Edit: Phong Nguyệt Tận khi trở về nhà, Hồng Ảnh mới kể rõ ngọn nguồn. Phí Khúc là khách quen trong quán cô, có đôi lúc ngồi cả trưa, sau khi mở quán buôn bán tính khí Hồng Ảnh tốt hơn trước nhiều, dù sao cô cũng muốn làm ăn đàng hoàng, sống một cuộc sống bình đạm. Có đôi lúc Phí Khúc ngồi đến tối, trong quán chỉ còn mỗi hắn và Hồng Ảnh, Hồng Ảnh cũng chỉ còn cách đến hỏi hắn bao giờ mới chịu đi. Thường xuyên qua lại như thế nên hai người cũng bắt đầu trò chuyện. Có lẽ Phí Khúc có ý với Hồng Ảnh, thế nhưng Hồng Ảnh không phản ứng. Còn cái tên lưu manh kia, vốn chỉ biết bắt nạt người hiền lành, Hồng Ảnh không muốn lớn chuyện, thành thật làm một công dân tốt, song gã ta cứ quấy rầy cô, cô đã nhẫn nại đến cực hạn, vốn gã ta không đến phá phách cô cũng đi tìm gã tính sổ, lại không ngờ, hai người này như hẹn nhau đến, vừa vặn đụng phải nhau. Hồng Ảnh không biết Phí Khúc đầu tư phim truyền hình, trong lúc tán gẫu với hắn có nhắc tới Lục Ý, vẻ mặt kiêu ngạo tựa như Lục Ý là con trai cô vậy. Ban nãy Phí Khúc vừa nhìn đôi mắt Lục Ý đã cảm thấy Lục Ý hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nam chính của hắn, vì vậy quyết định hỏi Lục Ý có muốn diễn không. Đó là một kịch bản hay, Lục Ý bỏ ra hai giờ để đọc. Kịch bản là một bộ thanh xuân vườn trường, nói về hai thiếu niên từ không quen biết đến yêu nhau, cuối cùng cùng nhau theo đuổi giấc mộng của bản thân. Tính cách nhân vật rất ổn, hình tượng nam chính với Lục Ý rất khớp nhau. Vấn đề là…Bộ vườn trường này quả thực giống như đúc cuộc sống cấp ba của cậu. Vai nam chính Khương Thụ hoạt bát, ấm áp, rộng lượng như mặt trời nhỏ sáng sớm, như ánh sao đêm đen, cũng như Lục Ý ngày đó. Nếu nhận bộ này, Lục Ý nghĩ mình không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa. Phí Khúc cho cậu hai ngày cân nhắc, không cần trả lời ngay. Sau khi ăn tối xong, Lục Ý ngồi ở trong sân hút năm điếu thuốc, hút xong, ăn thêm ba viên kẹo, cậu cũng chưa nghĩ ra. Sắc trời từ từ chìm xuống, trời chiều ngã về tây, chim mỏi mệt về rừng, vệt sáng lơ lửng trên tường xám, đổ vào mảnh sân nhỏ. Xung quanh lặng lẽ. Ký ức vụn vặt hồi cấp ba kéo nhau tới, hệt như dây leo mọc trên người, quấn quanh Lục Ý. Một giấc mộng ngọt ngào lại xa xôi không với tới. Mộng tỉnh, người tan, trà cũng nguội lạnh, không khác gì tấm gương vỡ làm mấy mảnh không thể ghép lại. Lục Ý dùng sức bóp thái dương, hít một hơi thật sâu. ——Thân là một diễn viên, cậu không nên như vậy, mặc kệ nhân vật nào cũng phải diễn được, cái gì cũng phải thử nghiệm, những chuyện không vui ngày trước cũng trôi qua rồi, còn có thể cả đời giam cậu lại ư? Cậu vĩnh viễn bị trói buộc ở một chỗ, không thể tiến lên ư? Có phải quá cố chấp không? *** “Tổ tông của tôi ơi!” Vu Lộc sáng nay mới biết Cố Diễn nghỉ phép, vẫn bận đến bây giờ, cơ hồ bị tức đến đau dạ dày, quát, “Cậu có biết gây thêm bao nhiêu phiền phức cho tôi không?” Cố Diễn nằm trên ghế salon, nhàn nhã lật tạp chí, thỉnh thoảng ho vài tiếng. “Anh nói vậy” Cố Diễn nở nụ cười, “Giống như ngày trước tôi bớt lo lắm.” Vu Lộc: “…” Thoáng chốc trong đầu hắn hiện lên bao nhiêu từ ngữ chuẩn bị xả. Thế nhưng còn chưa kịp nói, liền bị Cố Diễn ho khan ngắt lời: “Hôm nay tình huống đặc biệt, tôi thật sự bị bệnh, anh thông cảm đi.” Bệnh? Đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng ho khan. Hình như không phải nói dối? Cố Diễn trước giờ cũng không mang bệnh ra làm cớ. “Thật sự bị bệnh à?” Vu Lộc tuy độc miệng nhưng tâm đậu hủ, lúc này nghe Cố Diễn nói bị bệnh, thoáng chốc quên cả chửi, “Có mua thuốc chưa? Có người chăm sóc cậu không? Sao không nói cho tôi một tiếng?” “Không nghiêm trọng” Cố Diễn thay đổi tư thế để mình nằm thoải mái hơn một chút, “Đại khái hai ngày nữa sẽ hết.” Về phần người chăm sóc… chạy rồi. Người ta cũng không có nghĩa vụ chăm sóc anh, hôm qua trở về đây coi như là hết lòng hết dạ rồi. Chỉ là chồng chồng trên danh nghĩa, không cần tích cực như vậy. Vu Lộc bên kia cau mày. Mấy năm trước Cố Diễn sinh một cơn bệnh nặng, từ đó về sau, anh liền đặc biệt chú ý rèn luyện thân thể, mấy năm nay cũng không bệnh nữa, nhưng những người ít bệnh một khi bị bệnh lại rất nặng. “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi” Vu Lộc thở dài, bắt đầu lo lắng, “Có cần gì thì nói với tôi, thân thể quan trọng nhất.” Cố Diễn đáp một tiếng, có lẽ do ngã bệnh, nghe không có khí lực gì. Tại Vu Lộc vừa định cúp điện thoại, Cố Diễn bỗng nhiên gọi lại hắn nói: “Chờ đã.” Vu Lộc vội vàng áp điện thoại về: “Hả?” “Tối qua Lục Ý trở về chăm sóc tôi, coi như tôi nợ cậu ấy một món nợ ân tình” Cố Diễn đặc tạp chí sang một bên, từ tốn nói, “Tôi nhớ tới có một đại ngôn xa xỉ rất hợp với cậu ấy, anh hỏi Văn Túc xem có muốn nhận hay không.” Cố Diễn nhắc đến, Vu Lộc cố gắng nhớ lại, cái kia là đại ngôn cao cấp, dựa theo địa vị, loại tài nguyên này không rơi đến trên đầu Lục Ý được. Lục Ý nếu nhận đại ngôn này, giá trị thương mại chắc chắn tăng mạnh. Có điều cậu không có diễn xuất lại không có tác phẩm, trước kia cũng không nhận đại ngôn gì tốt đẹp, nếu miễn cưỡng nhận cái này, có vẻ hơi khó, khó ở đây là chỉ bên thương hiệu. Nhưng Cố Diễn đã nói ra rồi, Vu Lộc cũng hết cách: “…. Được, tôi đi xử lý.” “Cực khổ nhũ mẫu rồi” Cố Diễn nở nụ cười, “Lần sau mời anh ăn hải sản tươi.” “Chỉ một chầu hải sản tươi đã muốn mua chuộc tôi?” Vu Lộc cảm thấy phí ra trận của mình bị chà đạp, “Ít nhất cũng phải ba chầu chứ?” Cố Diễn: “Được, vậy thì năm chầu.” Vu Lộc nghĩ đến cảnh bữa đại tiệc hải sản sắp tới tay, vui vẻ vỗ cái độp: “Chuyện này giao cho tôi.” Cố Diễn cúp điện thoại, dì giúp việc ló nửa đầu từ trong phòng bếp ra, cẩn thận hỏi: “Cố tiên sinh, bao giờ cậu ăn cơm?” Cố Diễn suy nghĩ, ho khan: “… Chờ chút đã.” Sau một hồi im lặng, Cố Diễn vừa ho vừa nói: “Dì, dì gọi cho Lục Ý, hỏi bao giờ cậu ấy về.” Dì giúp việc ừm một tiếng, lấy điện thoại ra, Cố Diễn chống cằm nhìn bà một lát, thình lình nói: “Dì giúp việc, bên đây rộng rãi dễ nhìn hơn này, ngài tới đây gọi đi.” Dì giúp việc là một người thật thà, cũng không thèm nghĩ “Rộng rãi dễ nhìn” cùng gọi điện thoại có quan hệ gì, Cố Diễn kêu bà qua thì bà qua. Thế nên Cố Diễn bảo bà đặt điện thoại trên bàn, bà cũng làm theo. Chuông reo rất lâu Lục Ý mới nhận điện thoại. “Alo, là dì giúp việc à” Lục Ý thấp giọng, “Có chuyện gì không ạ?” “Là như vầy” Dì giúp việc vội hỏi, “Dì chuẩn bị làm cơm, muốn hỏi chừng nào cậu về để dì chừa cơm.” Lục Ý trầm mặc một lát: “Hôm nay cháu không về.” Dì giúp việc nhìn Cố Diễn. Cố Diễn rũ mắt, không lên tiếng, ném tạp chí sang một bên. Ý là bà có thể theo ý của mình, có thể cúp điện thoại. Bà định mở mồm nói “Vậy dì cúp điện thoại”, âm thanh của Lục Ý bên kia bỗng xa một chút, thoạt nhìn như buông điện thoại để nói chuyện với người khác, mang theo chút bất đắc dĩ: “A Tiêu, em làm gì đó!” Hồi sau Lục Ý mới đặt điện thoại bên tai, lặp lại lần nữa: “Hôm nay cháu không về, dì đừng chừa cơm cho cháu.” Dì giúp việc chớp chớp mắt: “A, nếu là như vậy, vậy dì…” Mới nói được nửa cậu, đột nhiên bị Cố Diễn kéo kéo tay. Thoáng chốc, Cố Diễn nghĩ đến tên người mà tối qua Lục Ý lỡ miệng nói, mà cái tên trong điện thoại y hệt hôm qua. Nói cách khác, Lục Ý hôm nay gặp riêng người kia! Cố Diễn không hổ là ảnh đế, năng lực phản ứng và diễn xuất quả thực là tự nhiên mà thành, cơ hồ theo phản xạ lập tức bắt đầu ho khan, ho đến muốn nổ phổi, vừa ho vừa gõ chữ lên điện thoại, giơ lên trước mặt dì giúp việc. Chỉ ngắn ngủi một câu: Nói tôi ho khan, kêu cậu ấy về. Lục Ý ở bên kia nghe thấy tiếng ho khan, kinh ngạc: “Đó là…. Đó là Cố Diễn sao?” “Haizz” Dì giúp việc sầu mi khổ kiểm nói, “Cậu ấy ho khan dữ dội lắm, ngài về thăm cậu ấy đi.” Ho dữ dội như vậy… Lục Ý có chút dao động, nhưng nghĩ đến kịch bản vừa đọc, liền tâm phiền ý loạn. Cậu cần tĩnh tâm, lúc này không thích hợp gặp Cố Diễn. Cậu sợ không khống chế được tình cảm của mình. “Hay là…” Lục Ý khó khăn nói, “Hay là vầy đi, thay cháu chăm sóc anh ấy cho tốt.” Cố Diễn nhanh chóng gõ: Tôi ho rất nghiêm trọng. “Không được đâu!” Lông mày dì giúp việc nhíu lại, nhìn nhìn chữ Cố Diễn trên màn hình, vắt hết óc, “Cậu về mới được!” Lục Ý “Hả” một tiếng, không rõ vì sao bà lại cứ chấp nhất câu này mãi. “Cố Diễn ho ghê lắm! Ho ra máu luôn!” Dì giúp việc bị anh ép đến nói bậy bạ, “Cậu ấy cậu ấy sắp chết rồi!” Lục Ý: “…” Cố Diễn cũng kinh ngạc: “…?” Điện thoại cũng cầm không vững. “Thật đáng sợ! Dì muốn ngất luôn! Dì…dì…ngất!” Dì giúp việc luống cuống nói, “Cậu về ngay đi!” Sau khi nói xong, bà cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Cố Diễn. Cố Diễn nhìn bà. Dì giúp việc có chút ngượng ngùng, nhưng hiển nhiên cảm thấy thỏa mãn với biểu hiện ban nãy của mình, thậm chí còn muốn khen thưởng: “Lần này thế nào cậu ấy cũng quay về, cậu có thấy tôi làm tốt lắm không?” “Tốt lắm” Cố Diễn bị an bài sắp ho đến chết cắn răng nói, “Ngài rất xuất sắc.” Quả là có thiên phú!