Edit: Phong Nguyệt
Nửa giờ sau, Lục Ý mặt không đổi sắc ngồi trong một nhà hàng Tây, đối diện là Nhan Bân, David và James.
Cậu biết cảnh tượng này thật khoa huyễn, nhưng nó đã xảy ra.
Bữa tiệc này không phải David mời mà là Nhan Bân.
Nhan Bân cúi đầu cầm ly rượu, giãy giụa hồi lâu mới giơ ly rượu lên, âm thanh nhỏ như muỗi: “Tôi giúp anh rồi, vậy chúng ta coi như huề nha”
Dáng dấp có chút ngạo kiều, không được tự nhiên, có lẽ không thường thường làm chuyện như vậy.
Lục Ý cảm thấy ê răng, cậu hơi trầm ngâm.
Nhan Bân là người có quan điểm riêng, cụ thể là cậu ta muốn làm sẽ không để ý hết thảy mà đi làm, ví như kiếm chuyện với cậu, tuy Lục Ý vẫn chưa rõ ràng vì sao cậu ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng cái này không quan trọng, Nhan Bân thỉnh thoảng hay phát điên, lại ví như cậu ta muốn cảm ơn Lục Ý, cũng mặc kệ Lục Ý có phản đối hay không cũng muốn làm cho được, còn muốn ép Lục Ý tiếp nhận.
Lục Ý xem như hiểu con người của Nhan Bân.
Nếu như cậu không nhận ly rượu này, Nhan Bân phỏng chừng sẽ tức giận tại chỗ.
“Ừm.” Lục Ý giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng với cậu ta, “Huề.”
Sau một lát, Lục Ý mở miệng nói: “Đánh người là tôi sai, ngày đó tâm tình không quá tốt, xin lỗi.”
Nhan Bân ngược lại không nghĩ tới cậu sẽ nhắc đến chuyện này, nhất thời sửng sốt, không khỏi nhìn Lục Ý.
Cậu ta ngậm thìa vàng lớn lên, người muốn nịnh bợ nhiều vô số, không ai có thể khiến cậu ta cúi đầu, lần này lại khác, Cố Diễn là ánh sáng của cậu ta, là đèn soi đường, giúp cậu ta vượt qua thời gian mê man nhất, cậu ta nguyện ý vì Cố Diễn mà tạo ra ngoại lệ.
Dĩ vãng người xin lỗi cậu ta rất nhiều, có bị ép, cũng có mang theo lấy lòng.
Mà thành tâm như Lục Ý là lần đầu tiên.
Nói ra thật xấu hổ, cậu ta đã quen làm hỗn thế ma vương, luôn tỏ ra vô tình, người khác đều nói cậu ta không tim không phổi, nhưng cậu ta có thể nhìn ra ai thật lòng ai giả dối.
Tựa như thằng nhóc không rành thế sự, đối với người xấu thì phòng bị, đối với người tốt thì tươi cười.
Nhan Bân yên lặng nhìn về phía Lục Ý.
Lục Ý đang cúi đầu dùng cơm, mi mục như họa, nốt ruồi lệ dưới mắt toát lên sự mỹ lệ, gò má mềm mại thanh tú, tướng mạo này thật sự khiến người rất dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Tại sao lúc trước cậu ta lại không vừa mắt Lục Ý nhỉ?
Nhan Bân sững sờ một lát, suy nghĩ một chút, lần đầu tiên hai người gặp mặt là lúc kí tên trên poster, mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó, bởi vì những lời đồn kia, cho nên cậu ta không ưa Lục Ý.
Nhưng bây giờ không giống nhau.
Nhan Bân ma xui quỷ khiến khiến tiến đến bên cạnh Lục Ý, không kịp chờ đợi mà nói: “Nếu chúng ta đã xóa tan hiềm khích lúc trước, vậy anh có giúp tôi xin chữ ký của Cố Diễn nha?”
Lục Ý ngưng đũa một chút, nhàn nhạt nói: “Có thể.”
“Tôi muốn chữ ký đặc biệt một chút” Nghe thấy cậu đáp ứng, Nhan Bân híp mắt cười rộ lên, “Có thể nhờ Cố Diễn ký một trái tim cho tôi không? Sau đó viết câu, tôi là ánh sáng của bạn, To Tiểu Bân Bân.”
Lục Ý trầm mặc mấy giây: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Còn nữa” Nhan Bân lấy một chiếc trâm cài ngực được làm bằng ruby ra, lộng lẫy vô cùng, “Cái này là lễ vật tôi tặng cho thầy Cố, nhờ anh đưa cho anh ấy, coi như là lời xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ làm fan đúng tiêu chuẩn, không bao giờ dò xét cuộc sống riêng của idol nữa.”
Lời xin lỗi… Cuộc sống riêng?
Lục Ý mẫn cảm mà nhận ra được cái đó, cậu nhận lấy, bất động thanh sắc hỏi: “Hóa ra hai người ngầm liên lạc à?”
Nhan Bân thay đổi thái độ không phải vì Cố Diễn chứ?
Nhan Bân mặt đầy mờ mịt.
Cố Diễn và Lục Ý mặn nồng như vậy, Cố Diễn cũng chính mồm thừa nhận, sao Lục Ý lại trông có vẻ hồn nhiên không biết chuyện Cố Diễn tìm cậu ta?
“Ừm” Nhan Bân thuận miệng nói, “Tôi hỏi anh ấy có thích anh không, anh ấy gửi một tin tới…”
Trái tim Lục Ý không kịp chuẩn bị mà đập lỡ một nhịp, lời này của Nhan Bân quá kích thích, lát sau cậu mới gắng ổn định giọng nói: “Anh ấy nói cái gì?”
Nhan Bân chớp mắt một cái: “Anh ấy nói…”
“Ai!” David ngắt lời họ, dùng khẩu âm vụng về nói, “Sao hai người nói chuyện hoài vậy, không ăn, ăn đồ ăn?”
Y chuyển hướng nhìn Lục Ý, ôn hòa nói: “Có phải là, thức ăn không hợp khẩu vị?”
Nhà hàng là do David chọn, nghe nói đây là chỗ y thích nhất.
Rõ ràng là tiệc bốn người, thế nhưng từ đầu tới đuôi chỉ có Lục Ý cùng Nhan Bân nói chuyện với nhau, hai người khác còn lại không rành ngôn ngữ, đúng là không lễ phép.
“Không” Lục Ý cười cười, nhanh chóng dừng lại, “Đồ ăn rất ngon, tôi rất thích.”
Mãi cho đến khi kết thúc bữa cơm, Lục Ý và Nhan Bân cũng không nói thêm câu nào.
Trên đường trở về, Lục Ý vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.
Cố Diễn gửi tin nhắn cho Nhan Bân, Nhan Bân hỏi anh có thích Lục Ý hay không…
Đoạn đối thoại này xảy ra lúc nào? Tại sao thái độ của Nhan Bân lại đột ngột chuyển biến?
Ngày đó Nhan Bân gọi điện thoại cho Lục Ý, cậu đứng ở trên ban công, cách Cố Diễn rất gần, sau đó lên lầu, buổi tối Nhan Bân liền gửi tin nhắn xin lỗi cậu, ngày hôm nay gặp cậu ta, vẫn nhiệt tình như vậy, bản thân Lục Ý không làm cái gì, vậy chắc chắn có người khác ra tay rồi.
Kết hợp với Nhan Bân…
Trái tim Lục Ý đập bang bang, cậu mơ hồ có một suy đoán —— Có phải Cố Diễn đã nói gì với Nhan Bân không?
Là vì cậu?
Đáp án là gì?
Cố Diễn còn… yêu cậu sao?
Tác giả có lời muốn nói: Cái này tôi không biết đâu, để Cố Diễn tự trả lời đi.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
122 chương
94 chương