Ariane yêu quý, Lẽ ra tớ không nên nói điều này, nhưng anh chàng họa sĩ của cậu làm tớ thích quá đi! Cậu biết tớ thích nhất điều gì trong chuyện cậu kể không? Đó là lúc anh ta ra về và bảo “Mai anh sẽ gọi cho em”. Tớ vẫn còn nhớ những cơn tra tấn tinh thần khôn tưởng mà ta phải chịu đựng sau đêm yêu đương đầu tiên. Tớ tự hỏi: Liệu anh ấy có gọi lại không? Khi nào? Liệu mình với anh ấy có thành một cặp không hay lại chỉ là những người ngủ với nhau? Anh ấy nghĩ gì về mình? Nếu anh ấy không gọi lại thì mình có nên gọi cho anh ấy không? Sau khoảng bao lâu?... Tớ cũng rất coi trọng cách một người đàn ông cư xử khi mình đến nhà anh ta. Có người gọi taxi cho cậu, đi xuống dưới nhà cùng cậu để bảo vệ cậu và mở cửa cho cậu... Thật hạnh phúc! Lại có người để cậu tự mình ra về trong đêm mà không thèm lo nghĩ gì hết. Chỉ cần thế là đủ để biết hoặc gã chẳng dửng dưng với cậu hoặc gã là thằng đểu cáng toàn diện. Và trong cả hai trường hợp, cậu đều biết tương lai mối quan hệ ấy sẽ thế nào rồi đấy. Tớ vừa nói chuyện xong với một cô bạn của mẹ tớ, tối qua bà ấy thu xếp cho tớ hẹn hò với một gã có tên Rob. Tớ rối rít cảm ơn bà ấy (trong khi tớ chỉ muốn đập cho bà ấy một trận). Bà ấy muốn biết tớ nghĩ gì về Rob, tớ bảo là tớ không xứng với gã. Tớ là người khôn khéo mà nên nếu nói anh ta không xứng với tớ thì thật chẳng tử tế gì. Điều đó chẳng có vẻ gì khiến bà ấy ngạc nhiên. Chỉ nói chuyện điện thoại thôi tớ đã có thể khẳng định được ngay người đối thoại xa lạ kia có hợp với mình hay không rồi. Một lời chào đơn giản và năm phút trò chuyện là đủ để cảm thấy liệu điều kỳ diệu có xảy ra không. Tớ thích đàn ông có giọng nói trầm và quyết đoán, những người thực sự biết họ muốn gì. Rob thì ngược lại; nhưng tớ chấp nhận đi ăn tối với gã vì lịch sự, nhất là lịch sự với bạn của mẹ tớ. Rob tóc nâu, khá lực lưỡng, nhưng đôi bàn tay lại nhỏ nhắn. Gã là người thành đạt song hơi kiểu cách so với gu của tớ. Tớ ngồi trên chiếc Mercedes của gã và tự hỏi: mình có thể làm gì đây? Người ta thường lên án tớ chuyện mải mê kiếm tìm người đàn ông giàu có. Và đây, tớ đang chiêm ngưỡng bảng điều khiển siêu xe hiện đại và tự nhủ: không, mình không thể. Dù sao thì tớ cũng không tin mình thuộc kiểu phụ nữ gã thích. Cuộc trò chuyện kéo dài lê thê và rõ ràng bọn tớ không hợp nhau. Sáng nay tớ phải dậy rõ sớm để đi dự lễ cắt bao quy đầu của con trai chị họ tớ. Người ta yêu cầu tớ bế đứa bé, điều được coi là mang lại điềm lành. Nhân tiện nhắc đến mấy trò mê tín này, tớ cũng từng uống vào cốc đựng rượu của lễ Kiddoush rồi đấy. Ở chỗ cậu người ta có tiến hành mấy thứ phong tục này không? Ariane này, giá mà cậu thấy tớ trong vài cái đám cưới! Sau buổi lễ, tớ trốn tiệt đi, đợi mọi người tản về hết rồi mới lén lút ra uống vào cốc rượu kiddoush với hy vọng nó sẽ mang lại may mắn... Nghĩ lại chuyện đó tớ lại cười bò ra, nhưng cái tính ngớ ngẩn của tớ khiến tớ thất vọng quá đi. Đây ít nhất là đứa bé thứ năm tớ bế rồi, còn việc uống vào cốc rượu kiddoush tại các lễ cưới và lễ cắt bao quy đầu thì tớ không biết là lần thứ bao nhiêu nữa. Nhưng tớ vẫn luôn ở đó. Tiếng Ba Tư có một thuật ngữ: Torshi. Tớ tìm cách dịch phù hợp và tớ nghĩ đến... Rau diếp xoăn. ĐÓ CHÍNH LÀ TỚ. Cách đây vài năm, một cô bạn tặng tớ chiếc gối trên đó có viết “Để tìm được Hoàng tử Bạch mã, thì phải hôn rất nhiều con ếch”. Tớ đã vừa hôn cả tá ếch vừa tự nhủ có lẽ với lòng yêu thương tràn ngập, một trong số chúng có thể biến dạng đổi hình. Nhưng để tớ cho cậu biết một điều: phân thì vẫn cứ là phân thôi, và nó chỉ mỗi ngày thối thêm một ít. Tớ điên tiết với cái gối ngu ngốc ấy tới nỗi mà bây giờ mỗi lần dọn giường, tớ lại quay ngược nó lại để khỏi nhìn thấy dòng chữ kia. Cái trò bắt tớ bế trẻ con vì tớ là người phụ nữ độc thân lớn tuổi nhất trong nhà ấy mà... Thật khiến người ta đau lòng. Tớ biết mình rất may mắn: có đủ cả hai tay, hai chân và cả một đống hỗn loạn. Nhưng điều duy nhất tớ nghĩ trong đầu là thời gian cứ trôi còn tớ thì cứ lãng phí nó. Đôi khi điều này khiến tớ vô cùng giận dữ. Tớ chẳng trách móc ai cả nhưng tớ phải thú nhận là đôi khi tớ chán cảnh vui vẻ thay cho người khác trong khi mình cảm thấy hết sức cô đơn. Cậu biết đấy, tớ nghĩ không phải tình cảm khiến mình đẹp lên nên tớ cố vùng thoát khỏi nó, nhưng khó quá. Xong rồi, tớ cảm thấy mình thật đáng thương. Cậu đừng để ý. Tất cả những gì tớ muốn là một cái tai biết lắng nghe và chút ít cảm thông. Chứ đừng thương hại, tớ đã thấy mình đủ thống thiết lắm rồi. Hôn cậu, Justine J yêu quý, Cảm hứng cậu mang lại cho tớ còn hơn cả sự cảm thông nữa, tất cả những gì tớ có thể nói đó là cậu không cần mấy thứ phong tục cũ xì đó đâu, chắc chắn cậu sẽ gặp được ai đó ngon lành. Nên cậu hãy kiên nhẫn, tớ biết một Hoàng tử Bạch mã đang chờ cậu ở đâu đó. Tớ tự hỏi các cuộc hẹn hò của cậu kết thúc thế nào: liệu có một câu hỏi nghi lễ dưới cổng vòm kiểu như: “Chúng ta có gặp lại nhau nữa không?”, câu hỏi cho phép ta trả lời “Rất vui lòng” hay “Em không nghĩ mọi chuyện sẽ ổn” (hay thứ gì đó độc đáo hơn) không? Tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút xíu vì đã không quen cậu hồi tớ cặp với anh chàng họa sĩ. Trước hết là vì tớ sẽ cực kỳ rụt rè nếu phải hỏi anh ta đá phăng cô nhân tình mới nhất như thế nào. Tiếp đó là bởi tớ sẽ buộc phải đi ô tô của mình thường xuyên để tránh nguy cơ nhăn nhó khó chịu mỗi lần anh ta không đi cùng tớ ra chỗ taxi. Hai chuyện này gộp lại chắc tớ sẽ lăn đùng ra trước khi kịp tận hưởng phần mở đầu câu chuyện này mất. Rất tiếc vì buổi tối với Rob thất bại. Tớ cũng ghét những gã đàn ông tay nhỏ nhưng không đến mức như ghét những cô nàng chân xấu nên tớ sẽ không tống họ vào Ngôi nhà Tra tấn, có điều tớ đồng ý với cậu về chuyện không nên hẹn hò với mấy gã này làm gì. Ôm hôn cậu, A. TB: ít nhất phải có một câu TB chứ. TTB: về chuyện cái gối ngu ngốc của cậu, cho tớ xin kích thước của nó, tớ sẽ làm tặng cậu một cái vỏ gối mới. TTTB: cảm ơn vì thích bộ phim truyền hình tớ xem. TTTTB: chẳng sao hết, tớ thấy thế rất đẹp. - Cậu thấy thế nào? Ambre thì thào để nhân viên nhà đất không thấy cô ấy phấn khích ra sao nhưng thẳng thắn mà nói sự phấn khích của cô ấy cứ lồ lộ ra đấy. Đúng là căn hộ này rất ổn, sáng sủa, tiện nghi; dĩ nhiên còn phải sửa chỗ này chỗ kia nhưng đó cũng là chuyện bình thường nếu với cái giá hợp lý như vậy cộng thêm “tình trạng thị trường hiện nay” như lời nhà thương mại kia vừa nhấn mạnh vừa khoa chân múa tay trước mắt chúng tôi. - Tớ thấy rất tuyệt. - Cô còn chưa thấy sân hiên đấy, mời cô lại đây, đó là nơi bạn cô thích hơn cả... Tầm nhìn rất ấn tượng! Nhân viên nhà đất kéo tôi đi, anh ta nói không ngừng và cái thói ba hoa chích chòe của anh ta khiến tôi gần như muốn xỉu, nhất là anh ta lại vừa nói vừa đi đi lại lại liên hồi và gõ giày lộp cộp trên sàn nhà nữa chứ, tiếng gõ giày nghe rõ vang trong căn hộ trống không. - Cô lại đây mà xem, cô có thấy tầng trên cùng của tòa nhà đối diện không? Đó là căn hộ của Jacques Balutin[7]. [7] Diễn viên điện ảnh và sân khấu kỳ cựu của Pháp. Lý lẽ bán hàng mới kỳ quặc làm sao... Anh ta cười ngoác mồm còn tôi tự hỏi liệu anh ta có nghiêm túc không, tôi khẽ liếc mắt quan sát Ambre, rõ ràng cô ấy cũng thắc mắc tương tự. Ta chẳng bao giờ biết được, nhưng quan trọng gì chứ; cô ấy đã quyết định. - Tôi nghĩ mình sẽ làm đơn mua nhà, tôi quay lại sau được không? Ra đến ngoài, Ambre gọi ngay cho Léa, Léa đã đồng ý tối đó đến xem nhà và bọn tôi quyết định sẽ đi dạo khắp khu phố. - Để làm đơn mua nhà tớ cần có cậu ấy, cậu ấy nói năng khá hơn cậu trong chuyện tiền nong. - Một đứa trẻ lên ba còn khá hơn tớ nữa là! Giờ thì nói tớ nghe đi: tin quan trọng khác là gì vậy? - Cô gái ở Câu lạc bộ hẹn hò đã gọi cho tớ, họ quên đưa cho tớ một hồ sơ. Tớ đến cuộc hẹn mà không biết gì về anh chàng tớ hẹn, và cậu biết sao không? Tiếng sét ái tình! Lúc chia tay ra về bọn tớ ôm hôn nhau say đắm, rất... cuồng nhiệt. Ta có thể nói rất nhiều điều về một người ngay sau khi ôm hôn họ, cậu có nghĩ thế không? Mà anh ấy thì... Bọn tớ đã trò chuyện suốt đêm, tớ nghĩ đó là điềm lành. Suy cho cùng thì tớ không nên nói thế. Suy cho cùng thì ta sẽ thấy điều tốt đẹp. - Tuyệt đấy! - Cậu biết không, mới tuần trước tớ còn cô đơn, lo sợ... Cô ấy tiến về phía mép vỉa hè và bước đi như người đi trên dây, chân nọ đặt trước chân kia. Vừa bước cô ấy vừa khe khẽ hát bằng giọng tinh nghịch: - Tớ có một anh chàng. Một người bạn trai. Một vị hôn phu. Một kẻ đeo đuổi. Tớ phải gấp lên thôi, anh chàng ấy đang đợi tớ. Một người yêu. Tớ có hẹn với người đàn ông của tớ. Một người tình. Một người bạn đồng hành. Anh chàng của tớ. Rồi cô ấy phá lên cười, túm lấy cánh tay tôi và kéo tôi đi. Tôi nhìn cô ấy, vẻ tươi tắn trên khuôn mặt cô ấy khiến tôi nhớ lại tuổi thơ của chúng tôi, tôi siết chặt cánh tay cô ấy. Lúc chúng tôi chia tay, tôi nhận ra mình không còn được trải qua những khoảnh khắc dịu dàng ấy nữa, bởi nếu tôi chững lại trên con đường tôi đã chọn lựa thì sẽ chẳng có sự khởi đầu nào chờ đón tôi. Tôi cần phải tập trung mới được. Tôi đã đọc toàn bộ công thức nấu ăn trong các cuốn tạp chí ELLE và chẳng có gì để làm cả, mỗi lần lướt qua một công thức tôi lại nhớ ra lý do tại sao tôi không còn đọc bất kỳ cuốn sách khoa học viễn tưởng nào nữa: tại cái giọng thì thầm kia không ngừng rót vào tai tôi: “đây đâu phải trong mơ!” Mời Thomas đến ăn tối rồi giới thiệu anh ta với bạn bè đã căng thẳng lắm rồi nên tôi nghĩ chẳng việc gì phải tốn công ép mình làm thêm một cái thực đơn phức tạp nữa... Tôi có thể làm một đĩa xa lát, một đĩa bột nhào, mua đồ tráng miệng và rồi mọi chuyện sẽ rất ổn. Song tôi vẫn gọi cho Léa để hỏi ý kiến cô... Cuộc gọi chờ, R2, đó là Thomas, R2, “Léa, tớ gọi cậu sau nhé!”, RI. - Anh muốn biết là bữa tối mai nếu anh đưa em gái anh đến thì em có thấy phiền không? - Không, không hề, ngược lại là đằng khác. - Thế thì tốt quá vì lúc này tinh thần nó không được tốt, anh nghĩ đi như vậy sẽ giúp nó thay đổi suy nghĩ. Tôi gọi lại cho Léa, chuyện thêm phần hồi hộp rồi đây, tôi có tới hai người cần phải gây ấn tượng; cô ấy bảo tôi đến cửa hàng Picard, cô ấy mua mọi thứ ở đó mỗi lần làm bữa tối và quả thực là đồ ở đó rất ngon và có thể qua mặt được những ai không biết. Mà Thomas Holt thì không đến cửa hàng Picard bao giờ đâu, tôi tin chắc thế. Tôi lên danh sách: tôi, Thomas và em gái anh ta, Léa, Ambre, Igor, Julien +1 và anh bạn thân Daniel của tôi. Tôi hy vọng Daniel đến một mình, vì nếu cậu ấy lại đến với ai đó nữa thì sẽ có tới sáu phụ nữ mà chỉ có bốn đàn ông, chẳng cân bằng cho lắm lại còn kém dễ thương đối với cánh chị em nữa. Tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy rồi đi. Cậu ấy gọi lại cho tôi trong lúc tôi đang run lập cập giữa quầy đông lạnh. - Có gì mới không? - Tớ muốn biết mai cậu có đến với ai nữa không vì bạn trai tớ sẽ tới với em gái anh ấy và tớ nghĩ con bé sẽ làm cậu hài lòng... - Mẹ kiếp, thế thì cậu phải nói sớm chứ! Suốt hai ngày nay tớ chết khổ chết sở để tìm cho được một em mà dẫn đến theo, cuối cùng tớ cũng tìm được rồi, dù không dễ thương lắm, vậy mà bây giờ tớ phải hoãn chuyện ngủ với em ấy lại ư! - Cậu bệnh thật đấy! Sao cậu phải mất công thế chứ, cậu hoàn toàn có thể đến một mình cơ mà! - Không, cậu biết tớ mà, tớ sợ lúc đi về một mình lắm. Em gái anh ta thế nào? - Nói thật là tớ chẳng biết gì cả, tớ không quen con bé, chỉ là một ý tưởng thôi... - Dù sao thì chắc cô ta cũng khá hơn em mà tớ đã tìm được; được rồi, tớ thử bịa ra chuyện gì đó xem, xong sẽ gọi lại cho cậu. Tôi gác máy, sửng sốt. Đúng là gã bạn đồi trụy. Điều khiến tôi sửng sốt nhất là việc một gã đàn ông có thể vừa đồi trụy vừa tuyệt vời cùng lúc. Daniel rất đẹp trai, thông minh, chăm chỉ và cực kỳ hài hước. Nhưng đối với con gái thì cậu ấy khác hẳn: đê tiện và đê tiện. Một kẻ đê tiện dễ thương, kể cũng hiếm. Máy di động của tôi lại đổ chuông: - Được rồi, tớ đã hủy hẹn với cô nàng kia và đã sẵn sàng chờ đón cô nàng của cậu. - OK, nhưng cậu không được ngủ với nó sau bữa tối đâu đấy! - Ngay cả khi cô nàng muốn thế à? - Sao cậu không gọi cho anh ta? 21h40 và vẫn chẳng thấy Thomas đâu. Tất cả mọi người đều đã có mặt, các món khai vị đều đã hết, và tôi không còn khả năng vờ vĩnh như không nhận ra anh ta đến muộn được nữa. - Chắc anh ấy đang trên đường tới, nhưng tớ sẽ gọi anh ấy. Tin nhắn thoại, có lẽ anh ấy đang ở trong thang máy. Tôi gác máy. - Hộp thư thoại tự động. Đợi thêm mười phút nữa rồi mình ăn nhé. Léa vươn vai. - Phong cách vẽ vời của anh ta là gì? - Trừu tượng... Nhưng đẹp khủng khiếp. Siêu hình. Giàu chất thơ. - Tớ thì chả hiểu quái gì về hội họa đương đại. - Có lẽ anh ta đang vạch cả đống graffitis lên khắp khu chung cư này, Julien cười khẩy. - Đúng là gã ngốc, Sibylle, bạn gái mới của cậu ấy, phì cười. Tôi thì tôi thích hội họa hiện đại. Còn hơn tất cả những gì thuộc trường phái hậu hiện đại. Thể loại tối giản. Léa làm bộ ngước mắt nhìn trời chán ngán, Julien nhìn cô với vẻ hơi bàng hoàng, nhưng tôi động viên Sibylle tiếp tục vì trong lúc cô ta đắm mình trong mớ bút vẽ với những giải thích siêu thực thì sẽ chẳng có ai nghĩ tới chuyện xem giờ. Càng không phải Ambre vì cô còn đang mê mải đùa vui với anh chàng Igor của mình. Cô ngồi trên đùi anh ta, tôi nhìn anh ta gõ trống lên đùi cô, chính xác hơn là lên chiếc quần dài hiệu Joseph bằng sợi tổng hợp màu hạt dẻ mà tôi cho cô mượn, cảnh tượng thật nực cười hết sức. 22h. Tôi ra đứng cửa sổ, một vài chiếc ô tô lao vụt qua, tôi gọi lại cho anh ta. Lần này phải để lại tin nhắn mới được. - Em đây, đã mười giờ rồi và các khách mời của em đều đói meo cả, em muốn biết anh còn ở xa không. Được rồi, bọn em đi ăn đây... Em hy vọng mọi chuyện ổn. Hai tiếng sau, chẳng thấy Thomas, chẳng thấy em gái anh ta cũng chẳng thấy cú điện thoại nào, chẳng thấy gì hết. Sau thủ tục cần thiết: đám phụ nữ thì xuống bếp nói chuyện yêu đương còn đám đàn ông thì ra phòng khách nói chuyện tình dục, tôi phải nhìn thẳng vào sự thật: anh ta sẽ không tới. - Cậu có muốn tớ ở lại không? Léa hỏi. - Không, sẽ ổn thôi. Hẳn có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn phải có lời giải thích chứ. Mai tớ sẽ xem xét. Tôi phải nói chuyện với Daniel mới được, tôi thấy hơi phiền khi cậu ấy cho cô bạn gái leo cây rồi lại chẳng được gì... - Ôi chẳng quan trọng gì đâu, tớ sẽ gọi lại cho cô nàng. Đó là lỗi của tớ mà, lẽ ra tớ không nên hủy hẹn. Cậu biết đấy, tớ quen bắt cá nhiều tay cùng lúc rồi, bởi vì bao giờ cũng có một con trượt khỏi tay ta mà ta không hiểu tại sao nên cần phải dự trữ. Cậu cũng nên làm tương tự. Julien ôm hôn tôi trìu mến, ít ra cậu ấy cũng chịu nhịn những câu xỏ xiên của mình được một tiếng đồng hồ rồi; đám phụ nữ giúp tôi dọn dẹp rồi tất cả ra về. Còn lại một mình, tôi dọn dẹp nốt và cố nghĩ những điều tích cực, suy cho cùng bữa ăn cũng thành công và dù đồ ăn toàn là những thứ mua sẵn ở cửa hàng Picard nhưng mọi người ai nấy đều hài lòng cả. Tôi gói nhanh thức ăn thừa lại, chúng làm tôi nhớ đến hai người vắng mặt, sau đó tôi uống hết toàn bộ rượu thừa trong các cốc để tâm trí mình rối tung lên và chắc chắn là mình buồn ngủ. Tôi đi ngủ, thật kỳ lạ là tôi chẳng nghĩ ngợi gì và vừa lịm đi vừa tự hỏi sao trong tủ lạnh thì sáng còn ở quầy đông lạnh thì không. Thế đấy J. ạ, Đó là tất cả những gì cậu nên biết về câu chuyện của tớ, bởi phần còn lại chẳng đáng kể chút nào, nhất là vì cậu cũng đoán được rồi. Dĩ nhiên Thomas đưa ra lời xin lỗi quen thuộc kiểu như gặp mấy thằng bạn cũ cùng cô em gái và bỏ quên điện thoại ở nhà. Kể từ đó trở đi mọi thứ chỉ còn là một chuỗi hy vọng và thất vọng. Mới tối trước còn là người tình dịu dàng đắm đuối, ngày hôm sau đã trở thành người nào đó lạnh lùng tìm đủ cách né tránh. Cậu biết kiểu nhân vật này rồi đấy, thậm chí tớ còn dám cá là cậu từng giao du với nhiều người trong số họ nữa kia. Quan hệ với họ chẳng khác nào cố nhảy điệu valse với một người nhảy cha cha cha. Cậu cứ quay cho tới khi chẳng còn thấy gì xung quanh còn anh ta lại tiến một bước về phía trước hai bước về phía sau. Mỗi khoảnh khắc trải qua cùng Thomas lại mang đến cho tớ cảm giác mình là duy nhất; rồi anh ta đi về và nói với tớ “Hẹn gặp lại em”, tớ tự trấn an bằng cách nghĩ đến cách anh ta ôm tớ khi ngủ. Tớ đếm từng giây một cho tới buổi hẹn hò tiếp theo, trong khi với anh ta tháng ngày cứ êm ả trôi như không vậy. Anh ta thoải mái tự nhiên nhất là lúc bọn tớ chia tay. Nên mỗi lần gặp lại, hẳn nhiên là giữa bọn tớ mở ra một vực thẳm; và tớ phải vội vã lấp đầy cái vực thẳm ấy bằng sự miệt mài của một con kiến nhỏ. Vở kịch múa giữa bọn tớ kéo dài chẳng bao lâu, nhưng tớ thực sự thích nó, và tớ phải mất hàng tháng trời để chấp nhận thực tế là mọi chuyện sẽ chẳng tiến triển. Rồi tớ gặp Vincent, một người khác hẳn. Nói đến Vincent, anh chồng chết tiệt này gọi cho tớ lúc 9h và bảo đang tới, thế mà sắp nửa đêm rồi vẫn chưa thấy anh ấy đâu. Tớ đã gọi vào di động của anh ấy nhưng chỉ có hộp thư thoại trả lời. Tớ đang vừa tức giận vừa lo lắng đây. Tớ sẽ đi ngủ và cố gắng ngủ được. Hẹn cậu ngày mai. A. Ariane bạn yêu quý, Chuyện của cậu làm tớ phát rồ mất. Hay đúng hơn là những câu chuyện của cậu. Chúng ta cùng quên gã họa sĩ đó đi nhé, vì cậu không kết hôn với gã mà đã kết hôn với Vincent! Nếu biết ít đàn ông hơn hẳn tớ sẽ tự nhủ cậu chẳng biết chọn người gì cả. Nhưng thực tế thì họ giống nhau cả thôi. Tại sao họ lại vô trách nhiệm và ích kỷ thế nhỉ? Đấy là chưa kể đến cái đám chưa trưởng thành nhé. Tớ hy vọng lúc tớ đang viết cho cậu thì cậu đã nhận được lời xin lỗi và giải thích hợp tình hợp lý, nhưng lẽ nào thế! Cái kiểu làm cậu phải đợi chờ mà không thèm gọi lại này là thế nào nhỉ! Trong lúc viết ra những lời này, phần nhạy cảm nhất trong tớ tra hỏi tớ và nói với tớ rằng Vincent hẳn có lý do chính đáng. Nhưng cái phần đã vỡ mộng trong tớ lại nổi dậy và hét lên với phần kia (hơi to vào tai trái tớ): KHÔNG THỂ BÀO CHỮA ĐƯỢC CHO CÁI KIỂU CƯ XỬ NÀY!!! Phần dịu dàng bèn trả lời phải kiên nhẫn và chờ đợi lời giải thích chứ; phần kia liền làm nó tắt đài bằng những ngôn từ tớ không dám nhắc lại với cậu. Tớ đau đầu quá. Giá mà anh ấy chịu gọi điện bảo anh ta bận hay sao đó. Nhưng đằng này chẳng thèm xi nhê gì, dù chỉ để báo trước với cậu, chỉ để vờ như đang hơi cân nhắc thôi... Tớ nghe thấy cụm “Đồ đê tiện!” phát ra từ phần điên cuồng vang lên trong tai trái của tớ. Tớ dở hơi mất rồi. Cậu sẽ phải chăm lo cho sức khỏe tinh thần của các con tớ thôi. Mình đổi chủ đề nhé: tớ cũng vừa trải qua một buổi tối chết tiệt và tớ hy vọng kể nó ra sẽ giúp cậu cảm thấy được an ủi. Cuộc hẹn thứ 245 trong năm. Lần này bà mối là một cô bạn của anh tớ. Steve, ba mươi tám tuổi, vừa chia tay bạn gái được bốn tháng và đang rất trầm uất. Anh ta làm công việc tuyển dụng qua mạng và làm việc tại nhà. Tớ hẹn anh ta ở quán bar của khách sạn Royalton và nhận ra anh ta ngay khi đi qua cửa. Cao lớn, tóc tai bù xù, mũi quá khổ, vẻ rất thoải mái kiểu Jerry Seinfelt. Điểm trừ cho khiếu hài hước. Bọn tớ nói chuyện và anh ta bảo công việc của anh ta chẳng đòi hỏi phải đi đâu cả nhưng anh ta không lấy thế làm phiền. Tất cả những gì anh ta muốn là kiếm được đủ tiền để lấy vợ, có con rồi chuyển đến định cư ở một vùng ngoại ô nào đó quanh New Jersey. Nghe cũng thú vị đấy chứ? Nhưng đây mới là phần hay nhất này: anh ta thích đi chợ ở siêu thị vì anh ta có thể so sánh được giá cả và mua được các sản phẩm khuyến mại. Điều anh ta thích hơn hết thảy là những cửa hàng lớn trong mùa giảm giá. Anh ta không thích xếp hàng, nhưng đánh giá cao bầu không khí căng như dây đàn... Chắc cô bạn của anh trai tớ nghĩ bọn tớ sẽ hợp nhau... Tớ biết mình nông cạn hời hợt nhưng xin Chúa thứ tội, ít ra tớ cũng lịch thiệp trang nhã lắm chứ bộ. Chưa hết đâu: trong lúc tớ ngồi nghe anh ta luyên thuyên rằng điều đó không thể tệ hơn được đâu thì cửa mở và ai đang bước vào kia chứ? Fred, bồ cũ của tớ cùng cô bạn gái cao lớn của anh ta, cái cô nàng mà anh ta quan hệ rất mập mờ ấy. Họ bước đi tay trong tay và tiến về phía nhà hàng; đó là tất cả những gì tớ nhìn thấy vì tớ chết sững như trời trồng. (Tớ chết sững như trời trồng còn vì cả hai người họ cùng mặc măng tô đen, điều làm tớ liên tưởng đến các sĩ quan phát xít. Thế là tớ hình dung ra mình là một nữ anh hùng đang trên đường chạy trốn. Tớ thích kiểu kịch bản thế này lắm, nó giúp tớ giảm bớt cái bi kịch cá nhân nho nhỏ mà tớ phải chịu đựng.) Có nói với cậu rằng tớ tin họ sống cùng nhau thì cũng vô ích. Tớ bị sốc toàn tập. Tớ thấy đau bụng, nhưng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Cậu có tưởng tượng được là sau khi bọn tớ chia tay, rất nhiều bạn bè kể với tớ rằng trong các bữa tối hoặc các buổi ăn uống lễ lạt, cô ta luôn thích thú nêu tên tớ ra, đột ngột nêu như vậy. Chỉ để thỏa mãn cái thú được nhìn anh ta giật mình. Cô ta gào lên: “Justine!” và vẻ mặt anh ta bèn thay đổi. Thật nực cười. Quả vậy. Tớ thì thấy đau bụng mà tên khốn ngu ngốc trước mặt lại tiếp tục nói với tớ về tuần lễ Ẩm thực Mexico. Tớ nghĩ mình xứng đáng nhận giải thưởng chiến sĩ tử vì đạo của năm. Nhưng tớ sẽ không phàn nàn đâu, hứa đấy, vì tớ sợ rốt cuộc cậu sẽ tống tớ vào Căn phòng Tra tấn mất. (Có lúc tớ cũng tự hỏi liệu từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tớ đã từng vào đó chưa...) Ngoài ra thì cậu bạn David của tớ vẫn không ngừng gọi cho tớ để rủ tớ đi chơi, và tớ rất thích thú chuyện gạt cậu ta ra lề. Tớ bảo cậu ta là tớ bận khủng khiếp trong khi tớ rảnh rang ngủ đông giữa các cuộc hẹn hò thê thảm. Tớ là đứa dối trá, thật tệ. Nhưng cậu biết quy luật rồi đấy: cậu càng thờ ơ thì người ta càng quan tâm đến cậu. Tớ hy vọng cậu đã giải quyết xong vụ Vincent mà không phải quá lo buồn. Nếu cậu cảm thấy căng thẳng thì hít thở sâu nhé. Hít vào. Thở ra. Lời khuyên của một chuyên gia đấy. Do Thái độc thân và ba mươi tuổi: căng thẳng là chuyên môn của tớ. Ôm hôn cậu, Justine TB: cậu bảo Hoàng tử Bạch mã đang chờ đợi tớ á? Tốt hơn hết anh ta nên đi tìm tớ thay vì ngồi chờ tớ như một kẻ xuẩn ngốc! Nếu anh ta không năng động hơn được thì anh ta thất bại là cái chắc. J yêu quý, Không có chuyện tớ tống cậu vào Ngôi nhà Tra tấn đâu, tớ thèm nghe những câu chuyện của cậu lắm và chính tớ mới là người đáng bị phạt chứ. Tớ ấy mà, tớ phàn nàn ít không phải vì tớ thánh thiện gì đâu, mà đơn giản là vì tớ lúc nào cũng nghe thấy bà tớ bảo: “Ta càng phàn nàn thì Chúa càng kết tội ta sống già nua hơn.” Anh chàng Steve của cậu đúng là có một không hai: đi siêu thị, so sánh giá cả rồi phát rồ lên vào mùa giảm giá... Cái thứ điên cuồng dành cho các cửa hàng lớn những ngày đông nghẹt là gì vậy? Gã đó hẳn phải là một kẻ biến thái, tớ tin chắc gã lợi dụng đám đông để sờ soạng tất cả những gì cử động. Tệ nhất là gã lại còn đi kể với cậu ngay cuộc gặp đầu tiên, tớ tự hỏi liệu gã có giữ bí mật nào để tâm sự lúc ngủ nghê không chứ... Tớ biết rõ cái kiểu đau bụng mà cậu gặp phải khi nhìn thấy Fred đi cùng bạn gái anh ta. Tớ đã chán ngấy mấy kiểu hẹn hò chỉ mang lại cảm giác bi thương ở bất cứ thời điểm nào này lắm rồi. Trong vòng chưa đến một giây và ta cảm thấy mình hoàn toàn bị xáo trộn, như khi ta tỉnh giấc sau cơn ác mộng vậy. Nhưng tớ không muốn tra tấn họ. Có thời tớ từng giành được bằng tiến sĩ về tình bạn yêu đương, (tớ giành được tấm bằng này cùng những lời ngợi khen của ban giám khảo đấy), tớ biết đây là một lĩnh vực khó nhằn và tớ chẳng có tư cách nào mà phán xét họ cả. Đó là tại bộ phim Khi Harry gặp Sally, nói thật là nó khiến tớ bối rối. Vả lại, tớ tin chắc kiểu chuyện bạn bè sinh ra vì nhau này luôn có ảnh hưởng to lớn đến cái vô thức tập thể. Dù sao thì tớ cũng tuyên bố mở cửa Căn phòng Quên lãng và gửi họ đến đó ngay tắp lự, nhưng căn phòng này không ở Michigan đâu mà ở đâu đó trên đất nước New Zealand. Tớ sẽ không để cậu phải đợi thêm nữa đâu, dưới đây là câu chuyện về cuộc đời vẻ vang của tớ. Có thể tóm gọn trong bốn dòng: V về nhà lúc mười hai rưỡi đêm; sau cú điện thoại của anh ấy, đám bạn cùng văn phòng anh ấy đến nói với anh ấy chuyện gì đó và anh ấy hy sinh cả phần còn lại của buổi tối để cố giải quyết cho xong. Anh ấy say sưa làm việc tới nỗi quên gọi cho tớ và rồi không nhận ra máy mình hết pin. Có thế thôi. Chào mừng cậu đến với thế giới hôn nhân. Sáng nay tớ lại lê bước đến cửa hàng và phiền não suốt ngày trời. Rồi Bérénice gọi cho tớ để thông báo cô nàng sắp đính hôn. Tớ buộc phải lắng nghe cô nàng huyên thuyên suốt một tiếng đồng hồ chuyện về nhẫn cưới của cô nàng, chuyện bố mẹ cô nàng vui sướng thế nào (bà cô tớ luôn tin rằng con gái mình sẽ kết hôn với một cựu sinh viên tài chính hay một bác sĩ phẫu thuật, nhưng Jonathan lại “chỉ” là nhân viên môi giới bảo hiểm; song rốt cuộc cô ấy cũng như tất cả mọi người: khi Bérénice ba mươi tuổi, cô ấy tự thấy các tham vọng của mình giảm xuống). Rồi cô nàng nói với tớ về bữa tối đầu tiên sắp diễn ra nhằm ăn mừng sự kiện; phải, dự kiến sẽ có rất nhiều tiệc tùng, tớ tự hỏi lúc cưới nữa thì con số ấy sẽ lên đến bao nhiêu... Nghe cô nàng nói chuyện, tớ đã phá vỡ kỷ lục xì trét của chính mình nhưng lại quên không hít thở sâu như cậu khuyên vì tớ còn mải ngăn không cho mình hét lên với cô nàng là câm cái mồm lại. Dĩ nhiên, giọng nói trong tai phải của tớ khuyên tớ vượt qua tất cả mấy chuyện đó, nhưng giọng nói bên tai trái lại nói: tớ sẽ xử lý cô nàng trong Căn phòng Tra tấn. Vài giờ sau, tớ nhận được một bó hoa kèm tin nhắn của Vincent:“Xin lỗi em vì chuyện tối qua.” Tớ cảm thấy cậu đang nổi giận và sự thật là tớ đồng ý với cậu: anh ấy cư xử quá ư hời hợt và lời xin lỗi của anh ấy là thí dụ; nhưng biết làm gì bây giờ? Dù sao thì cũng có một người khác được hạnh phúc: cô bạn Ambre của tớ. Trên đường về nhà với tay bồ mới (mà cô ấy mới quen tám ngày nay!), cô ấy đã được anh ta ngỏ lời cầu hôn... Tớ thấy thế thật lạ, gần như là đáng lo ngại ấy, nhưng cô ấy sung sướng phát điên khi kể lại với tớ tới mức tớ không muốn làm cô ấy mất vui. Dù sao tớ cũng đã khuyên cô ấy nên sống chung vài tháng đã rồi hẵng lao đầu vào. (Tớ rất khôn khéo mà, không như Léa đâu, phải cô ấy là cô ấy sẽ chỉ đơn giản nói rằng hãy ngừng trò nói nhảm đi ngay.) Ừm, sau toàn bộ những cảm xúc này, tớ phải trấn tĩnh lại bằng cách dọn dẹp tủ quần áo mới được. Hẹn sớm gặp cậu, A. Ariane yêu quý, Tớ vừa ăn ba lát bánh mì phết pho mát và nước quả đông, cạnh tớ lúc này có một cốc cà phê và cuối phòng là ti vi đang bật. Chẳng phải cách hay nhất để bắt đầu một ngày Chủ nhật ư? Nhưng không, bởi cậu đang hiện diện, đâu đó bên kia bức email này. Cậu có lý, tớ nổi khùng lên khi biết lời xin lỗi của Vincent, nhưng cậu đã để anh ấy làm vậy nên tớ chẳng còn gì để nói nữa. Thế là Bérénice đính hôn nhỉ... Dù không quan tâm nhưng cậu cũng cố mà mừng cho cô nàng. Cứ tin tớ đi, tớ khổ sở lắm mới viết được ra như vậy đấy nhưng việc này nằm trong tiến trình nhượng bộ. Tớ thì lẽ ra tớ nên mừng cho Fred và bạn gái anh ta. Được rồi, đồng ý, tớ đang lạm dụng ngôn từ, mừng cho họ thì đúng là hơi quá. QUÊN ĐI. Phải bắt họ biệt xứ trong Căn phòng Quên lãng. Cậu có lý, đó là nơi mơ ước dành cho những kẻ bị đày ải của chúng ta bởi chừng nào họ còn ở trong Căn phòng Tra tấn thì chừng đó họ vẫn khiến chúng ta bực tức. Những người bị chúng ta tống vào Căn phòng Quên lãng sẽ chẳng ảnh hưởng đến chúng ta được nữa. Dù vậy thì New Zealand dường như là xứ sở quá xinh đẹp. Nên thay vì bị tống đến đó, tớ nghĩ họ phải bị đưa vào quỹ đạo của một nơi Không Có Gì. Một nơi Không Có Gì cực kỳ tĩnh lặng. Tớ hy vọng cậu đã xếp sắp đồ xong. Cậu mà nhìn thấy tủ quần áo của tớ thì tớ tin chắc cậu sẽ choáng luôn. Năm mười bảy tuổi tớ từng làm việc ở cửa hàng Benetton vào mùa hè nên đã học được cách gấp quần áo. Tủ của tớ chất đầy áo len chui đầu, sơ mi và áo phông, tất cả đều được gấp đâu ra đấy và xếp theo màu sắc và kiểu cách. Tớ là người ngăn nắp sạch sẽ và tớ rất lấy làm tự hào. Quần áo của tớ đều là những thứ rất cơ bản. Cách đây khoảng chục năm, một cô bạn gái đã truyền cho tớ khái niệm sắm đồ hợp lý của cô ấy: ta có thể tiêu một khoản tiền nào đó mỗi lần mua một bộ đồ kinh điển, nhưng nên tiêu ít tiền thôi khi mua những bộ đồ thời trang. Nghề của tớ buộc tớ phải mặc theo phong cách tương đối bảo thủ nên tủ quần áo của tớ cũng nhiều đồ khá kinh điển, dù vậy tớ cũng không cho phép mình được chi quá tay cho những đôi giày đẹp đẽ. Lần tiêu xài vung tay quá trán gần đây nhất của tớ là một đôi hiệu Manolo Blahnik da kỳ dông. Tuyệt đối tuyệt vời. Tớ mới mua hôm qua đấy, để bù đắp cho một ngày kiệt quệ. Buổi sáng, Chris rủ tớ đến thử tập ở một câu lạc bộ thể dục mới. Tớ không biết mình bị làm sao nữa mà lại nhận lời không chút đắn đo. Tập được mười phút thì tớ tin chắc mình sắp chết tới nơi. Như đã có lần nói với cậu đấy, tớ chỉ thích môn co duỗi thôi. Chứ còn chỗ này, vừa tới thôi tớ đã nhễ nhại mồ hôi rồi: ở đây người ta chỉ có nhảy, chạy, cử động loạn xạ. Bài tập mang tên “tim”, người ta chọn cái tên này vì nghĩ nó dịu dàng đối với những người bị bệnh tim nhưng tớ lại nghĩ rằng trên thực tế, nó được dành cho các vận động viên quyết định sẽ trở thành người bị bệnh tim. Tớ cũng không biết tại sao mình lại sống sót nữa. Lúc ra về tớ gặp một người bạn của anh trai tớ; tớ đã hơi hơi quyết tâm không đổ rồi nhưng vì thấy anh ta dễ thương quá thể nên tớ lại đi ăn sushi với hai người họ. Tớ thích uống saké lắm, nhưng vào lúc mười hai rưỡi trưa thì chẳng tốt tý nào. Rồi anh trai tớ ra về còn anh bạn anh ấy rủ tớ đi dạo trong công viên. Chân tớ vẫn còn run lắm nhưng tớ sung sướng nhận lời ngay. Bọn tớ đi bộ ba tiếng liền, nói với nhau cả đống chuyện, rồi đột nhiên anh ta xem giờ và bảo tớ: “Anh phải về đây, vợ sắp cưới của anh đang đợi anh.” ANH KHÔNG THỂ NÓI ĐIỀU ĐÓ SỚM HƠN ĐƯỢC SAO HẢ KẺ ĐẦN ĐỘN?... Tớ không biết liệu cậu có nhận thấy không: nhưng tớ cứ như nhân tình của đám đàn ông ít giao du xã hội ấy. Đó chính là lúc tớ quyết định làm một vòng quanh cửa hàng Bergdorf. Và tớ đã mua một đôi giày. Buổi tối, tớ quá đau khổ để có thể đi chơi được nên tớ ở nhà. Một cô bạn ghé qua, cô ấy còn ở trong tình cảnh tồi tệ hơn tớ. Đã tám tháng nay cô ấy cố cắt đứt một mối quan hệ bắt đầu cách đây chín tháng rồi và giờ thì cô ấy sắp khủng hoảng thần kinh. Tớ ngủ dậy trong tình trạng mình mẩy ê ẩm, việc ngồi bên máy tính cũng chẳng giải quyết được gì (cơ từ cánh tay đến gáy tớ cứ căng hết cả ra). Tớ sẽ hút một điếu thuốc và chắc sẽ đi ngủ lại. Tuy nhiên tớ vẫn muốn đến câu lạc bộ thể dục kia mỗi tuần một lần. Tớ điên rồi, tớ biết mà, nhưng chào mừng cậu đến nhà tớ. Đó là nơi cư trú của những kẻ điên, có điều tớ xin hứa với cậu là sẽ luôn tìm cách giúp cậu được thoải mái. Tớ rất nóng lòng muốn biết “V” của cậu được tha thứ như thế nào. Dù sao thì tớ cũng hy vọng cậu đã trò chuyện ngon lành với anh ấy để anh ấy hiểu cách cư xử của anh ấy khó chịu ra sao. Không phải để làm cậu căng thẳng đâu nhưng sáng nay lúc ngủ dậy, điều đầu tiên tớ làm là nhìn xem cậu đã viết cho tớ chưa. Nhưng cậu đừng cảm thấy mình phải có nghĩa vụ trả lời ngay lập tức nhé, tớ là Đức Mẹ Đồng trinh Nhẫn nại mà. Dù sao thì tớ đã chờ ba mươi hai năm nay để một ước mơ giản đơn trở thành hiện thực rồi. Hôn cậu thắm thiết, Justine TB: Anh ấy tặng hoa gì thế? J yêu quý, Đức Mẹ Đồng trinh Nhẫn nại, danh hiệu mới đẹp làm sao, nhưng với tớ thì trước hết cậu là Nữ hoàng của những kẻ khổ dâm. Tớ là người để mặc người khác làm gì thì làm ấy hả? Có thể cậu có lý đấy, nhưng tớ không bị (chưa bị) lạm dụng thể xác đâu! Tớ tự hỏi cậu đã bắt bản thân phải chịu loại nhục hình nào, và tớ hy vọng cậu có chừa lại chút thương xót cái cơ thể bé nhỏ đau thương tội nghiệp của cậu. Cậu cũng vậy, cũng xứng đáng được nhận hoa. Hoa V tặng tớ là hoa hồng, một bó đủ các loại màu sắc, đẹp lắm. Căn phòng Quên lãng đặt tại một nơi Không Có Gì hết sức tĩnh lặng quả là một nơi hoàn hảo. Tớ đồng ý với cậu: đó sẽ là điểm đến tiếp theo từ Căn phòng Tra tấn; chúng ta có thể tống toàn bộ những người tình cũ, gia đình và tất cả những con người độc hại vào đó một khi vết thương trong chúng ta đã được chữa lành. Cậu với tớ còn một điểm chung nữa: tớ cũng vậy, cũng làm việc ở một cửa hàng áo len chui đầu nơi tớ nhiễm phải virus gấp đồ. Buồn thay, vì cái tủ nào của tớ cũng đầy ắp nên các chồng quần áo trong đó chẳng bao giờ được ngăn nắp như tớ muốn cả. Tớ không xếp quần áo theo màu mà theo mẫu (cổ chữ V, cổ lọ, áo gi lê) và theo nguyên liệu may (len, móc...). Đây chắc chắn là phần trao đổi thú vị nhất trong số các thư từ giữa chúng ta! Tớ vừa thở dài vừa nghĩ về chứng bệnh thần kinh chung của bọn mình: phần thì tớ thấy rất vui, phần tớ lại không thể ngăn nổi mình tìm xem đâu là khía cạnh tiêu cực của điều đó. Trong khi chờ đợi thì phải nói là tớ rất thích câu khẩu hiệu của cậu: “Tớ là người ngăn nắp sạch sẽ và tớ rất lấy làm tự hào”. Thậm chí có lúc tớ còn định thêu nó lên vỏ của cái gối mà tớ đang làm cho cậu để cậu có thể thay cái vỏ gối ếch nhái. Nhưng tớ tự nhủ cái gối ấy mà được đặt lên giường thì vào ngày mà chàng Hoàng tử Bạch mã, cái anh chàng ngốc nghếch thờ ơ ấy, bước vào phòng cậu và nhìn thấy nó, nó có thể sẽ gây ngượng nghịu lắm. Khái niệm “sắm đồ hợp lý” của cậu làm tớ nhớ đến mẹ tớ và khẩu hiệu của bà: “Tôi không có tiền để mặc đồ rẻ”. Dần dần tớ cũng làm theo được sau nhiều năm trời toàn mua quần áo theo mốt, những bộ đồ mà ngay năm sau tớ đã thấy xấu kinh lên được và một phần trong số đó vẫn còn đang tiếp tục chất đống trong tủ quần áo của tớ. Có tiếng chuông cửa... Mẹ kiếp! Họ không thể để chúng ta yên được sao? Chào cậu A. TB: tớ không thể tin nổi mình lại có một cô bạn thích nước quả đông. TTB: tớ không thể tin nổi mình lại có một cô bạn thích giày hiệu Manolo Blahnik VÀ nước quả đông.