Bách Luyện Thành Thần
Chương 667 : Ngư long tông
Viên Thanh Vi chưa từng giết người, nhưng khi nàng đã nảy sinh ác độc, thì lúc phi kiếm đâm xuyên qua ngực tên võ giả kia thậm chí còn bắt đầu xoay tròn, trực tiếp xoắn ngực tên võ giả kia thành một cái động lớn!
“Chu Trác!”
Năm người bọn họ vào sinh ra tử đã nhiều năm, bởi vì hành2sự luôn chú ý cẩn thận nên đến giờ vẫn chưa từng thất bại, không ngờ rằng hôm nay chỉ đuổi giết ba nữ tử này lại khiến một người phải bỏ mạng!
Tên võ giả họ Lang gào lên một tiếng, thò tay hung hăng túm về phía Viên Thanh Vi.
Viên Thanh Vi vốn đã từ bỏ chống cự, trên mặt8tràn đầy vẻ kiên quyết! Nàng đã không thèm để ý đến tính mạng mình nữa rồi, nhưng vẫn cầu được chết ngay!
Nhưng đúng vào lúc này, tên võ giả họ Lang kia lại bỗng nhiên giống như một con rối, đứng khựng lại trước mặt Viên Thanh Vi.
Viên Thanh Vi hơi sững sờ, nàng nhìn quanh bốn phía, xung quanh6đâu có ai? Mà tên trước mắt này lại giống như bị người hạ Định Thân Thuật, ngơ ngác đứng trước mặt mình không nhúc nhích, đây đúng là một cơ hội!
Viên Thanh Vi không dám chậm trễ chút nào, điều khiển phi kiếm vòng ngược về, bay thẳng về phía mặt của tên võ giả họ Lang!
Mặc dù thân thể3tên võ giả họ Lang kia không thể động đậy, nhưng lại có thể mở miệng nói chuyện: “Con điếm thúi nhà ngươi, ngươi dám!” Nhìn vẻ tàn nhẫn của Viên Thanh Vi, tên võ giả họ Lang rống to lên: “Là ai? Rốt cuộc là tên nào!”
Bóng người La Chinh chậm rãi xuất hiện sau lưng Viên Thanh Vi, ánh5mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào võ giả họ Lang.
Tên võ giả họ Lang kia nhìn thấy La Chinh lông tóc không tổn hao gì xuất hiện ở đây, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không phải tên này bị thương nặng hay sao? Hắn chỉ là một tên võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ mà thôi, cho dù có muốn chống lại ba vị trưởng lão Thần Đan Cảnh hậu kỳ thì cũng không phải có thể giải quyết được ngay lập tức, chẳng lẽ… bọn họ đều chết hết rồi?
Điều này không thể nào…
Suy nghĩ cuối cùng trong đầu võ giả họ Lang là như thế, phi kiếm của Viên Thanh Vi không hề do dự mà đâm xuyên qua đầu hắn, bắn ra một đoá hoa máu, sau đó phi kiếm kia mới vô lực rơi xuống nước.
Lúc này Viên Thanh Vi mới quay đầu lại nhìn, thấy nam tử trước mắt này chính là người mà nàng phải mất sức chín trâu hai hổ mới kéo lên trên đá ngầm được!
“Mau, mau cứu sư muội ta…” Tinh thần Viên Thanh Vi vẫn luôn căng thẳng, hơn nữa vừa rồi còn mới giết hai người nên gần như đã đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ, hai mắt khép lại, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Rất lâu sau đó Viên Thanh Vi mới từ từ tỉnh lại, nàng bật người dậy theo bản năng, nhìn thấy hai vị tỷ muội của mình nằm cạnh mình, mặc dù quần áo hai người họ lộn xộn, nhưng hơi thở bình ổn, chứng tỏ lông tóc không tổn hao gì!
Các nàng đều được nam tử kia cứu sao?
Viên Thanh Vi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nam tử kia đang ngồi ngay ngắn trên một tảng đá ngầm khác, hình như vẫn còn đang tự trị thương cho chính mình.
Nàng phi thân qua, nhẹ nhàng đáp xuống đá ngầm, ánh mắt đánh giá vị nam tử có vẻ gầy gò trước mắt này.
Đúng lúc này, La Chinh mở mắt ra thản nhiên liếc nhìn Viên Thanh Vi, sau đó nói: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Viên Thanh Vi gật đầu, “Xin hỏi… quý tính ân nhân?”
“Đừng gọi là ân nhân, nếu không phải vì ta, thì các ngươi sẽ không vô duyên vô cớ bị cuốn vào đó, là chính suy nghĩ lương thiện của các ngươi đã cứu các ngươi.” La Chinh trả lời.
Viên Thanh Vi lại nói: “Cha thường nói, làm người phải biết có ơn tất báo, ta vẫn luôn nhớ rõ điều này.”
Trên mặt La Chinh lộ ra nụ cười hết cách, người cha nào lại dạy con gái thế này vậy, đơn thuần không có chút tâm tư nào thế này, đến khi để nàng bước chân vào thế giới võ giả chính là tìm chết!
Sau đó hắn lắc đầu, mới lên tiếng: “Ta là La Chinh.”
“La Chinh! Ngươi là La Chinh đó sao! La Chinh của Vân Điện?” Ánh mắt Viên Thanh Vi trợn lên, trong mắt lộ ra vẻ hoàn toàn không ngờ.
“Ngươi từng nghe nói về ta sao?” La Chinh thản nhiên hỏi, mặc dù là hỏi, nhưng La Chinh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Ở Trung Vực người biết đến La Chinh cũng không ít, từ lúc La Chinh chiến đấu ở đại hội võ đạo, sau đó lại giữa đường rời sân, hắn cũng đã dương danh thiên hạ rồi!
Sau đó hắn lại giúp Vân Điện tạo ra đại trận hộ tông mạnh nhất, còn dựa vào đại trận hộ tông đó để khiêu khích Thôi Tà, từ đó về sau danh khí của La Chinh lại càng tăng vọt! Khi đó La Chinh chỉ mới là Chiếu Thần Cảnh thôi, một vị võ giả Chiếu Thần Cảnh khiêu khích người đứng đầu Trung Vực như thế, quyết đoán và dũng khí bậc này có lẽ sẽ không là gì trong mắt đám trưởng giả, nhưng trong đám võ giả trẻ tuổi, gần như đã trở thành một truyền thuyết!
Chuyện về hắn được truyền bá lặp đi lặp lại, cũng phát triển thành vô số phiên bản, mà cho dù có bao nhiêu phiên bản đi nữa thì cũng khiến người nghe dâng trào xúc động.
“Đương nhiên đã từng nghe nói, thế nhưng không phải ngươi là Chiếu Thần Cảnh sao? Sao bây giờ đã…” Viên Thanh Vi đánh giá La Chinh vài lần, “Hơn nữa trong Trung Vực đều đồn rằng ngươi đã chết!”
La Chinh lắc đầu, thứ hắn quan tâm không phải là vấn đề của mình, mà là thế cục của Vân Điện, tin tức của muội muội.
“Hiện tại thế cục của Trung Vực như thế nào?” La Chinh hỏi.
Rất hiển nhiên, Viên Thanh Vi không phải là người quá quan tâm đến thế cục thế nào, so ra thì nàng càng thích nghe người khác kể về truyền kỳ của La Chinh năm đó hơn. Có điều, dù sao nàng cũng là đệ tử nội môn của Ngư Long Tông, ít nhiều cũng biết được một chút tình hình.
“Bây giờ toàn bộ tông môn ở Trung Vực đều liên hợp lại với nhau, nghe nói là muốn tiêu diệt hết toàn bộ võ giả độc lập.” Viên Thanh Vi bĩu môi nói.
“Vì sao?” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kỳ quái.
Viên Thanh Vi bĩu môi, “Là vì muốn ép tất cả võ giả độc lập gia nhập tông môn! Vì vậy nên bây giờ trong Ngư Long Tông chúng ta vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có!”
Tám võ giả bị La Chinh giết hôm nay đều đã từng là võ giả độc lập. Có điều, vị lão giả họ Hồ kia gia nhập Ngư Long Tông tương đối sớm, vì vậy mới giành được một vị trí trưởng lão.
“Vân Điện thế nào?”
“Thiên Hạ Thương Minh thì sao?”
“Thế còn Hư Linh Tông?”
La Chinh giữ nguyên vẻ mặt hỏi mấy vấn đề, Viên Thanh Vi mở to mắt nhìn chằm chằm La Chinh, ánh mắt của nàng vẫn không nhúc nhích, có điều La Chinh nhìn vẻ mặt của nàng thì hiểu, rõ ràng hiện rõ ba chữ, không biết gì!
“Hai vị tỷ muội kia của ngươi có biết không?” La Chinh hỏi, hắn chú ý thấy hai nữ đệ tử khác cũng bắt đầu tỉnh lại.
“Không biết…” Viên Thanh Vi rất dứt khoát trả lời thay tỷ muội của mình.
La Chinh thở hắt ra, sau đó nói: “Thôi được rồi, Ngư Long Tông cách nơi này không xa đúng không?”
“Ừ, ta có thể dẫn đường cho ngươi!” Cuối cùng Viên Thanh Vi phát hiện mình cũng có chút tác dụng.
Sau khi hai nữ đệ tử kia tỉnh dậy, bốn người lập tức đi về hướng Ngư Long Tông. Sau khi hai nữ đệ tử kia biết được thân phận của La Chinh, trên đường đi ba nữ nhân cứ liên tục ríu rít, gần như không dừng lại, hồn nhiên quên mất chuyện vừa gặp phải nguy hiểm sống còn…
Ba nữ tử đùa giỡn cả đường, ném cho La Chinh đủ loại vấn đề, khiến La Chinh cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Được nửa đường, Huân cũng thật sự không chịu nổi nữa, hoá thành từng đốm sáng màu đỏ lao ra khỏi cơ thể, thả ra uy thế mãnh liệt với ba người kia, sau đó Huân quát lớn: “Ba người các ngươi, câm miệng!”
Ba nữ tử lập tức ngậm miệng lại, sự xuất hiện bất ngờ của Huân đúng là đã hù đến các nàng rồi, có điều tiếng quát lớn của Huân chỉ kéo dài được trong thời gian mấy hô hấp, sau đó ba nữ tử này lại vây lấy Huân.
“Tỷ tỷ, sao da của ngươi lại trắng như vậy?”
“Y phục của ngươi dùng chất liệu gì? Sao lại giống như dùng lá cây để dệt thế? Nhưng mà nó vẫn rất bền dẻo!”
“Ồ, tỷ tỷ, sao lỗ tai của ngươi lại nhọn thế này…”
Huân vô cùng bất đắc dĩ đảo mắt nhìn, nói với La Chinh: “Ta không giúp được ngươi rồi!” Sau đó nàng lại hoá thành từng đốm sáng màu đỏ, chui vào trong cơ thể La Chinh.
Cũng may Ngư Long Tông được xây dựng trên một ngọn núi lớn cạnh biển, mà hải vực dưới chân vốn là vùng ven biển, sau khi bay qua hải vực này La Chinh đã nhìn thấy một tông môn không nhỏ!
Mặc dù Ngư Long Tông chỉ là một tông môn tam phẩm, nhưng số đệ tử trong đó lại hoàn toàn không ít, có thể chiếm khoảng một phần ba thánh địa Tử Tâm!
Đây cũng là vì nhân loại trên đại lục Hải Thần quá ít, mà trong Trung Vực tìm đại một chút là thấy một tông môn, đệ tử trong môn lại lấy trăm vạn để tính, vài tông môn lớn hơn một chút thì tính bằng mấy trăm vạn, thậm chí có nơi có lấy hơn một nghìn vạn để tính, ví dụ như những thế lực như Vân Điện, Hư Linh Tông.
Đến cửa ra vào của Ngư Long Tông, bên trong đại tông loé ra mấy trăm đạo hào quang, đó là hào quang do đại trận hộ tông vận chuyển phát ra.
Chỉ một lát sau đã có hai luồng sáng bay vụt đến, đó là hai vị võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, một người trong số đó chất vấn La Chinh: “Người đến là người phương nào?”
Viên Thanh Vi mỉm cười, nói với một vị võ giả Hư Kiếp Cảnh trong đó: “Vu trưởng lão, vị này chính là La Chinh, La Chinh của Vân Điện!”
“La Chinh của Vân Điện?”
Hai vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt một người trong số đó có chút kỳ quái: “La Chinh của Vân Điện kia, không phải là chết rồi sao? Ngươi giả mạo hắn là có mục đích gì?”
Truyện khác cùng thể loại
624 chương
45 chương
342 chương
127 chương
178 chương
79 chương
746 chương
47 chương