Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 179 : Phân Tích Âm Mưu Trong Khuê Phòng
Thật vậy sao? Lưu Sâm thoáng do dự một chút, trong sự ôn nhu của nàng, hắn đã hoàn toàn quên mất lý do chính của mình khi đến đây, nhưng ngay vào lúc này, nó lại trở về trong đầu hắn. Tổ chức ám sát có liên quan đến gia gia nàng, mà lão lại là địch nhân của hắn, vậy hắn có thể nào khiến cho nàng trở thành nữ nhân của mình hay không?
Dung mạo của nàng không được xinh đẹp lắm, nhưng điều đó không phải là một trở ngại. Mối nhu tình của nàng đã khiến cho hắn không đành lòng lợi dụng nàng và hắn cũng không muốn lừa gạt nàng.
Khải Sắt Lâm từ từ bình tĩnh lại, sau đó cất giọng ôn nhu nói:
- Ta không cần chàng đối xử tốt với ta cả đời. Ta chỉ cần một đêm nay thôi cũng đủ rồi. Chàng hãy hôn ta đi!
Lưu Sâm cúi xuống hôn nàng thật say đắm. Khải Sắt Lâm nhắm chặt hai mắt lại, rồi hôn đáp trả lại hắn!
Trời lờ mờ sáng, Lưu Sâm khẽ rướn người nhìn ra cửa sổ, Khải Sắt Lâm không biết đã mở mắt ra từ lúc nào. Nàng nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ chàng muốn nói gì với ta chăng?
- Ta muốn nói..... ta muốn nói..... trời sáng mau thật!
Khải Sắt Lâm lại nói:
- Có thể nói cho ta biết lý do chính chàng đến đây được không?
Lưu Sâm nghe vậy thì sững người ra, ngữ khí của nàng thật là trịnh trọng.
Khải Sắt Lâm ôn nhu nói:
- Cho dù chàng có muốn xem ta là một công cụ, thì ta vẫn xem chàng là nam nhân của mình. Hãy nghe ta nói, chàng bỏ qua ý nghĩ mở cửa Ma Cảnh được không?
Lưu Sâm cười khổ, tin tức truyền đi nhanh thật. Nàng đã biết ác hạnh lấy cắp Chúng thần chi luân của mình, bị thiên hạ nguyền rủa, vậy mà nàng vẫn quyết định ngã vào lòng của mình. Mối tình si này thật là thâm trọng hơn cả trong tưởng tượng nữa.
- Một khi Ma Cảnh được mở ra, thiên hạ sẽ bị tai họa rất lớn!
Khải Sắt Lâm nói:
- Tại sao chàng phải làm vậy? Na Trát Văn Tây, hãy bỏ qua ý nghĩ điên rồ đó được không? Ta sẽ dùng hết tất cả những mà ta sở hữu để bồi thường cho chàng, được không?
Lưu Sâm từ tốn đáp:
- Nàng cho rằng Ma Cảnh không thể mở ra ư? Thế nhận định đó có đúng không?
- Chắc chắn là đúng mà! Nếu như chàng thấy chưa đủ, vậy ta.... ta có thể dùng thân thể và sinh mạng của ta để trao đổi!
Lời này vừa thốt ra thì tựa như đã muốn thay đổi sang một đề tài khác, nó rất rõ ràng, chỉ cần Lưu Sâm đồng ý thì nàng sẽ lập tức trút bỏ y phục của mình ngay!
- Nếu như ta muốn nàng dùng một thứ khác để trao đổi thì sao?
Thanh âm của Lưu Sâm cũng trở nên rất trịnh trọng.
- Chàng cứ nói, bất cứ vật gì cũng được hết!
- Ta muốn nàng giúp ta!
Lưu Sâm nói:
- Giúp ta tìm ra tên cẩu tặc đã lấy cắp Chúng thần chi luân. Sau khi thu hồi nó về, ta sẽ triệt để hủy diệt nó, khiến cho Ma Cảnh vĩnh viễn bị phong bế!
Khải Sắt Lâm nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu, miệng há hốc thật lớn.
- Người trong thiên hạ đều cho rằng A Khắc Lưu Tư ta đã lấy đi Chúng thần chi luân, nhưng ta không hề để tâm chút nào!
Lưu Sâm lớn tiếng nói:
- Nhưng ta mong rằng nữ nhân của mình sẽ tin tưởng ta. Đây chính là một đại âm mưu, ta tuyệt đối không làm việc này đâu!
Khải Sắt Lâm kinh ngạc hỏi:
- Vậy tại sao.... tại sao lại ra nông nỗi này?
- Có hai lý do!
Lưu Sâm nói:
- Thứ nhất, bọn chúng lấy cắp Chúng thần chi luân thì cần có một con ma chết thế, còn ta vừa khéo lại có mặt ở Bạch Ngọc học viện vào lúc đó. Thứ hai, nếu muốn mở Ma Cảnh thì cần có một thời gian, bọn chúng muốn lợi dụng ta để dẫn dắt sự chú ý của mọi người đi nơi khác, như vậy thì chúng sẽ hành sự được thuận lợi hơn.
Khải Sắt Lâm thắc mắc hỏi:
- Tại sao chúng lại chọn chàng? Tại sao không phải là người khác?
- Bởi lẽ bọn chúng vốn đã có mâu thuẫn với ta từ trước. Hoặc có lẽ bọn chúng biết rằng người trong thiên hạ muốn giết ta thì không dễ chút nào. Thời gian truy sát ta càng dài thì độ khó càng cao, thiên hạ càng loạn thì bọn chúng càng có lợi hơn!
Giết hắn rất khó! Điểm này thì Khải Sắt Lâm hoàn toàn tin tưởng, bởi vì sau khi cùng trải qua cơn hoạn nạn với hắn, nàng hiểu khá rõ về ma pháp của hắn. Khi càng hiểu thêm về Phong ma pháp, nàng càng hiểu rõ ma pháp của hắn hơn. Trước kia, khi nàng còn chưa biết gì về Phong ma pháp thì nàng đã biết là ma pháp của hắn rất cao, nhưng sau khi hiểu rõ rồi thì nàng mới biết rằng ma pháp của hắn rất thần kỳ - mà sự thần kỳ đó lại hoàn toàn không giống với các loại Phong ma pháp bình thường khác.
Cuối cùng Khải Sắt Lâm cũng lên tiếng hỏi:
- Chàng muốn ta phải làm sao?
Lưu Sâm không trả lời nàng ngay, mà chỉ hỏi lại:
- Nàng có tin ta chăng?
- Ta tin!
Khải Sắt Lâm đáp rất kiên định:
- Cho dù cả thiên hạ đều không tin chàng, nhưng ta vẫn tin chàng! Có biết tại sao không?
Nói tới đây, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi cất giọng đầy thâm tình, nói:
- Bởi vì trong lòng ta, chàng vốn là nam nhân tốt nhất thiên hạ, và cũng là nam nhân duy nhất khiến cho ta quan tâm tới!
- Đa tạ nàng!
Lưu Sâm thở dài nói:
- Hảo cô nương, lời nói đó của nàng sẽ khích lệ ta rất nhiều. Trong cuộc chiến này, bất kể có bao nhiêu khó khăn, ta nhất định sẽ kiên trì đến cùng!
- Như vậy mới đúng là Na Trát Văn Tây của ta chứ, một đóa hoa thần kỳ nhất ở trong rừng sâu!
Khải Sắt Lâm mỉm cười nói:
- Vậy chàng đã tìm ra được manh mối nào chưa?
- Chỉ có một manh mối duy nhất thôi, đó là việc Chúng thần chi luân có liên quan đến tổ chức ám sát, là tổ chức đã từng ám sát ta nhiều lần!
Chẳng lẽ đó là manh mối duy nhất sao? Không phải, nhưng chí ít thì hắn còn biết được người đó có liên quan đến Ma tộc nữa, nhưng ai cũng biết nếu dính líu tới Ma tộc thì rất nguy hiểm, kể cả Khải Sắt Lâm ở trong đó nữa.
Khải Sắt Lâm nghe hỏi vậy thì chợt biến sắc.
Vào lúc này chính là thời khắc tối nhất trong đêm trước khi trời sáng, sự thay đổi trên nét mặt của nàng vốn không có ai có thể nhìn ra được, nhưng Lưu Sâm lại không giống người thường. Hắn cảm thấy toàn thân của nàng đang cứng lại, chỉ một chút phản ứng đó thôi cũng đủ rồi!
- Tại sao?
- Trong quả Thủy tinh cầu của viện trưởng Bạch Ngọc học viện quả thật đã chiếu rõ hình ảnh của ta. Hình ảnh đó rất rõ ràng, ngay cả viện trưởng cũng nhìn không ra sự khác biệt được. Ta vốn không hiểu được loại chuyện thần kỳ như thế, nhưng rất nhanh sau đó, ta đã gặp phải một việc khác mà ta cũng nghĩ không ra được. Đó là trong lúc ta trên đường chạy trốn, một tên bằng hữu tốt của ta đã xuất hiện. Hắn dẫn ta tiến vào rừng tùng, sau đó bỗng ra tay hành thích ta, mà thủ pháp của hắn lại rất kỳ diệu.....
Khải Sắt Lâm nghe tới đây thì kêu lên sợ hãi, nàng vội ôm chặt lấy hắn, rõ ràng là đang rất khẩn trương.
- Có phải người bằng hữu đó là do địch nhân cải trang không?
Rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra đáp án.
- Tất nhiên là vậy!
- Và còn có một cung tiễn thủ nữa, phải không? Y có những mũi tên rất giống những kẻ đã từng ám sát chàng lúc trước phải không? Nhưng những mũi tên đó nói lên điều gì?
- Chí ít thì đó cũng là một manh mối!
Lưu Sâm cảm khái, nói:
- Hơn nữa, ta còn có một suy đoán!
- Chàng cứ nói!
- Nếu muốn lấy cắp Chúng thần chi luân, tất cần phải có một kế hoạch chu mật, bởi lẽ độ khó của nó rất cao. Tuyệt không thể sơ thất. Nếu là một người bình thường, nhất định sẽ khó mà thi hành nổi, trừ phi đó là một tổ chức, chỉ có một tổ chức nào đó thì mới có nhiều nhân thủ để sử dụng, nào là thám thính vị trí của Chúng thần chi luân, rồi sau đó mới lên kế hoạch, nhất cử thành công....
Bỗng nhiên Lưu Sâm ngừng bặt lại, thật lâu sau vẫn không nói thêm lời nào.
Khải Sắt Lâm cảm thấy kỳ quái, hắn đã nghĩ ra việc gì rồi?
Lưu Sâm không nói gì, nhưng hắn quả thật đã nghĩ tới một việc!
Bản thân hắn đã từng nói qua, nếu muốn thực thi kế hoạch này, tất phải có rất nhiều nhân thủ, vì công việc tìm ra vị trí của Chúng thần chi luân là rất khó, một vật đã tồn tại suốt ba trăm năm, tất có rất nhiều cấm kỵ; lại thêm món bảo vật đó lại có uy lực vô cùng, nó vốn không thể ra ánh sáng được. Cho dù mình có là đại cao thủ của Tô Nhĩ Tát Tư học viện, nhưng cũng đâu thể biết được món bảo bối đó được cất giấu ở đâu. Cách Tố là tôn nữ của viện trưởng mà cũng không biết, hoặc có lẽ ngay cả Tố Cách Lạp Tư viện trưởng cũng không biết nốt. Nếu như ông ta đã không biết, vậy cũng có nghĩa là trong thiên hạ không có mấy người biết mới phải!
Thế thì kẻ lấy cắp Chúng thần chi luân đã biết được tin đó từ đâu? Hắn không đoán ra được điều này, nhưng hắn biết rằng, nếu muốn tìm ra được vị trí của Chúng thần chi luân, tổ chức kia phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hoặc giả trong mỗi một công hội, tập thể, học viện hay cơ cấu ma pháp nào đó, họ đều có người của chúng cả.
Rõ ràng Bạch Ngọc học viện đã có người của chúng, vậy những Hoàng kim học viện khác có phải cũng có người của chúng hay không? Nhất định có!
Chí ít thì gã Phàm Nặc của Yêu Nguyệt học viện chính là một trong số đó. Ưu Lệ Ty đã từng nói qua, người của Ma tộc không hề ra ngoài học ma pháp. Hắc Ám ma pháp của họ đã là tốt nhất rồi, vốn không cần đi đâu để học nữa, vậy tại sao gã vẫn đến học ở Yêu Nguyệt học viện? Tại sao chứ? Nếu gã không vì ma pháp mà đến đó, vậy có phải là để tìm Chúng thần chi luân hay không?
Vậy còn Tô Nhĩ Tát Tư học viện của mình thì sao? Cũng có!
Chí ít thì có một nàng mỹ nữ là người của Ma tộc. Mỹ nữ đó là người mà mình đã vô ý phá thân của nàng!
Hầu như lúc này Lưu Sâm đã có thể khẳng định là người của Ma tộc đã lấy đi Chúng thần chi luân, nếu điều đó là đúng, vậy thì bọn chúng quả thật có lý do để kéo luôn A Khắc Lưu Tư xuống nước, khiến cho hắn thân bại danh liệt, bởi vì giữa hắn và chúng đã có quá nhiều xung đột! Nào là giết người của Ma tộc, nào là phá thân xử nữ; ngoài ra, trước đó hắn đã giết không ít thành viên của tổ chức ám sát đó rồi.
Khải Sắt Lâm yên lặng nhìn hắn mà không lên tiếng, nàng dường như cảm ứng được nhịp tim của hắn vậy. Hắn có vẻ đang suy nghĩ rất mông lung, và dường như đã tìm thấy được chút ánh sáng nào đó...
- Ta muốn nàng giúp ta tìm ra tổ chức ám sát đó!
Lưu Sâm cúi đầu nói với giọng khá nhỏ, nhưng lại giống như tiếng sét ngang trời vậy. Trong lòng Khải Sắt Lâm lúc này cũng đang rối bời, nàng tựa như đã có suy đoán, nhưng suy đoán của nàng lại khác hẳn với hắn.
- Tại sao.... tại sao chàng lại tìm ta?
Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng không giấu được sự run rẩy trong đó.
- Bởi vì ta biết nàng có thể làm được!
- Rốt cuộc chàng muốn nói gì?
Thân thể của Khải Sắt Lâm dường như đang muốn đông cứng lại vậy.
- Ta muốn nói là.... ta biết mấy lần ta bị ám sát, tất cả đều là muốn dẫn khởi chiến tranh giữa Phong Thần đảo và Già Mạc thành. Tất cả những chuyện đó đều do gia gia nàng bố trí! Gia gia nàng và tổ chức ám sát có liên hệ mật thiết, tất nhiên ông ta cũng biết được tung tích của chúng!
Khải Sắt Lâm thở dài trong lòng.
Nàng biết mà! Trong lòng nam nhân này thật tốt vậy sao? Mục đính của hắn đến đây chỉ đơn giản có vậy thôi sao? Hai người ngồi yên lặng hồi lâu không nói gì. Lưu Sâm thở dài một hơi, suy đoán của hắn đã được chứng thực rồi. Hắn dám nói thẳng ra lời đó là vì hắn cảm thấy mình có thể khống chế cuộc diện, cho dù có sai đi nữa thì cũng chẳng sao, nữ hài này còn nằm ở trong lòng mình thì mình vẫn còn khống chế cuộc diện được. Nhưng phản ứng của nàng đã chứng minh rằng suy đoán của hắn là không sai.
- Gia gia ta cũng là mục tiêu của tổ chức ám sát, Phục Long tộc....
Khải Sắt Lâm khẽ mím miệng rồi nói, thanh âm có vẻ như vô lực, nhưng Lưu Sâm đã cắt ngang lời nàng:
- Đó là lời muội muội của nàng nói! Ta không tin được! Ta chỉ tin nàng! Ngày trước khi ta thụ thương, được các người đưa về đây, nàng rất lo bọn họ sẽ giết ta!
Khải Sắt Lâm sững sờ không nói gì. Nam nhân này đã biết rõ tâm ý của mình, vậy nàng còn biết nói gì nữa đây?
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
144 chương