Bạc

Chương 2 : Thỉnh ngũ công chúa dừng bước.

Sau một ngày phấn khích, hoàng cung tất nhiên tổ chức yến tiệc chào đón tướng quân trở về. Nghe nói chiến lợi phẩm rất nhiều và cực kỳ quý giá như đá mắt mèo to nhỏ đủ loại, hồng ngọc, bích ngọc to bằng nắm tay rồi đá phép, thần dược, sách phép đều cực kỳ phong phú. Dù An Thụy có rất ít pháp sư nhưng chiến lợi phẩm lần này từ Quỷ giới xem ra rất quan trọng trong tổ chức phép thuật của An Thụy nói riêng và Đại lục địa nói chung. Lại nghe Uy Vũ tướng quân đích thân tặng Hoàng đế một cặp chim ngũ sắc cực kỳ quý hiếm khiến cho Hoàng đế vui vẻ, ban thưởng cho hắn rất nhiều phần thưởng. Ở Vinh Xuân cung, Ngũ công chúa nhìn chính mình trong gương, khẽ thở dài lấy cây trâm bạch ngọc cài lên búi tóc giản đơn của nàng. Nhìn nàng bây giờ cực kỳ bình thường, hoàn toàn dễ dàng chìm lỉm giữa những mỹ nhân trong yến tiệc. Sau khi dặn A Vân chuẩn bị nước tắm chờ nàng về, nàng nhẹ nhàng theo chân thái giám dẫn đường đến Hoa Linh viện. Nàng canh thời gian không quá sớm không quá muộn đúng lúc nhiều người cùng đến nhất để tránh đi mọi sự chú ý không cần thiết. Tuy nhiên từ lúc đến gần Hoa Linh điện cho đến lúc vào chỗ ngồi, nàng vẫn cảm thấy sau gáy nhoi nhói, lành lạnh như ai đang chăm chú nhìn nàng. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh lại đụng trúng ánh mắt của Nguyên Mẫn, nàng cũng chỉ cười đáp lễ một cái rồi lại cúi đầu, xem như không thấy gì. Một lát sau, Hoàng đế bước vào theo sau là Hoàng hậu và các phi tần. Ngày trước Hoàng đế sủng ái Mẫn Nhược quý phi_ mẫu thân nàng vô cùng, chỗ ngồi trong yến tiệc nghe kể lại còn cao hơn Hoàng hậu một bậc, chính là ngồi sát ngay bên cạnh Hoàng đế nhưng sau khi nàng ấy mất hoàng hậu cũng không vì oán hận Mẫn Nhược quý phi mà gây khó dễ cho nàng, người cũng như bao người khác đối xử khách sáo cực kỳ, nói thẳng ra chính là không bận tâm. Lại nhìn Lệ Nhạc quý phi được sủng ái hiện tại, chỉ hơn nàng vài tuổi lại khiến Hoàng hậu không vừa mắt, luôn luôn tìm cách dạy dỗ nàng ta. Mà dù sao chuyện này cũng không đến phiên nàng quản nên Thúy Linh nàng không để tâm lắm. Từ lúc yến tiệc bắt đầu ánh mắt mọi người không đổ vào vị tướng quân trẻ tuổi oai hùng thì lại đổ vào vị Lục công chúa sắc nước thiên hương, yểu điệu thục nữ được so sánh như thiên tiên. Ngũ công chúa ngồi bên cạnh lâu lâu lại “hưởng” một vài ánh mắt lạc qua nhưng với nhan sắc bình thường, lại bị người trong cung có thái độ rõ ràng như vậy nên không ai ý kiến gì trực tiếp xem như không tồn tại. Thúy Linh thấy thế làm mừng. Nếu không kể cái thai mấy tháng tuổi của vị Lệ Nhạc kia thì Hoàng đế hiện tại có 9 người con; Thái tử, Lục công chúa và Thất công chúa là con ruột của hoàng hậu, ngoài ra còn có Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ công chúa, Bát và Cửu hoàng tử là con của các vị phi tần khác, nhưng dù sao cũng gọi Hoàng hậu một tiếng Mẫu hậu như những đứa con ruột thịt trong một nhà. Thái tử và Tam hoàng tử luôn đối đầu nhau để tranh đoạt ngôi vị nhưng ngoài mặt luôn luôn tỏ ra hòa thuận, vui vẻ bên nhau. Nhị hoàng tử lại không quan tâm triều chính sớm đã rời hoàng cung phiêu lưu khắp nơi, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử quá nhỏ còn chưa đến 5 tuổi. Nói về các công chúa, Tứ công chúa đã có phò mã, Lục công chúa và Thất công chúa đã đến tuổi cập kê, tấu sớ của hai nàng nói về vấn đề tuyển chọn phò mã cũng khá nhiều, chừng hai ngày lại có một tấu sớ trình lên nhưng nói ra ai cũng biết hai nàng là hòn ngọc yêu quý của Hoàng đế, muốn làm phò mã xem ra rất khó khăn. Nhất là Lục công chúa từ khi sinh ra Hoàng đế đã cưng như trứng hứng như hoa, cầm trong tay sợ hỏng ngậm trong miệng sợ tan nên Hoàng đế cứ chần chừ không muốn tìm phò mã cho nàng ấy. Xem ra Uy Vũ tướng quân lần này trở về rất thích hợp, rất đúng thời điểm. Còn Ngũ công chúa nàng, ừ thì qua tuổi cập kê cũng đã vài năm, Hoàng đế và Hoàng hậu không quan tâm, các quần thần cũng không muốn cho con trai mình cưới một vị công chúa có lời tiên tri như vậy, Hoàng tộc rất sâu, không thể liều mình phá hoại công danh tương lai của con trai, hoặc nặng hơn là an nguy của cả gia tộc. Nguyên lão thì lại để nàng tùy ý chỉ nói một câu đại ý chỉ cần nàng thích ai lão liền đánh ngất đem đến cho nàng. Thúy Linh vốn đã có người trong lòng nhưng nàng không biết rõ người đó có ưng ý nàng hay không, nàng không muốn gượng ép ai điều gì, càng không muốn người đó bị đánh ngất rồi đem đến cho nàng như Nguyên lão nói. Nàng chỉ mong người đó thật sự thích nàng, thật lòng muốn lấy nàng. Tiệc cũng đã có men say, ca cơ quyến rũ múa vũ khúc rực rỡ cũng đã đẹp mắt. Hoàng đế sau khi cao hứng khen thưởng Uy Vũ tướng quân, còn ban cho hắn hổ phù dưới trướng 20 vạn quân của An Thụy. Thúy Linh mân mê chén rượu ngọc tinh xảo trong tay lại nghe Hoàng đế hỏi: “Uy Vũ tướng quân dù sao đã đến tuổi lập gia thất. Nào nào, Uy Vũ tướng quân có vừa ý với Lục công chúa hay không?” Lục công chúa! Vị tướng này thật sự rất được yêu mến. Thúy Linh nhìn Lục hoàng muội háo hức, mân mê khăn tay nhìn vị tướng quân trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn kia. Nàng cười nhẹ ngẩng đầu uống cạn ly rượu, bắt đầu tìm cách rời khỏi thì lời nói của Nguyên Mẫn vang lên khiến nàng không tin nổi vào tai mình. “Hạ thần chưa có ý định lập gia thất, chỉ muốn cống hiến sức mình cho An Thụy. Sợ Lục công chúa buồn lòng.” Ý tứ rõ ràng như vậy khiến Hoàng đế không những không cụt hứng còn khen hắn dăm ba câu rồi lại tiếp tục yến tiệc. Thúy Linh nhìn chằm chằm Nguyễn Mẫn, rõ ràng ánh mắt hắn hướng qua đây, Lục công chúa vẫn cúi đầu e thẹn vò vò tấm khăn tay. Nhưng sao nàng lại thấy ánh mắt đó đang nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng đó… Có lẽ nàng đa nghi quá rồi. Chắc là vậy. Thúy Linh thấy vài vị tiểu thư đang rời yến hội, lác đác đi ra vườn thượng uyển. Nàng cũng lặng lẽ, chuồn êm ra ngoài. Gió đêm thổi mát lạnh, Thúy Linh cảm thấy cực kỳ thoải mái so với không khí bức bối trong kia. Nàng cười nhẹ, tự mình cầm đèn lồng đi về Vinh Xuân cung nhưng mới đi được vài bước phía sau đã thấy tiếng gọi của Nguyên Mẫn: “Thỉnh Ngũ công chúa dừng bước.” Thúy Linh thầm than khổ nhưng cũng theo phép lịch sự quay lại chào một tiếng tướng quân. Hôm nay hắn mặc một thân trường bào trắng, mép vải lấp lánh họa tiết hình sóng được thêu bằng chỉ vàng; khuôn mặt tuấn tú, nghiêm túc lại mang hơi thở của chiến trường làm hắn càng thêm nam tính. Mái tóc tùy tiện búi lên cũng cài một cây trâm bạch ngọc tương tự nàng. Khí thế bức người khiến người đối diện có chút khó thở. Hắn nhìn nàng lùi lại hai bước liền hơi nheo mắt thoáng chốc lại cười nhạt: “Thật lâu không gặp người. Không ngờ người lại thật tâm lạnh nhạt với ta.” Xong hắn lại tỏ ra dáng vẻ ủy khuất “Ngày ngày ngươi gặp lão đầu, tại sao một câu hỏi thăm ta cũng không chủ động. Lúc nào cũng để ta hỏi xong ngươi mới hồi đáp.” Đây là đến tìm nàng đòi gì? Nàng nhìn nam tử trước mắt, là ảo giác sao? Làm thế nào mà vị tướng quân trẻ tuổi, khí thế hiên ngang khi nãy lại thành tiểu hài tử thế này? Nguyên Mẫn cười hì hì hai tiếng lại nói: “Nhìn xem xem, nữ tử qua tuổi ngươi đều xinh đẹp lên, có phu quân, có hài tử hết rồi. Còn ngươi có phải ngày càng xấu đi nên không ai thèm rước không, so với hồi nhỏ thì nha đầu ngươi đúng là quá khác biệt. Cái vị đó với Quý phi nhan sắc như vậy sao ngươi lại thành thế này.” Thúy Linh nghe Nguyên Mẫn nhắc đến vị kia không kiêng dè gì cũng bất giác cười nói: “Lâu như vậy xem ra ngươi cũng không đổi tính đổi nết gì. Nhưng lại trở thành một nam tử thế này. Thật chúc mừng!” Nguyên Mẫn thấy nàng nhìn hắn tươi cười như vậy lại còn khen hắn tuấn tú, tâm trạng cực kỳ vui vẻ muốn xoa đầu nàng một cái thì bị giọng nói mềm mại như nước cắt ngang. “Tướng quân.” Ồ, ra là Lục hoàng muội, Thúy Linh nhìn nàng ta một thân váy áo thướt tha đi đến, mái tóc đen nhánh cài trâm ngọc lưu ly, khuôn mặt được mọi người xưng là sánh ngang với thiên tiên lại đang phủ một tầng sương hồng không biết do ngại ngùng hay do rượu hoa. Thúy Linh bất giác thật sự cảm thấy hai người này thật sự xứng đôi. Có lẽ nàng không nên ở đây, nhìn các cung nữ đi theo nàng ta cũng đã biết điều đứng lại bên kia hết rồi. Lục công chúa nhìn Thúy Linh tuy trong lòng khó chịu nhưng nàng ta vẫn nhớ lời mẫu hậu đã từng căn dặn nên mềm mại chào một tiếng: “Ngũ hoàng tỷ.” Thúy Linh cười đáp lễ: “Lục hoàng muội.” Sau đó nàng nhẹ nhàng cáo lui. Nguyên Mẫn nhìn bóng lưng của nàng lẻ loi trong bóng đêm đang dần dần mất hút, hắn cảm thấy trong lòng rất trống trải. Lục công chúa thấy đối phương không để ý đến nàng lại để ý đến cái “vị” kia nên rất bực bội, tuy nhiên ngoài mặt vẫn ngọt ngào hỏi: “Tướng quân, chàng sao vậy?” Nguyên Mẫn che giấu ý lạnh ở đáy mắt, khách sáo trò chuyện với Lục công chúa. Còn Thúy Linh sau khi về cung tùy tiện tắm rửa lại rồi không cần A Vân hầu hạ, một mình nàng ngồi trong phòng yên lặng nhìn chính mình trong gương, nhẹ nhàng tháo lớp dịch dung mỏng tanh trên mặt xuống. Nhan sắc này của nàng so với Lục công chúa kia còn đẹp hơn nhiều lần, khác với vẻ đẹp diễm lệ quá mức của Lục công chúa, nàng mang một phong vị khác, thanh tú và cao quý hơn. Chỉ là trước khi chết, mẫu thân nàng đã dặn, nếu con muốn sống yên ổn nên thu liễm mình. Thúy Linh thở dài, làm một lớp dịch dung khác. Khuôn mặt này không nên xuất hiện trước mặt bất kỳ ai, ở bất cứ đâu. Ngoài kia, một cành cây khẽ đung đưa trong gió. Đăng bởi: admin