Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 357 : Chế giả tông sư
Người chủ trì hỏi:
- Vị tiểu thư này, ngươi có dị nghị gì chăng? Đây là kết quả bình chọn của mười vị bình ủy viên, mà hoa Na Trát cũng là loài hoa được mọi người yêu thích nhất nữa.
- Đúng vậy!
Đám đông cùng kêu lên phụ họa.
- Ngoài hoa Na Trát ra, không có hoa nào khác có thể trở thành hoa khôi được!
- Phục tùng bình chọn, đó là quy củ của hội hoa...
Phi Dương giơ tay lên cao, khiến toàn trường chậm rãi yên lặng trở lại. Thác Mạn ghé vào tai Lưu Sâm nói:
- Người nữ bằng hữu của ngươi tới đây làm chi vậy? Muốn phá bĩnh à?
- Nhưng người ta vui là được rồi!
Lưu Sâm trịnh trọng nói:
- Bằng hữu của mình bị một nữ nhân xinh đẹp khác quyến rũ mất, vậy chẳng lẽ không thể trút giận một chút hay sao? Ngươi hẳn phải thông cảm chứ!
Lời hắn vừa dứt, bên hông chợt đau nhót lên, tiếp theo là tiếng hằn hộc của Thác Mạn vang lên:
- Ngươi tưởng ta không biết à, ngươi vốn muốn cùng với y.....như vậy đó, chỉ tiếc là người ta không để ý tới ngươi thôi!
Lưu Sâm còn định nói thêm, nhưng lúc này đã nghe Phi Dương lên tiếng:
- Bản nhân sao không dám phục tùng bình chọn chứ? Và ta lại càng không dám chê bai loài hoa Na Trát! Chẳng qua chậu hoa Na Trát này là hoa giả thôi!
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều ngây người ra. Chỉ thấy Phi Dương cười nhạt rồi nói tiếp:
- Hội hoa mỗi năm một lần, nhưng không ngờ lại chọn lầm một chậu hoa giả để làm hoa khôi, như vậy có phải là tức cười lắm hay không?
- Giả ư?
Người chủ trì sửng sốt hỏi:
- Sao lại như thế được?
Sắc mặt của mười vị ủy viên đều trở nên khẩn trương vô cùng, sau đó thì mọi người lần lượt đến gần chậu hoa để quan sát tỉ mỉ một lần nữa, cả tay của họ cũng có đôi phần run rẩy nữa. Cuối cùng thì hành động quan sát của họ cũng được dừng lại. Ai nấy đều nhìn nhau với vẻ mặt bẽn lẽn vô cùng.
Đám đông ở dưới đài ngóng chờ kết quả đã lâu, ai nấy cũng đều thắc mắc vô cùng. Rốt cuộc thì một lão Viên nghệ sư bước ra tuyên bố:
- Thật là xấu hổ!
Chỉ với mấy lời đó thôi cũng đủ lắm rồi!
Hoa giả! Hội hoa có rất nhiều hoa, vậy ai lại đi làm hoa giả vậy chứ? Có cần phải làm hoa giả hay không? Bọn họ bình phẩm hoa là dựa vào tạo hình, màu sắc, và hoa văn, cùng với sự phối hợp của chậu hoa, nhưng họ đã quên mất một điều quan trọng: thật và giả! Có hai nguyên nhân đã gây ra sự lầm lẫn này. Một là kỹ thuật làm giả quá cao, và hai là bọn họ thiếu kinh nghiệm ứng phó với hàng giả!
Phi Dương làm sao có thể phát hiện ra hoa giả? Tất cả mọi người đều thắc mắc việc này, nhưng không một ai có thể hỏi nàng được, bởi vì nàng đã bỏ đi! Chỉ có ánh mắt của Lưu Sâm vẫn dõi theo bóng lưng của nàng. Đây là lần đầu trong ngày mà hắn đã lộ vẻ suy tư.
Hiện tại, hắn cũng có thể nhìn ra chậu hoa kia là giả, đơn giản là trong lúc những đóa hoa đó xoay tròn, sự rung động của các cánh hoa không phù hợp với quy luật. Chúng không phù hợp với quy luật sống động và tự nhiên của loài hoa, nhưng đó là một sự khác biệt rất nhỏ bé, không phải mắt thường có thể thấy được. Chỉ có những ai đã đạt tới cảnh giới của hắn thì mới phát hiện ra được, nhưng tại sao nàng lại phát hiện được điều đó? Mặc kệ công lực của nàng tăng nhanh đến mức nào, quyết không thể đạt tới cảnh giới của hắn được. Như vậy chỉ có một khả năng thôi, nàng có công pháp kỳ diệu khác!
Tại sao nàng lại không tiếc làm bại lộ thân phận để vạch ra hoa giả? Điều này kết hợp với thân phận của nàng, Lưu Sâm có lý do để tin rằng, nàng đang muốn mượn cơ hội này để chống chọi với Na Trát Văn Tây. Nàng không muốn thanh danh của hắn lại gây ảnh hưởng đến người đại lục một lần nữa. Nàng đại biểu cho cái gì? Tất nhiên là Đại Lục công hội! Mà việc chậu hoa kia có trở thành hoa khôi trong hội hoa lần này hay không cũng nói lên việc Đại Lục công hội bắt đầu chống chọi với Na Trát Văn Tây vậy!
Tại sao không thấy Thác Mạn lên tiếng nữa nhỉ? Có phải là bị cụt hứng rồi không?
- Chậu hoa này đến từ....Kiếm thần cư!
Người chủ trì vừa lên tiếng thì Lưu Sâm chợt sửng sốt. Hắn nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tiểu cô nương kia đang mỉm cười đầy nghịch ngợm. Thảo nào lúc nãy nàng nhảy cẫng vui mừng như thế, thì ra chậu hoa đó do nhà nàng làm! Bây giờ bị vạch trần hoa giả, nàng lại không thấy cụt hứng, quả thật là hiếm có! Đúng là không màng danh lợi mà!
- Bây giờ xin mời người chế tác ra chậu hoa này, tức tôn nữ của Lạc Phu tiên sinh là Thác Mạn tiểu thư lên đài để giải thích với mọi người một câu!
Vừa nói, ông ta liền chỉ tay về phía Thác mạn. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tiểu cô nương đáng thương đang đứng bên cạnh Lưu Sâm. Khuôn mặt của nàng lập tức đỏ rựng lên, trông rât giống một tiểu thiên sứ khả ái!
Lưu Sâm không hề đồng tình với nàng, hắn lên tiếng:
- Vị chế giả nghệ sư đầu tiên đầy vĩ đại, vị chế giả tiểu thư thân ái, có cần....cái lỗ để trốn không?
Thác Mạn hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi chậm rãi bước về phía đài cao. Khi đến gần đài, nàng khẽ nhún chân một cái thì cả người liền tung lên cao, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đài. Nàng đứng giữa các chậu hoa, toàn thân y phục trắng xóa trông vừa tao nhã vừa thoát tục, và cũng mỹ lệ động lòng người vô cùng!
- Đây là hoa giả!
Thác Mạn nghiêm túc nói:
- Ta tốn rất nhiều tâm sức mới làm xong nó, vậy mà vị tỷ tỷ cũng nhìn ra được, thật là giỏi!
- Ngươi cũng rất giỏi!
Lưu Sâm tự lầm bầm:
- Tiếc là ngươi đã sanh lầm thời đại rồi. Ngươi nên sanh vào thế giới hiện đại mới đúng!
Bởi vì nếu nàng sinh ở thế giới hiện đại thì nhất định sẽ phát tài lớn, mà nguồn tài nguyên sẽ đổ vào túi ồ ạt, cả ván cửa cũng không cản nổi!
- Nguyên nhân khiến cho ta làm hoa giả rất đơn giản, bởi vì chỉ có làm giả thì mới có thể vĩnh viễn giữ được vẻ kiều diễm của hoa mà thôi!
Giọng nói của tiểu cô nương càng lúc càng lớn hơn:
- Chẳng lẽ đó không phải là sự mong muốn của mọi người hay sao? Muốn cho Na Trát vĩn viễn bất bại!
- Có đạo lý!
- Mặc kệ nó là thật hay giả, tất cả mọi người đều tán đồng ý tưởng đó!
Rất nhiều người lên tiếng phụ họa.
- Ừm, ta nói xong rồi....
Thác Mạn quay sang người chủ trì, nói:
- Còn về phần quyết định thế nào, các ngươi cứ bình chọn, ta không quan tâm cho lắm....
Nói xong, nàng liền quay người bỏ đi, không chút lưu luyến.
Người chủ trì dở khóc dở cười! Trong tiếng tung hô càng lúc càng vang dội, cùng với sự họp bàn nhanh chóng của ban giám khảo, rốt cuộc ông ta cũng tuyên bố:
- Hoa giả không thích hợp để trở thành hoa khôi. Ban giám khảo sẽ chọn một chậu hoa khác để làm hoa khôi!
Thác Mạn nghe vậy thì khẽ nhếch môi cười, nhưng người chủ trì liền bổ sung thêm một câu nữa:
- Thể theo yêu cầu của mọi người, ta xin tuyên bố là ban tổ chức sẽ tạo một giải thưởng đặc biệt, đó là giải thưởng dành cho nghệ thuật làm hoa giả. Và giải này thuộc về chậu hoa Na Trát bất bại!
Lời vừa dứt, tiếng hoan hô liền vang lên như sấm động. Cả Lưu Sâm cũng thấy bội phục năng lực ứng biến của người chủ trì.
Thác Mạn kêu "a" một tiếng, sau đó điều chỉnh lại dáng đi của mình, rồi dương dương đắc ý bước đến bên cạnh Lưu Sâm. Lúc này hắn sớm đã giơ ngón cái lên khen nàng rồi!
- Phục chưa?
Thác Mạn đắc ý hỏi.
Lưu Sâm gật đầu lia lịa:
- Phục! Rất phục! Ngươi biết ta phục cái gì không?
- Tất nhiên là phục thủ nghệ của bản tiểu thư chứ gì!
Thác Mạn trả lời rất nhanh:
- Hoa do bản tiểu thư làm là tốt nhất! Năm sau còn....
Lưu Sâm cắt ngang lời nàng:
- Ta phục ngươi nhất là vì đã làm hoa giả mà lại còn nói hùng hồn như thế nữa. Kẻ khác làm bậy xong thì chỉ muốn độn thổ mà trốn đi thôi....
- Ngươi...ngươi....
Thác Mạn tức giận:
- Ngươi thật phiền chết đi!
Nói xong, nàng quay mặt đi không nhìn hắn nữa.
Nhưng hắn lại rất lỳ lợm. Hắn đi vòng đến trước mặt nàng.
- Không thèm nhìn ngươi....
Tiểu cô nương lại quay đi hướng khác.
Nhưng hắn vẫn xuất hiện ở trước mặt nàng, mang theo nụ cười rất tươi:
- Thắng được giải chế tác hoa giả, ta mời ngươi uống rượu nhé?
- Không uống!
Tiểu cô nương lại quay đi hướng khác.
- Vậy mời ăn nhé?
- Không ăn! Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa ăn uống gì sao? Tối ngày chỉ biết lo ăn uống....
- Ở bên kia có đồi núi thật là xinh đẹp!
Lưu Sâm cất giọng say sưa, nói:
- Gió xuân thổi nhẹ, ôn nhu giống như là hô hấp của những đôi tình lữ vậy, còn hoa tươi thì nở đầy trên núi, trông như mộng như ảo, và lại còn có suối chảy róc rách....
Hắn chưa dứt lời thì bên hông đã bị đánh một cái:
- Làm gì có chứ? Bên kia là nhà ở mà!
- Thế à?
Lưu Sâm kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Có diệu thủ thiên sứ đi trước thì dù địa phương bị tàn phá cỡ nào cũng sẽ biến thành thiên đường ngay thôi!
Thác Mạn nghe vậy thì không nhịn được phải mỉm cười.
- Hết giận rồi à?
Lưu Sâm ghe sát tai nàng hỏi.
- Ngươi tìm cho ta một địa phưong như thế thì ta sẽ không giận nữa!
Thác Mạn kêu lên:
- Còn nếu không tìm được thì ta vẫn sẽ còn giận...
Địa phương như vậy rất dễ tìm, ít nhất thì Thác Mạn biết chỗ nào có một nơi như thế. Thế rồi hai người liền lặng lẽ rời khỏi đám đông, ban đầu thì họ còn dắt tay nhau, nhưng sau đó thì Thác Mạn tự chạy trước dẫn đường. Tuy bước chạy của nàng khá chậm, nhưng thần thái lại hưng phấn vô cùng. Sau khi chuyển qua một khúc quanh bên sườn núi, trước mắt liền hiện ra cảnh trí giống hệt như Lưu Sâm vừa miêu tả vậy!
- Gió xuân thổi nhẹ, giống như....giống như....
Thác Mạn nhắm hai mắt lại, rồi tự lập lại lời miêu ta của hắn, nhưng vừa tới đoạn này thì nàng liền ngập ngừng không thốt tiếp được.
- Giống cái gì?
Bên tai nàng có tiếng hỏi vang lên.
- Giống như hơi thở của kẻ không biết xấu hổ!
Thác Mạn nói tiếp.
Chẳng lẽ trên đời có kiểu nói "lãng mạn" như vậy sao? Có chứ! Đó là sự lãng mạn của Thác Mạn. Lưu Sâm thấy rất thán phục!
Đôi mắt của hắn chợt chuyển động, sau đó hỏi:
- Hoa thơm không?
- Thơm!
- Hoa thật đúng là rất thơm!
Lưu Sâm nói:
- Nhưng hoa giả lại không thơm!
- Ngươi nhất định phải khích bác ta hả?
Thác Mạn trừng mắt nhìn hắn:
- Nhưng ngươi lại sai rồi, bởi vì hoa giả của ta còn thơm hơn cả hoa thật nữa!
Lưu Sâm tán dương:
- Đúng rồi! So với việc làm hoa giả thì tạo mùi hương giả còn dễ hơn rất nhiều. Đối với một cao thủ đệ nhất lưu như ngươi vậy thì việc đó lại càng dễ hơn nhiều lắm!
Khi nghe nhắc tới tuyệt kỹ của mình, rõ ràng Thác Mạn rất thích thú, nàng vui vẻ nói:
- Ngươi không biết đâu, trong phòng khắp nơi đều có hoa, và còn có các chú thỏ nho nhỏ nữa. Tất cả những thứ đó đều do ta làm đấy, vì vậy mà trong phòng ta lúc nào cũng có hoa, bất luận mùa nào cũng có!
- Ngày nào đó ta cũng muốn vào phòng ngươi để xem cho biết! Dưới ánh sao, nhất định phòng ngươi sẽ đẹp lắm!
- Ừm!
Tiểu cô nương đắc ý, nói:
- Ngươi thấy rồi thì sẽ biết....
Vừa nói tới đây, nàng bỗng nhiên lộ vẻ cảnh giác, hỏi:
- Tại sao phải là dưới ánh sao? Ngươi muốn tới đó vào buổi tối à?
- Ngươi nghĩ thử xem, buổi tối....
Lưu Sâm chỉ chỉ lên trời, rồi nói tiếp:
- Khi bầu trời đầy sao, những ngôi sao đó đều có thể nói chuyện với ngươi, trong phòng đầy hoa nhất định sẽ sinh ra màu sắc như mộng ảo để chiếu rọi lên người ngươi, khiến ngươi trông như một vị tiên tử mỹ lệ vậy. Nếu gặp mặt lúc đó thì còn lãng mạn hơn hôm nay nhiều lắm....
Thác Mạn nghe hắn miêu tả hình ảnh rất sống động, bất giác tâm tư của nàng cũng như chơi vơi trên sóng vậy. Dưới bầu trời đầy sao, nàng ở trong phòng mà khiêu vũ, còn hoa giả do nàng làm thì lại còn thơm hơn cả hoa thật....
Nhưng sau đó nàng lại vỗ vào đầu mình một cái, để đuổi đi hết những cảnh trí động lòng người mà hắn vừa miêu tả, rồi kiên quyết lắc đầu, nói:
- Ban ngày thì còn được, nhưng ban đêm thì miễn đi! Nói sao cũng không được!
- Tại sao chứ?
Lưu Sâm vừa ngồi xuống bên cạnh nàng vừa hỏi.
Một bó hoa tươi bỗng nhiên được hất về phía khuôn mặt của hắn, sau đó thì tiểu cô nương nhảy bật dậy rồi chạy đi thật mau. Nàng chỉ ném lại phía sau một câu:
- Tại vì....tại vì ngươi không phải là người tốt!
Lưu Sâm cũng nhảy bắn lên, sau đó đuổi sát phía sau nàng. Hắn chỉ giang tay ra thì đã ôm gọn lấy nàng vào lòng rồi. Chỉ nghe tiểu cô nương kêu lớn một tiếng, rồi sau đó thì nhịp tim cũng đập mạnh liên hồi. Bên tai nàng nghe tiếng của hắn vang lên, kèm theo cả hơi thở nóng ấm của hắn phả vào tai nàng:
- Thế này....có phải là một người tốt không?
Vừa nói, đôi môi của hắn cũng chạm nhẹ vào vành tai của nàng, khiến cho cơ thể của Thác Mạn khẽ run lên nhè nhẹ. Nàng thốt:
- Ngươi không phải là người tốt! Kiểu nào cũng....không phải!
Thân thể của nàng chợt bị hắn xoay lại từ từ, sau đó thì khuôn mặt của hắn cũng từ từ áp tới gần hơn. Thác Mạn giương đôi mắt long lanh và nhu tình như nước nhìn đôi môi của hắn đang từ từ áp lại gần, khiến cho nàng gần như là choáng váng....
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương