Bác sĩ lục chú đứng lại đó!

Chương 49 : Người tính không bằng trời tính

- Ba, mẹ! Đang suy nghĩ linh tinh bỗng nhiên chú nhẹ kéo tay tôi, quay đầu nhìn định bụng sẽ mắng cho chú một trận thì bắt gặp ngay người mà chú gọi, chính là ba mẹ chú - Ba, mẹ đây là Kiều Linh, bạn của con. Tiểu Linh, đây là ba mẹ anh Chú nhìn tôi ra hiệu, tôi vội vàng niềm nở chào hỏi... chẳng hiểu sao cứ có cảm giác mình đi xem mặt ba mẹ chồng tương lai - Lục tiên sinh, Lục phu nhân xin chào. Tôi là Tiểu Linh bạn của anh.... của Đình Kiêu. Rất vui được gặp hai người Dù thế nào cũng không thể gọi ông chú kia một tiếng anh hai tiếng anh được. Được rồi được rồi, không cần khách sáo - Nào nào, tiểu Linh tiểu thư không cần khách sáo như vậy Lục phu nhân cười hiền lành nói, hình như đây là người phụ nữ thuộc gia đình thượng lưu không có vẻ kiêu ngạo nhất mà tôi từng gặp qua. Ở bà có vẻ đẹp quý phái và sang trọng, có kiêu ngạo nhưng không khiến người ta ghét bỏ - Lục tiên sinh, Lục phu nhân tiểu Linh xin phép được kính hai người một ly Vừa nói tôi vừa cầm lấy lý rượu vang trên khay của người phục vụ, thấy vậy Lục phu nhân cười khách sáo nói - Được, tôi cũng kính cô một ly Nói chuyện qua loa được một lúc thì hai người phải đi tiếp những người khác, sau đó tôi mới đúc kết ra một kết luận rằng cả ba và mẹ của ông chú này đều rất hiền Thấy tôi vẫn ngẩn ngơ chú quay sang nhìn tôi cười nói - Sao? Có phải khi gặp ba mẹ tôi rồi em lại muốn lấy tôi hay không? Nghe chú nói vậy tôi giật mình khinh thường nhìn chú - Nàu chú, ngày mai tôi sẽ đưa chú đến bệnh viện tâm thần một chuyến, để bác sĩ ở đó kiểm tra xem có phải đầu của chú bị va đập vào đâu hay không? - Đầu óc chú rất tốt đó, không tin nhóc có muốn xem thử hay không? Chú cười cười nhìn tôi nói - Không cần! Tôi nhìn chú tuyệt giao nói - Đình Kiêu! Chú đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng gọi mình, tôi và chú liền cùng nhau quay ra nhìn. Người sắp đi đến chỗ chúng tôi là... Trương Cao Lãng? Anh họ? Đi đằng sau không phải là anh cả tôi Dương Việt Khải hay sao? Sao họ cũng ở đây? Gương mặt tôi lập tức chuyển sang trắng bệch, làm sao đây? Nếu để anh cả và anh họ biết tôi ở đây chắc chắn sẽ giết chết tôi mất thôi, nhưng tai sao anh họ và anh cả lại ở đây? Quan trọng hơn là tại sao họ lại quen biết với ông chú già này? - Nhóc con, em sao vậy? Không được khẻo ư? Chú quay sang nhìn tôi hỏi, không khẻo... đầu óc đang mù mịt tự nhiên lại nghĩ ra một kế sách khá hay, mặc dù không biết trốn được bao lâu nhưng trốn được lúc nào hay lúc ấy - Tôi đi vệ sinh một chút! Bỏ lại câu nói tôi liền quay lưng chạy một mạch đi không dám quay mặt lại - Cẩn thận kẻo ngã đó! Tiếng chú vẫn còn vang vẳng đằng sau, sau đó tôi nghe thêm được vài câu nói của anh họ - Cô em đó là ai vậy? Người mới à? - Là cô hàng xóm bên cạnh nhà tôi. Cậu tò mò lắm như vậy làm gì? - Tôi chỉ hỏi cho vui vậy thôi, trước giờ chưa từng thấy cậu dẫn ai tới những nơi như này kể cả cô ấy. Sao? Thích người ta rồi phải không? Một câu nói của anh họ khiến tôi đứng sững lại một góc nơi mà họ không thể thấy tôi mà tôi lại có thể nghe thấy họ nói chuyện - Cao Lãng, tôi lại không biết cậu nhiều chuyện đến vậy đó. Còn vị này là..? Chú hỏi - Đây là em họ tôi cũng là con trai cả của Dương gia, Dương Việt Khải, Khải còn đây là Lục thiếu của Lục thị, Lục Đình Kiêu bạn thân chí cốt từ thời cấp 3 của anh Anh họ giới thiệu - Lục thiếu, xin chào! Nghe danh đã lâu bây giờ mới có cơ hội gặp mặt! Tiếng của anh cả chào hỏi - Dương đại thiếu gia không cần khách khí, tôi cũng đã nghe danh đại thiếu gia họ Dương tuổi trẻ tài cao bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. Quả là danh bất hư truyền. Hơn nữa không cần khách khí cứ gọi tôi là Đình Kiêu là được. Câu hỏi này có hơi thất lễ nhưng hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không? Câu hỏi của chú khiến tôi phải đứng hình, còn phải hỏi nữa sao? Chú và anh cả đã gặp nhau ở trước cửa phòng tôi đấy thôi? Làm sao đây, nhỡ anh cả nhớ mặt chú thì không phải mọi chuyện đều bại lộ hay sao? - Này Đình Kiêu, câu làm quen này của cậu cũng quá cổ hủ rồi đấy Anh họ lại lên tiếng chêu chọc - Đúng là tôi cũng cảm thấy anh khá quen mắt Anh cả nói, như vậy là họ không nhớ? Từ khi nào anh cả lại không nhớ được những người xung quanh cô em gái bảo bối này nữa vậy? Tôi cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy! Nhưng mà không thể cứ để ba người họ nói chuyện với nhau như thế này được... phải tìm cách tách họ ra nếu không tôi sẽ rất nhanh bị bại lộ