Tiểu Đáng Thương Thụ thật sự là sầu muốn chết, Bạch Nguyệt Quang không nói thích cậu, cũng không nói không thích cậu. Thời điểm cậu muốn hỏi thử một chút, xem Bạch Nguyệt Quang rốt cục có thích cậu hay không, là anh sẽ luôn ngắt lời cậu làm cậu hết dũng khí để hỏi ra miệng. Bạch Nguyệt Quang cuối cùng có thích cậu hay không đây. Mỗi ngày trôi qua đều càng mờ mịt, Bạch Nguyệt Quang rảnh rỗi sẽ đùa giỡn cậu một chút, thỉnh thoảng còn hôn mặt cậu nữa. Vậy ý anh rốt cục là sao đây? Nhưng mà không thể phủ nhận rằng Tiểu Đáng Thương Thụ rất thích tình trạng như bây giờ, cả hai đều rất ung dung thoải mái. Cậu ngày càng ham muốn được cùng anh trải qua cuộc sống hàng ngày. Tiểu Đáng Thương Thụ đếm thử, còn có ba ngày sẽ đến lễ khai giảng, khai giảng xong cậu sẽ phải về trường, sau đó cũng sẽ không còn lý do gì để liên quan đến anh nữa. Khiến người ta phát sầu thật sự. Thứ bảy, Tiểu Đáng Thương Thụ và Bạch Nguyệt Quang ngồi phịch trên sô pha xem phim điện ảnh, bữa trưa đặt pizza mang đến. Thời điểm Bạch Nguyệt Quang đang cầm giấy giúp cậu lau đi phô mai dính trên khóe miệng thì chuông cửa vang lên. Bạch Nguyệt Quang xỏ dép tự giác ra mở cửa, Tiểu Đáng Thương Thụ thấy sắp có khách đến liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, còn dọn dẹp lại bàn một chút. Bạch Nguyệt Quang nhìn người trước mặt quần áo gọn gàng chau chuốt có hơi kinh ngạc: “Tống Viễn?” Tra Công nhìn Bạch Nguyệt Quang cười: “Anh Nam, hôm nay em đến để đón Thời Trạch.” Bạch Nguyệt Quang thầm nghĩ xem đây lại là cái chuyện máu chó gì, nhớ lại hình như lần trước cũng như vậy, tuy rằng phương thức khác nhưng kết quả vẫn như nhau. Tiếng của Tiểu Đáng Thương Thụ từ trong nhà truyền ra: “Anh Nam, là ai thế? Có cần em vào phòng tránh mặt một chút không ạ?” Tra Công nghe giọng điệu thân thiết giống giọng của Tiểu Đáng Thương Thụ liền cảm thấy kì quái, Tiểu Đáng Thương Thụ đã kéo hắn vào danh sách đen, hai người họ hoàn toàn không còn một mối liên hệ nào, hắn hỏi bạn bè xung quanh Bạch Nguyệt Quang mới biết hiện tại anh đang sống cùng một cậu bé trẻ tuổi. Tra Công trong nháy mắt liền biết người trong nhà nhất định là Thời Trạch, sau đó trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác quái dị. Hắn đau đầu tự hỏi hai người đó sao mà lại sống cùng nhau được? Nhưng cuối cùng có thể tìm được Tiểu Đáng Thương Thụ là được rồi, Bạch Nguyệt Quang tìm dép lê cho Tra Công, sau đó nói với Tiểu Đáng Thương Thụ: “Không cần đâu, là tìm em đó.” Tiểu Đáng Thương Thụ vừa hỏi: “Là ai vậy?” sau đó chạy về phía cửa ra vào. Tra Công đứng ở cửa nhìn Tiểu Đáng Thương Thụ, trong ánh mắt thế mà lại toát ra một cảm giác thâm tình, hắn từng bước đi về phía Tiểu Đáng Thương Thụ: “Thời Trạch, theo anh về nhà đi. Anh đến đón em đây.” Tiểu Đáng Thương Thụ nhẹ nhàng lùi về sau: “Học trường, anh muốn làm gì?” Tra Công mang vẻ mặt hối hận: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận một vài việc.” Bạch Nguyệt Quang thoáng nhìn qua Tiểu Đáng Thương Thụ, ở góc khuất Tra Công không nhìn thấy mà lộ ra một nụ cười lưu manh, sau đó nói với họ: “Hai người vào phòng khách nói chuyện đi. Tôi đi ép chút nước dưa hấu cho mọi người.” Nụ cười này ngược lại an ủi Tiểu Đáng Thương Thụ không ít, hình như chỉ cần có anh ở đấy sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa. Tra Công cũng cảm nhận được bầu không khí lúng túng, may mà Bạch Nguyệt Quang tự giác đi vào trong bếp, để lại không gian riêng cho cả hai người họ. Tra Công nhìn Tiểu Đáng Thương Thụ giống như chạy trốn mà đi vào phòng khách, sau đó cậu ngồi xuống sô pha có chút khó chịu mà nhìn hắn. Tra Công cảm giác năm đó hắn thích Tiểu Đáng Thương Thụ có thể là vì ánh mắt ướt át của cậu, khiến người ta cảm thấy muốn bảo vệ và nâng niu, nghĩ tới đây Tra Công mới thấy chính mình rất khốn nạn, ở cùng với Thời Trạch mà lại không quên được Bạch Nguyệt Quang. May mà hắn đã suy nghĩ cẩn thận, may mà vẫn chưa quá muộn. Tra Công lấy nhẫn ra, quỳ một chân xuống trước mặt Tiểu Đáng Thương Thụ: “Hãy tha thứ cho anh, Thời Trạch, cùng anh về nhà nhé. Người anh thích là em.”