Bạch Bào Tổng Quản

Chương 558 : Thông phong

Sở Ly ngồi ở dưới gốc mai trong Mai Nhị viện, nhẹ nhàng thưởng trà. Gió nhẹ từ từ thổi qua, phía sân luyện võ xa xa có tiếng hô quát vang lên không dứt bên tai, Đổng Kỳ Phi thỉnh thoảng kêu to. Dương Tông Văn cầm một tập hồ sơ đang đứng ở trước mặt hắn rồi báo cáo. Tuy rằng lời đồn tứ tung, hầu như toàn bộ Đại Quý võ lâm đều biết Tuyệt Vân bảo cấp rơi vào trên tay Thái Hoa cốc, nhưng không có môn phái nào hành động. Bọn họ đều đang đợi người khác ra mặt đoạt đồ của Thái Hoa cốc, sau đó mình lại ra tay cướp giật. Mà quan trọng nhất là Thái Hoa cốc ở trong cảnh nội của phủ Dật Quốc công. Bây giờ phủ Dật Quốc công thanh thế kinh người, lại thông gia cùng phủ Hoài Quốc Công, thông gia cùng An Vương phủ, có thể nói là một quái vật khổng lồ, môn phái nào gây sự ở trong cảnh nội của phủ Dật Quốc công, nhất định kết cục sẽ rất khó coi. Những người võ lâm này rất dễ kích động nhưng cũng không ngốc, mắt thấy tình hình như vậy, ai ra mặt thì kẻ đó sẽ xui xẻo, cho nên cả đám đề súc lực, giữ bình tĩnh. Sau đó có người nói phủ Dật Quốc công nhận được bí kíp, có người nói Phục Linh tông đạt được bí kíp, còn có nói những môn phái khác đạt được bí kíp, tin tức đa dạng rối loạn. Tất cả mọi người có chút chần chờ, vạn nhất có người hãm hại, Thái Hoa cốc cũng không có được bí kíp thì sao? Nếu như vậy, nhất định phủ Dật Quốc công sẽ không tha cho những người đã ra tay kia. Sau khi suy nghĩ như vậy, mọi người càng ngày càng không dám tay với Thái Hoa cốc nữa. Còn có một điểm quan trọng nhất nữa, là mọi người cũng không biết vị trí xác thực của Thái Hoa cốc. Cả võ lâm to lớn không ngờ lại không có lấy một người biết, dường như Thái Hoa cốc không tồn tại ở trên thế gian này vậy, hoàn toàn không có tung tích, muốn giết tới cửa cũng không tìm ra cửa được. - Ai nói cao thủ võ lâm ngốc thì mới là kẻ ngốc thật sự. Dương Tông Văn thả tin tức xuống, lại cười nói với Sở Ly: - Bọn họ đều là người tinh ranh. - Đầu óc bị sự tham lam điều động, người thông minh đến đâu cũng sẽ vờ ngớ ngẩn. Sở Ly lạnh nhạt nói: - Có thể tra ra được là ai thả ra tin tức không? - Khó. Dương Tông Văn cười khổ nói: - Muốn truyền một lời đồn quá dễ dàng. Sở Ly nói: - Đám gia hoả này thực sự là không để cho người ta yên tĩnh được, bên Thông Linh tông kia thế nào rồi? - Đã có người tụ tập ở bên trong Thông Linh tông cách Thiên Tinh thành không xa. Dương Tông Văn nói: - Xem ra sẽ động thủ, Thông Linh tông không giống như Thái Hoa cốc, phủ Tể Quốc Công cũng không có lực uy hiếp lớn như phủ Dật Quốc công. Sở Ly thoả mãn gật gù. Dương Tông Văn nói: - Bách phu trưởng, ta cảm thấy đám gió này sắp hết rồi. Sở Ly nhíu nhíu mày. Dương Tông Văn lắc đầu: - Đến lúc này không có một người nào thực sự thấy được Tuyệt Vân bảo cấp, chỉ nghe tên mà không thấy hình, ai trong mọi người cũng không phải là người ngu, sẽ không bị lừa gạt quá lâu, mấy ngày nữa, nếu như vẫn không có bí kíp xuất hiện, sợ là mọi người sẽ tản đi. - Sợ là sẽ không dễ như vậy. Sở Ly nói. Dương Tông Văn nói: - Từ trước mắt mà xem, người truy đuổi Tuyệt Vân bảo cấp càng ngày càng ít, hơn nữa tin tức bay đầy trời, cái gì cũng nói, tầm mắt của mọi người cũng bị rối loạn cho nên phần tâm tư hưng phấn kia cũng đang cạn dần. - Nói vậy có người rất thất vọng nhỉ. Sở Ly lạnh nhạt nói. Dương Tông Văn nhẹ nhàng gật đầu. Đổng Kỳ Phi sải bước tới đây, ôm quyền nói: - Bách phu trưởng, Lưu Bách phu trưởng cho mời. Sở Ly nhìn về phía hắn: - Sao? Đổng Kỳ Phi nói: - Vừa nãy có một vị Bí vệ của Cúc Ngũ viện tới đây thông báo, Lưu Xuyên Bách phu trưởng cho mời ngài. Sở Ly trầm ngâm một chút rồi nói: - Hừm, ta sẽ qua đó xem một chút. Dương Tông Văn vội hỏi: - Làm sao Lưu Bách phu trưởng bỗng nhiên... Bách phu trưởng và mấy Bách phu trưởng còn lại có quan hệ rất lạnh nhạt, bình thường hầu như không vãng lai với bọn họ, có chuyện gì đều do hắn và Đổng Kỳ Phi, huynh đệ Ninh Thị làm chân chạy, Bách phu trưởng không tự mình đứng ra. Sở Ly nói: - Chẳng phải đi xem là biết hay sao. Dương Tông Văn vội nói: - Lưu Xuyên Bách phu trưởng là người có cá tính rất mạnh, làm việc bá đạo, nhưng bên trong thô có tinh tế. Sở Ly gật gù đi ra ngoài. Dương Tông Văn không yên lòng đi theo ra ngoài: - Hắn làm việc không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào, không sợ đắc tội vói người ta, Bách phu trưởng nên cẩn thận thì hơn. Sở Ly cười lớn: - Vừa vặn ta cũng không biết đi như thế nào mới tới Cúc Ngũ viện, ngươi dẫn ta tới đó đi. - Được rồi. Dương Tông Văn vội nói. Đổng Kỳ Phi cười toe toét đi theo ở phía sau, bĩu môi, lão Dương này quá cẩn thận, sao lại phải nói nhiều như vậy chứ, hiện tại ai mà không sợ Bách phu trưởng nhà chúng ta đây! Ba người đi tới trước mặt một gian đại viện, so với Mai Nhị viện còn nhỏ hơn một phần ba. Gõ cửa đi vào, nhìn thấy trong sân đang khí thế ngất trời, hơn sáu mươi người đang luyện công, tiếng huyên nháo vang lên không dứt bên tai, tuyệt nhiên không giống với Mai Nhị viện. Trong cái sân to lớn của Mai Nhị viện chỉ có mười mấy người, có vẻ trống rỗng, nhân khí không đủ. Ngoài cửa có một tên hộ vệ, nhìn thấy Dương Tông Văn và Đổng Kỳ Phi hắn lập tức cười cười, dẫn bọn họ đến phòng khách. Sở Ly tiến vào phòng khách, Dương Tông Văn và Đổng Kỳ Phi ở lại bên ngoài hiên. Lưu Xuyên đứng lên, cười ha hả tiến lên ôm quyền: - Sở huynh đệ, đến đây, mau mời vào! Sở Ly ôm quyền mỉm cười: - Lưu huynh, quấy rầy rồi. - Ta ước gì Sở huynh đệ có thể tới đây nói chuyện đó. Lưu Xuyên mời Sở Ly ngồi xuống. Trong đại sảnh chỉ có hai người. Rất nhanh đã có nha hoàn bưng trà lên. Hai người đồng thời cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một cái. Lưu Xuyên thả chén trà xuống, ho nhẹ một tiếng: - Sở huynh đệ, ta mời ngươi tới là có chuyện muốn hàn huyên tán gẫu với ngươi một chút. Sở Ly cười nói: - Lưu huynh, xin mời nói. Lưu Xuyên nói: - Chúng ta làm Bí vệ, đều có tai mắt của mình. - Đúng thế. Sở Ly cười nói: - Không có tai mắt thì chính là người mù, không thể dựa cả vào trong phủ được. - Đúng vậy. Lưu Xuyên cười nói: - Gia Cát Phong của Phục Ngưu sơn là cơ sở ngầm của ta, xem như là bằng hữu nhận lúc còn trẻ tuổi đi. Sở Ly kinh ngạc cười nói: - Lưu huynh thật tài tình, Phục Ngưu sơn là tông phái nhất lưu, có thể làm cho sơn chủ trở thành cơ sở ngầm, không trách Lưu huynh lại có thể lên tới một bước này. - Ha ha, so với Sở huynh đệ ngươi vẫn còn kém hơn nhiều. Lưu Xuyên xua tay cười nói. Sở Ly lắc đầu: - Ta là gặp may đúng dịp mà thôi, căn cơ bất ổn. - Nếu như ở chỗ khác, Sở huynh đệ ngươi tuổi còn trẻ mà đột nhiên ở trên địa vị cao, quả thực căn cơ sẽ bất ổn. Lưu Xuyên cười nói: - Có điều trong Bí vệ phủ chúng ta thì lại không giống, dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, không có nửa phần mưu lợi nào cả. Tuy rằng ngươi còn trẻ tuổi, nhưng căn cơ thâm hậu, không phải là người mà người bình thường có thể so sánh được. Vì vậy vị trí Bách phu trưởng cũng danh xứng với thực. Lời này của hắn cũng không phải nịnh hót. Bí vệ phủ lập công bằng cái gì chứ? Một là tin tức, hai là năng lực, tin tức là cái thứ nhất, nắm giữ càng nhiều tin tức hơn so với người khác, nhiều hơn một đôi mắt thì sẽ có thêm một phần ưu thế so với người khác. Mà Sở Ly thì lại càng không cần phải nói, hơn xa người thường, cơ sở ngầm của hắn mới là đáng sợ nhất. Chỉ riêng cơ sở ngầm của phủ Quốc Công đã không phải là thứ mà các Bí vệ khác có thể so sánh được, hơn nữa còn có cơ sở ngầm của Vương phủ, thống lĩnh cất nhắc hắn lên làm Bách phu trưởng, tuyệt đối không phải kích động. Sở Ly cười nói: - Lưu huynh quá khen. Lưu Xuyên thở dài: - Có một việc làm cho ta rất mâu thuẫn, rất khó lựa chọn, một bên là giao tình nhiều năm, một bên là đồng liêu một phủ, cũng không muốn làm mất đi tai mắt của mình, lại không muốn xem đồng liêu chịu thiệt, ài... Hắn nói xong lắc đầu không ngớt. Sở Ly nghiêm mặt nói: - Lưu huynh có thể nói cho ta biết được không? Lưu huynh yên tâm, ta không phải là người có được tiện nghi sẽ lau miệng rời đi, tự có báo đáp! Lưu Xuyên lắc đầu cười khổ nói: - Ta thực sự không có cách nào nhiều lời. Sở Ly cau mày: - Ta và Phục Ngưu sơn không có liên quan tới nhau, sao Phục Ngưu sơn lại hại ta cơ chứ? Lưu Xuyên nói: - Từ xưa hồng nhan họa thủy, cổ nhân nói không sai... Gia Cát Phong của Phục Ngưu sơn bế quan, nhi tử của hắn là Gia Cát Thiên làm chủ, mà Gia Cát Thiên này thích Mai cốc chủ của Thái Hoa cốc. Tinh mang trong mắt của Sở Ly lóe lên, nở một nụ cười. Lưu Xuyên âm thầm thở dài, tu vi của mình cũng không bằng đối phương rồi!