Edit: Phong Nguyệt Buổi chiều Hồng Ảnh tới quán cơm làm việc, Lục Ý ở nhà chơi game với Hồng Tiêu. Lục Ý chơi game cực kỳ gà, Hồng Tiêu một bên kéo cậu, một bên tán dóc: “Anh Lục thật sự kết hôn rồi ư?” Lục Ý tập trung chơi game, vụng về né tránh địch, không ngẩng đầu: “Ừm.” Hồng Tiêu thao tác dứt khoát, từng nhát từng nhát chém, không ngừng xuất chiêu, nhưng tất cả chỉ là theo bản năng, tâm tư của cậu nhóc không đặt ở đây, Hồng Tiêu lo lắng cau mày: “Vậy kết hôn với không kết hôn có khác nhau không?” Lục Ý thiếu chút nữa bị phe địch bắn trúng, miễn cưỡng né tránh, nhưng vẫn bị tụt máu, đau đến muốn khóc. Hồi sau, câu nói của Hồng tiêu mới xâm nhập vào não bộ của cậu, Lục Ý suy nghĩ một chút: “Không có.” Hồng Tiêu không chớp mắt mà giơ tay chém kẻ làm Lục Ý bị thương, tựa như chặt củ cải: “Vậy buổi tối em có thể ngủ chung với anh không?” “Bạn học Hồng Tiêu” Lục Ý nhướng mày, “Anh nhắc cho em nhớ, em mười lăm tuổi rồi đó.” “Mười lăm tuổi thì sao?” Hồng Tiêu thẳng lưng, hùng hồn, “Mười lăm tuổi thì không phải con nít sao?” Lục Ý bật cười: “Còn dám cây ngay không sợ chết đứng.” Hồng Tiêu vứt điện thoại di động sang một bên, nhào đến ôm cánh tay của cậu, hệt như con husky mà cọ cọ: “Em thích ngủ chung với anh, có anh ở cạnh em ngủ rất ngon.” Đứa nhỏ này dính cậu như vậy, đã mười lăm tuổi rồi cũng phải lớn lên. Nếu không bạn nó đến nhà chơi, thấy nó và anh trai ngủ chung với nhau, còn mặt mũi gì nữa? Lục Ý không chống đỡ nổi, đẩy nó ra, trịnh trọng nói: “Không được.” “Tại sao không được?” Hồng Tiêu cảm thấy rất oan ức, “Không phải anh nói kết hôn và không kết hôn không khác nhau gì sao?” “Đó là anh nói bậy” Lục Ý tùy cơ ứng biến đổi giọng, “Anh chợt nhớ tới lúc ngoài, Cố tiên sinh nhà anh có dặn dò không được ngủ chung với em.” Hồng Tiêu trợn tròn mắt không dám tin: “Hai người không phải sẽ ly hôn sao? Anh ta còn quản anh?” “Chẳng phải còn chưa ly sao” Lục Ý đứng lên, duỗi eo, “Anh ấy rất hay ăn giấm, nếu để anh ấy biết được, chắc chắn sẽ gửi một đống bài tập và bài kiểm tra giáo huấn em.” Hồng Tiêu tựa như bị đả kích nghiêm trọng: “…” Lục Ý tiện tay xoa cái đầu lông xù của cậu bé: “Anh đi ra giúp Hồng tỷ, em ở nhà ngoan ngoãn ngủ đi.” Hồng Tiêu nhảy lên: “Em cũng đi với anh!” *** Lục Ý làm đồ ăn rất ngon, rất được khách trong quán Hồng Ảnh yêu thích, bời vì thân phận đặc thù, mỗi lần Lục Ý đi vào phải đeo nón và khẩu trang —— Lục Ý không thèm để ý cái này, nhưng Hồng Ảnh lo lắng bị người khác thấy. Hồng Ảnh mở quán cơm nhỏ đặt tên là Ảnh, bày trí theo hơi hướng cổ phong, sàn nhà làm bằng gỗ, đặc biệt là khung chạm rỗng, phía dưới dẫn nước, giữa quán trồng một khóm trúc xanh, khi vào hè, khách hàng sẽ cảm thấy mát mẻ sảng khoái. Bởi vì phong cách thiết kế đặc biệt, hơn nữa bà chủ còn là mỹ nhân, đồ ăn lại ngon, sinh ý vẫn luôn rất vượng. Lục Ý vừa bước đến quầy, một người đàn ông ngồi gần cửa nhìn cậu, Lục Ý nhìn lại, người đàn ông kia liền dời tầm mắt. Mà Lục Ý ngoảnh đầu đi, người nọ liền nhìn lại, trong mắt lóe sáng, mãi tận khi Lục Ý vào trong nhà bếp, mới thu tầm mắt lại, cúi đầu lấy điện thoại ra, gửi tin: Tôi tìm được hạt giống tốt rồi. Hồng Tiêu tung tăng bưng dĩa,  bị Hồng Ảnh dạy dỗ một trận, kêu cậu nhóc đừng nghịch. Lục Ý đi tới trước quầy, Hồng Ảnh phe phẩy quạt: “Hôm nay nấu ăn à?” Lục Ý gật gật đầu: “Ừm, nếu không sẽ ngứa ngáy.” “Được” Hồng Ảnh nói, “Vậy em làm hai món đi, chị ra ngoài treo bảng nói chị mời đầu bếp riêng tới.” Lục Ý nở nụ cười, vừa đeo tạp dề vừa đi vào nhà bếp. Phụ trách nấu ăn có hai người, một đầu bếp một phụ bếp, hai người đều quen thuộc với Lục Ý, thấy Lục Ý tới, sôi nổi chào hỏi cậu. Hồng Ảnh treo bảng quả thật có hiệu quả, rất nhiều người đều đợi mười lăm đầu bếp riêng xuất hiện để tới ăn, vừa thấy bảng hiệu treo lên, chen chúc nhau tới. Lục Ý bận rộn cả buổi trưa. Lúc đang xào món cuối cùng, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền tới một trận cãi nhau. Bếp trưởng thở dài: “Lại tới nữa rồi.” Lục Ý một tháng mới đến một lần, nghe vậy hỏi: “Làm sao? Phía trước ai đang ồn ào vậy?” “Một tên lưu manh, đại khái nhìn trúng bà chủ” Đầu bếp thuần thục đảo chảo, “ Tới gây sự cả tháng nay, muốn mời bà chủ ra ngoài làm ly rượu, ai mà không biết tâm tư của gã ta chứ?” Phụ bếp nói: “Bà chủ cũng không phải sợ, nhưng người này cứ đến quấy rầy mãi không hay lắm, quán còn phải kinh doanh mà.” Hai người này trông có vẻ tập mãi thành quen rồi, còn có hơi chết lặng. Lục Ý dừng động tác xào rau, sau một lát, cậu tháo tạp dề ra, rửa tay: “Cháu ra ngoài xem xem.” Lục Ý vén rèm lên đi ra ngoài, nhìn thấy một tên đầu trọc nham nhở đang dựa trước quầy tính tiền, vồn vã cười với Hồng Ảnh: “Bây giờ có món gì ngon thế?” Lục Ý quét mắt, phát hiện mấy tên vô lại cà lơ phớt phơ đang ngang nhiên chiếm bàn, đuổi những người đang ngồi đi. Hồng Ảnh bỗng nhiên đứng lên, tay đè trên bàn, móng tay sơn màu đỏ đẹp mắt, lạnh mặt: “Anh ảnh hưởng đến làm ăn của tôi đấy.” Tầm mắt đầu trọc rơi vào trên ngón tay của cô, cười híp mắt muốn sờ qua, điếc không sợ súng cười: “Anh đây không phải là khách sao? Có anh đây là đủ rồi, em còn cần người khác làm gì?” Có vài khách lục tục bỏ đi, không muốn dính tới phiền phức. Hồng Ảnh không lên tiếng, cười cười với gã, nụ cười này rất đẹp, đầu trọc còn tưởng rằng đang ve vãn với gã, cũng nhếch miệng cười, lại không biết đây là điềm báo Hồng Ảnh nổi điên. Hắn duỗi tay muốn sờ tay Hồng Ảnh, bên cạnh chợt lóe một vệt sáng, đầu trọc phản xạ có điều kiện mà trốn. Con dao gọt hoa quả vụt một cái ghim ngay vị trí ban nãy của gã, thân đao hơi rung động, dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng lạnh lẽo. Đầu trọc mãnh liệt rút tay về, giương mắt nhìn, chỉ thấy xa xa có một người trẻ tuổi dáng dấp thanh tú, trên mặt không biểu tình gì, ánh mắt lạnh như băng. “Con mẹ nó mày ——” Đầu trọc nổi điên, “Mày dám động dao với tao?!” Khách trong quán nghe thấy tiếng quát của gã ta, nghe đến từ “dao” này, sợ đến nỗi kéo nhau chạy ra ngoài. Lục Ý chầm chậm bước về phía gã: “Hồi nãy mày sờ chỗ nào vậy?” “Lục ——” Hồng Ảnh hô, lại nghĩ tới thân phân Lục Ý thân phận, dứt khoát sửa miệng, “Tiểu Lục!” Đàn em của đầu trọc đồng loạt đứng lên. Đầu trọc hơi lúng túng: “Tao sờ chỗ nào liên quan gì tới mày?” Gã vừa nói xong câu này, trong chớp mắt chẳng ai kịp thấy rõ động tác của Lục Ý, Lục Ý đã lắc mình đến trước mặt đầu trọc, đấm lên mặt gã, sau đó vặn tay gã một cái, thừa dịp gã khom lưng thúc vào bụng gã.. Đầu trọc há miệng, khó khăn thở dốc. Bụng hệt như chịu phải sức lực ngàn cân, đau đến lục phủ ngũ tạng muốn trào ra, mặt mày tái nhợt. Lục Ý vặn ngược cánh tay cũa gã, chân đạp lên lưng gã, nhẹ giọng: “Vừa nãy đã sờ tới chưa?” Đàn em vốn định xông lên thấy thế dồn dập dừng lại. Đầu trọc hít một hơi khí lạnh, đau đến đổ mồ hôi trán: “Chưa, chưa!” “Mày nên cảm thấy may mắn vì chưa sờ tới “ Lục Ý cười, “Nếu không tay mày sẽ biến mất.” Hồng Ảnh chạy tới bên cạnh Lục Ý, kéo cánh tay cậu: “Tiểu Lục!” Lục Ý buông lỏng tay, cũng thu chân về, cậu biết Hồng Ảnh đang lo lắng cái gì, mở miệng nói: “Em có chừng mực.” Tên côn đồ này không có bản lãnh gì, giòn y như cải trắng, phỏng chừng cũng chỉ có thể quấy rối gái nhà lành. Lục Ý vừa mới xoay người, đầu trọc đang nằm trên đất bỗng bật dậy, không biết móc dao ở đâu ra, kêu một tiếng “Mẹ nó” rồi đánh về phía Lục Ý! Thế nhưng giữa đường bị cản lại. Người đàn ông ngồi gần cửa dùng ly trà chặn dao, sau đó nắm cánh tay đầu trọc, xoạt xoạt, trực tiếp bẻ gãy. Đầu trọc la hét như heo bị thọc huyết. “Tao đã báo cảnh sát rồi” Người đàn ông nói, “Nếu mày muốn quậy nữa, lát nữa lên đồn tha hồ mà quậy.” Đám đàn em của đầu trọc lúc này bừng tỉnh, bước lên kéo hắn. “Chúng ta chạy đi! Cảnh sát tới chúng ta đuối lý đó!” “Đúng vậy!” “Ngày sau còn dài!” Đầu trọc bị dọa đến tè ra quần, vừa nãy móc dao ra đã tiêu hết dũng khí của gã rồi, vốn nghe đến cảnh sát đã sợ mất mật, giờ nghe thấy những lời này, gã chỉ chỉ Lục Ý, sau đó kéo đàn em chạy mất dạng. Lục Ý híp mắt đánh giá người này. Người đàn ông mặc áo tay ngắn màu xám cùng quần đen dài, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, vẻ mặt ôn hòa, phảng phất như trời sinh dễ gần, dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm. “Tôi từng nghe nói về cậu” Người đàn ông quay sang Lục Ý đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Phí Khúc.” Lục Ý nhìn hắn, lại nhìn Hồng Ảnh, vẻ mặt Hồng Ảnh có chút không dễ chịu. Trong chớp mắt, dường như Lục Ý đã nhận ra gì đó, lặng lẽ chìa tay ra: “Xin chào, tôi tên Lục Ý.” “Lần sau gặp chuyện như thế này nữa đừng cậy mạnh” Phí Khúc bắt tay một cái rồi thả ra, nghiêng đầu nói với Hồng Ảnh, “Hoặc gọi điện cho tôi.” “Cũng không phải chuyện gì to tát” Hồng Ảnh có chút thiếu kiên nhẫn, “Gọi cho anh làm gì.” “Vậy thì tốt rồi” Phí Khúc gật gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, “Vậy sau này tôi mỗi ngày đều đến đây.” Hồng Ảnh không lên tiếng. Tầm mắt Lục Ý đảo quanh hai người. “Tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu” Phí Khúc một lần nữa nhìn Lục Ý, cười nói, “Nghe nói cậu là diễn viên?” Lục Ý nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.” “Tôi có một bộ phim truyền hình đang tìm diễn viên, “ Phí Khúc nhìn Lục Ý, không chớp mắt, “Tôi cảm thấy có một vai cực kỳ thích hợp với cậu, thế nào cậu nhóc, có muốn thừ không?” Lục Ý nhìn nhìn Hồng Ảnh, cảm thấy chuyện này bắt đầu thú vị. Hồng Ảnh hơi kinh ngạc, không kịp phản ứng: “Anh quay phim truyền hình?” “Chỉ đầu tư chút vốn thôi” Phí Khúc bình tĩnh, dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Tích góp tiền lấy vợ.”