Bạch Bào Tổng Quản
Chương 557 : Lập kế hoạch
Lưu Xuyên lườm hắn một cái, vung vung tay:
- Đừng nhìn ta như vậy, ta không mời ngươi dùng cơm tối đâu!
Kiều Tam cười cười, nói:
- Lưu gia, kỳ thực chúng ta cũng không muốn làm gì Thái Hoa cốc cả, chỉ muốn gặp mặt một lần, để Mai Ngạo Sương biết thiếu chủ anh minh thần võ, có thể chân thành với thiếu chủ.
- Gia Cát Thiên đúng là một bộ túi da tốt đấy.
Lưu Xuyên vuốt cằm lạnh nhạt nói:
- Hắn còn thiếu nữ nhân hay sao?
- Quan trọng là ánh mắt của thiếu chủ rất cao.
Kiều Tam thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Hạng người dong chi tục phấn bình thường sao có thể lọt vào được mắt của thiếu chủ cơ chứ?
- Hừ, ánh mắt đúng là rất cao.
Lưu Xuyên nói:
- Có người nói Mai Ngạo Sương là một mỹ nhân tuyệt sắc.
- Đúng đúng.
Kiều Tam vội vã gật đầu nói:
- Thiếu chủ vừa thấy đã thích, chỉ là vị Mai cốc chủ này quá lạnh quá kiêu ngạo, cự tuyệt người ngàn dặm, chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để thân cận mà thôi.
- Hừ, biện pháp này của các ngươi đúng là quái.
Lưu Xuyên nói:
- Như vậy không thành kẻ thù hay sao?
- Thiếu chủ nói, chỉ cần đối phương nhớ kỹ thiếu chủ là tốt rồi.
Kiều Tam cười nói:
- Người hận mà sinh yêu, sợ nhất là không nghĩ ngợi, quên mất bản thân thiếu chủ.
- Ta không nhàn rỗi để bồi các ngươi theo đuổi nữ nhân.
Lưu Xuyên khoát tay một cái nói:
- Có điều các ngươi phải hiểu, đây là đang đùa với lửa, Thái Hoa cốc không dễ trêu, còn nói người yêu thành hận, buồn cười! Các ngươi tưởng đây là trò trẻ con sao, một khi kết thành thù sinh tử sẽ không thể giải được!
Hắn dứt lời muốn đứng dậy rời đi.
- Ài...
Kiều Tam vừa thấy không ổn đã dậm chân một cái, than thở nói:
- Lưu gia, xem ra ta chỉ có thể nói lời nói thật mà thôi.
Lưu Xuyên ngồi xuống:
- Ngươi sớm nên nói thật thì hơn.
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ muốn trong lúc mấu chốt anh hùng cứu mỹ nhân.
Lưu Xuyên liếc xéo hắn một chút rồi hỏi:
- Lần này thực sự là lời nói thật sao?
- Tuyệt đối là nói thật!
Vẻ mặt Kiều Tam có chút đau khổ nói:
- Thiếu chủ không cho ta tiết lộ với người khác, nếu như để lộ tin tức, thiếu chủ sẽ đánh ta, đây là đại sự cả đời!
Lưu Xuyên nói:
- Gia Cát Thiên cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, làm sao lại làm chút chuyện ngu xuẩn như thế này cơ chứ?
Kiều Tam hấp háy mắt, không rõ ý hắn lắm.
Lưu Xuyên hừ lạnh nói:
- Anh hùng cứu mỹ nhân là có thể có được tâm từ của mỹ nhân sao? Quá ngây thơ!
Kiều Tam nói:
- Không phải nữ nhân đều thích anh hùng khí khái nam nhân hay sao? Tuy Mai cốc chủ nói là cốc chủ, thế nhưng dù sao cũng là nữ nhân mà.
- Tính toán một chút, ta sẽ không lẫn vào những chuyện hư hỏng này!
Lưu Xuyên thiếu kiên nhẫn khoát tay một cái nói:
- Cút nhanh lên, bảo hắn thành thật một chút, gây ra nhiễu loạn thì ta sẽ không chùi đít thay cho hắn đâu.
Kiều Tam chưa từ bỏ ý định, lại nở một nụ cười nịnh hót nói:
- Lưu gia, ngài và lão gia là bằng hữu tốt, hiện tại lão gia bế quan, chuyện đại sự cả đời của thiếu chủ phải nhờ Lưu gia ngài rồi, ngài không thể không quản được!
- Chuyện đại sự cả đời, thực sự là nực cười!
Lưu Xuyên tức giận:
- Nói cho ngươi biết, Mai Ngạo Sương này rất có khả năng có liên quan với Sở Bách phu trưởng, thiếu chủ nhà các ngươi muốn cướp nữ nhân của Sở Bách phu trưởng, ngươi nói một chút xem ta có thể giúp được các ngươi hay không?
- Không thể nào chứ?
Kiều Tam kinh ngạc nói:
- Mai cốc chủ mắt cao hơn đầu, sao có thể dễ dàng coi trọng nam nhân cơ chứ? Cho dù là thiếu chủ cũng phải theo đuổi một phen mới có thể tạo thành chuyện tốt như vậy được.
- Điều nên nói ta đã nói rồi, các ngươi có nghe hay không thì tùy.
Lưu Xuyên nói:
- Xảy ra chuyện thì đừng tìm đến ta, ta không thể bởi vì chuyện hư hỏng như vậy mà trở mặt với đồng liêu, không tiễn!
- Lưu gia...
Kiều Tam vội nói:
- Chúng ta còn không biết Thái Hoa cốc ở nơi nào kia mà.
- Không biết!
Lưu Xuyên tức giận hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Đụng phải gia hỏa vô lại như vậy, đuổi hắn không đi, cho nên mình chỉ có thể tự rời đi mà thôi.
Hắn ra khỏi phòng khách, xoay người rời khỏi viện.
Nếu như là bình thường, chuyện như vậy hắn sẽ không quản nhiều, mắt nhắm mắt mở là được, mình cũng không phải phụ thân đối phương, quản giáo không tốt là chuyện của Gia Cát Phong, không tới phiên mình nhúng tay vào.
Nhưng chuyện này nhưng không như thế, bởi vì nó đã dính đến Sở Ly.
Nếu như Sở Ly là Bách phu trưởng tầm thường thì cũng thôi, hắn cũng sẽ không kiêng kỵ quá nhiều, dù sao sau lưng Gia Cát Thiên là Phục Ngưu sơn, tông phái nhất lưu, thực lực cũng không yếu, nhưng phía sau Sở Ly lại là phủ Quốc Công, đó tuyệt đối không phải là nơi mà Phục Ngưu sơn có thể đụng vào được.
Thà rằng vứt bỏ một Phục Ngưu sơn cũng đừng đắc tội với Sở Ly, đây chính là hành động xu cát tị hung cơ bản nhất, hắn có thể lên làm Bách phu trưởng, tự nhiên cũng biết rõ đạo lý trong chuyện này.
Lúc chạng vạng ngày thứ hai, ánh trời chiều nhuộm đỏ tiểu viện, từng đoá từng đoá hoa tươi chẳng khác nào son, rất là diễm lệ.
Gia Cát Thiên híp mắt nằm ở trên một cái xích đu, ánh trời chiều chiếu lên khuôn mặt của hắn, khuôn mặt có thêm mấy phần tuấn tú, tiếng nói của hắn ấm áp mà tràn ngập từ tính:
- Lưu Xuyên thực sự nói như vậy sao?
- Vâng.
Kiều Tam dùng vẻ mặt đau khổ than thở:
- Thiếu chủ, lão phu vô năng, không thể tìm hiểu được Thái Hoa cốc rốt cuộc ở nơi nào!
- Xem ra ta có tình địch!
Gia Cát Thiên khẽ cười một tiếng, nhìn ánh trời chiều nhuộm đỏ bầu trời, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười nhìn như trào phúng dường như xem thường, âm thanh lạnh lẽo như băng:
- Tranh đoạt nữ nhân với ta, chỉ có thể làm cho hắn chết mà thôi!
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ, Sở Ly này có tiếng tăm rất lớn, là một nhân vật huyền thoại, là tổng quản của phủ Dật Quốc công, Đại tổng quản An Vương phủ, bây giờ còn là Bách phu trưởng của Bí vệ phủ, quả thực là uy phong ngông cuồng tự đại!
- Rất tốt.
Gia Cát Thiên nhẹ nhàng lay động, thản nhiên tự tại nói:
- Tình địch như vậy, giết mới có cảm xúc, có lạc thú vô cùng, cũng coi như những tháng ngày kế tiếp không nhàm chán như vậy!
Kiều Tam chần chờ một hồi rồi nói:
- Ta thấy Lưu gia rất sợ Sở Ly.
- Hừ, làm quan lâu, lá gan càng ngày càng nhỏ.
Gia Cát Thiên khinh thường nói:
- Mặc cho võ công của hắn mạnh hơn, đầu óc không đủ dùng, cuối cũng vẫn đi theo con đường chết mà thôi!
Kiều Tam cười nói:
- Sở Ly rất lợi hại, có điều so với thiếu chủ, vẫn kém xa!
Gia Cát Thiên lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút.
Kiều Tam lúng túng cười cười:
- Thiếu chủ, lời này của ta là một tấm chân tình.
- Chân tình, không sai.
Gia Cát Thiên lắc đầu một cái rồi nói:
- Chỉ là quá thẳng thắn, nghe không dễ chịu!
- Vâng.
Kiều Tam vội vã cười nói:
- Vậy phải đối phó với Sở Ly ra sao? Có cần nói một tiếng với sơn chủ hay không?
Mày kiếm của Gia Cát Thiên khẽ nhíu một cái.
Kiều Tam giật mình, vội vã cười nói:
- Sợ là sơn chủ sẽ không muốn chọc vào Sở Ly, dù sao tiếng tăm của Sở Ly cũng lớn như vậy.
- Giang hồ càng già thì lá gan càng nhỏ.
Gia Cát Thiên lắc đầu khinh thường nói:
- Cha ta là như vậy, ngươi cũng như thế, nhát như chuột!
- Đúng đúng, quả thực lá gan của ta rất nhỏ.
Kiều Tam vội hỏi:
- Vạn nhất sơn chủ xuất quan, thiếu chủ sẽ không thể tự do như vậy nữa, vì lẽ đó phải làm nhanh lên mới được, chờ sơn chủ xuất quan, chúng ta cũng đã giết chết Sở Ly rồi!
- Hừm, có đạo lý.
Gia Cát Thiên liếc nhìn hắn một chút rồi nói:
- Cuối cùng ngươi cũng coi như thông minh hơn một chút.
- Thiếu chủ quá khen!
Kiều Tam mặt mày hớn hở hỏi:
- Có điều bên Mai cốc chủ...
- Nếu nàng có quan hệ với nam nhân khác, không băng thanh ngọc khiết, như vậy ta chỉ có thể để cho nàng chết mà thôi!
Gia Cát Thiên thở dài:
- Rõ ràng nàng có phúc khí làm Thiếu phu nhân, thực sự đáng tiếc!
- Đúng thế, nàng không có cái số kia!
Kiều Tam lắc đầu.
Gia Cát Thiên nhìn ánh trời chiều rồi nói:
- Ngươi sai người thả ra tin tức, nói Sở Ly đã đạt được Tuyệt Vân bảo cấp, Thái Hoa cốc đã giao cho hắn!
-... Diệu! Thực sự là diệu!
Kiều Tam giơ ngón tay cái lên vội nói:
- Lần này, mặc hắn có võ công lợi hại đến đâu thì cũng không ngăn được tất cả mọi người truy sát!
- Chờ tới lúc hắn kiệt sức, ta sẽ lại lấy tính mạng của hắn.
Gia Cát Thiên lạnh nhạt nói:
- Để hắn và Mai Ngạo Sương làm một đôi uyên ương đồng mệnh, ha ha, ta cũng coi như là người nhân từ đấy!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
60 chương
42 chương
531 chương
34 chương
103 chương
1619 chương
75 chương