Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 210 : Mối Họa Của Tinh Linh

Đây là một con đường mà không có ai biết đến, thậm chí nó cũng không thể gọi là một con đường cho người đi, mà nên gọi là một con đường dành cho thú đi mới đúng. Con đường đó không có ai biết tới, nhưng Lâm Tinh (Tinh Linh rừng rậm) lại ngoại lệ. Bọn họ dường như có một loại bản năng trời sinh vậy; con đường đó không dễ đi lại, nhưng Lưu Sâm và Á Na cũng là một ngoại lệ khác, nhất là Á Na, cước bộ của nàng trông như vũ bộ vậy, phiêu phiêu như lướt qua các bụi cây trong rừng rậm. Nàng đã đi qua một đoạn khá xa, vậy mà xiêm y không hề bị rách sướt chút nào. Điều đó khiến Lưu Sâm rất bội phục! Nhưng Á Na lại càng bội phục Lưu Sâm hơn. Người này thoạt nhìn thì giống như là không biết đi đường vậy, có lúc thấy hắn gặp phải một bụi cây lớn chắn ngay trước mặt, vậy mà hắn vẫn lướt lên trên nó, những tưởng hắn sẽ bị những bụi cây đó cản lại bước chân, nhưng hắn vẫn qua được, tựa như hắn vốn không hề đụng tới những bụi cây đó vậy. Người này là một người rất thần kỳ, và cũng rất thần bí. Tất cả mọi người ở trong học viện đều biết hắn rất thần kỳ, nhưng không một ai lại biết hắn thần kỳ như thế nào. Lúc này đang cùng phi hành với hắn, đối mặt với một nan đề lớn, trong tiềm thức của Á Na thật sự rất muốn có dịp để chứng kiến kỹ năng chiến đấu của hắn ngay tại trong khu rừng này, và cũng là để xem hắn thần kỳ tới mức nào; nhưng bây giờ nàng lại phát hiện ra hắn giống như một quyển sách, là một quyển ma pháp kỳ thư. Dù biết hắn thần kỳ, nhưng lại không biết hắn thần kỳ ở phương diện nào! Vô hình chung, chẳng biết từ lúc nào mà ánh mắt của nàng đã chăm chú dán chặt lên tấm lưng của hắn, hầu như quên mất hoàn cảnh xung quanh... Sau khi phi hành được hai canh giờ, lúc này tiểu Tinh Linh ở trên không mới đáp xuống. Nàng vừa lau mồ hôi vừa nói: - Các ngươi chạy nhanh thật! Chúng ta sắp tới rồi! Giọng nói của nàng có pha lẫn khẩn trương và hưng phấn! - Ở đâu? Lưu Sâm không hề thở gấp, mà vẫn bình tĩnh đối diện nàng. - Là sơn cốc ở trước núi đó thôi! Tiểu Tinh Linh đưa tay chỉ về phía trước rồi nói tiếp: - Còn phải vượt qua sườn núi cuối cùng kia, rồi mới đến...Ở phía trước chừng hơn mười trượng, tại đó có một sườn núi thật cao, có lẽ còn cao tới hơn trăm trượng. Một dãy cỏ hoang kéo dài theo mép núi, tựa như mời, lại tựa như kháng cự vậy. - Có lên được không? Lưu Sâm đưa mắt nhìn Á Na hỏi: - Có muốn ta giúp một tay chăng? - Đa tạ... không cần!Á Na liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền vung tay lên, từ tay nàng liền có một sợi lụa trắng bay ra và quấn vào một gốc cây nhỏ, tiếp theo thì nàng mượn lực rồi nhún người bay lên. Khi đã bay lên tới mấy trượng, tay phải của nàng lại phất lên, một sợi lụa trắng khác lại bay ra, và bản thân nàng thì cứ thế mà tung người phóng lên trên. Trông nàng giống như là có hai cánh tay dài tới mấy trượng và đang dùng chúng để thoăn thoắt lao lên núi vậy. Chỉ độ nửa khắc sau thì đã thấy Á Na xuất hiện ở giữa sườn núi rồi. - Tỷ tỷ, bản lãnh giỏi thật!"Vù" một tiếng, tiểu Tinh Linh liền xuất hiện ngay bên cạnh Á Na. Hai tay nàng khẽ vỗ vào nhau, tựa như đang vỗ tay khen ngợi vậy, chỉ là không có tiếng động phát ra mà thôi.Á Na mỉm cười có vẻ hơi đắc ý, nàng quay nhìn xuống dưới, nhưng toàn thân chợt ngẩn người ra, bởi lẽ bên dưới không còn ai cả. Hắn đâu rồi? Khi nàng nhìn lên trên thì bỗng thấy ở phía trên cách nàng chừng mười trượng thì đang có người đưa tay ra đầy nhiệt tình, nói: - Tới đây! Nét đắc ý trong mắt của Á Na liền biến mất. Đây là lần thứ hai nàng bị đả kích! Vừa đặt chân lên đỉnh núi, Lưu Sâm đã chỉ tay về phía dưới, rồi nói: - Các người xem kìa, quả thật có không ít người đấy!Á Na đưa mắt nhìn xuống, bất giác trong lòng giật thót mình. Chẳng lẽ đây là sơn cốc của Tinh Linh sao? Phần lớn Tinh Linh đều ở trên cây. Họ xây ít nhất là một căn phòng nhỏ ở trên cây để tránh xa ma thú, hoặc là ở lại bên trong bọng cây, điều đó cũng có mục đích là để tránh ma thú; nhưng bây giờ xem ra cũng có nhà không xây trên cây, mà lại ở dưới một gốc cây, ở trong số đó còn có một căn tương đối khá lớn nữa. Trong sơn cốc, một con sông khủc khuỷu chạy qua. Tất cả loại nhà cửa kiểu này đều xây ở dọc bờ sông, để lại một cái sân cực rộng. Bên trong sân rộng có rất nhiều nam nhân mặc y phục kỳ quái, trong tay ai nấy cũng đều có kiếm. Kiếm sư! Bọn chúng đều không phải là Tinh Linh, mà đúng là kiếm sư! - Những kẻ cầm kiếm kia đều là người xấu...... chính bọn họ đã giết hại tộc nhân của chúng ta.... Trong mắt tiểu Tinh Linh Cách Toa Toa ánh lên tia phẫn nộ, nàng nói tiếp: - Số nhà cửa đó cũng là do bọn họ sai tộc nhân của ta xây nên....ước gì có ma thú xuất hiện và ăn tươi bọn họ đi.... Những căn nhà đó được xây rất sơ xài và cũng còn rất mới, thì ra chúng chỉ mới được xây gần đây thôi! Á Na quay sang Lưu Sâm hỏi: - A Khắc Lưu Tư, làm sao bây giờ? Địch nhân quá đông, vả lại trông vào khí thế của chúng, hẳn là thân thủ cũng không tệ. Nếu đánh trực diện thì không được, vì vậy mà nàng muốn nghe xem đề nghị của "Trí tuệ" A Khắc Lưu Tư sẽ ra sao. Lưu Sâm không trả lời, mà ánh mắt của hắn lại rơi lên người của hai kẻ đang đứng trong sân. Hai người đó đang đứng đối diện với nhau. Do khoảng cách quá xa, những người khác đều nghe không được hai người kia đang nói chuyện gì, nhưng với Lưu Sâm thì lại nghe rất rõ ràng. - Ta thấy trước! - Tra Khắc có nói: "Tất cả Tinh Linh ở trong sơn cốc đều có thể đụng tới!"- Ngươi muốn đụng tới Tinh Linh nào cũng được, nhưng tại sao nhất định phải là y? - Tại sao không được đụng tới ả chứ? Hai người tranh nhau đến nỗi đỏ mặt tía tai. Thì ra là đang tranh đoạt Tinh Linh nữ hài! - Tốt lắm! Vậy chúng ta đọ sức một phen. Ai thua thì phải nhượng bộ! Thế rồi đôi bên chậm rãi rút kiếm ra, hai người đứng cách nhau chừng năm trượng. Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cho bầu không khí bên trong sơn cốc lập tức trở nên se lạnh. Ở xung quanh đó lại có rất nhiều kiếm sư đang kéo tới xem náo nhiệt, còn các Tinh Linh khác thì lại trốn vào nhà của mình, chỉ có một Tinh Linh là không hề động. Nàng ta đang ngồi dưới một gốc cây, đầu cúi thấp, hai đầu vai đang khẽ run nhẹ, không biết là nàng ta đang khóc hay là đang sợ; bất kể bên nào thắng, kẻ bị thua hiển nhiên vẫn là nàng.... - Dường như hai người kia sắp tỷ võ thì phải! Bên tai Lưu Sâm chợt nghe tiếng Á Na vang lên, nó mang theo hương thơm ngọt ngào và ấm áp. - Đúng vậy! Tiểu Tinh Linh thấy vậy thì tức giận, nói: - Bọn chúng lúc nào cũng đều đáng ghét như vậy cả.... luôn luôn đem tỷ muội bọn ta ra làm vật đặt cược. Kẻ thắng thì....được khi phụ bọn ta.... Có rất nhiều tỷ muội mạo hiểm bỏ trốn, nhưng rốt cuộc cũng đều bị chết trong rừng thẳm.... Một Tinh Linh lạc đàn ở trong rừng rậm thì không thể nào sinh tồn được, bởi vì trong rừng có rất nhiều nguy cơ không thể biết trước được, nhưng vì để trốn tránh nỗi khuất nhục này, vẫn có một số Tinh Linh mạo hiểm bỏ trốn. Đến lúc này thì trong mắt Lưu Sâm chợt hiện hàn mang lạnh lẽo.Á Na cũng lộ vẻ phẫn nộ vô cùng. Tinh Linh tộc không có quan hệ gì với nàng, chỉ mới ngày hôm qua thôi, dù có nằm mơ thì nàng cũng không ngờ mình sẽ bị lôi cuốn vào cuộc phân tranh vô nghĩa thế này; nhưng bây giờ thì nàng đã thật sự phẫn nộ rồi, chỉ nghe nàng cao giọng thốt: - Chúng ta xuống dưới! Bỗng nhiên bạch quang chợt lóe. Thì ra hai gã kiếm sư nọ đã bắt đầu khai diễn cuộc chiến. Lúc này thanh trường kiếm ở trong tay gã kiếm sư bên trái đã vẽ lên một đạo quỹ tích thật đẹp và nhắm vào chiếc cổ của người bên phải. Gã chỉ vừa mới xuất thủ thôi, thì Á Na đã há hốc miệng, sắc mặt đại biến, tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng. Bởi lẽ đối phương là một đại kiếm sư! Đại kiếm sư ở trong mắt nàng là một thứ bậc cao cấp. Loại người đó tuyệt không thể vì tranh giành nữ nhân mà xuất thủ bừa bãi như vậy được. Nếu một khi họ đã rút kiếm thì tất phải có lý do chính đáng. Thế nhưng hạng cao thủ này lại ra tay giống như một đám lưu manh hạ tam lưu vậy..... vì khi phụ Tinh Linh nữ hài mà rút kiếm! Gã kiếm sư đó là một đại kiếm sư, vậy đối thủ của gã có phải là muốn tìm chết hay không? Không phải! Chỉ nghe "keng" một tiếng vang lên, một thanh trường kiếm từ trong tay gã đối thủ đã được xuất ra nhanh như chớp, nó vạch một đường qua không trung rồi điểm về hướng yết hầu của người bên trái. Tốc độ cực nhanh, mà chiêu thức cũng thành thạo vô cùng. Một điểm hàn mang ở mũi kiếm lập lòe như ẩn như hiện. Đúng là trình độ của một đại kiếm sư! Thì ra gã cũng là một đại kiếm sư giống như đối phương! Chiêu đó vừa xuất thủ, gã kiếm sư nọ liền bắt đầu tấn công dồn dập khiến người ta không kịp đề phòng. Đối phương phải thụt lùi ra sau liên tục, nhưng không lâu sau đó thì y liền phản kích lại một đòn, và rõ ràng chiêu đó vẫn còn ẩn tàng những biến hóa tiếp theo. Chỉ thấy trường kiếm khẽ trầm xuống rồi lại điểm tới. Khi mũi kiếm vừa điểm tới đối phương thì cả người y đã nhanh như chớp mà phóng lên trước tới hai trượng.... Trong nháy mắt, trận đấu bên dưới đã trở nên vô cùng ác liệt.... - A Khắc Lưu Tư!Á Na sa sầm nét mắt, nói: - Thực lực của địch nhân rất mạnh! Hai gã kiếm sư đó vốn chỉ là hai tên tiểu nhân vật rất bình thường mà thôi, nhưng cả hai tên đó đã thuộc cấp bậc đại kiếm sư rồi. Coi bộ chuyến đi này vượt xa ngoài dự liệu ban đầu của nàng. Hai thành viên của hoàng kim tổ thật không có biện pháp để dương oai trong tình huống này rồi! - Không sai! Lưu Sâm hờ hững nói: - Hai người ở lại đây, để ta xuống một mình được rồi! Vừa dứt lời, hắn liền bốc người lên không, sau đó thì lại phóng xuống theo vách núi. Hắn lao xuống thật nhanh, chỉ nghe "phịch" một tiếng, hai chân của hắn đã chạm đất rồi. Cách Toa Toa kêu lên một tiếng thất thanh, còn Á Na thì cũng hốt hoảng muốn kêu lên nhưng một tay đã kịp tự bụm miệng mình lại, nên thanh âm không hề phát ra ngoài. Tiếng kinh hô của Cách Toa Toa vừa phát ra, mọi người ở bên dưới cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên. Hai gã kiếm sư nọ nghe tiếng động cũng vội dừng tay lại, thanh kiếm trong tay chúng đều chỉ về phía vách núi, rồi kêu: - Có địch nhân! Tiếng kêu của cả hai vang lên cùng một lúc. Á Na thấy tình cảnh đó thì trái tim gần như muốn ngừng đập luôn, bởi lẽ nhìn vào phản ứng của gần trăm người ở dưới kia, mỗi một người đều có thực lực cao cường, mỗi một người đều thuộc cảnh giới đại kiếm sư. Trời ạ, trong thiên hạ sao có thế lực nào lại có đông đảo cao thủ như thế chứ? Mình và Cách Toa Toa cũng dễ thoát đi, vì lúc này đang ở trên vách đá, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đi, nhưng còn hắn thì sao? Lúc này Lưu Sâm đang soải bước nhanh về phía trước, thoạt nhìn thì tưởng như rất chậm, nhưng chỉ sau vài bước thì hắn đã tiến đến trung tâm của mảnh sân rồi. - Ai? Gần trăm người lập tức phân khai, ai nấy cũng đều giận dữ hét lên! Chúng bày ra một loại đội hình thường thấy. Hai gã đại kiếm sư kia không hề tham gia vào cuộc vây công này, nhưng ánh mắt của chúng đều huớng về phía vách núi, nhìn thẳng vào không gian trước mặt, rõ ràng là chúng rất có hứng thú với vách núi. - Tranh đoạt địa bàn! Lưu Sâm nhạt nhẽo thốt, tiện tay chỉ vào nữ hài ở bên cạnh một gốc cây rồi nói tiếp: - Dường như ta thấy nhị vị đang tranh đoạt vị cô nương này, khiến ta nhất thời cao hứng, nên cũng muốn góp phần tham dự vào cho thêm phần náo nhiệt! Hai gã kiếm sư nghe vậy thì đều ngây người ra, chẳng lẽ đối phương một thân một mình tiến vào vòng vây của chúng chỉ để tranh đoạt vị Tinh Linh cô nương này thôi sao? Vị cô nương ở dưới cây đại thụ nghe vậy thì vội ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng tỏ ra vừa kinh ngạc lại vừa kinh sợ. Ở vào thời khắc nguy hiểm cùng cực, nếu có người ngoài tới giải vây thì đúng là cầu mà không được, nhưng người này lại cũng muốn nhảy vào tranh đoạt mình. Thì ra hắn cũng cùng một giuộc với đám người xấu kia thôi. Thế nhưng không biết vì sao, từ trong nội tâm của nàng lại dấy lên một tia hy vọng. Nàng mong nam nhân kia có thể thuận lợi mang mình đi khỏi nơi này. Có lẽ là vì ánh mắt của hắn lộ đầy vẻ thân thiết, hoặc giả là vì hắn có bề ngoài anh tuấn hơn những người khác? - Ha ha ha ha..... Tiếng cười hào phóng vang lên vang dội, âm hưởng vang vang trong toàn bộ sơn cốc. Tất cả các Tinh Linh đều thò đầu ra để thăm dò, sau khi tìm được mục tiêu thì cũng lập tức thụt người trở vào, sau đó lại có những cái đầu khác thò ra tìm kiếm tiếp. - Tỷ tỷ, hắn.... hắn đang đàm phán điều kiện với bọn chúng phải không? Khuôn mặt của Cách Toa Toa thoạt đỏ thoạt trắng, vừa khẩn trương lại vừa khích động. Hôm nay hai người này đến đây, đó là do một tay nàng vừa lôi kéo vừa cầu khẩn. Nếu quả thật họ có thể giải cứu cho tộc nhân của mình thì đó là công của nàng; còn nếu như thất bại thì tính mạng của họ cũng là do nàng hủy hoại. Vì vậy mà lúc này nàng đặc biệt khẩn trương hơn bao giờ hết!