Bác Sĩ Có Độc
Chương 78
Có ngọn núi nhỏ Chu Sênh Sênh chẳng khác nào có bộ áo giáp, chỉ cần lên ngọn núi đó, là cô chắc chắn mình sẽ giữ được gương mặt như tiên nữ hạ phạm này.
Nhưng cô ngàn tính vạn tính cũng chẳng thể tính được độ vô sỉ của bác sĩ Lục.
Vào một buổi sáng sớm tờ mờ nào đó, Chu Sênh Sênh chợt bừng tỉnh trong cơn say giấc, nguyên nhân tỉnh giấc là đỉnh đầu có một luồng nhiệt nóng bỏng đang hội tụ, cảm giác đau đớn nóng rực khiến cô bừng tỉnh.
Cô hoảng sợ vô cùng lôi di động ra, chợt phát hiện giờ này đã là bảy rưỡi sáng.
Dự báo thời tiết nói sáng sớm nay sẽ có mưa.
Còn cô, rõ ràng tối hôm qua đã đặt báo thức dậy lúc năm giờ sáng, cô muốn lên ngọn núi sớm hơn hai tiếng…
Luồng nhiệt dần lan ra toàn thân.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say.
Chu Sênh Sênh vén chăn lên, nhanh chóng chạy vào wc, vô cùng hoảng sợ và chờ mong soi mình trong gương.
Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ!.
Đừng xấu quá đừng xấu quá đừng xấu quá.
Cô lặp lại câu thần chú, trong lòng bất ổn, bộ não rỗng tuếch.
Vài phút sau, tiếng mưa rơi lộp độp vang lên.
Chu Sênh Sênh nhắm chặt mắt lại, sau đó từ từ, từ từ mở mắt ra.
Tuyệt vọng cứ như vừa có cơn mưa đá rơi xuống đầu.
Lần này cô trở thành một nàng Vô Diệm gần bốn mươi.
Chu Sênh Sênh tức đến nổ phổi, trong nhất thời khó có thể chấp nhận được gương mặt này, một lát sau cô mới nhớ ra một chuyện —— để mọi thứ ổn thỏa, rõ ràng cô đã đặt chuông báo thức hết rồi, hơn nữa còn đặt từ năm giờ sáng, chỉ sợ mình ngủ say mà không nghe thấy tiếng chuông.
Nhưng sáng nay cô không nghe thấy bất cứ tiếng chuông nào cả.
Cô đen mặt đi vào phòng ngủ, cầm chiếc di động bên cạnh gối, mở ứng dụng báo thức.
Mất sạch rồi.
Trên màn hình hiển thị toàn bộ giờ báo thức cô đặt đã bị xóa hết rồi.
Nghi vấn trong lòng phút chốc đã được chứng thực.
Như một cuộn phim quay chậm, Chu Sênh Sênh vặn cổ răng rắc, cho đến khi cô quay người lại, mặt tái mét nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ say kia.
Anh cong khóe môi khẽ cười như đang mơ mộng đẹp.
À, là mơ thấy cô không có tiếng chuông báo thức nên không tránh được cơn mưa, cho nên không thể giữ được gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia đúng không?
Bảy rưỡi sáng, một ngày cuối tuần tuyệt vời.
Nhưng đối với Lục Gia Xuyên tiên sinh chủ nhân căn hộ 1202 mà nói, một sáng cuối tuần của anh bắt đầu bằng sự hoảng sợ. Nguyên nhân là vì anh tỉnh dậy trong khi đang bị bóp cổ cùng tiếng hét chói tai vô cùng thê lương của một cô nàng nào đó, vừa mở mắt, liền thấy một người phụ nữ bốn mươi với gương mặt xa lạ y như ma nữ cưỡi trên người anh, vừa bóp cổ vừa rít gào bên tai anh.
“Em muốn giết anh!”
Lục Gia Xuyên theo bản năng tấn công lại, anh vươn tay tới lật cô xuống giường, nghe tiếng ngã rầm một cái, đầu tiên là hoảng hồn chưa ngồi dậy kịp—— mẹ nó chứ anh phạm tội giết người từ lúc nào, tự nhiên xuất hiện một bà cô xông vào nhà anh, còn muốn bóp cổ mưu sát anh nữa?
Rồi chợt nhớ ra cô nàng nằm ngủ ngay cạnh mình —— nguy rồi, Chu Sênh Sênh đâu? Chu Sênh Sênh bị bà ta làm gì rồi?
Cho đến khi người phụ nữ kia nằm bệt ra sàn không thấy có bất cứ phản kích nào, tâm như tro tàn nằm ở đó, lệ rơi đầy mặt mà nói: “Lục Gia Xuyên, chúng ta chia tay đi, tôi không muốn quen một người bạn trai nhẫn tâm vô tình như đao phủ nữa. Con mẹ nó chứ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên, chính anh là ngươi kéo tôi từ đỉnh cao nhan sắc xuống đáy vực sâu…”
Lúc ấy anh mới nhận ra, người phụ nữ xa lạ vừa bị anh đạp xuống khỏi giường, chính là Chu Sênh Sênh vừa bị đổi mặt.
Ngoài cửa sổ những giọt mưa tí tách rơi, mưa va xuống tấm mái che phát ra tiếng vang buồn bã.
Lục Gia Xuyên đã hoàn toàn tỉnh táo, anh nhớ lại đêm qua sau khi Chu Sênh Sênh ngủ say, anh đã lén lút xóa sạch chuông báo thức của cô. Nghiêng đầu, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, anh đã thấy rõ gương mặt mới của Chu Sênh Sênh.
Bình thường không có gì mới, lớn hơn anh khoảng mười tuổi.
Cho nên, sau này trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người mộng tưởng về cô nữa.
Lục Gia Xuyên nhẹ nhàng thở phào, khẽ nhếch môi, bắt đầu cười đến run cả người.
Mưu kế cuối cùng cũng thành công…
Giây tiếp theo, trong màn nước mắt lệ nhòe Chu Sênh Sênh chợt thấy người đàn ông kia đang đắc ý, cô thì khóc, anh lại cười, hơn nữa còn cười trông rất đểu già.
Thời gian tới cô phải sống sao đây!
Cô như một con cá chép nhảy đứng bật dậy, xanh mặt, vươn một tay tạo thành lưỡi dao lao tới bổ xuống lưng anh.
Lục Gia Xuyên kêu một tiếng thảm thiết, sắp hộc máu.
Sau đó là nhát dao thư hai, rồi thứ ba… Hàng ngàn hàng vạn nhát dao theo nhau đánh tới. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được sự phẫn nộ trong từng đòn đánh của Chu Sênh Sênh.
Sáng sớm hôm ấy, Chu Sênh Sênh có một gương mặt mới, và một bao cát thịt người tập luyện mới.
Lục Gia Xuyên thì có một người bạn gái mới, cùng một cơ thể đầy hình hoa nhân tạo.
***
Gần đây người trong bệnh viện lại bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Này, cô thấy chưa? Bác sĩ Lục lại có bạn gái mới kìa!”
“Thấy rồi, sao mà không thấy được? Mà cũng chẳng biết style của anh ấy thế nào, mà càng ngày càng xấu.”
“Đúng vậy, tôi nhớ cô thứ hai thứ ba gì đó, trông còn xinh hơn minh tinh ca sĩ. Thế mà vài ngày sau đã chia tay rồi? Người sau đó thì trông chẳng thể so được với người trước!”
“Cô đừng nói nữa, mới được hơn hai tháng đã đổi bốn năm cô rồi?”
“Mẹ ơi với tốc độ này, anh ta thay bạn gái còn đều hơn cả dì cả nhà tôi nữa chứ!”
“Nói thật, cô gái này nhìn trông như dì cả nhà cô ấy.”
“Đợi chút, cô chắc dì cả hai chúng ta đang nhắc là giống nhau đấy chứ?”
Chu Sênh Sênh cố gắng không để ý tới những tin đồn bát quái ở quầy trực y tá, cô sắp tức điên lên rồi.
Tiết đoan ngọ sắp tới, hai ngày trước Lục Gia Xuyên nói với cô: “Mẹ muốn anh dẫn em về nhà ăn cơm.”
Khi đó, cô đang soi mình trong gương với gương mặt đã thay mấy lần mà vô cùng bền vững, vô cùng sốt ruột vì cứ liên tục thay đổi qua lại giữa những gương mặt từ ba mươi đến năm mươi tuổi, nghe vậy cô tức giận nói: “Ai thèm theo anh về nhà ăn cơm! Mặt mũi trông như quỷ thế này, không đi!”
“Anh đã nói với mẹ là anh đã hẹn hò với em từ lâu rồi.”
“Mẹ anh có biết cô gái anh hẹn hò từ lâu nhìn như bà dì năm mươi không?”
“Chúng ta có thể tới thành phố nào đang có mưa để đổi mặt.”
“Ha ha, ngộ nhỡ lại thành bà già sáu mươi thì sao?”
“Làm người không nên bi quan như thế, ngộ nhỡ em lại trở nên xinh đẹp trẻ trung thì sao?”
Chu Sênh Sênh đạp anh một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải do anh rảnh việc, xóa hết báo thức của em, thì sao em đến bước đường này được?!”
Sau vài lần thay đổi cô cũng nhận ra, gương mặt kế tiếp là xấu hay đẹp thì phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng lúc cô đổi mặt.
Lo lắng bất an, lo nghĩ trong lòng, thì lại biến già hơn.
Tâm trạng vui vẻ, bình thản thả lỏng, thì rất có khả năng sẽ trở nên xinh đẹp trẻ trung.
Nhưng mấu chốt là, anh muốn dẫn cô về nhà gặp người lớn, làm sao cô lại không lo lắng bất an được?!
Một tháng qua Chu Sênh Sênh cùng anh đã chạy không biết bao thành phố, không có ngoại lệ lần nào cũng là nữ Vô Diệm.
Một ngày trước tết đoan ngọ, cô vẫn giữ gương mặt của người phụ nữ ba mươi bình thường, đứng bên cạnh bác sĩ Lục nhà cô, vừa nhìn đã biết ngay là tình chị em —— hơn nữa nam cao lớn đẹp trai, nữ thì tầm thường như người qua đường.
Cô cùng gương mặt đen xì chạy vào văn phòng bác sĩ, khóc không ra nước mắt: “Mặt mũi thế này, sao mà theo anh về nhà gặp người lớn được?”
Lục Gia Xuyên ngẩng đầu, an ủi cô: “Không sao, thế này cũng được rồi. Ít nhất không phải gương mặt năm mươi tuổi của mấy hôm trước. Mẹ anh cũng không cần lo là em tắt kinh không sinh được con nữa rồi.”
“… … …”
Cô hoàn toàn không thể cười nổi nữa.
Cô chỉ nghĩ muốn nện anh nhừ đòn một trận cho bõ tức.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chu Sênh Sênh rất buồn lòng, vì an ủi cô, Lục Gia Xuyên nắm tay cô, cả đường nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Chu Sênh Sênh mặt không biểu cảm: “Anh đừng tưởng rằng bây giờ anh giả vờ làm người tốt, thì về nhà em sẽ không cho anh một trận.”
Lục Gia Xuyên dõng dạc đáp lời: “Đừng, em cứ đau lòng như thế, anh lại không muốn em động tay làm gì cho vất vả. Em cứ ở nhà ngồi sofa nhìn anh quỳ bàn phím là được rồi, nhé nhé?”
Đám người đang đứng ở quầy trực y tá đều trố mắt ra nhìn, cằm há ra như sắp rơi xuống đất.
“Là tôi mù, hay vì cô gái kia quá xinh đẹp, chẳng lẽ thẩm mỹ của tôi có vấn đề sao?”
“Cô không mù đâu, cô ta thật sự rất xấu.”
“Vậy sao bác sĩ Lục phải chịu khổ về mình, xuống nước lấy lòng cô ta như thế?”
“Cũng có thể vì dáng người cô ấy đẹp.”
“Từ chuyện này đúc kết cho chúng ta bài học, đàn ông đều là những sinh vật nông cạn chỉ thích nhìn dáng người, không nhìn mặt sao?”
“Giờ thì tôi mới hiểu câu nói ấy có nghĩa gì: Tắt đèn thì mặt nào cũng… như nhau, thứ khác nhau duy nhất cũng chỉ có thể là xúc cảm.”
Chu Sênh Sênh cũng chẳng hay biết câu chuyện ở quầy trực y tá đã được lái ra cao tốc từ bao giờ.
Lục Gia Xuyên cũng chẳng hề hay biết hình tượng lăng nhăng buông thả của mình càng lúc càng vững chắc.
Cả hai đều đang lo lắng, một người thì lo mang gương mặ già nua đi gặp người lớn thế nào, một người lại lo làm sao có thể bình an vượt qua đêm nay mà không bị đánh.
***
Đây không phải lần đầu tiên Chu Sênh Sênh theo chân Lục Gia Xuyên về nhà gặp người lớn.
Vẫn là căn nhà cũ thanh tịnh nằm yên lặng bên ven hồ.
Chu Sênh Sênh đứng ngoài hàng hiên, chưa vào trận đã đánh tiếng lui binh: “Thôi đi, em không muốn vào đâu. Ông ngoại anh vốn đã nhìn em không vừa mắt, lúc này mà vào với gương mặt này, không chừng ông sẽ cầm bát ném vào mặt em mất.”
“Thế này có gì không tốt, cứ coi như vừa đi phẫu thuật ——” Lục Gia Xuyên nói được nửa câu, tay nhanh mắt lẹ giữ lấy bàn tay dao sắc của Chu Sênh Sênh vừa hướng về phía anh, “Đừng đừng đừng, anh chỉ đùa chút thôi, em cũng nên vui lên đi chứ.”
“Gần đây chỉ có một việc duy nhất khiến em vui lên, đó là đánh anh.”
“… Anh nghĩ kỹ rồi, thật ra vui vẻ cũng chẳng cần thiết lắm, không có cũng được.”
Bởi vì sau khi mất đi gương mặt xinh đẹp Chu Sênh Sênh đã trở nên hay lo âu đa sầu đa cảm, nên gần đây Lục Gia Xuyên đã thay đổi hình tượng của bản thân, từ vị bác sĩ lạnh lùng cao ngạo hóa thành một tên nhóc ngốc nghếch.
Thế nhưng thấy cô chẳng chút tự tin vào bản thân, cuối cùng anh cũng nghiêm mặt, giữ chặt tay cô.
“Chu Sênh Sênh, em là bạn gái của ai?”
“Một anh bác sĩ đen tối nào đó.” Cô liếc mắt nhìn anh một cái.
Anh quyết định lờ câu trả lời của cô, gật gật đầu: “Đã là bạn gái của anh, xinh đẹp cũng để anh nhìn, xấu xí cũng chỉ một mình anh nhìn. Quan điểm của người khác em quan tâm làm gì?”
“Đó là người khác à? Đó chẳng phải người thân của anh sao?”
“Tất cả đều là người khác, em chỉ gả cho anh chứ đâu có lấy người nhà của anh.”
“… Xấu thế này rồi, dù em có muốn gả cho bọn họ, bọn họ cũng chẳng thèm em.” Chu Sênh Sênh liếc anh, nhưng trong đôi mắt kia không còn mất tinh thần như vừa nãy nữa.
Lục Gia Xuyên nở nụ cười: “Đồ ngốc, em có xinh đẹp hay không chẳng phải do anh quyết định? Tình trong mắt người hóa tây thi. Chỉ cần một ngày anh còn yêu em, trong mắt anh em vẫn luôn xinh đẹp.”
“Em chỉ sợ em cứ xấu mãi thế này, sớm muộn gì cũng có ngày anh không yêu em nữa.” Vẫn là cái lườm nguýt như thế.
“Anh mới là người phải sợ này, một ngày nào đó anh già đi, em vẫn có một gương mặt trẻ trung xinh đẹp, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Chu Sênh Sênh ngạc nhiên quay ra nhìn Lục Gia Xuyên.
Trên mặt anh là một nụ cười nhạt, anh hơi nghiêng đầu, cười tựa như không mà nhìn cô.
“Anh đang nghiêm túc à?”
“Không phải.” Ý cười càng đậm, anh liếc mắt nhìn cô một cái, “Anh biết em sẽ không làm thế đâu.”
“Hừ.” Cô đáp lại bằng giọng mũi.
“Cho nên em cũng nên tin tưởng anh. Cũng như anh vẫn luôn tin tưởng em vậy.” Anh nắm chặt tay cô, kiên định không dời dắt cô đi lên nhà.
***
Có thể tưởng tượng được buổi gặp người lớn hôm nay đương nhiên sẽ rất thảm khốc.
Ông ngoại tức giận mắng Lục Gia Xuyên toàn hẹn hò với người không ra gì, người sau tệ hơn kẻ trước, hơn nữa nghe nói cô là người chưa tốt nghiệp cấp ba, hoàn cảnh gia đình phức tạp, bề ngoài bên trong không có cái nào vừa mắt ông.
“Anh điên rồi phải không, hay anh đang tìm người về chọc tức tôi?”
Nhóm bà dì vây quanh Lục Gia Xuyên và Chu Sênh Sênh, xấu hổ không biết phải làm sao cho phải.
Dì cả dì hai giữ tay ông lại, dì ba và dì út vội vàng an ủi Chu Sênh Sênh.
Ông ngoại gạt tay con gái, sắc mặt tái mét: “Anh và ba anh xấu tính giống nhau y như đúc!”
Mặt Lục Gia Xuyên biến sắc, đang định mở miệng, đã thấy Tôn Diệu Già bình tĩnh tháo chiếc tạp dề trên người xuống, vắt lên thành ghế, mở miệng cắt ngang cơn lửa giận đang lan ra khắp phòng.
“Gia Xuyên, không nói nữa.” Quay đầu nhìn ông cụ, giọng bà vẫn đều đều, “Để mẹ nói.”
Ông cụ ngẩn ra.
Lục Gia Xuyên cũng ngạc nhiên vô cùng.
Mấy bà dì đứng đó cũng quay ra nhìn nhau.
Mấy năm gần đây, từ sau khi chồng Tôn Diệu Già qua đời, bà không hay nói nhiều. Bà vốn không phải một người thích cãi nhau, việc mình đã quyết thì nhất định sẽ làm, cũng chẳng nhiều lời vô ích với những người không hiểu bà, những người hiểu bà cũng sẽ không cần bà phải nói nhiều.
Cũng bởi vậy, rất nhiều lần mọi người cứ nghĩ bà là người trầm tĩnh lắng nghe, ngoan ngoãn nhu thuận.
Nhưng giờ phút này, là một người mẹ, bà bình tĩnh thản nhiên đứng đó, lại giống như trên người có ánh hào quang đang tỏa sáng.
“Ba, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, con cũng đã dần dà quên hết chuyện khi xưa, thị phi phải trái cũng chẳng thèm so đo, nhưng ba luôn muốn nhắc lại.”
“Ba Gia Xuyên là người thế nào, con nghĩ ở đây chẳng ai hiểu rõ anh ấy hơn con cả. Lúc trước vì anh ấy mù, cho nên ba chưa bao giờ công nhận anh ấy, trong mắt ba ạm ấy chính là một người mù, nhưng anh ấy có phải người vô dụng không, thì không phải ba nói đúng là đúng.”
Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có giọng bà vang lên đều đều.
“Anh ấy dạy học ở trường khiếm thị, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm, nhưng so với những phần tử tri thức giảng dạy trong trường đại học, anh ấy cũng chẳng hề kém cỏi hơn. Đều là giáo sư, cho dù người ba dạy là những sinh viên giỏi nhất nước, người anh ấy dạy là những đứa trẻ tàn tật, chẳng lẽ ai so với ai cao quý hơn sao? Ba lựa chọn coi như không nhìn thấy anh ấy, cũng chẳng hài lòng với nghề nghiệp của anh ấy, tuy rằng anh ấy mù, nhưng mắt mù còn tâm không mù, anh ấy hiểu rằng mọi người đều được tôn trọng ngang nhau. Đối với con mà nói, anh ấy mới thực sự là một người thầy đáng kính trọng.”
“Cô ——” ông cụ tức đến mức mặt trắng bệch.
“Ba đừng cắt ngang lời con, nếu con muốn nói, hôm nay hãy để con nói hết đi.”
“Chuyện khi xưa con cũng không muốn nhắc lại, nhưng hôm nay có khách ở đây, lại là người yêu của Gia Xuyên, ba thẳng mặt chửi cháu nó và ba nó, người làm vợ làm mẹ như con mà không nói câu nào, người ta còn tưởng rằng ba Gia Xuyên thật sự là một người tồi tệ.”
“Chu tiểu thư, thật xin lỗi hôm nay đã để cháu phải chứng kiến cảnh xấu hổ này, đây không phải là lỗi của cháu.” Tôn Diệu Già cười xin lỗi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Chu Sênh Sênh “Nhưng dì hy vọng cháu hiểu, dì và Gia Xuyên đều không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, cũng tuyệt đối không dựa vào điều kiện vật chất mà đánh giá phẩm chất một con người. Dì vô cùng tin tưởng Gia Xuyên, dì tin là người mà thằng bé thích nhất đính sẽ là người tốt.”
Rồi quay sang nhìn ông cụ, Tôn Diệu Già nói: “Ba, chuyện của lũ trẻ cứ để hai đứa nó quyết định, ba và con đều là người của thế hệ cũ rồi, hãy khoan dung hơn, đừng quá khắt khe với cháu nó.”
Nói xong, bà cũng không chờ ông cụ nói thêm câu nào, một tay nắm tay Lục Gia Xuyên, một tay nắm tay Chu Sênh Sênh đi ra ngoài cửa.
Tiễn hai người xuống dưới sân, dưới ánh nắng chiều bà nở nụ cười mỉm: “Thực ra so với khung cảnh khách sáo và hòa thuận giả dối, thì cảnh tượng hôm nay tuy rằng khiến người ta có chút khó xử, nhưng dù sao cũng là sự thật. Chu tiểu thư, đứa con trai này của dì thực sự không phải một người dễ mở lòng, nếu nó đã chủ động dẫn còn về nhà thì nhất định là người nó rất thích. Đối với người mà con trai dì yêu thương, dì cũng hi vọng mình sẽ đối xử thật chân thành với con.”
Chu Sênh Sênh nhìn bà nở nụ cười chân thành, chẳng hiểu sao lại nổi lòng tôn kính.
Cô đứng ở đó, nắm thật chặt tay Lục Gia Xuyên, có chút khẩn trương, có chút ngại ngùng, nhưng lời nói lại chắc nịch: “Thưa dì, con biết ạ. Tuy rằng nhìn con có vẻ không hợp với con trai dì, nhưng con chắc chắn khi anh ấy ở bên cạnh con mới thật sự là Lục Gia Xuyên. Tuy rằng anh ấy nóng tính, khắt khe lại hay soi mói, nhưng khi ở cạnh con anh ấy đã bình tĩnh hơn, biết bao dung và dịu dàng hơn. Con không biết người ta nói kim đồng ngọc nữ là thế nào, nhưng ở thời điểm này, con cảm thấy chúng con là một đôi trời đất tác thành.”
Dừng một chút, cô nở nụ cười: “Con cảm thấy, ở cạnh con trai dì, thật ra con là hợp nhất rồi.”
Lục Gia Xuyên liếc cô một cái: “To gan thật? Có ai chê người yêu như em không?”
Giây tiếp theo, anh nghiêm mặt, nói to và dõng dạc với Tôn Diệu Già: “Rõ ràng con mới là người trèo cao.”
Chu Sênh Sênh: “…”
Bọn họ đi rồi, cách một khoảng khá xa Chu Sênh Sênh vẫn quay đầu lại vẫy tay với Tôn Diệu Già ở phía xa xa.
Cô nhìn người phụ nữ dần biến thành một chấm nhỏ giữa bầu trời tà dường, nhẹ giọng nói: “Tương lai em cũng muốn trở thành người như mẹ anh vậy.”
“Người như nào?”
“Nhìn thì tưởng dịu dàng yếu ớt nhưng lại có sức mạnh khiến người ta phải nể phục.”
“Tuy rằng anh không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày em yếu ớt khép nép sau lưng anh, nhưng vế sau của câu em vừa nói, thì công nhận là em đã làm được.”
Chu Sênh Sênh vui vẻ: “Thật không? Anh cảm thấy thế thật à?”
“Đúng vậy. Mỗi lần em động tay động chân với anh, anh luôn cảm thấy mặt em tỉnh bơ, nhưng vừa biến sắc thì anh không thể không nể phục.”
“… … … …”
Buổi gặp người lớn cứ hạ màn như thế, tuy rằng quá trình không tốt đẹp cho lắm nhưng kết cục lại khiến người ta cảm động.
Sau hôm ấy, Chu Sênh Sênh vụng trộm nghe được cuộc trò chuyện của Lục Gia Xuyên và Tôn Diệu Già.
Tôn Diệu Già ở đầu bên kia sợ hãi nói: “Gia Xuyên này, lần sau con sẽ không dẫn một cô khác về nhà đấy chứ?”
Lục Gia Xuyên: “Không đâu ạ.”
“Lần trước cô gái con dẫn về rất xinh, lúc này cũng không tệ. Nhưng mà đàn ông dù sao cũng phải làm đến nơi đến chốn, không được thay đổi thất thường.”
“Con hiểu mà.”
Chu Sênh Sênh có chút khó xử, sau liền lắc lắc tay Lục Gia Xuyên: “Nhưng em không muốn cứ giữ gương mặt này, em muốn xinh đẹp hơn. Nếu em lại đổi mặt, lần sau anh về nhà phải nói với mẹ anh thế nào?”
Lục Gia Xuyên đang gọt táo, mắt không chớp đáp lời: “Thì nói em đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi.”
Chu Sênh Sênh: “…”
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
87 chương
134 chương
21 chương
10 chương
60 chương
40 chương
64 chương
63 chương