Chu Sênh Sênh ngồi trong phòng thay đồ mười phút, cô xuất thần nhìn mình trong gương rồi từ từ hồi tưởng lại những chuyện từ ngày mình còn bé. Khi cô hai tuổi ba mẹ đã ly hôn, nghe nói mẹ cô là người phụ nữ rất xinh đẹp, vì không chịu nổi cuộc sống nhàm chán ở thị trấn nhỏ bé đó, nên đã bỏ rơi chồng mình và đứa con gái lớn mới được hai tuổi, từ đó cao chạy xa bay, bặt vô âm tín. Không có mẹ con gái không có cơ hội được trưng diện. Ba cô lại là người kiếm sống chính nuôi cả gia đình nên cũng không hiểu được tâm trạng thích mặc đồ đẹp của con gái, tuy rằng ông chăm sóc cô rất tốt, nhưng nếu như không có chuyện quan trọng, thì sẽ chẳng bao giờ chủ động mua quần áo cho cô. Có lẽ là sống trong hoàn cảnh đó nên đứa trẻ thường sẽ trưởng thành sớm hơn bạn cùng tuổi. Chu Sênh Sênh hiểu chuyện từ sớm, tuổi còn nhỏ đã biết không nên so đo chuyện ăn mặc với bạn bè. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ xin tiền ba mình một lần duy nhất, chính là vì muốn tới trường võ Taekwondo trấn trên học tập công phu quyền cước. Cô học còn chăm chỉ hơn bất cứ ai, nhập tâm hơn bất cứ ai, mỗi động tác làm đi làm lại luyện tập hơn cả trăm lần. Trịnh Tầm đã từng hỏi cô: “Cậu tập luyện hăng say như thế làm gì? Mặt vốn đã chẳng đẹp rồi, còn thật sự muốn trở thành dở nam dở nữ không ai dám động tới à?” Khi đó mặt cô chẳng biến sắc, chỉ đánh cho Trịnh Tầm một trận, cuối cùng còn khinh thường nói: “Không ai muốn thì sao chứ? Ai bắt con gái phải kiếm được người muốn mình? Dù sao cậu cũng chỉ hơn tôi một chiếc xương sườn, có điểm nào ưu tú hơn tôi chứ?” Nhưng chỉ mình cô mới biết, nguyên nhân duy nhất thôi thúc cô học võ chỉ có một, đó là để cô có thể đối mặt với mấy tên khốn nạn ở trấn khi chúng bắt nạt người khác, lúc ấy cô sẽ có đủ bản lĩnh khiến bọn chúng im miệng. Nguyên nhân là vào năm sinh nhật mười hai tuổi, ba cô đã tặng cô một đôi giày nhỏ màu đỏ. Đó là món quà duy nhất có vẻ giống như “Công chúa” mà Chu Sênh Sênh có được từ bé đến giờ. Hơn nữa mỗi bé gái khi còn nhỏ đều từng có giấc mộng trở thành công chúa, cô đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Mười hai năm, suốt mười hai năm cô chỉ dám vụng trộm hâm mộ những bé gái xinh đẹp kia, Chu Sênh Sênh đã nuôi thành thói quen không xin tiền ba mua quần áo. Nếu như không phải áo và quần đã cộc đi nhiều, nếu như không phải giày đã rách hết mũi chỉ, thì cô vẫn có thể mặc tiếp những chiếc áo chiếc quần đã bạc màu kia. Cho nên đôi giày da màu đỏ ấy, là món bảo vật vô giá trong lòng cô. Hôm đó cũng là lần đầu tiên Chu Sênh Sênh nhỏ bé được vênh mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một cô nàng khổng tước bé kiêu ngạo. Nhưng đám nam sinh thường xuyên coi bắt nạt kẻ yếu làm thú vui đã chặn cô trên đường đi học về, hi hi ha ha mở lọ mực, chơi cái trò gọi là đại chiến mực nước, cô cùng mấy nữ sinh yếu ớt trở thành đối tượng trêu đùa của cả đám, đôi giày màu đỏ kia cũng bị dính mực mà đen xì. Cô khóc lóc chạy về nhà, cắn răng cầm khăn lông đi lau giày, nhưng dù có lau thế nào cũng không xóa hết vết bẩn được. Tối ấy cô khóc một lúc lâu, ôm đôi giày da màu đỏ nằm lì trên giường không nhúc nhích, cho đến khi hai mắt sưng đỏ, cho đến khi màn đêm buông xuống, ba ba tan làm trở về. Cô mới lau khô nước mắt, để đôi giày đỏ vào hộp giấy, sau đó làm như không có chuyện gì chui vào trong chăn, ra vẻ như đã ngủ say. Ngày hôm sau, cô xin ba tới võ đường học Taekwondo. Từ nhỏ cô đã nghe người ta thường xuyên chỉ chỏ “Chu Sênh Sênh là đứa trẻ không có mẹ”, cô đã chịu đủ mấy lời nói chẳng chút kiêng nể của đám trẻ đó rồi. Thế giới này luôn có đạo lý cá lớn nuốt cá bé, từ lúc ấy cô đã nhận thức được chuyện đó rồi, cô là một đứa trẻ bướng bỉnh mẫn cảm, trong lòng biết rõ nếu nói với ba sẽ khiến ông tức giận mà tự trách bản thân. Cho nên trước giờ cô chưa từng kể chuyện đó cho ông nghe, cô chỉ nói mình muốn cố gắng để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Bao nhiêu năm trôi qua, ba cô đã qua đời, đôi giày đỏ dính vết mực cũng đã sớm bị lãng quên cùng khu trấn nhỏ ngày nào, còn cô đã thật sự tự dựa vào sức mình đứng vững trong xã hội này để chẳng ai có thể làm nhục, để có thể tiếp tục bước đi một mình trên con đường đời dài đằng đẵng sau này. Trong phòng thay đồ, Chu Sênh Sênh ngẩn người soi mình trong gương, cô ngồi xổm xuống vươn tay từ từ vuốt ve đôi giày cao gót màu hồng phấn dưới chân. Vị bác sĩ xấu tính kia nhất định sẽ chẳng biết, anh chỉ vô tình tặng cô một món quà nhưng nó lại có ý nghĩa quan trọng với cô như thế. Trong chớp mắt khi vừa đưa chân thử giày, dường như cô đã trở về cái năm mười hai tuổi ấy —— lần đầu tiên cô gái nhỏ được xỏ chân vào đôi hài của công chúa, trong lòng tràn ngập phấn khích xoay xoay vài vòng trước gương. Cuối cùng cô cũng hoàn thành giấc mộng biến thành công chúa mặc bộ váy trắng trong truyện cổ tích rồi. Giờ đây, Chu Sênh Sênh hai lăm tuổi soi mình trong gương, cô từ từ đứng thẳng người dậy, khéo léo xoay người một vòng. Cho đến bây giờ thì cô vẫn luôn bị người khác lãng quên, nhưng trong tiềm thức cô cũng như những cô gái khác, luôn mang trong mình giấc mộng công chúa. Dù là một cô bé mười hai tuổi hay hai lăm tuổi của hôm nay, thì đôi giày công chúa này cũng đã thành toàn cho giấc mơ của cô. Cô cẩn thận tháo từng chiếc giày ra, dè dặt ôm trọn chúng vào lòng, cười ngây ngô như một đứa trẻ. *** Đêm hôm ấy, khi Lục Gia Xuyên đang trực đêm thì nhận được một tin nhắn từ 【 Chu An An tào lao 】: “Bác sĩ Lục, bánh kem vị dâu anh nói hôm ấy là mua cho đám trẻ trong khu nội trú, đúng không?” Sau khi đi kiểm tra phòng về thì đọc được tin nhắn, anh chỉ nhắn lại một chữ: “Đúng.” Cô nàng tào lao kia không nhắn tin lại nữa. Anh đọc sách trong văn phòng, đến nửa đêm thì gục đầu xuống bàn ngủ gật, sáu giờ sáng lại bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, anh rửa mặt, xuống lầu chạy một vòng quanh khu nội trú, rồi lại trở về chuẩn bị đi kiểm tra phòng lần nữa. Kiểm tra phòng xong là có thể thay ca về nhà rồi. Dưới mắt anh là một quầng xanh thâm đen, cằm cũng có mấy sợi râu mọc lún phún, nhưng khi anh cầm sổ ghi chép và bút đi về phía hành lang kiểm tra phòng bệnh, bóng lưng vẫn cứ cao và thẳng như thế ——đó là thói quen nghề nghiệp cơ bản khi anh ở cương vị là bác sĩ, mỗi khi đối mặt với bệnh nhân, đều phải dốc toàn lực để khiến người ấy tin tưởng vào mình. Đôi mắt đã có chút mỏi mệt, anh vươn tay xoa xoa mắt, được một nửa thì bỗng nhiên nghe thấy có người ở phía sau gọi tên anh. “Bác sĩ Lục!” Đó là một tiếng gọi rất lớn, giọng nói khiến anh tỉnh cả người sau một đêm mệt mỏi, vang vọng mà tràn ngập sức sống. Anh dừng chân, nhịp tim cũng như muốn dừng lại, cứ như thế mà quay đầu lại. Cuối dãy hành lang kia, ánh nắng mới lên xuyên qua những tầng mây chiếu thẳng vào khung cửa sổ, tạo nên những tia sáng nhỏ màu vàng lấp lánh. Mà trong những tia sáng lấm tấm kia, anh thấy một đôi giày cao gót màu hồng phấn, chủ nhân của đôi giày kia xách theo một chiếc túi nilon to đứng ở nơi đó, liên tục vẫy tay với anh. Cô gái trẻ tuổi kia đang nở nụ cười rạng rỡ, cứ như có thể làm nhạt đi ánh nắng sáng rực ngoài kia. Anh ngẩn người nhìn cô mấy phút, sau đó tự nói với bản thân: Nhất định là vì anh có mắt chọn giày, nên mới có thể khiến cô nàng Chu An An tào lao trở nên vui tai vui mắt như thế… nhỉ?