Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 186 : Ma Thần Tam Thập Lục Vệ
Phi hổ giương cánh xuyên không, bay qua thiên sơn vạn thủy, Lưu Sâm sớm đã không biết ở phía trước có một ngọn núi cao, nửa phần trên của ngọn núi đó đã có tuyết đóng đầy khắp nơi. Từ trên không nhìn xuống, ngọn núi tuyết đó trông thật đồ sộ. Thánh sứ ra lệnh một tiếng, bốn con phi hổ cùng lúc lao xuống. Ở bên dưới là thảm cỏ xanh biếc, rộng bao la bát ngát, nhưng nơi đó lại có một tòa núi cao lớn mọc lên sừng sững. "Vù" một tiếng, bốn con phi hổ cũng hạ xuống vách đá, dưới vách đá là tầng tầng lớp lớp mây mù bao phủ, trông chẳng khác nào ba đào giữa biển khơi rộng lớn vậy.
- Bên dưới đó chính là Thần cốc!
Thanh âm của thánh sứ vang lên rất êm tai:
- Mang Huyết Ngọc Tâm và Thần Luân quy tụ cùng một nơi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành!
Lưu Sâm nghe vậy thì trong lòng bắt đầu hồi hộp, chẳng lẽ vận khí của hắn thật tốt vậy sao? Chẳng những có thể tiến vào Thần cốc, mà trước đó còn có thể tìm được Chúng Thần Chi Luân hay sao?
- Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể cùng người mình yêu thích đi du ngoạn khắp nơi!
Thanh âm của thánh sứ vẫn rất ôn nhu:
- Những thành viên của tổ chức hạ cấp mà có cơ hội du ngoạn Thần cốc, đây chính là phần thưởng đặc biệt dành cho người có ân cứu mạng đối với ta.
- Đa tạ thánh sứ!
Lưu Sâm cúi người thật thấp để đáp tạ. Ánh mắt của hắn nhìn về phía một tỳ nữ, lúc này tấm khăn che mặt của ả bị gió thổi tung lên, để lộ ra một góc nhỏ trên khuôn mặt với làn da trắng tinh như ngọc, đồng thời cũng mang theo nét đỏ hồng như ráng mây chiều.
- Xuống!
Thánh sứ khẽ ra lệnh một tiếng, bốn con phi hồ cùng lúc bay lên, tựa như những cánh ưng đang bốc lên không, như cá lặn đáy biển vậy. Lưu Sâm chỉ cảm thấy bên tai gió thổi ào ào, sau đó thì tiếng gió cũng ngừng lại, bốn con phi hổ đã đáp xuống một sơn cốc lớn.
Thần cốc!
Trước mặt Lưu Sâm là một toà bạch ngọc sơn, tất cả vật thể trông đều giống như bạch ngọc. Dưới sự phản xạ của ánh dương quang, trông nó như mộng như ảo vậy. Nó không chỉ phản xạ ra bạch quang, mà còn phản xạ ra hồng quang. Dưới ánh hồng quang, những thân cây có hoa màu đỏ ở hai bên lại mang theo một ý vị đặc biệt - Không phải nhân gian!
Bên trái là một tòa thành màu đen tuyền, tất cả mọi vật thể đều màu đen kịt, nhưng nó lại lớn vô cùng. Màu đen cũng chiếu ra ánh sáng. Nếu màu trắng có nghĩa là thần, vậy màu đen có phải là ma hay không? Lưu Sâm nhìn khung cảnh với hai vật thể một đen một trắng rất đồ sộ đó, hắn chỉ nhận ra một điểm: Uy!
Mà bên phải là cái gì? Đó là một sơn cốc rất rộng. Ở trên mặt đất của sơn cốc có những loại động vật chạy nhảy rất linh hoạt. Lưu Sâm nhìn thấy chúng thì trợn mắt há miệng thật lớn, Ưu Manh! Chúng là một loại thú cát tường của Quang Minh hệ, tại những địa phương khác rất khó gặp, nhưng ở đây thì chúng lại trông giống như chú dê con vậy!
Ngoài ra còn rất nhiều những loại ma thú khác. Ưu Manh như dê con, phi hổ như tuấn mã, còn có ma lang, vv.... những loại ma thú này chỉ giống như các loại súc vật gia cầm ở tại đây mà thôi. Nhiều vô số kể!Ở bầu trời bên phải của sơn cốc có rất nhiều loại chim đang bay lượn trên không, trong đó có loại màu đen, có loại màu vàng, và có cả loại màu trắng. Tất cả đều là ma điểu. Có một số là ma ưng, và cũng có một số trông rất giống phượng hoàng.
- Chúng ta hãy hộ tống Huyết Ngọc Tâm đến đích trước, sau đó ta và ngươi hãy trở lại đây ngắm cảnh!
Một giọng nói rất êm tai vang lên bên cạnh Lưu Sâm.
Lưu Sâm nhìn sang, tỳ nữ xinh đẹp kia không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào. Hắn thở dài nói:
- Lần này ngươi thật phải để cho ta trông thấy mặt của ngươi mới được, bằng không, ta sẽ cảm thấy mình đang lạc vào một giấc mộng đẹp rất kỳ quái!
Tỳ nữ thản nhiên cười, theo nụ cười của nàng, đôi ngươi của nàng cũng khẽ co rút lại, trong ánh mắt lộ ra nét cười trong sáng.
Nhìn nét cười đó của ả, Lưu Sâm gần như muốn choáng váng!
- Bên này!
Bốn người nhảy xuống lưng phi hổ. Thánh sứ đi trước, chậm rãi tiến về phía bạch ngọc sơn. Chẳng lẽ Chúng Thần Chi Luân đang được giấu tại bạch ngọc sơn ư? Nếu như không có người dẫn đường, thật là rất khó tìm ra được. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Sâm khích động vô cùng!Ở phía trước bỗng có người xuất hiện, là một hàng người khá dài. Chẳng lẽ những người đó đến đây để nghênh tiếp họ thành công trở về hay sao? Lễ tiết cũng long trọng thật đấy chứ!
- Ngươi hãy chờ ở đây một chút!
Tỳ nữ đang đi bên cạnh nói với Lưu Sâm:
- Thánh sứ muốn đi gặp trưởng lão để dẫn kiến ngươi!
Lưu Sâm nghe vậy thì dừng lại, hắn hơi khom người tỏ vẻ cung kính. Những người ở đây đều có địa vị cao hơn hắn nhiều lắm. Tất nhiên đây cũng là lễ tiết bắt buộc phải có. Hắn vừa khom người, vừa cúi đầu để cho mái tóc rũ xuống che đi một phần khuôn mặt của mình.
Mọi người có mặt đều có thể thấy được sơ sơ khuôn mặt của hắn chứ không thể trông thấy rõ ràng toàn bộ được.
- Tốt!
Một lão giả ở trước mặt tiếp lấy Huyết Ngọc Tâm rồi khen:
- Khá lắm!
Đó là lời biểu dương đối với thánh sứ.
Và lời tiếp theo là để biểu dương Lưu Sâm:
- Hoan nghênh ngươi giá lâm, A Khắc Lưu Tư tiên sinh!
Lưu Sâm nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu lên. Chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều người xuất hiện ở bốn phía xung quanh hắn, cả thảy là hơn ba mươi người, tạo thành một vòng tròn lớn. Trong số hơn ba mươi người này, có người cầm kiếm, và cũng có người tay không, nhưng có một điểm giống nhau là trên mặt ai nấy cũng đều mang theo nét tươi cười đầy châm biếm.
Nếu nói họ có thêm một điểm khác tương đồng nữa, thì đó chính là sát khí. Sát khí ở trong mắt họ.
Trong sát na này, gió xuân và mùi hoa không còn tồn tại nữa, mà chỉ còn có sát khí ngùn ngụt. Còn gió thì lại trở thành lạnh buốt từ bao giờ.
- A Khắc Lưu Tư, ngươi nhất định không ngờ rằng, ta đã cố ý dẫn dụ ngươi đến Thần cốc này chứ?
Thánh sứ vừa nói vừa đưa tay tháo tấm khăn che mặt xuống. Đó là một nữ lang xinh đẹp, nhiều lắm là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà thôi. Đôi ngươi của nàng ta đen kịt, khi chúng vừa chuyển động thì toát ra mỵ lực cực mạnh.
Lưu Sâm gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy, ta quả không ngờ! Không ngờ rằng ngươi đã sớm biết ta là A Khắc Lưu Tư, nhưng tại sao ngươi lại không âm thầm cho người trong sơn cốc để phái cao thủ ra ngoài giết ta? Mà lại còn dẫn ta vào sơn cốc làm gì?
Trưởng lão tiến lên một bước rồi đáp:
- Về điểm này thì ta có thể thay mặt giải thích! Thiên hạ đồn rằng A Khắc Lưu Tư là một tốc độ lưu tài giỏi, nhưng chúng ta còn biết thêm, ngươi tuyệt đối không chỉ có ma pháp và tốc độ rất kỳ diệu, mà trí kế lại rất phi phàm. Nếu chúng ta phái đại đội nhân mã ra ngoài để bao vây tiêu diệt ngươi thì chưa chắc sẽ được thành công; nhưng một khi ngươi đã bước chân vào Thần cốc thì đó mới thật sự là chịu chết!
- Ủa, vậy à?
Lưu Sâm quét mắt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi hỏi: - Chẳng lẽ các ngươi không sợ dẫn sói vào nhà, hậu hoạn vô cùng hay sao?
- Sợ!
Trưởng lão trầm giọng nói:
- Do đó, chức trách của Ma thần tam thập lục vệ chính là giết ngươi!
Chữ "giết" vừa được thốt ra, ba mươi sáu người cùng lúc động thủ, kiếm quang chớp lòe, tạo thành một tấm lưới kiếm ở trên hư không. Trong không gian của phương viên mười trượng, tất cả đều là phạm vi bao phủ của tấm lưới kiếm đó, mà nó lại được xuất ra từ tay của bốn người đang trấn thủ tại bốn góc.
Những người này vừa động thủ thì đã nhanh như gió, kiếm xuất như điện, chiều dài của kiếm quang đạt tới hơn ba trượng. Hiển nhiên bốn người đó đều đã đạt tới trình độ của kiếm thánh. Chỉ một người trong số họ mà ra ngoài giang hồ thì đã trở thành một nhân vật phong vân rồi, nhưng ở đây lại chỉ là bốn thành viên trong số tam thập lục vệ thôi. Ba mươi sáu người với cấp bậc kiếm thánh chỉ vây công một người, như vậy cho thấy họ rất coi trọng Lưu Sâm. Một người như hắn mà lại có ba mươi sáu người của Thần cốc chiếu cố, như vậy cũng đủ thấy thực lực của họ mạnh tới dường nào rồi.
Lưu Sâm cũng động theo. Hắn vung tay lên rồi khoanh tròn một vòng. Tay hắn trông chỉ như vẽ lên hư không vậy, không hề có kiếm quang, nhưng khi hắn vừa vẽ lên một vòng thì bốn tên kiếm vệ đã thay đổi sắc mặt ngay, và đồng thời cũng song song lui lại. Họ lùi lại còn nhanh hơn lúc tiến lên nữa. May mà họ thoái lui khá nhanh, nhưng dù sao cũng vẫn có một tiếng kêu thất thanh vang lên, kiếm trong tay của người đó lập tức rơi xuống đất, mang theo cả một cánh tay vẫn đang nắm chặt chuôi kiếm.
Phong chi tác! Diệu dụng thật sự của Phong chi tác là lôi kéo hoặc trói buộc, nhưng Phong chi tác của Lưu Sâm đã được thay đổi đi và biến thành Phong kiếm. Phong kiếm cũng có thể "kéo" đồ hoặc "kéo" cổ, nó kéo đi sinh mạng của người ta tựa như lưỡi hái của tử thần vậy. Trong lúc vội vàng, Lưu Sâm không có khả năng nhắm chính xác vào mục tiêu, nhưng hắn vẫn có thể chặt đứt một cánh tay của một gã kiếm vệ.
Mọi người thấy vậy thì sắc mặt đều biến đổi. Mọi người đều thấy rõ, chỗ cánh tay của tên kiếm vệ bị chặt đứt còn cách Lưu Sâm ít nhất cũng có bảy, tám trượng. Loại vũ khí gì mà có thể cắt đứt cánh tay của người ta ở một khoảng cách xa như vậy? Chẳng lẽ lại là Hư không kiếm chuyên dùng của kiếm thần hay sao? Nhưng rõ ràng đây không phải là Hư không kiếm, bởi vì hắn căn bản không phải là kiếm sư, mà là ma pháp sư!
Trong không khí đột nhiên hoàn toàn bị dao động, trước mặt là một con cự long trong suốt đang phi nhanh tới. Nó rất linh động, trông giống như một con vật sống vậy. Khi đến khá gần, nó bỗng nhiên tách ra, hai chiếc răng nanh bắn nhanh tới, tựa như hai mũi Băng kiếm vậy, nhưng trông chúng vừa giống kiếm mà cũng vừa giống chùy nữa. Thủy Long huyễn! Thủy ma pháp sư, người này cũng có trình độ vượt qua cả ma đạo rồi.
Lưu Sâm lại vung tay phóng ra một mũi Phong nhận! Lấy Phong nhận để đối phó với Thủy long huyễn, coi bộ hắn hơi xem trọng Phong nhận rồi, bởi vì Phong nhận chỉ là Phong ma pháp của cấp thấp, mà Thủy long huyễn lại là Thủy ma pháp cao cấp. Theo lý thì mũi Phong nhận nhỏ bé sẽ bị Thủy long huyễn nuốt chửng mới phải, thế nhưng kỳ tích đã xuất hiện. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, mũi Phong nhận xuyên qua Thủy long huyễn, tại dòng thủy lưu đang chảy xiết và xoáy tròn, nó chỉ lệch khỏi quỹ đạo một chút, không bắn trúng mi tâm, mà lại bắn trúng mũi của tên Thủy ma pháp sư kia, khiến cho máu bắn ra tung tóe. Gã ngã lăn ra đất và kêu lên thất thanh, tựa như heo bị thọc tiết vậy.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết đó, thân thể của Lưu Sâm lại xoay tròn, sau đó thì hoàn toàn biến mất giữa một rừng ma pháp đang tấn công hắn. Tiếp theo thì chỉ nghe tiếng người ngã xuống liên tục, có kẻ bị đâm thủng mi tâm; có kẻ bị chặt hết tứ chi, so với việc giết lợn còn kinh khủng hơn; có kẻ thì bị bẻ gãy cổ, đầu óc vỡ toang, vv... tử trạng hoàn toàn khác nhau, thật không biết làm sao mà họ bị giết chết nữa....
Trưởng lão chứng kiến cảnh đó thì sắc mặt từ lâu đã trở nên trắng bệch, không ai có thể ngờ rằng lại có kết cuộc thế này. Mặc dù họ rất xem trọng đối thủ của mình, tam thập lục vệ cùng lúc xuất thủ, có thể xem như là đang đối phó với một cao thủ thần cấp rồi, vậy mà không ngờ, người này lại không giống thần. Thần nhiều lắm cũng chỉ là có công lực lợi hại thôi, còn hắn thì lại không chỉ có công lực, mà còn có tốc độ nữa. Chỉ thấy bóng hắn vừa nhoáng lên thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa, đã không nhìn ra được phương vị của hắn thì làm sao mà tấn công hữu hiệu được đây?
Tuy rằng hơn ba mươi người cùng lúc tấn công, nhưng kẻ tấn công hữu hiệu thì chỉ có một, hai người. Trong trường hợp này, số đông không hề có lợi điểm chút nào.
- Lùi lại!
Rốt cuộc, trưởng lão cũng quát lên một tiếng hiệu lệnh.
Tám bón đen song song xuất hiện, khuôn mặt của ai nấy cũng đều nặng nề như nước vậy.
Chín đại trưởng lão cùng đến đông đủ!
Tam thập lục vệ rất muốn lùi lại. Tuy họ đã từng trải trăm trận, hầu như đều đã trải qua những cuộc chiến gian khổ nhất, nhưng họ chưa từng tham gia trận chiến nào như hôm nay cả. Xung quanh đều là người nhà, phải vất vả lắm mới trông thấy thân ảnh của đối thủ, khi họ dồn hết sức để tấn công thì rốt cuộc đòn tấn công đó lại rơi lên người nhà của mình, trận đấu này thật là loạn cào cào. Địch nhân chiếm hết thiên thời địa lợi, bằng vào tốc độ và tài trí hơn người, hắn đã biết nhân số của đối phương tuy đông, nhưng trái lại chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.
Họ rất muốn rút lui, nhưng họ không có cách nào để rút lui được.
Một tên ma pháp sư ở phía trước mặt bỗng nhiên nhảy lùi về phía nhau, nhưng ở phía trước đột nhiên lại xuất hiện thêm một người. Hắn chỉ điểm nhẹ lên mi tâm của tên ma pháp sư đó, nhưng bỗng lại có một tấm Phong thuẫn thật lớn bay tới che ở phía trước gã Thủy ma pháp sư kia. Thì ra là do một ma pháp sư khác ở gần đó xuất thủ giải vây, nhưng bóng người của Lưu Sâm lại nhoáng lên, hắn buông tha cho tên Thủy ma pháp sư nọ, rồi lại nhanh chóng lẫn vào trong đoàn người. Chỉ khoảng nửa khắc sau thì lại có thêm ba người nữa bị chết dưới tay hắn.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương