Một tuần sau đó, Lục Gia Xuyên bận rộn liên miên, bác sĩ khoa mắt không phải chỉ ngồi khám bệnh, mà anh còn phải thực hiện phẫu thuật, và chịu trách nhiệm về các bệnh nhân trong khu nội trú. Đêm trước Lễ Giáng Sinh, nữ sĩ Tôn Diệu Già gọi điện thoại tới hỏi chuyện: “Gia Xuyên, giáng sinh có rảnh không con?” Ngày mai là đêm giáng sinh, bên phía nhà cũ luôn có thói quen cả gia đình sẽ họp mặt ăn cùng nhau một bữa cơm trong những dịp lễ tết, bất luận là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc hay các ngày lễ tết của nước ngoài. “Con có ca phẫu thuật rồi, chắc không về kịp được.” Anh theo phản xạ mà từ chối. “Mẹ vừa gọi di động cho anh thì không thấy anh nhấc máy, nên đã gọi thẳng tới phòng trực của y tá. Y tá trưởng nói anh đang có ca phẫu thuận, nên mẹ tiện thể hỏi luôn lịch trình ngày mai của anh rồi.” “…” “Tối mai sáu giờ ăn cơm, anh qua sớm đấy, đừng để ông ngoại anh tức giận.” “… Con biết rồi.” Anh nên sớm biết mẹ anh ngoài miệng thì dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng bên trong là một linh hồn rất nhạy bén. Ngay cả lý do từ chối anh bày ra mà bà cũng dự liệu được, còn biết gọi điện trước cho y tá trưởng hỏi lịch trình ngày mai của anh thế nào…… Trước khi Tôn Diệu Già cúp điện thoại còn thở dài: “Gia Xuyên, bao giờ anh mới có bạn gái đây. Ông ngoại anh lớn tuổi rồi, cũng bận tâm chuyện đó trong lòng đã nhiều năm .” “…” Anh không còn gì để nói. Có phải mỗi người đàn ông khi đến cái ngưỡng tuổi ba mươi, đều phải cưới vợ sinh con có gia đình hạnh phúc? Không phải anh không muốn ổn định, mà chòm sao xử nữ xoi mói khiến anh nhìn ai cũng không lọt mắt, nếu cứ thế mà ở chung với nhau dưới một mái nhà, thì đời này sao có thể hạnh phúc được? …Vì những chuyện vớ vẩn mà cãi nhau đến mức gà chó không yên, rồi cũng có ngày đánh nhau vỡ đầu chảy máu. Lúc tan làm về nhà, Lục Gia Xuyên lái xe đến trung tâm thương mại. Mỗi tuần cứ đến thứ năm, Lục Gia Xuyên sẽ lái xe tới khu trung tâm thương mại cách nhà anh không xa. Trên tầng ba của khu thương mại này có một tiệm bánh ba sao, món tủ của tiệm là bánh mì mứt dâu rất dược giới trẻ yêu thích, anh đã từng ăn thử loại bánh này nhưng cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, tuy nhiên tuần nào anh cũng sẽ đến mua. Đám trẻ con trong khu nội trú rất thích ăn bánh ngọt, tuy nói trẻ con không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng trẻ con chính là như vậy, càng những thứ bị cấm thì lại càng muốn thử. Ông chủ tiệm bánh đã quen mặt anh, mỗi lần anh tới ông đều cười nói: “Lục tiên sinh lại tới nữa à? Vẫn mua bánh mì mứt dâu nữa phải không?” Anh gật đầu, vài phút sau liền cầm theo một túi bánh mì xuống lầu . Lục Gia Xuyên không có khái niệm về đêm giáng sinh, anh thường không nhiệt tình lắm với những ngày lễ nước ngoài thế này thì, chỉ là tiếng nhạc jinglebells tươi vui phát liên tục trong trung tâm thương mại, cùng những dải màu trang trí trắng xanh giao nhau trong những chiếc tủ kính kia, và ngay chính giữa tầng một là cây thông noel giáng sinh rất lớn, khiến anh thực sự muốn ngó lơ cũng rất khó. Lúc từ tầng ba đi xuống, thì một tay anh xách một túi bánh, tay kia cầm di động áp vào bên tai: “Uống thuốc giảm đau nhưng vẫn đau thế à?” “Uống mấy viên rồi?” “Thêm một viên nữa đi.” Tầng một khu trung tâm rất ồn ào, anh vừa bước chân từ thang máy ra đã chau mày, trong giọng nói cũng mang theo vài phần trách mắng: “Vấn đề về thuốc giảm đau, tôi đã nhấn mạnh với bà rất nhiều lần rồi. Bệnh nhân ung thư lên cơn đau sẽ sử dụng thuốc giảm đau để đảm bảo người bệnh vẫn sinh hoạt bình thường được, khi đau quá thì dùng, không cần cân nhắc đến việc sẽ nghiện thuốc gì cả.” Bệnh nhân ở đầu bên kia đang tranh luận kịch liệt với anh về vấn đề nghiện thuốc giảm đau, giọng điệu càng ngày càng gay gắt. Lục Gia Xuyên bình tĩnh mà nói: “Trương phu nhân, tôi là bác sĩ điều trị chính của chồng bà, nếu như bà không có sự tin tưởng cơ bản với tôi, thì tôi phải chữa bệnh cho chồng bà thế nào? Bà cứ nhất định cho rằng tôi tăng liểu lượng thuốc giảm đau cho chồng bà là để kiếm tiền thêm cho bệnh viện, vậy tôi rất tiếc khi trong mắt bà tôi là kẻ đê hèn tiểu nhân như vậy, thế nên mời bà tìm bác sĩ cao minh khác đến điều trị cho ông nhà.” Người ở đầu bên kia liền im bặt. Anh từ từ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Cứ vậy đi, ngày mai mời bà đến bệnh viện một chuyến, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện sau.” Cất di động vào túi, anh đưa tay gãi gãi sống mũi, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại, lúc vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy gần lối ra ở tầng một có một đám đông người tụ tập quanh đó, hình như đang xem gì đó rất náo nhiệt. Anh nghển cổ lên, vô cùng dễ dàng nhìn thấy người quen đang đứng giữa đám đông kia… là Sailor moon sao? *** Trước giờ Chu Sênh Sênh chưa từng nghĩ, làm mascot[1] biểu diễn ở trung tâm thương mại kiếm chút tiền cũng có thể gặp mấy chuyện phiền phức thế này. [1] Mascot : chỉ những người mặc bộ thú bông ở công viên giải trí hoặc các sự kiện lễ hội để quảng cáo, hấp dẫn du khách Chuyện là thế này, tuần trước chủ nhà trọ của cô bỗng nhiên tăng giá tiền nhà, mà cả cô và Trịnh Tầm chỉ kiếm được chút tiền, đến ăn uống còn phải tiết kiệm từng chút một. Thế nên nếu không kiếm được chút thu nhập khác thì chỉ có thể ngồi đợi chết đói. Niềm tin không thể chết đói bảo cô đêm giáng sinh phải nhiệt tình chiến đấu ngoài trung tâm thương mại, mặc bộ trang phục to đùng xấu hổ của chiến binh thủy thủ mặt trăng, rồi lại bất ngờ gặp chuyện. Có một người đàn ông trung niên uống rượu say khướt đi lướt qua người cô, rồi bỗng kéo tay cô đòi chụp ảnh chung. Cô mặc trang phục con rối, trông thật mập mạp ngốc nghếch, mà người đàn ông kia cứ ôm lấy cổ cô, vừa kéo đầu con rối to ục ịch ghé sát vào mặt lão, vừa lè nhè ồn ào hò hét: “Lại gần chút, không vừa màn hình rồi…” Từ nãy đến giờ cũng có nhiều người mời cô chụp ảnh chung, rất nhiều cô cậu bé thích ôm người bông rồi nhờ ba mẹ mình chụp ảnh cho. Nhưng đây là lần đầu Chu Sênh Sênh đụng phải một thằng cha say bí tỉ cằm đầy râu ria thế này. Cô có chút hoảng hồn, vừa cố né người ra vừa nói: “Chú đừng kéo, đừng kéo, cháu đứng thẳng cho chú chụp!” Nhưng gã say rượu này sao có thể nghe được lời cô nói, hắn liều mạng kẹp chặt cổ cô, cô hơi giẫy giụa muốn thoát ra, thì chân lão loạng choạng, rồi hai người cùng nhau ngã ập xuống, chật vật lăn đùng ra đất. Sau đó chuyện vẫn chưa chấm dứt, gã kia đứng bật dậy tháo chiếc đầu thú đội trên cổ cô, mùi rượu chua thối lan tỏa, hắn chửi ầm lên: “Quản lí của mấy người đâu? Mau gọi quản lý ra đây nhanh! Con mẹ nó ông đây chỉ muốn chụp với cô ta một tấm ảnh giáng sinh, chứ có làm gì cô ta đâu? Cô ta lại dám ra tay đẩy tôi một cái!” Chu Sênh Sênh cố gắng muốn nói cho gã hiểu: “Là chú kéo cổ tôi liên tục, tôi đứng còn không vững, thế nên mới ngã xuống cùng chú. Chú hai à, chú xem tôi cũng ngã cơ mà, sao có thể là do tôi đẩy chú được? Tôi —— “ “Đừng nói mấy lời vô dụng đò nữa!” Hắn kéo dài giọng lè nhè, “Con mẹ nó chân tôi cũng sắp gãy ra rồi đây này, cô bồi thường cho tôi một ngàn tệ đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì! Bằng không chuyện này chưa hết ở đây đâu!” Quả như tú tài gặp quân binh, có miệng nhưng không nói được. Chu Sênh Sênh muốn biện minh cho mình, nhưng gã kia cứ nhìn cô với ánh mắt đểu giả, mở miệng là đầy lời thô tục, dáng vẻ lưu manh. Lục Gia Xuyên chen chân đi vào đám đông, vừa nhìn là chứng kiến hết cảnh này. Mái tóc dài cột đuôi ngựa quen quen, gương mặt cũng quen…Chu An An sao? Lại là cô gái ấy à? Thằng cha say rượu đang lè nhè quát tháo ầm ĩ đòi bồi thường, cô muốn chen miệng vào nhưng không nổi, cả gương mặt cô đỏ bừng lên, không nói được lời nào. Chiếc đầu của chiến binh thủy thủ mặt trăng cũng bị hắn ta ném xuống đất nằm lăn lóc một góc, còn dáng người cô nhỏ xíu lọt thỏm trong bộ trang phục to uỵch, nhìn trông thật đáng thương. Bất thình lình có người xuất hiện giữa hai người, anh gần như là nhấc cô lên kéo ra đằng sau người mình. Lục Gia Xuyên đứng quay lưng về phía cô, nhìn thằng cha say rượu từ trên cao xuống, giọng lạnh tanh nói: “Xin chào, xin hỏi ông thuộc họ loài nào?” ? ? ? Gã say rượu thẹn quá hóa giận hỏi ngược lại một câu: “Loài gì ở đây? Mày nói gì đấy! Còn mày là loài gì hả?” Lục Gia Xuyên bình tĩnh mà nhìn thẳng gã, nghiêm túc mà nói: “Thật xin lỗi, tôi thấy ông nói lời nào cũng đầy mùi thối, lại mặc một bộ trang phục xanh toàn thân thế này, còn tưởng là họ nhà hành lá [2].” [2] Ám chỉ là loại người chả ra gì, rẻ mạt như củ hành Đám người xung quanh bỗng cười rộ lên một tiếng. Thằng cha kia xắn tay áo lên như muốn đánh nhau, Lục Gia Xuyên cũng chẳng động tay, chỉ lôi di động ra bấm số: “Alo, là 110 [3] đấy à?” [3] Tương đương với 113 của Việt Nam Anh còn chưa nói dứt câu, gã say rượu kia đã hùng hùng hổ hổ bỏ chạy. Đứng sau lưng anh, Chu Sênh Sênh thò đầu ra quan sát, rồi cười hì hì nhìn anh: “Ông ta chạy rồi, 110 đến cũng không có ai đâu.” Lục Gia Xuyên quay đầu lại, liếc cô một cái, rồi cất di động vào túi: “Tôi cũng đâu có gọi.” “…” “Đối phó với mấy kẻ kém thông minh thế này, chỉ cần hù dọa một chút thì đã tin rồi .” “……” tại sao cô cứ có ảo giác kỳ lạ, hình như “người kém thông minh ” anh vừa nói kia cũng bao gồm cả cô nhỉ… *** Lột bộ đồ con rối ra, Chu Sênh Sênh và Lục Gia Xuyên cùng rời khỏi trung tâm thương mại. Cô còn đang tính toán phải nói câu cám ơn với anh thế nào, thì anh đã chẳng chút khách khí ném một câu lạnh lùng phê bình cô trước: “Chu An An, tại sao mỗi một lần tôi gặp cô, đều nhìn thấy cô trong trạng thái như muốn đánh nhau vậy?” Đầu óc cô mơ màng: “Tôi… có sao?” “Lần trước ở rạp chiếu phim, cũng vật người ta ra đất. Lần này cũng như thế, lăn qua lăn lại với sâu rượu dưới đất.” “… Ai lăn qua lăn lại dưới đất với ông ta? Đó không phải vì ông ta kéo tôi ngã đó sao.” Lục Gia Xuyên liếc cô một cái: “Có gì khác nhau à?” “Đương nhiên là có!” Chu Sênh Sênh không phục, “Còn nữa lần trước, tôi cũng không cố ý đánh người ở rạp chiếu phim, là do cô gái đó lừa gạt bạn tôi, còn lấy đồ cưới mẹ anh ấy để lại cho con dâu. Tôi đây gọi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, chứ không phải cố ý muốn đánh người được chưa? !” “Có lòng nhiệt tình là rất tốt, nhưng dù gì cô cũng phải nhớ cô là con gái, không phải cứ gặp chuyện gì cũng dũng cảm xông lên là giải quyết được.” “Vậy ý của anh là, coi như nhìn thấy đàn ông bắt nạt phụ nữ ngay bên cạnh, tôi cũng phải đứng im thờ ơ không làm gì, chỉ nhìn là đủ rồi sao?” Chu Sênh Sênh tức giận. Trong bóng đêm, vị bác sĩ trẻ tuổi cúi đầu liếc nhìn cô một cái, cất giọng đều đều: “Đúng, cô nên đứng im thờ ơ không làm gì, chỉ nhìn là đủ rồi.” Cái tên này, sao lại không có lòng thương người thế chứ? Cô đang định phản bác, liền nghe thấy gió đêm đưa câu tiếp theo của anh tới. “Vì chuyện dũng cảm đứng ra giáo huấn những kẻ vũ phu đó, vốn là chuyện của đàn ông phải làm. Thế nên những chuyện như thế cứ giao cho tôi là được rồi.” Cô ngẩn người, nhìn anh không nói được lời nào . “Đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ mình cô có tinh thần trượng nghĩa, tôi cũng có, những người khác cũng có.” Anh liếc cô một cái, “Vì vậy lần sau nếu gặp chuyện thế này cũng không được kích động. Quay sang nhờ vả những người xung quanh cũng không chứng tỏ cô yếu ớt, mà nó chứng tỏ cô biết lượng sức mình.” Nói xong anh liền đi về phía trước, mới bước được mấy bước thì quay đầu lại nhìn cô hỏi: “Không đi à?” “… Ừm.” Cô ngây ngốc đi theo sau anh. Vì vậy anh không phải người máu lạnh vô tình tâm địa sắt đá, mà là một người có trách nhiệm phải không? Anh lạnh lùng đi phía trước cô, chiếc áo khoác màu đen không nhiễm chút bụi bẩn, dường như muốn hòa luôn vào bóng đêm lạnh lẽo, còn thứ cô nhìn thấy, chỉ là một vùng sáng bao quanh toàn thân anh. *** Đêm Giáng sinh, ngoài phố lớn hay trong ngõ nhỏ đều treo những đồ trang trí cho đêm giáng sinh, màu đỏ chi chít hòa cùng ánh đèn vàng ấm áp. Lục Gia Xuyên dặn cô chờ anh ngoài vỉa hè, còn mình thì bước vào một hiệu thuốc ven đường, mấy phút sau anh đi ra cùng với một túi thuốc . “Ngồi xuống.” Anh hất cằm về phía chiếc ghế dài bên cạnh hiệu thuốc. Chu Sênh Sênh không rõ ý anh nhưng vẫn ngồi xuống, còn anh thì ngồi xổm trước mặt cô. Anh lấy hộp thuốc nước và bông tai trong túi ra, chấm bông tai vào hộp thuốc nước rồi thoa lên trán cô. “Anh…anh làm gì thế?” Cô theo phản xạ lùi người về sau, liền bị người đàn ông kia nhỏ giọng quát một câu mà giật mình. “Ngồi im nào.” Bông ngoáy tai chạm nhẹ vào trán cô, nước thuốc lạnh tanh tiếp xúc với da thịt, lạnh đến mức khiến cô không nhịn được mà run hết cả người. Bất giác cô cảm thấy vùng trán hơi xót, lúc này Chu Sênh Sênh mới hồi hồn lại, thì ra vừa nãy lúc ngã lăn ra đất với gã nát rượu kia, thì chiếc dây lưng của gã xoẹt qua trán cô, làm xước một mảng thịt. Cô ngẩn người ngồi trên ghế dài, nhìn vị bác sĩ hung dữ kia đang ghé sát vào người cô, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. Hóa ra, anh là một người rất cẩn thận… Tay anh che trước mặt cô tạo thành một cái bóng mờ, nhưng khung cảnh xung quanh lại là một biển đèn vàng ấm áp rực rỡ. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang khẽ phả vào mặt cô, một cảm giác hơi nóng đột ngột xuất hiện giữa không gian lạnh lẽo thế này, khiến mặt cô dần dần đỏ bừng lên. Bên tai vang vọng bài hát tiếng anh tươi vui phát ra từ một cửa tiệm nào đó. Người kia hát : ‘Có lúc em muốn bỏ tất cả để nhảy xuống, Có lúc em đành phải vứt bỏ mọi thứ để tiếp tục tiến lên. Có lúc con đường phía trước còn dài, mà hai vai em nặng trĩu. Nhưng anh chỉ muốn em biết, Những lúc như vậy, em có thể tựa vào vai anh…’ Ma xui quỷ khiến thế nào, trái tim cô bỗng chậm lại một nhịp. Không ai biết, trên thế giới rộng lớn này, với một người mãi mãi không có chốn dừng chân như cô, thì nỗi khát vọng muốn ỷ lại vào một người nào đó lớn đến thế nào. Bất cứ ai cũng được, đẹp trai hay xấu xí đều không quan trọng, chỉ cần khi cô không nhận ra được chính mình, thì người ấy có thể ngồi cạnh cô thế này, tiếp thêm sức mạnh để cô có thể tiếp tục bước đi. Cô chớp mắt mấy cái rồi lông mi bỗng ướt nhẹp, dưới ánh đèn vàng dịu, những giọt nước mắt kia trông giống hệt những viên kim cương lấp lánh.