Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 52 : Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
Lưu Sâm cũng biết độ khó của ma pháp phụ, mà khó ở chỗ đối thủ đến từ nhiều hệ khác nhau, thậm chí có thể tùy thời mà gia tăng nữa, tỷ như mỗi một hệ sau khi có người thắng được đầu bảng, vậy thì thành viên của Hoàng kim tổ hợp trái lại có thể quay sang mà tỷ thí ma pháp phụ, do đó, muốn đánh bại cao thủ của lục hệ đâu dễ dàng như thế.
Người này ngoài việc phải có ma pháp cao hơn mọi người ra, mà y còn phải thích ứng với các đặc tính của ma pháp và nhất là phải có ma pháp với đặc điểm công phòng đầy đủ nữa. Về mặt này thì Thổ hệ ma pháp là có lợi nhất, bởi vì nó có đặc tính phòng hộ rất mạnh, chỉ cần công lực đủ tốt thì bất luận ma pháp loại nào cũng không thể xâm nhập được. Bản thân y sẽ đứng ở vị trí bất bại, mà người ta muốn bất bại thật là khó.
Ma pháp Phong hệ có đặc tính tấn công, nhưng sức phòng hộ thì lại rất kém, vì vậy mà dù cho Lưu Sâm có thể đánh bại được cao thủ Thổ hệ là Đạt Nhĩ Tư, kéo gã ra khỏi ngôi bảo tọa cao nhất của lãnh vực ma pháp phụ, nhưng bản thân hắn cũng chưa chắc có thể giữ được cái ghế đó, bởi vì đặc tính ma pháp của hắn hoàn toàn tương sinh tương khắc.
Nếu như thực lực của hắn và người tỷ thí cách nhau xa, vậy thì hắn sẽ rất dễ bị đả kích, nhưng bây giờ hắn rất có lòng tin, bởi vì hắn biết trình độ của mình và những người khác chênh lệch xa cỡ nào. Sau khi nắm giữ thực lực trong tay, hắn muốn bản thân mình sẽ trèo cao hơn nữa, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ có người đứng ở trên cao thì mới có thể trèo càng cao hơn nữa. Sau khi có được danh hiệu thành viên của Hoàng kim tổ hợp, lúc đó hắn mới có cơ hội tiếp cận với ma pháp cao cấp hơn. Nếu đứng ở phương diện này mà nói, vậy thì cái hư danh đó lại là thật.
Cách Tố không triệu kiến hắn, lý do rất đơn giản, có người nghi ngờ nàng!
Liên tục hơn mười ngày sau đó, Lưu Sâm vẫn luyện tập không ngừng. Hắn khắc khổ ẩn tàng dưới bóng đêm, thậm chí còn ẩn tàng trong những cơn cuồng phong bạo vũ mà không ai hay biết. Khoảng thời gian này là lúc thay đổi mùa màng, nên khí hậu rất khác thường, nhưng đối với Lưu Sâm thì nó lại giúp đỡ rất lớn. Hắn đã thuận lợi thay đổi Phong nhận của mình, tuy rằng bây giờ nó rất nhỏ, nhưng mức độ sắc bén thì có thể sánh ngang với mũi nhọn, còn tốc độ nhanh như điện thì lại càng không cần nói tới, và lực xuyên thấu cũng mạnh hơn nhiều lắm. Nếu hắn phối hợp Phong nhận và thân pháp của mình thật chặt chẽ, vậy thì ngón tay gần như là đã có thể kéo dài ra thêm.
Dưới ngón tay của hắn, chim muốn bay cũng khó, hơn nữa Phong nhận như lưỡi đao vô hình có thể co duỗi bất cứ lúc nào. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, chưa chắc đã có một tên quái vật thứ hai giống như hắn vậy. Luận về trình độ ma pháp, có lẽ hắn vẫn chỉ là sơ cấp - tức là cấp bốn, bởi vì kích cỡ của Phong nhận của hắn còn nhỏ hơn của cấp năm nữa, còn Phong ma pháp cao cấp thì hắn còn chưa sờ vào được tí tí nào (Phong võ thuật là do hắn tự tưởng tượng ra thôi, kỳ thật đó cũng không phải là Phong võ thuật).
Thế nhưng chỉ là ma pháp sơ cấp, nhưng ở trong tay hắn thì lại phát huy kỳ diệu đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Chính vì điểm này mà Lưu Sâm mới khao khát nhắm tới ma pháp cao cấp là vậy.
Ban ngày hắn là một học viên lười biếng, hắn thường thả bộ đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng trò chuyện dăm ba câu với các nữ sinh, đương nhiên, một khi những nữ hài đó mà biết hắn là A Khắc Lưu Tư thì lập tức tránh đi thật xa. Những lời đồn ở trong học viện đã được chứng thực, đó chính là diện mạo thật của A Khắc Lưu Tư.
Hoàng hôn buông, ở hậu viện cách Kiếm học viện chỉ một bức tường, tại đây không có đại thụ như ở bên kia tường, nhưng lại có một cái hồ, có thể gọi nó là một cái hồ nhỏ. Ánh tịch dương rọi xuống mặt hồ, còn nước thì lăn tăn gợn sóng và phản chiếu ánh tịch dương. Lưu Sâm chợt dừng bước, vì nơi này thật yên tĩnh, trên cơ bản là không có ai, đương nhiên chỉ là trên cơ bản, thế nhưng lúc này bên cạnh hồ nước có một nữ hài, và nàng ta mặc toàn y phục đen tuyền.
Nữ hài ngồi yên bên hồ, lẳng lặng nhìn mặt nước, đã lâu lắm mà nàng vẫn không nhúc nhích một tí nào.
Lưu Sâm bước nhanh qua đó, rồi lớn tiếng chào:
- Xin chào!
Nghe tiếng hô, nữ hài ngẩng đầu lên. Nàng có khuôn mặt tú lệ, nhưng dường hơi có dấu hiệu của bệnh, nét đỏ hồng của bệnh trạng ánh lên những tia sáng phản chiếu từ mặt nước. Khuôn mặt của nàng lộ ra biểu tình ngưng đọng, sau đó thì lại giơ một ngón chặn trước miệng. Lưu Sâm nhìn thủ thế đó thì hiểu ngay, ý nàng bảo chớ lên tiếng!
Lưu Sâm không hiểu, hắn liền bước nhanh qua. Nữ hài lại đưa tay ra dấu. Thủ thế đó Lưu Sâm cũng biết: Đứng lại, không được bước qua!
Lưu Sâm càng thắc mắc hơn, hắn hạ giọng hỏi:
- Làm gì vậy?
- Đừng quấy rối cá ở trong nước!
Cuối cùng nữ hài cũng lên tiếng, hoàn toàn phá bỏ giả thuyết nàng bị câm điếc.
Lưu Sâm mỉm cười:
- Xem cá à? Cá có gì hay đâu mà xem?
- Cá đẹp lắm!
Nữ hài nói:
- Ngươi xem, mấy con cá đó, con nào cũng đều khác nhau, nhất là mấy con mới ra đời đấy, thật là đẹp!
Nàng giơ tay chỉ vào trong hồ, Lưu Sâm nhìn theo ngón tay của nàng, nhưng chẳng thấy con cá nào cả.
- Trong nước có cá à?
- Có!
Nữ hài khẳng định:
- Có cả thảy ba mươi bảy con. Trước đây chỉ có ba mươi sáu con, còn hôm nay thì đã thành ba mươi bảy rồi.
Lưu Sâm nghe vậy thì cảm thấy rất hứng thú, chẳng những nàng ta có thể nhìn thấy trong nước có cá, mà còn nói ra được có ba mươi bảy con, với bản lãnh cao như vậy chắc hẳn nàng ta là môn sinh yêu thích nhất của Khắc Lý đạo sư đây, chuyên nhìn thấu chướng ngại vật để kiếm tiền!
- Ngươi luyện Thấu thị nhãn à?
Trong học viện có những khóa học đặc biệt, có lẽ Thấu thị nhãn là một trong số đó rồi.
- Thấu thị nhãn? Cái gì gọi là Thấu thị nhãn?
Nữ hãi mở to hai mắt nhìn hắn, rồi cười:
- Có phải ngươi nói tới thuật nhìn trong nước không?
- Đúng vậy, là nhìn trong nước đó, và cũng có thể nhìn xem trong hầu bao của người ta có tiền hay không, bản lãnh này rất hay!
Nữ hài nghe vậy thì bật cười nắc nẻ, cười đến gập người lại:
- Ta không có bản lãnh đó!
- Nhưng ngươi có thể nhìn thấy cá trong nước, còn ta thì không thấy! Huống chi ngươi lại còn thấy rõ số lượng nữa!
Nữ hài mỉm cười:
- Ta không có nói là hôm nay mới biết số lượng của chúng, mười bốn ngày trước, nước trong hồ còn trong, nên ta mới thấy rõ có ba mươi sáu con, trong đó không có con nhỏ; còn bây giờ không phải là đã có ba mươi bảy con rồi hay sao? Ngươi thật là ngốc!
Lưu Sâm phì cười, mình đúng là ngốc! Nhưng hắn lại thắc mắc:
- Ngươi rảnh rỗi lắm à? Suốt ngày tới đây để đếm cá, lại còn nhớ rõ đặc điểm của chúng nữa.
Nụ cười ở trên mặt nữ hài chợt tan biến, nàng nhìn hắn thật lâu, sau đó mới nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - - Nhất định ngươi không biết ta là ai, nếu không thì đã không nói như thế rồi!
- Thế à? Vậy ngươi là ai?
Lưu Sâm quả thật không hiểu nổi, rốt cuộc nàng ta có thân phận hiển hách gì chứ?
- Ta là Cách Phù! Cát Mỗ Na Cách Phù!
Sắc mặt của nữ hài trở nên u ám:
- Nếu như ngươi chưa từng nghe qua cái tên này, vậy thì ngươi không xứng là một học viên ma pháp!
Cách Phù! Nét tươi cười của Lưu Sâm chợt đông cứng lại. Hắn đã nghe qua cái tên đó, tuy hắn quả thật không xứng đáng, nhưng hắn đã nghe qua. Cái tên đó là đại biểu cho một loại tà ác, là một thứ tà ác khi vừa xuất thế thì đã có rồi!
Nàng có bệnh! Là mắc phải một loại "Yểm ma chứng"! Nói là yểm ma, nhưng trên thực tế thì lại là bị ma yểm! Có nghĩa là, nàng là một người khi sinh ra đã bị nguyên tố ma pháp yểm, không những nàng không thể có được bất kỳ một loại ma pháp nào, thậm chí cả những ai tiếp cận với nàng thì ma pháp của họ cũng sẽ bị sút giảm nặng. Ở trong học viện, vốn không nên có loại quái vật này hiện hữu, nhưng viện trưởng vì nể mặt mẫu thân nàng vốn là một trong những người sáng lập học viện, nên đã giữ nàng lại đây. Ông ta chỉ cảnh cáo các học viên, bất luận ai tới gần nàng thì cũng sẽ bị sút giảm ma pháp.
Do đó, nơi nàng ở đã trở thành cấm khu của học viện, không cần phải thiết trí gì cả mà nó cũng trở thành một cấm khu tự nhiên.
Ma pháp học viện là nơi truy cầu sự thăng tiến trong ma pháp, nếu như tiếp cận với nàng ta, vậy thì ma pháp sẽ bị giảm đi. Chuyện đó ai cũng biết, các đạo sư và học viên đều không dám đến gần nàng dù chỉ nửa bước; do đó, ngày lại qua ngày, Cách Phù chỉ có thể đến bên hồ nước để xem cá mà thôi.
Trong lòng Lưu Sâm nổi lên một loại tình cảm đầy phức tạp, tuổi hoa đa dạng, trong học viện náo nhiệt như vậy, nhưng nàng chỉ có thể ngồi ở một góc, rõ ràng là nàng rất khao khát được giao lưu với người khác, nhưng vì hoàn cảnh mà chỉ có thể ngồi đếm cá mà thôi.
Cách Phù nằm xuống rồi hỏi:
- Cái tên này rất đáng sợ phải không? Chỉ có con cá nhỏ mới không sợ ta thôi, phải không Tiểu Quai?
Câu nói đó là nhắm vào con cá nhỏ ở trong hồ.
Lưu Sâm đột nhiên mỉm cười, nói:
- Nhất định ngươi cũng chưa từng nghe qua tên của ta, bằng không thì ngươi cũng sẽ không nói như vậy!
- Ủa, thế nào, tên ngươi rất cổ quái sao?
Lưu Sâm cười nói:
- Ta là A Khắc Lưu Tư! Nếu ngươi không biết cái tên này đáng sợ thế nào, vậy thì cũng không nên sống trong học viện!
Cách Phù tròn mắt nhìn hắn:
- Ngươi rất đáng sợ sao? Ta nhìn không ra nha.
Nàng chỉ nhìn ra một điểm, người này khá bảnh trai!
- Đó là ngươi ngốc thôi!
Cách Phù la lên:
- Ta không có ngốc. Nếu không tin, ngươi kể truyện cổ tích cho ta nghe thử coi, ta nhất định có thể đoán được là thật hay giả.
Lưu Sâm gật đầu:
- Được, để ta kể truyện cổ tích cho ngươi nghe, rồi ngươi nói là thật hay giả!
Cách Phù ngồi dậy, nói:
- Được, ta sẽ cố đoán!
Dáng vẻ của nàng rất nghiêm trang.
Lưu Sâm thản nhiên nói:
- Có một địa phương, người ta có thể chế ra khá nhiều công cụ kỳ lạ, người ngồi ở trong đó có thể chạy trên mặt đất như bay, so với tốc độ của ngựa còn nhanh hơn nhiều, còn nếu bay trên trời thì cũng nhanh hơn cả chim bay. Ngươi có tin không?
Cách Phù gật đầu lia lịa:
- Ta tin! Ở đâu thế?
Chuyện đó mà cũng tin? Không thể nào! Lưu Sâm mở to hai mắt nhìn nàng.
Cách Phù thành thật nói:
- Cho tới bây giờ, ta không hề biết ở bên ngoài học viện có những gì, nhưng những lời ngươi vừa nói thì chưa có ai nói cho ta nghe hết.
- Ngươi chưa từng ra khỏi học viện sao?
Lưu Sâm thoáng giật mình, chẳng lẽ thế giới của nàng nhỏ như vậy sao?
- Chưa hề!
Cách Phù nói:
- Khi còn bé, có một lần ta đi đến hậu viện, kết quả là đã hại một học viên bị giáng cấp, sau lần đó, ta không hề đến hậu viện nữa..... ngươi còn chuyện gì hay kể ta nghe nữa không?
Lưu Sâm thoáng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Để ta kể ngươi nghe thêm một chuyện! Có một nữ hài ngây thơ và rất thiện lương, nàng bị một vu sư ác độc bắt đi rồi nhốt nàng trong một tòa tháp cao. Nàng không có cách nào ra khỏi đó được, nhìn không thấy đại địa xanh biếc, và cũng không thấy được những cánh hoa tuơi, sau đó có một vị hoàng tử nghe được chuyện của nàng nên đã vượt qua đường xa ngàn dặm, rồi dũng cảm cứu được nàng ra khỏi đó. Thế rồi hai người cưỡi ngựa phóng qua thảo nguyên xanh biếc, móng ngựa phóng qua tới đâu thì ở phía sau liền có hoa tươi nở rộ. Vị cô nương đó cao hứng mà hát lên ca khúc động lòng người, những chú chim nhỏ bé ở trong rừng bị tiếng ca của nàng đả động nên đã bay theo phía sau nàng cho đến tận chân trời.
Vu sư ác độc! Như vậy có tính không? Hoàng tử dũng cảm, là ai vậy nhỉ?
Cách Phù khẽ cúi đầu, nước trong hồ chợt nổi gợn sóng, thanh âm của nàng vang lên yếu ớt:
- Ta hiểu rồi, câu chuyện này là giả!
Cách Phù đến trước căn nhà của nàng, sau đó cúi đầu tiến vào. Nơi ở của nàng là một căn phòng nhỏ hoàn toàn độc lập, nó có chiều cao ngang với bức tường của hậu viện. Nếu không phải tận mắt thấy nàng chui vào đó, vậy thì Lưu Sâm nhất định sẽ không nghĩ đây là nơi dành cho người ở, hơn nữa, nàng còn ở đây suốt mười mấy năm chưa hề rời khỏi một bước nữa.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương