Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 191 : Trị Thương
Từng giọt nước mát lạnh được nhỏ vào miệng Cống Lạp, nàng ta từ từ mở mắt ra. Lưu Sâm đang cẩn thận dùng một tấm vải thấm ướt để lau sạch các vết máu ở trên mặt nàng, sau một lúc thì khuôn mặt của Cống Lạp không còn vươn lại những vết máu nữa, mà nó đã trở lại trong sáng và xinh đẹp mỹ lệ như trước. Những vết thương chi chít trên thân nàng giờ đây đã ăn sâu vào da thịt, chúng hằn lên những vết thẹo sâu hoắm, khiến người ta trông thấy đều phải giật mình kinh sợ, thế nhưng ở trên mặt nàng lại không có một vết thương nào. Có lẽ người của Ma tộc không đành lòng hủy hoại dung mạo xinh đẹp của nàng ta chăng?
Nàng ta nhìn thấy Lưu Sâm rất rõ ràng, mà ý thức của nàng ta cũng rất tỉnh táo, nhưng nàng ta lại chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó từ nơi khóe mắt lại có hai giọt lệ lớn bằng hạt đậu lăn dài xuống đôi gò má. Điều đó khiến Lưu Sâm trông thấy cũng phải nổi lòng thương tiếc.
- Hãy nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì thế?
Cống Lạp không trả lời, mà nước mắt lại trào ra nhiều hơn.
- Tại sao bọn chúng phải làm vậy?
Thật ra câu hỏi này đã có đáp án từ sớm rồi, đó là bởi vì hắn mà ra cả. Nhưng trong lòng Lưu Sâm cũng cảm thấy thật khó chịu. Cho dù hắn có đích thân giết chết nàng ta thì trong lòng cũng chưa chắc đã thấy khó chịu như vậy, nhưng chỉ vì nàng ta bị tộc nhân ruồng bỏ, toàn thân trên dưới lại mang đầy thương tích, tất cả đều bởi vì hắn cả. Dù trước kia nàng ta đã mưu tính hãm hại hắn, nhưng giờ đây nhìn thấy thương tích của nàng, Lưu Sâm lại thấy những gì nàng ta đã làm trước kia cũng không còn quan trọng nữa....
- Họ.... họ nói ta là nữ nhân của ngươi!
Thanh âm của nàng thật là nhỏ, thật là đầy ủy khuất!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt vô cùng.
- Ngươi.... ngươi đã chiếm đoạt ta hai lần. Đó là lý do của họ...
Cống Lạp vừa khóc vừa nói:
- Chỉ có ngươi biết.... ta không phải là nữ nhân của ngươi. Ngươi giết ta đi, được không?
- Không được!
Lưu Sâm khó khăn lắc đầu.
- Sau khi giết ta xong, ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bọn họ vừa tàn nhẫn lại vừa ác độc. Rốt cuộc ta đã nhìn rõ được bộ mặt thật của họ. Ngươi không nên lưu lại đây nữa, hãy mau rời khỏi đây, và bảo trọng lấy mình! Đây là.... việc duy nhất mà ta có thể làm cho ngươi thôi.
Có lẽ do mất sức vì nói quá nhiều, nên sau khi dứt lời thì khuôn mặt của Cống Lạp đã đỏ bừng lên rồi.
Lưu Sâm ngơ ngác nhìn nàng, tựa như vào thời khắc này thì hắn mới chính thức nhận ra nàng ta vậy.
- Tại sao ngươi lại nói vậy?
- Bởi vì.... bởi vì....
Thanh âm của Cống Lạp trở nên yếu ớt và cũng khá mơ hồ:
- Ta không biết.... ngươi đừng hỏi ta.... ta không biết.....
Lưu Sâm cất giọng ôn nhu hỏi:
- Phải chăng các nữ nhân đều có cảm giác đặc thù đối với nam nhân đầu tiên của mình hay không?
Cống Lạp đưa mắt nhìn hắn thật lâu, trong ánh mắt của nàng hiện rõ nét mơ hồ, sau đó thở dài thốt:
- Ta.... ta không biết!
- Nếu như họ muốn ngươi tìm cách tiếp cận ta để rồi giết ta đi, vậy ngươi sẽ làm thế nào?
- Ta.... ta cũng không biết!
Cống Lạp nhắm mắt lại rồi nói tiếp:
- Ngươi đi đi, đừng lo tới ta nữa!
Cho dù nàng ta có tính toán gì thì cũng không thể tự làm thương hại tới mình được! Cho dù tất cả những vết thương này đều là giả, vậy thì nàng ta cũng vẫn không thể giết được hắn khi mà hắn đã có Phong thuẫn bảo vệ toàn thân. Nàng ta tuyệt đối không thể có bất cứ một cơ hội nào. Lưu Sâm cúi người nhìn nàng rồi nói:
- Không, ta sẽ không đi đâu hết. Để ta giúp ngươi đi tìm thảo dược.
Hắn đứng dậy rồi nhìn khắp xung quanh một lượt để tìm kiếm thảo dược, sau đó thì vội bỏ qua ý định đó ngay:
- Ở đây không thích hợp đi tìm thảo dược. Chúng ta đến bên kia núi xem sao.
Thảo dược ở đây đã từng bị độc tố thấm vào, tất nhiên là không thích hợp dùng chúng để làm thuốc rồi.
- Ngươi hãy ráng chịu đau một tí, để ta bế ngươi đi.
Vừa nói, hắn vừa khom người ôm nàng lên.
Cống Lạp khẽ giãy giụa ở trong lòng hắn, rồi nói:
- Đừng, ngươi không nên cứu ta!
Lưu Sâm mặc kệ cho nàng giãy giụa, hắn chỉ soải chân bước đi thật mau.
Thanh âm của Cống Lạp vẫn không ngừng vang lên:
- Ta không phải là gì của ngươi hết. Ta chỉ có hại ngươi thôi.... ngươi không nên cứu ta...
Lưu Sâm vẫn không hề lên tiếng đáp lại. Trong thoáng chốc, ở phía trước đã thấy xuất hiện rất nhiều thảo dược, Lưu Sâm đặt Cống Lạp xuống đất, rồi đi hái thảo dược giã nát với nước suối mát rượi, sau đó bôi loạn lên các vết thương của Cống Lạp. Những giọt nước mắt trong suốt như ngọc vẫn không ngớt lăn dài trên đôi má của nàng, Cống Lạp nghẹn ngào nói:
- Tại sao? Tại sao phải làm vậy?
Lưu Sâm cất giọng ôn nhu đáp:
- Ngươi có mấy việc không biết, ta cũng vậy. Ta cũng có mấy điểm không biết.... ta không biết tại sao lại muốn cứu ngươi. Vì vậy, tốt nhất là ngươi đừng hỏi những vấn đề này nữa.
Lưu Sâm nhẹ nhàng bôi thuốc lên các vết thương cho Cống Lạp. Đám người của Ma tộc kia coi như cũng đã hạ thủ lưu tình rồi, những nơi quan trọng nhất hầu như đều không có chạm tới, thương thế của nàng hầu hết đều tập trung ở trên hai tay, vai, và sau lưng. Ở phần trước ngực cũng không chạm tới. Điều này khiến cho Lưu Sâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Sau khi các vết thương ở trên tay chân được bôi thuốc xong, chúng không còn chảy máu nữa. Lúc này Lưu Sâm lại ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng cởi tấm áo đã rách bươm ra, để lộ làn da trắng như tuyết cùng với chi chít các vết thương khủng khiếp, trông vừa kích thích lại vừa giật mình. Sau đó hắn lại nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết thương đó. Cống Lạp không hề nhúc nhích, nhưng khuôn mặt của nàng đã đỏ lựng lên rồi. Sau khi bôi xong, Lưu Sâm nhẹ nhàng lật người nàng lại. Cống Lạp nhỏ giọng thốt:
- Phía dưới.... phía dưới không có thương tích!
Vừa dứt lời, khuôn mặt của nàng lại càng đỏ bừng hơn trước.Ở phía dưới không bị thụ thương, tất nhiên là cũng không cần bôi thuốc, nếu không thì Lưu Sâm cũng rất lúng túng, không biết phải làm sao luôn. Bởi lẽ, giúp mỹ nữ bôi thuốc ở hạ thể là việc hắn rất vui lòng mà làm, nhưng nàng mỹ nữ này lại có thân phận khác hẳn với những mỹ nữ khác. Vì vậy mà hoàn cảnh cũng khác đi.
Dưới ánh sao, bốn bề đều rất yên tĩnh. Lưu Sâm lấy thịt ma thú đã nướng từ trước ở trong không gian ra, hắn cẩn thận cắt thành những mảnh nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đút vào miệng Cống Lạp. Cống Lạp vừa ăn, thỉnh thoảng vừa giương mắt lên nhìn hắn. Khi ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau thì cũng khiến cho Lưu Sâm cảm thấy nhộn nhạo trong lòng. Tuy rằng nàng bị thương, nhưng vào thời khắc này đây, hắn lại thấy nàng đáng yêu hơn trước rất nhiều lần.
Sau khi ăn xong, Cống Lạp thở dài nói:
- Ta rất hối hận!
- Hối hận cái gì?
- Ta hối hận vì mình đã sinh ra ở trong Ma tộc!
- Đó là điều mà ngươi đâu có thể quyết định được?
- Ta cũng không phải là một nữ hài tốt!
Cống Lạp đưa mắt nhìn hắn, rồi nói tiếp:
- Nếu ta là một nữ hài tốt, vậy khi còn ở Tô Cách thành, ta nên nói cho ngươi biết tất cả, để ngươi tránh xa ta ra.
Chẳng lẽ đây là tiêu chuẩn của một nữ hài tốt ở trong lòng nàng ta hay sao? Khi đối mặt với nam nhân đầu tiên của mình, tận lực bảo toàn tính mạng của hắn hay sao? Lưu Sâm hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Bây giờ cũng vẫn chưa muộn!
- Thật vẫn chưa muộn sao?
Giọng nói của Cống Lạp trở nên buồn bã:
- Cuối cùng ta sẽ không thể rời khỏi Ma Thần cốc, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ có thể rời khỏi đây.
Lưu Sâm không hề đáp lại.
Cống Lạp lại nhẹ giọng nói:
- Trước khi chết, ta có thể nói với ngươi vài lời xuất phát từ tận đáy lòng, như vậy cũng đủ lắm rồi!
- Không đâu!
Lưu Sâm nói:
- Ngươi sẽ không chết đâu. Có ta ở đây, không ai có thể lại làm tổn thương đến ngươi được nữa!
Cống Lạp nhìn thật sâu vào mắt hắn, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta không hy vọng rời khỏi đây.... nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, hiện tại ta đang rất vui!
Nói xong, nàng nhẹ nhàng ngã đầu vào ngực hắn, rồi nhắm hai mắt lại. Trong vòng tay ấm áp của nam nhân này, nàng thật sự cảm thấy rất hạnh phúc! Cảm giác hạnh phúc ấy kéo dài rất lâu, nhưng trong hạnh phúc cũng có hổ thẹn. Nàng chợt mở mắt ra, rồi khẽ thì thầm:
- Ta.... ta muốn đi phương tiện một chút.
Toàn thân của nàng không thể cử động được, làm sao mà đi phương tiện đây?
Lưu Sâm gãi đầu gãi tai một lúc, rồi nói:
- Để ta giúp ngươi cởi quần, rồi ôm ngươi đi phương tiện!
Cống Lạp nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên, dường như có khẽ gật đầu thật nhẹ vậy.
Thế rồi chiếc quần dài của nàng được trút xuống, Lưu Sâm tận lực ngã người ra sau càng xa càng tốt, một lúc sau lại nghe tiếng Cống Lạp thỏ thẻ:
- Xong rồi!
Nói xong, nàng lại vùi đầu vào ngực hắn.
Lưu Sâm lại nhẹ nhàng kéo quần lên giúp nàng, trong quá trình đó, ngón tay của hắn không tránh khỏi đụng lên bắp đùi mềm mại của nàng. Điều đó khiến cho cả hai đều thấy khích động trong lòng.
Cống Lạp nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có hối hận..... vì đã chiếm đoạt ta chăng?
Lưu Sâm trả lời bằng một câu trung dung:
- Bất cứ một nam nhân nào cũng sẽ không hối hận sau khi làm việc đó cả! Còn ngươi?
- Ta.... ta không biết!
Cống Lạp lại dùng tới câu trả lời cũ "không biết". oooOoooBa ngày tiếp theo đó, trong Ma cốc không hề có bất kỳ động tĩnh nào. Không có một người nào nữa bị giết, và cũng không có ai quấy rối sự yên tĩnh của họ. Có lẽ người trong Ma tộc đều biết, kẻ nào tự ý vào núi tìm tòi thì đúng là rất ngu xuẩn. Cũng có lẽ họ đang bố trí phương án để giết hắn, vì vậy mà nhất thời vẫn chưa có hành động gì. Mà Lưu Sâm cũng chẳng có hành động gì nốt, bởi vì bên cạnh hắn đang có một nữ hài, mà nữ hài này thì lại đang cần hắn chiếu cố.
Ba ngày sau, nét mặt của Cống Lạp càng lúc càng đỏ hơn, thân thể cũng càng lúc càng tốt hơn. Từ sau lần được hắn ôm đi tiểu tiện, hầu như nàng không còn phản đối bất luận hình thức thân cận nào của hắn nữa cả, có lúc thì kiểm tra các vết thương của nàng, có lúc thì ôm nàng để xem các vết thương ở sau lưng, hoặc những lúc trời tối, hắn lấy chăn quấn khắp người nàng, rồi sau đó lại ôm nàng vào lòng.... vv....
Mỗi khi hắn ngắm nhìn nàng, nàng đều lặng lẽ nhắm mắt lại. Có nhiều lúc đôi môi đỏ mọng của nàng đã kề sát vào đôi môi của hắn, những lần như thế hắn cũng đều muốn hôn nàng, nhưng lần nào cũng dừng lại cả. Đó là một loại cảm giác mơ hồ, không thể nói rõ thành lời được.
Đến ngày thứ tư, rốt cuộc Cống Lạp cũng tự mình đứng dậy được, ngoài việc y phục vẫn còn lưu lại vết máu ra, toàn thân nàng cũng không còn bất kỳ một điều gì khác thường nữa cả.
- Ngươi bình phục rồi!
Lưu Sâm hài lòng nói:
- Bây giờ tính sao?
- Ta đang muốn hỏi ngươi, ngươi tính thế nào?
Cống Lạp ngồi ở trên bãi cỏ, dường như đang suy nghĩ phải làm gì bây giờ.
- Ta muốn đưa ngươi đến một địa phương an toàn, sau đó mới trở lại thu thập đám cẩu tặc ở đây!
Đưa nàng đến một địa phương an toàn, tất nhiên là không gian của hắn rồi. Ý nghĩ này hơi có phần mạo hiểm, nhưng nó cũng là biện pháp duy nhất mà thôi.
- Không cần!
Cống Lạp chậm rãi lắc đầu:
- Ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi hoàn thành sứ mệnh vĩ đại này. Đây là một sứ mệnh mà chỉ có mình ngươi mới có thể hoàn thành được!
Lưu Sâm nghe vậy thì trong mắt chợt phát sáng.
- Ba ngày qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Tuy ta sinh ra ở trong Ma tộc, nhưng họ căn bản lại không xem ta là người của họ, mà chỉ xem ta như một công cụ để giúp họ xưng bá mà thôi!
Trong thanh âm của Cống Lạp có vài phần thương cảm:
- Ta.... tiên phụ đã mất sớm, nơi đây không còn là nhà của ta nữa!
- Đúng vậy!
Lưu Sâm nói:
- Ở đây không phải là nhà của ngươi, mà bọn chúng cũng không phải là tộc nhân của ngươi!
- Họ mưu đồ xưng bá thiên hạ, dựa vào việc dùng Chúng thần chi luân để mở cửa Ma cảnh!
Cống Lạp lại nói:
- Chỉ cần cửa của Ma Cảnh được mở ra, thiên hạ sinh linh sẽ rơi vào tay của Ma Cảnh. Ta muốn ngươi hủy diệt Chúng thần chi luân, và cũng chỉ có ngươi mới làm được việc đó mà thôi.
Lưu Sâm mỉm cười, lập trường của nàng đã hoàn toàn thay đổi! Vậy tốt lắm, thật là cực tốt!
- Ngươi có thể giúp ta tìm ra được Chúng thần chi luân chứ?
Đây là vấn đề then chốt, bởi vì hắn đã thăm dò nhiều nơi, nhưng lại không biết nó đang được cất giữ ở đâu.
- Ta biết!
Cống Lạp thốt:
- Đợi đến tối ta sẽ dẫn ngươi đi, nhưng ta có một điều kiện!
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương