Bách Luyện Thành Thần

Chương 117 : Phủ tổng đốc

Vân Lạc đã nhảy vào trong thùng gỗ, với tầm mắt của La Chinh thì chỉ có thể nhìn thấy đôi vai có vẻ gầy yếu và phần lưng của nàng. Nhưng khi ánh mắt dừng trên người Vân Lạc, hắn không nhịn được mà âm thầm kinh hãi. Không hề giống như trong tưởng tượng, sau lưng nàng không hề bóng loáng mà lại là những vết sẹo đáng sợ, nhìn mà giật mình! Những vết sẹo kia vô cùng kì lạ, có vết giống như do roi quật, có vết lại giống như bị đao chém để lại, những vết sẹo kia như những con giun bò trên lưng của nàng. Với thực lực và địa vị của Vân Lạc, chắc hẳn muốn xóa bỏ hết các loại dấu vết này thì quá đơn giản. Ví dụ như Dưỡng Cơ Đan được phụ nữ Đế Đô vô cùng chào đón có thể nhẹ nhàng xóa hết các vết sẹo này đi. Tuy Dưỡng Cơ Đan đối với người bình thường mà nói thì đúng là giá trên trời, nhưng mà đối với Vân Lạc thì lại là thứ cực kỳ dễ có. “Trừ khi nàng không muốn động đến những vết sẹo này.” La Chinh thầm nghĩ trong lòng, cô gái không có chút biểu cảm này, rốt cuộc đã từng trải qua những gì? Đang suy tư thì chợt nghe tiếng nước “ào ào”, nàng đứng dậy khỏi thùng gỗ, bỗng nhiên nghiêng đầu, dường như ý thức được La Chinh đang nhìn lén nên chân mày nhíu lại, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vung lên, chiếc váy dài kia mới hoàn toàn bao trùm La Chinh. La Chinh ở trong không gian nhỏ hẹp này lập tức rơi vào một vùng tăm tối. Sau đó, La Chinh nghe thấy tiếng mặc quần áo, đợi đến lúc nàng kéo chiếc váy che phủ hắn ra thì thấy nàng đã thay xong quần áo rồi. Lúc này, nàng mặc trường bào trắng rộng rãi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn được trường bào bao bọc bên trong, đôi tay miễn cưỡng dài hơn tay áo bào một chút, chỉ lộ ra bốn ngón tay trắng ngần nuột nà, trông cực kì đáng yêu. Chẳng qua là, khi La Chinh nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của nàng thì lập lại cảm thấy chẳng liên quan gì đến hai chữ đáng yêu nữa hết. “Lộc cộc, lộc cộc!” Nàng giơ tay ra, lại kéo La Chinh theo đằng sau, rời khỏi phòng tắm. Dường như Vân Lạc này cũng chẳng có sở thích gì khác, ngoài tu luyện ra cũng chỉ có tu luyện. Sau khi về tới phòng, Vân Lạc theo thường lệ ném La Chinh vào một góc, còn mình lại tiếp tục ngồi trên đệm cói nhắm mắt tu luyện. Lúc này La Chinh cũng bó tay rồi. Nếu quả thật như Vân Lạc nói, thì phải chờ phủ Quân Luật mở lại mới thả hắn đi, vậy thì thảm rồi, nhất định phải tìm được cách. Sau khi suy đi nghĩ lại, La Chinh bỗng nhiên gọi: “Này!” Trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kì tiếng động nào nên một tiếng “Này” của hắn rất vang. Nhưng Vân Lạc vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không có chút phản ứng nào. “Này!” La Chinh lại kêu lên. Nàng tựa như một lão tăng ngồi thiền đã phong bế hết cả sáu giác quan, hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh và động tĩnh nào bên ngoài, không nhúc nhích mà ngồi nguyên tại chỗ, như một con rối không có sinh mạng. “Nếu ngươi không để ý tới ta, ta sẽ chạy đấy!” La Chinh cố lấy chút khí thế rồi mới lên tiếng. Thấy nàng vẫn không có phản ứng như trước, La Chinh thăm dò mấy lần, sau đó lại lắc lư thân thể của mình, di chuyển ra bên ngoài từng bước một. Khi La Chinh lăn qua bên cạnh người nàng, nàng vẫn nhắm mắt như cũ, cái mũi nhỏ nhỏ còn nhăn lại, nhưng không hề có chút phản ứng nào với động tĩnh của La Chinh. La Chinh mừng thầm, nàng thật sự không có phản ứng? Bản thân Vân Lạc vốn cũng đã đủ kì quái rồi, dù có thêm chuyện kỳ quái nào nữa thì hắn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ. Vì vậy La Chinh thả lỏng tay chân, gia tăng tốc độ, mau chóng lăn đến cửa ra vào. Đúng lúc La Chinh tưởng mình đã hoàn thành việc lớn thì cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình nhấc cả cái hộp và hắn lên lơ lửng giữa không trung, sau đó bị kéo về phía góc, lẳng lặng ném xuống. Từ đầu đến cuối Vân Lạc vẫn một mực nhắm mắt, cứ như không phải nàng mang La Chinh trở về. Nhìn gương mặt không chút cảm xúc của nàng, trong lòng La Chinh bắt đầu bốc hỏa: “Người con gái này... nhất định là giả bộ! Chắc chắn nàng đang mở cờ trong bụng!” Loay hoay một lúc lâu như vậy mà không thành, cuối cùng La Chinh cũng từ bỏ. Cũng may ánh sáng ở đây không tệ, tuy đã là ban đêm, nhưng quanh phòng được khảm nạm mấy viên dạ minh châu cực lớn, chiếu sáng trọn cả gian phòng. La Chinh móc ra một quyển sách, tiếp tục say sưa đọc. Duy trì tư thế khó chịu này đã lâu nên thân thể La Chinh cũng cảm thấy tê cứng. Không biết thời gian đã qua bao lâu, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, bất tri bất giác hắn lại ngủ thiếp đi. “Đinh! Đinh! Đinh!” Ngay khi La Chinh vừa chìm vào giấc mộng thì bỗng nhiên một hồi chuông vang lên dồn dập. Địch tập kích! La Chinh bừng tỉnh, lập tức ý thức được ý nghĩa của tiếng chuông này. Vân Lạc dường như cũng đồng thời mở to hai mắt, nàng giẫm trên guốc gỗ, đến giữa bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn sang. La Chinh mừng thầm trong lòng, xem ra hẳn là nàng sẽ phải đi? Mà nàng cũng không thể mang theo hắn lên chiến trường được. Kết quả La Chinh thật sự đã đoán sai, Vân Lạc rời khỏi chỗ ở, nhưng vẫn kéo La Chinh theo phía sau. Chẳng lẽ cô nàng này định cứ một mực kéo theo mình lên chiến trường như vậy sao? “Cô ả chết tiệt, nhất định là bị thần kinh...” La Chinh oán thầm trong bụng. Mắng thì mắng vậy thôi chứ hắn làm gì có quyền lựa chọn. Vẫn như trước, hắn bị nàng kéo trên mặt đất, lộc cộc lộc cộc, đi tới một tòa nhà to lớn. Đây là tòa lớn nhất trong thành Bạch Đế, có lẽ là phủ Tổng Đốc của Đế Quân. Lăn qua lăn lại suốt dọc con đường rộng lớn trong phủ Tổng Đốc, cuối cùng cũng vào tới một đại sảnh. Trong đại sảnh này được đặt một cái bàn dài, bên cạnh đã kín người ngồi. Những người này đều là tướng lĩnh cấp cao trong Đế Quân, mỗi người đều tản ra khí thế không tầm thường. Trong mắt La Chinh, thực lực của họ đều là sâu không lường được! “Bọn họ đều là Chiếu Thần Cảnh?” La Chinh cho ra kết luận này. Với tư cách là đội quân mạnh nhất của đế quốc, thực lực bên trong quả nhiên sâu không thấy đáy. Cường giả Chiếu Thần Cảnh cho dù có đặt ở đâu thì cũng là một nhân vật cực kì mạnh, thế mà ở trong đại sảnh này lại tụ tập tới hơn mười vị... Trong đó La Chinh phát hiện vị tướng lĩnh của Đế Quân tên Hứa Hưu bị hắn đánh bại hôm nay. Thời điểm Hứa Hưu thấy La Chinh bên trong cái hộp nhỏ thì lập tức trợn mắt nhìn hắn! Với thực lực Chiếu Thần Cảnh của hắn mà lại thiếu chút nữa chết trên tay một tên oắt Nửa Bước Tiên Thiên, mặt mũi của hắn đã mất sạch. Cũng may, lúc đánh nhau với La Chinh, trong Đế Quân cũng không có mấy ai trông thấy, chỉ có một nhóm người Thanh Vân Tông, Chu Phi Hàng và Vân Lạc biết rõ. Hứa Hưu đã ra lệnh cho đám người ở đó, ai biết mà lắm miệng loan tin ra thì đừng trách Hứa Hưu hắn trở mặt vô tình. Kỳ thật giờ nghĩ lại, hắn thiếu chút nữa chết trên tay La Chinh, đúng là một cái sai lầm cấp thấp. Nhưng cũng do hắn tức giận đến mụ đầu nên mới trở nên ngu xuẩn đến như vậy. Nếu bây giờ có quay lại lúc đó lần nữa, Hứa Hưu hắn tuyệt đối sẽ không cho La Chinh cơ hội. Nhưng chiến đấu thường vẫn vậy, nhiều chiến thắng đều là dựa trên sai lầm của đối thủ. Thực lực có lẽ là một trong những yếu tố quyết định, nhưng có đôi khi lại không phải nhân tố mấu chốt nhất. Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Hứa Hưu, La Chinh cố ý dời mắt sang nơi khác, tiếp tục đánh giá một vài cường giả trong thành Bạch Đế. Hiện tại có bốn người khiến La Chinh cảm thấy uy hiếp lớn nhất, ngoại trừ Vân Lạc ra thì còn có Chu Phi Hàng, cùng với một lão già bộ mặt hung ác nham hiểm, cuối cùng là một vị trung niên ngồi ở chính giữa bàn. Người trung niên kia vầng trán cao, dáng người chắc nịch, nhìn qua sắc mặt ôn hòa, nhưng mọi cử động đều khiến cho người ta cảm thấy bị uy thế áp bức, đáng sợ hơn chính là không phải hắn cố ý phát ra uy thế, tất cả chỉ là vô thức. Người này ngồi ở chính giữa, chẳng lẽ ông ta là chủ soái của Đế Quân trong thành Bạch Đế này? La Chinh đoán rất chính xác, người đàn ông trung niên đó chính là chủ soái của trăm vạn Đế Quân, Hình Thiên Tố. Về Hình Thiên Tố thì có đủ loại truyền thuyết, trong lãnh thổ của Đế Quốc Phần Thiên cũng được lưu truyền rộng rãi. Tuy La Chinh có nghe qua đại danh của Hình Thiên Tố, nhưng dù sao cũng chưa từng gặp mặt, cho nên không biết ông ta là Hình Thiên Tố. Vân Lạc dắt theo La Chinh lộc cà lộc cộc suốt cả dọc đường nên không thể không khiến người khác chú ý, một vài cường giả nhao nhao nhìn về phía La Chinh, trên mặt đều lộ vẻ quái dị. Chu Phi Hàng hiểu rõ tình huống nên khi nhìn về phía La Chinh thì nở nụ cười. La Chinh rơi vào tay ma nữ kia, đúng là phải chịu thiệt thòi rồi. Nếu là đổi lại là hắn, đã ngồi xổm lại còn bị nhốt lâu như vậy chắc cũng không chịu nổi. “Vân Lạc, người sau lưng ngươi là thế nào?” Hình Thiên Tố kỳ quái hỏi. Hắn thấy người nọ mặc trường bào trắng, dường như là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông. Tuy biết Vân Lạc thường xuyên làm vài việc khiến người ta khó có thể hiểu được, nhưng hội nghị quân sự quan trọng hôm nay nàng lại mang theo một tên oắt Nửa Bước Tiên Thiên đến, thì dù thế nào cũng không thể nói cho qua được. “Hắn là tội phạm nghiêm trọng, ta phải đợi phủ Quân Luật mở lại thì mới giao cho phủ Quân Luật xử trí hắn.” Vân Lạc mặt không cảm xúc đi qua, ngồi vào vị trí của mình mà nói. “Tội phạm? Hắn phạm vào tội gì?” Bị Vân Lạc nói như vậy khiến Hình Thiên Tố bắt đầu có chút hứng thú với La Chinh, cho nên mới truy hỏi. Hình Thiên Tố vừa hỏi, Hứa Hưu lập tức sốt ruột. Hắn thân là cường giả Chiếu Thần Cảnh thiếu chút nữa lại bị một tên Nửa Bước Tiên Thiên tiêu diệt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì vô cùng nhục nhã, nên hắn dốc sức liều mạng nháy mắt, ra hiệu cho Vân Lạc. Nhưng Vân Lạc thuộc loại người không biết giả bộ, nàng hoàn toàn không thể hiểu ý tứ của Hứa Hưu, ngược lại còn hỏi hắn: “Hứa Hưu, ngươi cứ nháy mắt với ta là có ý gì?” Các vị cường giả cũng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ vấn đề này có liên quan tới Hứa Hưu? Chu Phi Hàng hiểu ý của Hứa Hưu, nhưng hắn lại không tiện ra mặt. Hắn cũng biết, dù có ra mặt cũng không thay đổi được gì, điều Vân Lạc muốn nói, muốn làm, ngay cả Hình Thiên Tố cũng không ngăn cản được... Nhưng nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Hứa Hưu, Chu Phi Hàng cũng chỉ có thể âm thầm bật cười, cố nén ý cười trên mặt còn bụng thì cười đến mức đau cả ruột. “Không, không có gì...” Hứa Hưu khoát khoát tay. Hắn cũng chửi mình ngu, với tính cách của Vân Lạc, nàng làm sao có thể hiểu ý mình được! Vân Lạc khó hiểu nhìn chằm chằm Hứa Hưu. Nàng “ừ” một tiếng, sau đó lại nói với Hình Thiên Tố: “Tên tiểu tử này hôm nay đã giết chết Gia Cát Thanh Vân, hơn nữa còn suýt giết Hứa Hưu.” “Cái gì?” Nghe Vân Lạc nói xong, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ khó tin.