chủ lực, đương nhiên là Trương Phi cùng Quan Vũ, thế nhưng mọi người chớ quên một việc, đó chính là cao thủ tranh chấp, người kém cỏi trên căn bản không có cơ hội nhúng tay! Mặt khác, nói như thế nào đi nữa Lưu Bị đang ở trong một trận chiến lớn, vẫn phải đương đầu với Lã Bố mấy lần, có thể sử dụng hai thanh kiếm để ngăn trở Phương Thiên Họa Kích của Lã Bố, cũng từ phương diện này để giải thích, Lưu Bị Lưu Huyền Đức hắn vẫn có công phu. Í nhất, mạnh hơn một chút so với những tướng lãnh chống lại Lã Bố lúc trước! Căn cứ vào ba điều này, Lưu Bị, tự nhiên võ nghệ không thế bình thường được! Hai kiếm vung lên, lúc này bên phía quân Giang Đông lại không còn võ tướng nào có thể ngăn cản, cho nên, Lưu Bị đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi! Những binh sĩ quân Giang Đông bên đối diện, trên cơ bản cũng chỉ cần một kiếm. Rất nhanh chóng hắn đã vọt tới phạm vi giao chiến của Trương Phi cùng đám người Chu Nhiên! "Tam đệ, ta đến giúp ngươi!" Một tiếng hét lớn, Lưu Bị vung vẩy hai thanh kiếm, vọt vào chiến đoàn bốn người! Hơn nữa vừa vặn chống lại Chu Nhiên! "Ngươi cho rằng ngươi là ai?" Chu Nhiên tức giận tức mức lệch cả mũi, tại sao người này cũng dám tìm hắn gây phiền phức? Trước tiên hắn chống lại Trương Phi, cho nên trong số ba tướng lĩnh quân Giang Đông này, thương thế của hắn là nghiêm trọng nhất, tuy không đến mức không thể động thủ, thế nhưng bọn hắn phải đối mặt với Trương Phi! Một người cũng đã quá sức rồi, hiện tại rõ ràng lại tới thêm một người nữa, đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Thế nhưng có vẻ như Lưu Bị này cũng không có bản lĩnh! "Cho ngươi thấy lão tử lợi hại!" Chu Nhiên âm thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc, thừa dịp hư không, bứt ra đánh về phía Lưu Bị! "Xem thương!" vẫn là một câu này! "Nếm thử một kiếm của ta!" Lưu Bị cũng không chút do dự mà đánh ra một chiêu. "Keng!" Chu Nhiên sửng sốt! Tôn Quyền, Lỗ Túc ở đằng sau dưới sự bảo vệ của binh sĩ cũng sửng sốt! Một thanh kiếm, rõ ràng đã có thể ngăn cản thiết thương của Chu Nhiên! Điều càng thêm đáng giận là, Lưu Bị vẫn chỉ dùng một tay cầm kiếm, Chu Nhiên lại dùng hai cánh tay sử dụng thương! "Xoẹt!" Lưu Bị cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, một kiếm chống chọi với thương của Chu Nhiên, một kiếm còn lại đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, mãnh liệt đâm về phía ngực Chu Nhiên. "Chu Tướng quân cẩn thận!" Lỗ Túc vội vàng hô một tiếng! Chu Nhiên cũng không chú ý tới người nhà ở phía sau đang lo lắng, thế nhưng, một kiếm này của Lưu Bị tuy không chậm, cũng không thể cấu thành uy hiếp gì với hắn, hắn rất nhẹ nhàng rút thương lách mình tránh né! "Tiếp kiếm!" Chu Nhiên tránh qua, thế nhưng bởi như vậy mà khí thế Lưu Bị tăng lên mạnh mẽ! Vốn, Lưu Bị chỉ bởi vì quan tâm tới an nguy của Trương Phi, lúc này mới gấp gáp vọt xuống, hắn chỉ muốn kề vai sát cánh cùng Trương Phi ngăn địch. Dù sao, tuy hình như Trương Phi đang chiếm thế thượng phong, bên cạnh hắn còn có Tôn Quyền mang theo một đám người đang quan sát chằm chằm, hắn lại thật không ngờ Chu Nhiên sẽ bứt ra để đối phó hắn! Tuy những năm này, hắn luôn luôn ở vào tình trạng đầu sóng ngọn gió cho nên cũng không có buông lỏng võ nghệ, nhưng đối với một người chưa từng trực tiếp đánh mấy trận chiến, Lưu Bị vẫn thiếu lòng tự tin. Sau khi hai kiếm bức lui Chu Nhiên, hắn không còn lý do để buông tha đối phương! Hai kiếm lăng không giơ lên cao, "Xoát" thoáng chốc hạ xuống, bị hắn biến thành dao bầu nhắm về phía đầu Chu Nhiên bổ xuống dưới! "Keng!" Đằng sau chính là ba người Trương Phi cùng Đinh Phụng, Từ Thịnh, mâu đến đao đi, căn bản không chú ý đến những người khác, Chu Nhiên cũng không dám lui về phía sau, cho nên hắn đành phải kiên cường chống song kiếm của Lưu Bị bổ xuống! Phía trước cũng đã nói rồi khí lực Lưu Bị cũng không tầm thường! Hai kiếm lăng không kích xuống dưới, tuy không có uy thế giống như binh khí dài, thế nhưngChu Nhiên vẫn bị ép tới mức hai chân khẽ cong, thân thể không chịu được thất tha thất thểu liền lui về sau! Thời khắc nguy hiểm! Thế nhưng chuyện gì cũng có điều bất ngờ xảy đến! Một người có vận khí, có đôi khi, thật sự có thể cứu mạng!