Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 242 : Giao Phong Chính Diện
Cuồng phong thổi mạnh!
Vó ngựa vang lên rộn rã, một đoàn người ngựa!
Một áng mây đen phảng phất như đang cuồn cuộn kéo đến, nhưng đó không phải là mây đen, mà là đại quân. Đại quân của Ma Cảnh!
Trên mặt đất thì đang có đại quân ùn ùn kéo đến, còn trên không thì sao? Trên không cũng có mây đen đang cuốn mạnh tới, đứng trên đó là một bóng người cao lớn, phảng phất như một lão giả đang đứng trên bờ biển mà quan sát biển động vậy. Đứng sau y chừng một trượng còn có hai người. Lão giả kia chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tóc y tung bay trong gió, hòa lẫn vào lớp sương mù của buổi sáng, tạo ra một loại cảnh quan khá quỷ dị.
Với phương thức cưỡi mây phi hành như vầy đã khiến người ta kinh hãi rồi, nhưng điều càng khó tin hơn là, đoàn người ngựa phi nhanh như gió ở dưới đất, ấy vậy mà lão giả kia trước sau vẫn luôn phi hành ở phía trước đại quân. Không ai nhìn thấy chân y di động chút nào, nhưng trên thực tế thì y vẫn đang tiến nhanh về phía trước.
Đây là thần!
Là một vì thần quan sát thiên hạ sinh linh! Đôi chân cao quý của y không hề chạm lên đất, nhưng tất cả sinh linh ở trên mặt đất đều phải ngẩng cao đầu để nhìn y!
Trên tường thành, gió lớn thổi lên ào ào, chòm râu bạc của đại công cũng tung bay trong gió. Nét mặt của ông ta rất kiên nghị, nhưng không một ai biết, chuôi kiếm đang nằm trong tay ông ta đã ướt đẫm mồ hôi. Phong thần! Đây mới đích thật là thần. Y tự mình đến đây, vậy hôm nay Thác Mạc Tư sẽ trở thành thế nào?
- Các huynh đệ!
Bên cạnh đại công chợt có người hô lớn:
- Cuộc tử chiến đã đến. Chúng ta hãy liều mạng với đám tặc tử Ma Cảnh tới chết mới thôi!
Người vừa hô đó chính là kiếm thánh Khắc Lao Tư. Hắn vừa hô lớn, tay vừa giớ kiếm lên thật cao.
- Quyết liều mạng!
- Quyết liều mạng!
Hàng loạt thanh âm cùng vang lên, kèm theo là vô số cung tiễn được giương lên sẵn để chờ đợi. Trong cơn gió lộng, tóc của Mạn Ảnh cũng tung bay phất phới, nàng khẽ nhắm mắt lại rồi thì thầm trong lòng: "Hôm qua ngươi hỏi ta có lời gì muốn nói hay không, bây giờ thì ta có thể nói cho ngươi biết được rồi. Ta thật có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi có nghe được chăng?"
- Tỷ tỷ!
Bên cạnh Mạn Ảnh có thanh âm vang lên đầy lo lắng:
- Sao hắn vẫn chưa thấy đến? Tình hình gấp rút lắm rồi!
Mạn Ảnh mở lớn đôi mắt, rồi nói:
- Với tình hình trước mắt này, hắn không đến thì tốt hơn!
- Tại sao vậy?
Muội muội không hiểu. Với trường hợp nguy cấp thế này, hắn mà không đến thì tất cả đều xong, vậy có gì là tốt chứ? Tốt cái rắm ấy!
Mạn Ảnh nhẹ giọng thốt:
- Muội muội, hắn là niềm hy vọng của toàn thể đại lục. Với tình huống trước mắt, hắn cũng không thể thay đổi kết cuộc được. Vậy tại sao chúng ta không lưu lại một tia hy vọng cho đại lục chứ?
Ý tứ của nàng đã rất rõ ràng. Trong cuộc đại chiến hôm nay, Thác Mạc Tư nhất định sẽ thua, các nàng cũng chết chắc rồi, nhưng các nàng có thể chết, quân dân toàn thành Thác Mạc Tư cũng có thể chết, duy chỉ có hắn là không thể chết được, bởi vì hắn còn phải gánh vác niềm hy vọng của toàn thể đại lục nữa!
- Nói vậy tức là....hôm nay chúng ta sẽ chết chắc rồi sao?
Sắc mặt của muội muội xám xịt như tro đất.
- Muội muội, hãy đáp ứng tỷ một việc được không? Nếu quả thật chúng ta rơi vào thời khắc quan đầu đó....nếu như tỷ không thể nào tự giơ kiếm lên được nữa, vậy muội hãy giúp tỷ một kiếm được không? Chúng ta....chúng ta không thể bị rơi vào tay của đám tặc tử Ma Cảnh được!
Thanh âm của nàng thật là nhẹ nhàng, nhưng cũng thật là kiên định.
Vào thời khắc này, ánh mắt của muội muội dường như cũng trở nên trưởng thành hơn, nàng nặng nề gật đầu, đáp:
- Được! Muội đáp ứng! Nhưng tỷ....tỷ cũng phải giúp muội như thế nhé!
- Chúng ta cứ quyết định như thế!
Hai tỷ muội nắm tay nhau thật chặt. Đây không phải là ước hẹn, nhưng lại còn hơn hẳn sự hẹn ước. Nếu quả thật có phải chết, hai người họ nhất định phải ra đi với sự trong sạch của mình, quyết không thể lưu lại sự thánh khiết cao quý của mình cho đám tặc tử kia được, càng không thể để cho chúng có cơ hội lần nữa để lợi dụng hai nàng mà chế phục hắn.
- Nhị vị mỹ nữ!
Bên cạnh hai nàng chợt có thanh âm vang lên:
- Tỉnh dậy đi, bên ngoài có chuyển biến rồi kìa, mà lại còn là kỳ sự nữa đấy!
Hai nàng mỹ nữ cùng lúc quay đầu lại. Không chỉ có hai nàng, mà tất cả mọi người đang đứng trên tường thành trong vòng mười trượng cũng cùng lúc quay đầu lại. Không biết trên tường thành đã có một thanh niên tuấn tú xuất hiện từ bao giờ, là một thanh niên mà không ít người nhận ra. Chính là Lưu Sâm. Lúc này trên mặt hắn đang lộ nụ cười nhẹ.
- Na Trát Văn Tây!
Bỗng có ai đó hô lớn, không biết vang lên từ góc nào, nhưng sau đó thì mọi người đều nhao nhao hẳn lên. Tất cả các binh sĩ bỗng nhiên cảm thấy như có một luồng lực lượng chảy qua cơ thể họ, mạnh đến nổi khiến cho cảm giác nặng nề trên cánh tay cầm kiếm chợt biến mất, bao nhiêu áp lực cũng đều biến mất, khiến cho họ giờ đây có thể giơ binh khí lên thật cao! Đây là một cái tên thần kỳ. Chỉ mấy ngày trước thôi, nó còn là một cơn ác mộng ở trong thành, nhưng bây giờ đã trở thành nguồn động lực và lòng tin mạnh mẽ của tất cả mọi người.
- Na Trát Văn Tây!
Lại có tiếng hô lớn của nhiều người cùng vang lên. Thì ra nhóm hơn ba mươi người của đại công đều nhất tề khom người rất cung kính. Hơn ba mươi người danh cao vọng trọng, tất cả đều khom người cung kính trước mặt hắn.
- Ngươi không nên tới đây!
Chỉ có một thanh âm mang theo ý kiến trái hẳn mọi người vang lên, Mạn Ảnh nói tiếp:
- Nếu như ngươi nghe được lời của ta thì cũng nên biết, chuyện mà ngươi cần làm nhất là phải bảo toàn tính mạng của mình, bởi vì tính mạng của ngươi không chỉ thuộc về ngươi, mà còn thuộc về trận doanh đối kháng với Ma Cảnh nữa!
Giọng nói của nàng rất lãnh tĩnh, nhưng ánh mắt của nàng đã bán đứng nàng, bởi vì nó đang nói cho hắn biết: nàng đang rất vui mừng!
Lưu Sâm cật giọng ôn nhu, nói:
- Ngươi đã nói....nếu Thác Mạc Tư có thể giữ được thì sẽ nói với ta một việc! Ta không muốn bỏ qua cơ hội này!
Mạn Ảnh đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, vừa tiếp xúc với đôi mắt đó, toàn thân của nàng như ngây dại ra, sau đó thì chợt thở dài và tự lẩm bẩm một mình: "Ngươi thật là xấu....ngươi vốn có thể đoán được ta sẽ nói gì...
Tiểu cô nương ở bên cạnh Mạn Ảnh cũng ngây người ra!
Mây đen cuồn cuồn áp đến càng lúc càng gần.
Khi đại quân Ma Cảnh còn cách thành Thác Mạc Tư chừng trăm trượng, chúng liền dừng lại. Còn bóng nhân ảnh ở trên không trung cũng dừng lại. Phong thần cất giọng vang rền, nói:
- Na Trát Văn Tây, thời khắc quyết đấu chính thức giữa chúng ta đã bắt đầu!
Lưu Sâm khẽ lắc mình một cái, thân ảnh của hắn đã lao vút đến bên đầu tường thành rồi hạ chân xuống nơi cao nhất của tường thành. Hắn bình tĩnh nói:
- Phong thần, trận đấu giữa chúng ta chẳng phải đã bắt đầu từ mấy hôm trước rồi sao?
Phong thần nói:
- Những lần chạm trán trước, đôi bên đều bị tổn thương, vậy coi như là hòa! Ngày hôm nay chính là cuộc đấu tối hậu giữa chúng ta!
- Vậy mà coi là hòa sao?
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
- Ta giết hơn một ngàn binh sĩ Ma Cảnh của ngươi, công thêm lục sứ, còn ngươi lại không làm tổn hại tới một sợi tóc của ta, vậy cũng coi là hòa sao?
Các binh sĩ của Thác Mạc Tư nghe vậy thì tung hô vang dội, tay vung binh khí rợp trời. Hắn một mình mà giết hơn ngàn binh sĩ của Ma Cảnh, đó chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với họ.
- Có lẽ ta đã nhìn lầm ngươi rồi, chính ngươi cũng không hề quan tâm tới nữ nhân của mình nữa!
Mọi người đều im lặng, kể cả nhị tiểu thư. Nàng cảm thấy thật kỳ quái, không biết tại sao khuôn mặt của tỷ tỷ lại đỏ bừng như thế?
Lưu Sâm chỉ tay sang Mạn Ảnh, hỏi:
- Ngươi muốn nói tới nàng à?
Một cơn gió lớn thổi mạnh tới, cuốn phăng lá cờ to lớn trên tường thành lên, để lộ ra khuôn mặt đỏ hồng của Mạn Ảnh và ánh mắt lóe quang mang kỳ dị. Trước ánh mắt của thiên quạn vạn mã, dù tính cách của Mạn Ảnh cũng khá kiên cường, nhưng nàng cũng không tránh khỏi việc tim đập loạn xạ, nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng....
Ánh mắt sắc bén của Phong thần thoáng chốc trở nên mê man:
- Cái đó....cái đó....
Lưu Sâm thu tay về, lá chiến kỳ lại rũ xuống như cũ và che đi khuôn mặt của Mạn Ảnh, trông tựa như tấm khăn hồng che mặt của tân nương vậy.
- Phong thần, mưu kế của ngươi đã thất bại! Thủ đoạn của bản nhân làm sao ngươi có thể biết được chứ? Ngươi cho rằng đã giết chết nàng, nhưng trên thực tế thì ta đã sớm cứu nàng đi. Binh sĩ của ngươi đã chết vô ích!
Sắc mặt của Phong thần trở nên khó coi cùng cực, có lẽ đây là lúc mà sắc mặt của y khó coi nhất trong đời. Nào chỉ có binh sĩ của y chết vô ích mà thôi? Nữ nhi của y cũng bi tên ác ma này cướp đi trinh tiết, tất cả những cái giá đã bỏ ra đó không có hồi báo nào cả. Thất bại rồi! Đây là một sự thất bại trầm trọng nhất của ý!
Phong thần hít một hơi thật sâu, rồi nói:
- Tốt, vậy hôm nay Thác Mạc Tư thành sẽ trả nợ thay ngươi!
Lưu Sâm lại cười lớn, nói:
- Ngươi lại sai rồi! Ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể công hạ được Thác Mạc Tư hay sao? Ha ha ha, hôm nay chỉ là các ngươi tự đi tìm chết mà thôi!
Khi thốt ra những lời đầu thì sắc mặt của hắn còn sáng lạn, nhưng khi nói đến những lời sau thì sắc mặt của hắn trầm xuống, trông hắn dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác vậy. Hắn đã biến thành một vị thần nắm cả thiên hạ trong tay!
Mí mắt của Phong thần giật giật liên hồi. Đối mặt với người này, y luôn rơi vào thế bị động, bất luận là kế hoạch gì, cuối cùng cũng chỉ rước lấy sỉ nhục và thất bại mà thôi. Chẳng lẽ hôm nay cũng sẽ có cùng kết quả như thế sao? Trên lý thuyết thì không, nhưng y vẫn phải nghĩ kỹ lại, rốt cuộc mình đã lọt vào cái bẫy nào chăng?
- Nhất định là ngươi đang nghĩ tới kế hoạch của mình có xảy ra vấn đề gì hay không!
Lưu Sâm cười lạnh, nói:
- Đúng vậy, kế hoạch của ngươi quả thật là đã xảy ra vấn đề rất lớn. Có biết vấn đề đó là ở đâu hay không?
Lời này vừa thốt ra, toàn thể không gian đều trở nên tĩnh lặng vô cùng. Ba vạn đại quân các lộ đều tỏ ra khẩn trương vô cùng, ai nấy đều nắm chặt lấy binh khí trong tay, hồi hộp chờ đợi đáp án.
Phong thần chột dạ, thốt:
- Ngươi nói!
- Vấn đề lớn nhất là ở chỗ.....ngươi trước sau vẫn đánh giá bản thân mình quá cao. Ngươi cứ cho rằng ta không dám giao thủ chính diện với ngươi, vì vậy mà ta cứ hay lẫn trốn và tránh né ngươi!
Phong thần thở phào nhẹ nhõm, rồi cười nhạt nói:
- Thì ra ngươi có thể giao phong chính diện với ta, vậy hay lắm, mời!
- Ta đúng là đang muốn đấu với ngươi một trận đây!
Thân ảnh của Lưu Sâm chợt lóe lên, trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở trong không trung, cách Phong thần chừng hai mươi trượng!
Hai người đứng mặt đối mặt, không khí ở xung quanh bắt đầu trở nên rất quỷ dị, dường như nó đang chuyển động, nhưng cũng dường như đang rất tĩnh lặng. Trong chiến trường, tất cả mọi người đều ngẩng đầu quan sát, cả chiến mã cũng không hề động đậy chút nào.
Rõ ràng khi đại quân hai bên đối diện nhau, rõ ràng trận chiến đầu tiên phải là binh sĩ đôi bên xung phong đánh xáp lá cà mới phải. Trên lý thuyết, những trận đấu giữa cao thủ với cao thủ chỉ xảy ra vào lúc quan trọng nhất, thế nhưng lần này lại xảy ra trước khi đại chiến bùng nổ. Đối với hàng ngàn hàng vạn binh sĩ mà nói, những cuộc đấu tay đôi giữa hai người chỉ là những cuộc đấu rất nhỏ bé, thế nhưng trận đấu trước mắt này lại khiến họ khẩn trương vô cùng.
Với Thác Mạc Tư thành thì không cần phải nói, người này là niềm hy vọng duy nhất của họ. Nếu hắn thắng, sĩ khí của họ sẽ tăng vọt không tưởng nổi; hơn nữa, với sự uy hiếp của hắn, địch nhân rất có thể sẽ không dám tấn công, còn nếu chúng dám tấn công thì chỉ một lúc sau thì chúng cũng sẽ bị thất bại thôi. Còn nếu như hắn bại, vậy thì trận chiến này không cần đánh nữa.
Đó là những suy nghĩ của quan quân Thác Mạc Tư, còn đối với Lưu Sâm mà nói, trân đấu này không thể không thắng, hơn nữa còn phải thắng cho thật dứt khoát và mang đầy sự uy hiếp nữa. Nếu không làm được như thế, vậy thì Thác Mạc Tư sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Đây không còn là vấn đề của cá nhân hắn nữa, mà nó còn quan hệ đến một nước cờ khác. Cuộc đấu này chính là điểm mấu chốt quan trọng nhất của toàn bộ ván cờ.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương