Edit: Phong Nguyệt Lúc ra ngoài, Văn Túc có chuyện phải đi trước, Lục Ý đi ngang qua khu quần áo, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một đồ vest, kìm lòng không đặng dừng bước. Đó là một bộ vest màu xám đẹp mắt, đường nét mượt mà, nom mặc vào rất thoải mái. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ trang phục này, Lục Ý liền liên tưởng đến bộ dáng Cố Diễn mặc nó. Hay là mua lại, đợi cuối tháng dời ra ngoài rồi đưa cho Cố Diễn? Nhân viên bán hàng thấy cậu có vẻ thích, nhanh chóng bước tới giới thiệu: “Đây là bộ vest kinh điển của chúng tôi, rất thích hợp mặc cho công việc, xin hỏi anh định mua cho ai ạ?” Lục Ý dừng lại: “Mua… mua cho một người bạn.” Nhân viên mỉm cười: “Rất hợp ạ, anh thích mấy kiểu này? Có muốn nhìn thêm mấy bộ nữa không? Sản phẩm mới ra mắt của chúng tôi cũng đẹp lắm.” “Không cần” Lục Ý trước giờ đều rất tin tưởng vào ánh mắt của mình, cậu không do dự, “Bộ này đi.” Sau khi chọn số đo, trả tiền xong xuôi, Lục Ý đang định ra khỏi cửa thì có người bước vào, người nọ còn chưa vào cửa, âm thanh nóng nảy đã vang lên trước. “Tôi biết tôi biết, vậy cứ như thế —— “ Người kia mới vừa cúp điện thoại, sải bước vào, thấy có người ở đây, nhìn tới: “Ai đó?” Lục Ý đang định rời đi, vừa nhìn thấy người đến, cũng sững sờ ở tại chỗ. “Lục Ý? Anh tới…Tới mua quần áo à?” Nhan Bân nhìn túi xách trên tay Lục Ý, chưa kịp phản ứng. Lục Ý còn chưa lên tiếng, nhân viên đã phủ nhận: “Vị tiên sinh này tới tham gia phỏng vấn.” Lục Ý gật đầu một cái, cậu không muốn gây sự với cậu ta, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình: “Ừm, tôi còn có việc, đi trước.” Không nghĩ tới cậu vừa lướt qua Nhan Bân, liền bị kéo tay lại, cậu ta nhíu mày: “Chờ đã, cậu tới tham gia phỏng vấn?” “Ừm “ Lục Ý vẻ mặt vô cảm, nói, “Có chuyện gì?” “Nhà chúng tôi chọn…” Nhan Bân mới vừa nói xong mấy chữ này, nhanh chóng đổi giọng, “Thương hiệu này chọn người phát ngôn rất nghiêm khắc, tôi hỏi anh cái này, anh có được chọn không?” Thái độ đối phương có chút kỳ quái, không giống như muốn khiêu khích, cũng không giống như muốn gây sự, so với lúc trước quả thật một trời một vực. Lục Ý nhớ tới tin nhắn hai ngày trước Nhan Bân gửi cho cậu, thật sự không biết tiểu thiếu gia muốn làm gì, có chút đau đầu, qua loa nói: “Vẫn chưa, còn đang quyết định bên trong.” “Quyết định? Cậu được David chọn?” Nhan Bân trợn to mắt, không thể không khen ngợi, “Woa, trâu bò ghê.” Lục Ý nheo mắt: “Sao cậu biết là David?” “Chỉ có thể là David! David phụ trách thiết kế, y luôn luôn làm theo ý mình, không thích bị an bài, y cảm thấy việc lựa chọn người phát ngôn thương hiệu giống như việc lựa chọn bạn đời, y muốn tìm người có thể làm mình chấn động từ cái nhìn đầu tiên. James lại phụ trách bộ phận tiêu thụ, ông ấy muốn cân nhắc theo hướng lâu dài, khá thận trọng, lưu lượng, giá trị thương mại, địa vị, tính cách mới là trọng điểm trong mắt ổng.” Nhan Bân quen thuộc phân tích, “Anh có thể khiến David chọn anh, căn bản đã thành công hơn nửa, David từ lúc làm nhà thiết kế tới nay, chưa từng gặp qua người nào vừa ý, có thể khiến y cam tâm tình nguyện vì người đó thiết kế quần áo. Quan điểm bất đồng, hai người đó chắc chắn sẽ cãi nhau ầm ĩ.” Lục Ý thực lực không đủ, James có lẽ không muốn mạo hiểm, nếu không thì đã trực tiếp ký rồi. Lục Ý không lên tiếng, suy tư. “Nhưng cuối cùng David cũng thắng” Nhan Bân nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, ánh mắt sáng ngời “Lục Ý, anh có muốn kết quả này tới sớm một chút không?” Lục Ý nghe ra trong lời cậu ta có ý: “Cậu muốn làm gì?” “Coi như là tôi nợ anh” Nhan Bân thành khẩn nói, “Xin lỗi vì đã đối chọi gay gắt lúc quay tống nghệ.” Hai ngày nay cậu ta cũng tĩnh táo lại, chuyện thoát fan là không thể, chỉ một buổi tối thôi đã chịu không nổi rồi. Cố Diễn là người cho ánh sáng dưới lúc cậu ta ở dưới vũng sâu, cậu ta không bao giờ thoát fan nữa. Nếu chuyện kết hôn là thật, Cố Diễn thích Lục Ý, vậy phận làm fan phải theo idol, cậu ta cũng phải học cách chấp nhận Lục Ý. Cố Diễn đã nói với cậu ta, những tin cậu ta nghe được chỉ là bịa đặt, không bức hôn cũng không có chuyện cố ý buộc chặc. Như vậy thì tất cả đều là lỗi của Nhan Bân, do cậu ta tin lời đồn, tự cho là đúng, may là không tạo ra chuyện gì, nếu không cậu ta không còn mặt mũi làm Yên Hỏa nữa. Chuyện lần trước đã tạo ấn tượng xấu cho Lục Ý và Cố Diễn, cậu ta phải bù đắp lại. Lục Ý không hiểu nổi nhìn Nhan Bân. Thì ra hai tin nhắn kia không phải cậu ta phát điên cũng không phải bị đoạt xá. Chẳng biết vì sao, Lục Ý luôn cảm thấy cậu ta hiểu lầm cái gì đó, cho nên mới như vậy. “Không cần” Lục Ý kéo khẩu trang, nắm chặt túi, cậu không thích nợ ơn người khác, hơn nữa chuyện này cũng không có gì, Nhan Bân nếu đã xin lỗi, không chủ động kiếm chuyện nữa thì thôi, “Nếu như kết quả đã định sẵn, sớm hay muộn đối với tôi cũng không khác gì nhau, cảm ơn lòng tốt của cậu.” Cậu mới vừa muốn rời khỏi, cổ tay bị Nhan Bân nắm lấy, Nhan Bân còn nhỏ tuổi, bị người khác trực tiếp từ chối ngay trước mặt, rất dễ dàng kích thích tính tình, cao giọng: “Anh có ý gì? Có ý gì!” Nhân viên muốn tiến lên kéo cậu ta, thế nhưng bị Nhan Bân hất ra. “Có phải anh không tin tưởng bản lĩnh của tôi?” Nhan Bân huých vào cánh tay Lục Ý, “Tôi đã nói rồi, đừng xem thường người khác! Cậu biết James là ai không? Ông ấy là chú của tôi!” Lục Ý: “Tôi không xem thường cậu, chỉ là…” Cậu chưa nói xong, Nhan Bân liền lớn tiếng cắt ngang: “Người khác còn chủ động nhờ vả tôi, anh thật kì lạ! Anh rõ ràng là xem thường tôi! Không nể mặt tôi!” Lục Ý: “…?” Vậy nên đường về mạch não của Nhan Bân… Khéo léo từ chối là không nể mặt? Nhan Bân bỗng dưng buông Lục Ý ra, hung tợn lườm cậu: “Hôm nay tôi phải cho anh mở mang tầm mắt!” Sau khi nói xong cậu ta lập tức đi về phía hậu trường, nhân viên chạy theo gọi: “Ôi, Nhan tiểu tổng! Ngài vẫn chưa xong chính sự mà…” Lục Ý ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, cậu đứng ngẩn người mấy giây, mới vội đuổi theo, nhưng cửa phòng thiết kế đã khóa lại. Phòng cách âm rất tốt, không thể nghe được động tĩnh bên trong. Lục Ý ở bên ngoài chỉ cảm thấy mình muốn phát điên, cậu biết Nhan Bân dễ kích động, nhưng không nghĩ tới cậu ta có thể kích động thành cái dạng này. Lục Ý đi qua đi lại ngoài cửa, sốt ruột đến muốn gõ cửa, đột nhiên cửa mở ra. Nhan Bân từ bên trong đi ra, hất cằm, kiêu ngạo như con khổng tước ngông cuồng tự đại: “Không cần cảm ơn tôi, anh chỉ cần đối xử tốt hơn với nam thần của tôi là được!” David cầm hợp đồng ra, mỉm cười với Lục Ý, trong đôi mắt lóe lên sự hưng phấn: “Good cooperation, Mr Lu.” —— Hợp đồng y cầm trên tay không phải là hợp đồng bình thường trước đó mà là hợp đồng trọn đời.