Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 272 : Một Tay Chọc Trời
(Lời chú của dịch giả: Tới đây thì dường như bản gốc tiếng Hoa bị thiếu một đoạn. Theo suy đoán, thì ở đoạn này, Á Na và Á Sắt đã xảy ra tranh chấp. Trong lúc hai người đang đấu bất phân thắng bại thì có hai cao thủ của Thánh Cảnh cùng với viện trưởng và một số đạo sư xuất hiện. Họ ép viện trưởng phải đầu hàng Thánh Cảnh, đôi bên giằng co rất gây cấn và sắp sửa có người phải đổ máu, thế rồi đột nhiên lại có người lạ xuất hiện....mời các độc giả đọc tiếp.)
- Viện trưởng, ta nguyện ý chết dưới tay ngươi!
Ở bên phải chợt có tiếng ai đó vang lên đầy kiên định:
- Hơn nữa, ta muốn nói cho ngươi biết rằng, ngươi chính là người mà ta kính trọng nhất!
Người mà y thật sự kính trọng lại có thể giết y hay sao?
Trên mặt Tư Tháp, Khắc Nại và Ưu Lệ Ty đều cảm thấy bất lực. Cuộc diện trước mắt chỉ có một người là có thể giải quyết nổi, nhưng hắn có thể xuất hiện hay không? Không, hắn sẽ không thể xuất hiện, nhưng chỉ cần hắn có mặt thì mọi bi kịch của hôm này sẽ không xảy ra!
- Thế nào? Một lời quyết định đi!
Thanh âm nọ mang theo sự tàn nhẫn vô cùng, có lẽ là của loại cao thủ thích nhìn xem kẻ khác bất lực.
Bỗng nhiên ở bên ngoài có thanh âm vang lên:
- Náo nhiệt thật nhỉ, các ngươi đang làm gì đó? Cả cánh cửa cũng bị gãy nát, bộ sợ ánh nắng không chiếu vào phòng được hay sao? Thật là kỳ quái!
Hai đại cao thủ lập tức quay ngoắt lại rồi phóng mình ra sân. Bao nhiêu người ở bên trong cũng đều chạy ra ngoài. Có lẽ dưới ánh sáng của mặt trời, mọi việc sẽ được quyết định dễ dàng hơn chăng?
Một luồng gió Thu thổi qua, vài chiếc lá rơi đang bay là đà trong không gian, một người đang thả từng bước nhẹ nhàng dẫm lên những chiếc lá khô, phảng phất như mỗi bước đi đều dẫm lên lá khô theo một vận luật nào đó. Mà vận luật ấy lại rất huyền diệu, và không ai có thể hiểu được vận luật đó. Chỉ thấy tóc của hắn cũng tung bay nhè nhẹ về phía sau. Người nọ là một thanh niên trẻ tuổi và tuấn tú, là một thanh niên mà không ai quen biết.
Á Sắt khẽ nhíu mày rồi trầm giọng quát:
- Kẻ nào?
Ở trong học viện, có ai lại dám tự tiện xông vào phòng hội nghị của Hoàng Kim tổ chứ?
- Ngươi là ai?
Thanh niên nhạt nhẽo hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi chính là tên cáo mượn oai hùng của Tô Nhĩ Tát Tư, tức Á Sắt hay sao? Nghe nói ngươi là một tên vô sỉ nhất trong giới trẻ hiện nay của đại lục, nên ta muốn đến xem cho biết!
- Muốn chết!
Á Sắt vung tay lên, định tát đối phương một cái. Nếu tát trúng mục tiêu, nhất định sẽ đánh nát bấy cái đầu của đối phương ra rồi. Đối với một tên vô danh tiểu tốt, gã không cần sử dụng tới kiếm!
Tốc độ của cái tát tai đó cực nhanh, trước mắt đã thấy nó sắp sửa đánh trúng mục tiêu. Thế rồi chỉ nghe "bốp" một tiếng, tiếp theo là một bóng người bay bổng ra xa, rồi lại nghe "bùng" một tiếng vang lên. Bóng người đó đã bị văng trúng vào một góc tường. Khi mọi người nhìn kỹ lại thì thấy người vừa bị đánh văng đi chính là Á Sắt. Chỉ thấy thanh niên kia thu tay về rồi nói:
- May là ngươi vẫn chưa muốn lấy mạng ta, vì vậy nên cái mạng cẩu trệ của ngươi mới vẫn giữ lại được.
Mọi người có mặt đều chấn động, thời khắc này mới đúng là Trí giả gặp người trí hơn, cao thủ gặp cao thủ giỏi hơn!
Trong mắt của các thành viên Hoàng Kim tổ, người này có thân thủ cực cao, chắc hẳn phải cùng bậc với kiếm thánh là ít. Ở trong mắt Tố Cách Lạp Tư và hao gã cao thủ thì người này phải ngang bậc với thần cấp. Bởi vì tốc độ xuất thủ của hắn nhanh vô cùng, căn bản là không ai có thể nhìn rõ hắn đã xuất thủ bằng cách nào; thậm chí khi hắn vung tay lên thì cũng không ai nhìn thấy rõ nữa. Rõ ràng ai cũng tưởng hắn sẽ phải lãnh trọn cái tát của Á Sắt, nhưng rốt cuộc kẻ trúng đòn lại là gã, hơn nữa gã đã bị đánh văng vào một góc tường, sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê, và trên mặt vẫn còn in sâu một vết bàn tay đỏ ối.
Ước Khắc Tốn hơi tiến lên một bước, nhưng trước mắt đã thấy hai bóng nhân ảnh loáng lên. Chính là hai gã cao thủ của Thánh Cảnh!
Người bên trái trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Thanh âm ngưng trọng vô cùng.
Thanh niên cười nhạt hỏi lại:
- Người của Thánh Cảnh đi lại rất thần kỳ, không biết so với người của Ma Cảnh thì thế nào?
Hai cao thủ lập tức trợn mắt ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi là người của Ma Cảnh?
- Sai!
Thanh niên hờ hững nói:
- Ta chỉ muốn cho các ngươi biết, người của Ma Cảnh đã không chịu nổi một kích của ta mà thất bại, chẳng lẽ các ngươi vẫn chưa biết bản nhân là ai ư? Tin tức của các ngươi thật không được thông linh cho lắm đấy.
- Na Trát Văn Tây?
Hai đại cao thủ vừa kinh hô vừa cùng lúc rút kiếm ra. Có lẽ chỉ có vài người mới đáng cho họ cùng lúc rút kiếm. Bất luận có bao nhiêu người được như thế, nhưng cái tên Na Trát Văn Tây hoàn toàn xứng cho họ rút kiếm.
Tất nhiên thanh niên kia chính là Lưu Sâm, hiện đang đội lốt Na Trát Văn Tây!
- Đoán đúng rồi!
Tư Tháp và Khắc Nại hồi hộp nắm chặt tay nhau. Cả hai trao đổi ánh mắt thật nhanh, họ đều nhìn thấy được nét kinh sợ và mừng rỡ ở trong mắt đối phương. Cuộc diện hôm nay cuối cùng cũng sẽ được giải khai, mà người có thể giải khai nó chỉ có một người mà cho tới bây giờ họ mới nghe đến tên, Na Trát Văn Tây! Người này có vẻ còn thần kỳ hơn cả A Khắc Lưu Tư! Mọi người đều tưởng rằng hắn đang chiến đấu với người của Ma Cảnh ở vùng tây bắc xa xôi, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở Tô Nhĩ Tát Tư học viện vào lúc này chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự là thần, có thể biết được nơi nào nguy khốn thì xuất hiện nơi đó hay sao?
Á Na và Ưu Lệ Ty đang đứng sau lưng Tư Tháp và Khắc Nại thì cũng nắm chặt lấy tay nhau. Hai đôi mắt mỹ lệ đều ánh lên niềm hy vọng. Cái tên Na Trát ấy chính là tượng trưng cho hy vọng! Tới đâu cũng mang hy vọng đến cho mọi người.
Ngay cả Tố Cách Lạp Tư cũng khích động vô cùng. Trên đời này, những việc có thể khiến cho một lão đầu hơn bảy mươi tuổi cảm thấy khích động tuyệt đối không nhiều, nhưng khi đối mặt với một vị đại anh hùng danh chấn thiên hạ này thì lão lại rất khích động!
- Hôm nay ta có thể truyền tin miễn phí cho nhị vị một chuyến, đó là toàn quân của Ma Cảnh đã bị tiêu diệt, cả Ma môn cũng đã bị đóng lại!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Lần này ta có thể nói với các ngươi một câu mà ngày trước ta đã từng nói với Phong Thần: phiền phức của Thánh Cảnh đã tới rồi!
- Cái gì? Ma Cảnh toàn quân đã bị tiêu diệt rồi ư?
Tố Cách Lạp Tư kêu lên đầy khích động.
- Đúng vậy! Cuộc chiến với Ma Cảnh đã được kết thúc vào bốn ngày trước!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Tin tức của chư vị thật là quá chậm đi!
Bốn ngày? Chỉ trong bốn ngày mà hắn đã từ phương bắc chuyển đến phương nam hay sao? Tất cả mọi người nghe vậy thì đều thấy choáng váng.
- Thánh Cảnh không phải là Ma Cảnh....sẽ không có ai ngăn trở được Thánh Cảnh!
Hai người kia vừa hô lớn, đồng thời cũng từ từ giơ kiếm lên, tựa như là đang cử ngàn cân vậy. Ở trên mũi kiếm của hai người đều có những tia hàn mang lập lòe lúc ẩn lúc hiện. Đó chính là biểu hiện của việc công lực tập trung đến mức cao độ. Hai người nọ tự biết, nếu đối phương đúng là vị thần nhân kia, vậy thì bằng vào thực lực của họ, họ nhất định không phải là đối thủ của hắn, nhưng họ vẫn muốn đánh cuộc một phen. Đánh cuộc hắn không phải là Na Trát Văn Tây, hoặc giả đánh cuộc hắn không lợi hại như trong truyền thuyết cũng nên....
- Nói hay lắm!
Lưu Sâm khẽ quay người lại:
- Thánh Cảnh và Ma Cảnh quả thật rất khác nhau. Bởi vì khi đối mặt với người của Ma Cảnh, ta vẫn cho rằng họ chưa đáng chết, nhưng còn các ngươi thì....đều đáng chết cả!
Hắn vừa nói xong thì "xoẹt" một tiếng vang lên, một tia kiếm quang dài hơn ba trượng chợt bắn ra, nó được bắn ra từ hai thanh kiếm giao vào nhau. Nó bắn ra tới đâu thì không khí ở nơi đó cũng bị xoáy tròn, phảng phất như toàn bộ hư không đang bị cắt xé ở trong một cái lồng vậy. Lúc này Lưu Sâm cũng động, hắn lách mình sang bên trái, kiếm khí dầy đặc ập tới trước mặt hắn. Mọi người có mặt đều kinh hô lên, nhưng tia kiếm mang đó vừa lao qua thì Lưu Sâm bỗng dừng lại, bàn tay của hắn chuẩn xác đánh lên ót của kẻ địch. Thì ra hắn đã lao xuyên qua luồng kiếm mang tựa như vừa lao qua không khí vậy.
Chỉ nghe một tiếng rắc nhỏ vang lên, sau đó thì Lưu Sâm cười lạnh:
- Thánh Cảnh danh chấn thiên hạ, thì ra cũng chỉ thế này mà thôi.
Từ sau lưng hắn bỗng có một đạo kiếm quang đâm tới, Lưu Sâm bỗng quay ngoắt lại, đồng thời cũng vung tay lên. "Xoẹt", một chiếc đầu được bay lên cao, cùng với tiếng cười nhạt của hắn:
- Muốn tấn công từ xa? Ngươi còn kém lắm!
Độ dài của mũi Phong kiếm này đạt tới gần hai mươi trượng, quả thật còn vượt hơn cả kiếm mang của kiếm thánh nữa!
Với kiếm sư, kiếm mang càng dài thêm một thốn thì bản lãnh của vị kiếm sư đó càng cao hơn một bậc, nhưng khi gặp phải Lưu Sâm thì hai gã kiếm sư này bị bóp chết một cách quá dễ dàng. Lúc này toàn bộ hiện trường đều như sôi lên sùng sục vậy.
Đối với những người khác, phương thức để họ biểu lộ tình cảm sôi sục thì là vỗ tay rào rào, nhưng với các thành viên của Hoàng Kim tổ thì phương thức của họ kích thích hơn nhiều lắm. Chỉ thấy Khắc Nại vung hai tay lên, hắc vụ lập tức phủ trùm lấy phương viên ở bên trái, còn Tư Tháp thì khẽ lắc mình lao đi. Trong luồng hắc vụ dầy đặc, chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm vang lên. Tổng cộng là ba tiếng kêu thảm. Cuối cùng thì gã cũng dừng lại ở trước mặt Á Sắt, còn Á Sắt thì lúc này đang định dành lấy thanh kiếm, mà thanh kiếm của gã thì lại đang bị một chân của Á Na đạp lên.
- Ngày hôm nay giết ngươi không chỉ vì trả thù mà thôi, mà còn vì thanh lý môn hộ cho Hoàng Kim tổ nữa.
Lời vừa dứt, một thanh Băng chùy được phóng ra, chuẩn xác xuyên qua trán của Á Sắt. Trong cuộc đấu với Á Sắt hôm nay, rốt cuộc Á Na đã dành được toàn thắng, và nàng đã dùng Băng chùy để chấm dứt tính mạng của tên địch nhân này!
Ước Khắc Tốn lao đi như tên bắn về phía tường viện, nhưng ở trên tường viện chợt xuất hiện một bóng nhân ảnh. Nói chính xác hơn thì là một bóng lưng già nua. Chỉ nghe người đó lên tiếng:
- Ước Khắc Tốn, các học viên vì Hoàng Kim tổ mà thanh lý môn hộ, còn giờ đây, ta phải vì hàng ngũ đạo sư mà thanh lý môn hộ!
- Viện trưởng...
Y chưa kịp thốt hết lời thì đã nghe "xẹt" một tiếng. Một mũi Phong nhận đã bắn xuyên qua cổ họng của y, cắt ngang tiếng kêu cuối cùng của y.
Tố Cách Lạp Tư nhẹ nhàng đáp xuống đất. Lão ngưng mắt nhìn thi thể nằm trên đất rồi nói:
- Ước Khắc Tốn, ta không phải là viện trưởng của ngươi. Từ ngày ngươi đầu hàng Thánh Cảnh, ngươi đã không xứng gọi ta là viện trưởng nữa rồi!
Toàn bộ địch nhân đều bị thanh trừ. Năm bóng người vây quanh lấy Lưu Sâm. Ai nấy đều khích động không thôi. Lưu Sâm thở dài nói:
- Ta không muốn lôi kéo tất cả các ngươi cùng vào trận doanh kháng địch này. Là các ngươi tự chọn thôi!
Tư Tháp trầm giọng nói:
- Đây vốn là lựa chọn của bọn ta! Nhờ có tiên sinh đến đây nên mọi việc mới được suông sẻ như vậy!
- Tốt!
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Thanh lý môn hộ trong hàng ngũ học viên sẽ do các ngươi đảm nhận, còn việc thanh lý môn hộ trong hàng ngũ các đạo sư thì sẽ do viện trưởng đảm nhận. Khởi sự!
- Vậy còn ngươi?
Một thanh âm trong trẻo vang lên. Thì ra là Á Na. Đôi mắt của nàng chợt lóe sáng, dường như là muốn ghi nhớ kỹ hình ảnh của hắn vậy.
- Ta?
Lưu Sâm thản nhiên nói:
- Nghe nói còn có hai người đang canh giữ mộc tháp nữa, ta muốn đến đó xem qua cho biết, rốt cuộc bọn chúng đang canh giữ cái gì. Không biết có phải là phần mộ của bọn chúng không?
Nói xong, thân ảnh của hắn liền chớp lên, sau đó thì biến mất tăm hơi.
Mộc tháp!
Nó nằm ở ngay trung tâm của học viện. Có hai người đang mắt nhắm mắt mở ngồi canh mộc tháp. Ở trên một tòa cao lâu xa xa, cũng có một người đang ngồi chờ như thế. Tư Á!
Thời gian nàng ngồi canh còn lâu hơn hai người kia, ngay từ ngày đầu nó được dựng lên thì nàng đã ngồi đó canh nó rồi. Nàng chỉ dùng mắt để canh nó và cũng làm bạn với nó, nhưng ở trong đó nhốt ai? Là ác ma hay thiên sứ? Là mộng đẹp hay ác mộng của nàng? Nàng không biết. Thế sự biến ảo khôn lường, khiến lòng nàng lạc lõng vô cùng!
Nàng không quên được lần đầu hiểu lầm hắn nên đã tạo nên khoảng cách giữa nàng và hắn, và nàng cũng không quên được lúc hòa giải đầy ấm áp và ngọt ngào. Còn lần này sẽ kéo dài bao lâu đây? Hắn có thể bước ra khỏi đó nữa không? Hắn còn có thể đến đây ngắm sao với nàng nữa hay không? Nếu như hắn không thể ra được, vậy quãng đời còn lại của mình sẽ thế nào đây?
Nàng không thể nghĩ thêm được gì nữa, bởi vì lúc này đã có một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. Khi vừa nhìn thấy cái bóng đó, đôi mắt của nàng lập tức mở ra thật lớn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì trái tim của nàng lại trùng xuống. Người kia chỉ là một kẻ xa lạ, tuy bề ngoài có vẻ khá giống hắn, nhưng dù sao cũng không phải là hắn.
Hai người ngồi canh mộc tháp từ từ mở mắt ra. Họ lạnh lùng nhìn đối phương, nhưng rất nhanh sau đó, trong mắt họ liền hiện nét kinh ngạc. Bởii vì người kia thoạt nhìn thì bước đi rất chậm, nhưng chỉ sau có vài bước thì đã đứng trước mặt họ rồi.
- Các ngươi mệt không?
Lưu Sâm cười hỏi.
Không ai trả lời câu hỏi đó của hắn, mà chỉ có một tiếng quát lạnh lẽo vang lên:
- Cút!
Lưu Sâm lại cười, nói:
- Nếu các ngươi mệt rồi thì cứ nằm xuống nghỉ đi, mộc tháp kia có thể dùng làm phần mộ của các ngươi đó.
Hai người kia nghe vậy thì trợn mắt lên thật lớn. Có lẽ đó chính là loại ánh mắt trước khi giết người đây.
Lưu Sâm bổ sung thêm một câu:
- Hai tên đồng bọn của các ngươi đã lên được rồi, nếu giờ các ngươi vẫn chưa đi, chỉ e sẽ không đuổi kịp chúng!
- Đồng bọn? Đi đâu?
Rốt cuộc cũng có tiếng đáp lại hắn.
- Tất nhiên là xuống địa phủ rồi!
Thanh âm chợt vang lên ngay gần ên cạnh gã:
- Các ngươi cũng chết đi thôi!
Hai người quay đầu lại nhìn, thì ra là một mỹ nữ đang tiến đến gần. Nàng đang nhoẻn cười thật tươi, căn bản không thèm để mắt đến hai tên kiếm thánh nọ, mà chỉ nhìn Lưu Sâm, nói:
- Na Trát Văn Tây tiên sinh, có phải thế không?
Cách Tố! Nàng chính là Cách Tố!
- Na Trát Văn Tây?
Hai thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Sắc mặt của hai người đều đại biến. Nếu là kẻ khác nói đồng bọn của họ đã xuống địa phủ, vậy tất nhiên là kẻ đó muốn đi tìm chết rồi; nhưng với cái tên Na Trát Văn Tây thì lại khác, hai người này lập tức có dự cảm bất tường sẽ xảy ra với mình ngay.
Thế nhưng hai thanh kiếm nọ không có cơ hội để đâm ra, bởi vì bóng của Lưu Sâm đã nhoáng lên. Sau khi lướt qua trước mặt hai người, hắn chỉ vung hai tay lên, tiếp theo thì "rắc, rắc" hai tiếng, cả hai đều đã bị bẻ gãy cổ. Trước lúc tắt thở, họ còn nghe được tiếng Lưu Sâm vang lên:
- Không cần rút kiếm nữa, nếu không thì sẽ có máu tanh đấy. Các ngươi chết kiểu này, coi như cũng đã văn nhã lắm rồi!
Hai người từ từ đổ xuống, ở bốn bên có thanh âm reo hò vang dội. Chính là tiếng của các học viên đang chạy đến. Trong phòng của Tư Á chợt có tiếng đồ đạc rơi đổ, có lẽ là thanh âm của chiếc ghế nàng vừa ngồi lúc nãy bị ngã xuống đất, nhưng vào thời khắc này thì nàng cũng chẳng màng chú ý tới nữa.
Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt của Cách Tố hiện lên nét nhu tình vô hạn. Nàng cười hỏi:
- Na Trát Văn Tây tiên sinh, ngài quen ta à?
Thanh âm rất nhẹ.
- Bảo bối, đừng gây chuyện nữa, hãy trở về tắm đi.
Thanh âm của Lưu Sâm tựa như một luồng gió xuân thoảng qua:
- Lát nàng tắm xong thì ta cũng đến là vừa!
Cách Tố nghe vậy thì mặt đỏ tới mang tai, nàng nguýt hắn một cái thật dài rồi quay người bỏ đi. Chẳng lẽ nàng muốn về tắm thật sao?
Ở bên kia cũng có tiếng chân nữ hài đang chạy tới. Nàng ta chạy rất nhanh, rất cao hứng, và cũng rất lưu loát. Lưu Sâm cười khổ nhìn về hướng đó. Nữ hài ấy tất nhiên là tiểu Cách Phù của hắn rồi. Nữ tử này khác với Cách Tố. Cách Tố còn có thể tự khắc chế, nhưng nàng thì không thể. Cứ nhìn cách nàng chạy nhanh như thế, rõ ràng là đã biết thân phận của hắn rồi. Với tính cách của nàng, việc thứ nhất là sẽ lao vào lòng hắn, rồi sau đó sẽ ôm cổ hắn mà hỏi về vấn đề dịch dung của hắn.
Quả thật Cách Phù đang có quyết định như thế, nhưng khi nàng chạy đến gần mộc tháp còn chừng hai mươi trượng thì đột nhiên bên tai nghe tiếng hắn vang lên:
- Cách Phù bảo bối, không cần chạy sang đây nữa!
Chính là thanh âm của hắn! Tim Cách Phù đập nhanh như trống trận!
- Trở về đi, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi!
Cách Phù gật đầu liên tục, nàng liếc hắn một cái đầy khích động, rồi sau đó quay người chạy về phòng trọ của mình. Điều này khiến cho các học viên đều thấy khó hiểu, bởi vì họ biết bản ý của nha đầu nọ. Chẳng phải nàng ta muốn mượn lực lượng của vị kỳ nhân kia để mở mộc tháp và thả A Khắc Lưu Tư ra giúp nàng hay sao? Vậy tại sao bây giờ lại thay đổi chủ ý như thế?
Vừa đuổi được hai người đi, Lưu Sâm liền phóng mình lên không, sau đó lao thẳng ra ngoài học viện. Từ lúc hắn vào học viện cho tới lúc bỏ đi, thời gian chỉ có hơn mười phút, nhưng trong mười phút đó đã có rất nhiều thay đổi. Lúc này toàn bộ học viện đều vang lên tiếng reo hò không ngớt.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương