Những lời Viên Hòa Đông nói Hứa Tri Mẫn đều hiểu, cho dù cô là sư muội hay là bạn thì Viên Hòa Đông cũng đều xem cô là người con gái quan trọng trong cuộc đời anh, cũng vì lẽ đó mà anh không thể dễ dàng tha thứ cho việc Mặc Thâm đã làm khi cô bị bệnh. Nghĩ kĩ đến tận gốc thì trọng tâm mâu thuẫn giữa hai người bọn họ không phải là vấn đề tình địch. Hứa Tri Mẫn không hài lòng vuốt tóc, đối với việc này cô vẫn mờ mịt không biết phải xử trí thế nào. Đang lúc phiền muộn, cô đột nhiên nhớ tới lời mà bà dì trước kia thường nói với cô: Trời không tuyệt đường người. Lời ông bà nói luôn rất có lý, vấn đề dù sao cũng không thể dễ dàng giải quyết trong một sớm một chiều. Nghĩ đến bà cụ, Hứa Tri Mẫn buông cây lược gỗ đào xuống, nhìn vào gương mà nhăn mặt nhíu mày. Cô gọi điện thoại hỏi anh họ thì Kỷ Nguyên Hiên không chịu trả lời ngay mà lấy cớ bận việc nên cúp máy. Hỏi Mặc Hàm thì cậu ta cứ giả vờ câm điếc, nói chưa được hai câu liền lảng sang chuyện khác. Bọn họ đều đang giấu diếm chuyện gì đó? Hứa Tri Mẫn càng nghĩ càng thấy ruột gan rối bời, nóng lòng gõ cây lược xuống bàn, cô thật sự không biết nên hỏi ai, lại không thể xin phép về quê thăm bà một chuyến. Thở dài một tiếng, cô thu cái lược lại. Ngay sau đó, một tuần luân chuyển khoa sang khoa phẫu thuật ngoại tim cũng kết thúc, Hứa Tri Mẫn được chuyển tới khoa can thiệp nội tim. Trong khoa phẫu thuật ngoại tim, Hứa Tri Mẫn chỉ là một y tá bình thường. Về mặt quản lý, y tá trưởng Hoàng không chỉ quản lý khoa giải phẫu ngoại tim, mà còn quản lý chung cả khoa giải phẫu, tức là y tá khoa giải phẫu cùng bác sĩ gây mê được tập hợp thành một khoa gây mê độc lập, doanh thu của hai khoa ngoại được phân phối cân đối với khoa gây mê. Tình hình ở khoa can thiệp nội tim lại hoàn toàn khác. Đầu tiên, khoa can thiệp không cần bác sĩ khoa gây mê, cũng cần ít y tá, phẫu thuật can thiệp nội tim mạch là khoa nội tim đặc biệt, cho nên, ở đây không cần bố trí khoa độc lập, tất cả đều trực thuộc khoa nội tim, doanh thu đầu tiên là được quy về cho khoa nội tim, rồi mới phân phối cho các khoa hợp tác khác và bệnh viện. Thứ hai, làm việc thường xuyên ở phòng can thiệp sẽ bị nhiễm phóng xạ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của nhân viên y tế, cho nên bác sĩ sẽ thay phiên nhau lên bàn mổ. Còn tổ y tá, để tiết kiệm tài nguyên, đồng thời xuất phát từ ý muốn bảo vệ cơ thể nữ giới, đều được luân phiên điều từ phòng bệnh khoa nội tim đến làm việc. Nhóm y tá này do y tá trưởng Giang quản lý, dưới quyền quản lý phân ai đến khoa can thiệp đều do Vương Hiểu Tĩnh toàn quyền phụ trách. Khoa can thiệp không có trí vị trí y tá trưởng nên Vương Hiểu Tĩnh được xem như tương đương với y tá trưởng khoa can thiệp. Nghe nói, năm đó khi thành lập trung tâm can thiệp tim, bệnh viện tỉnh trước sau đã đưa bốn y tá xuất sắc trong đó có Vương Hiểu Tĩnh cùng đến bệnh viện Fu Wai ở Bắc Kinh đào tạo nghiệp vụ quản lý và y tá ở khoa can thiệp. Thành tích của Vương Hiểu Tĩnh là xuất sắc nhất trong bốn người. Ở thủ đô, cô quen với một chuyên gia y tá người nước ngoài, sau này chuyên gia đó cũng đã mấy lần mời cô xuất ngoại. Điều làm người ta bất ngờ chính là Vương Hiểu Tĩnh đã từ bỏ việc đầu quân ra nước ngoài mà rất nhiều người tha thiết ước mơ để lựa chọn học xong quay về đơn vị cũ. Về sau, ba y tá được đào tạo chung với cô cũng lần lượt được các bệnh viện khác bỏ ra một số tiền lớn để tuyển dụng, chỉ còn Vương Hiểu Tĩnh vẫn ở tại bệnh viện tỉnh, tận tụy, làm hết sức mình, trung thành với con đường lâm sàng. Không ai có được kỹ thuật của Vương Hiểu Tĩnh cũng không ai có thể thay thế được vị trí của Vương Hiểu Tĩnh. Người khác nhìn vào thì thấy Vương Hiểu Tĩnh vinh quang vẻ vang chứ có mấy ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Vương Hiểu Tĩnh. Cũng chính vì không có ai có thể tiếp nhận vị trí này cho nên Vương Hiểu Tĩnh quanh năm suốt tháng đều phải cố gắng ở trong phòng can thiệp. Cơ thể của cô thường xuyên tiếp xúc với phóng xạ, lâu ngày, số lượng bạch cầu trong máu của cô tụt xuống mức thấp nhất trong tất cả những nhân viên làm ở khoa can thiệp. Sau vài ngày Hứa Tri Mẫn theo Vương Hiểu Tĩnh làm ở phòng can thiệp liền cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của cô ấy. Giáo sư lên bàn mổ, nhất là giáo sư Tân, cho dù là việc chụp X-quang động mạch vành vô cùng đơn giản, cũng không thể không gọi tên Vương Hiểu Tĩnh cùng làm, còn phẫu thuật can thiệp phức tạp, Vương Hiểu Tĩnh lại lo lắng nên lại tự mình theo vào. Toàn bộ việc phụ trách phòng can thiệp gần như là do Vương Hiểu Tĩnh một mình gánh vác. Y tá trưởng Giang không biết thao tác cụ thể trong phòng can thiệp nên chỉ chịu trách nhiệm nghe báo cáo và giám sát. Vương Hiểu Tĩnh ngày nào cũng làm việc đến sứt đầu mẻ trán, bởi vậy, y tá trưởng Giang cũng phân hai y tá giúp đỡ cho Vương Hiểu Tĩnh; một người là y tá Tôn lai lịch tương đối cao, hỗ trợ Vương Hiểu Tĩnh gánh vác một phần công tác phụ trách thiết bị; một người nữa là y tá Tiêu Hồng tuổi tác xấp xỉ Vương Hiểu Tĩnh, hỗ trợ Vương Hiểu Tĩnh hướng dẫn nhân viên mới về kỹ thuật. Mặc dù đã có hai trợ thủ, nhưng kết quả vẫn không hoàn toàn như ý muốn. Vương Hiểu Tĩnh mỗi lần nghỉ ngơi hoặc đi công tác vài ngày thì đến lúc quay lại vẫn phải tự mình chỉnh đốn lại toàn bộ. Cho nên mới có người nói Vương Hiểu Tĩnh không coi ai ra gì, ỷ mình giỏi nên coi thường người khác. Hứa Tri Mẫn biết Vương Hiểu Tĩnh không phải người như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, Vương Hiểu Tĩnh lấy việc nghiêm khắc với bản thân ra yêu cầu người khác cũng như vậy thì rất không hiệu quả. Về sau Vương Hiểu Tĩnh cũng rút kinh nghiệm, đối với một số việc nhỏ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng vấn đề nhỏ cứ tích lũy dần dần thì cuối cùng cũng sẽ tạo thành đại họa. Ngay trước khi Hứa Tri Mẫn vào bệnh viện tỉnh hơn một tháng, giáo sư, bác sĩ, y tá, nhân viên y tế trong khoa can thiệp nội tim đã phải mở một cuộc họp nội bộ. Trong cuộc họp, có người đề xuất để Tiêu Hồng phụ trách quản lý kho hàng của khoa can thiệp để chia sẻ trọng trách cho Vương Hiểu Tĩnh. Kho hàng? Hứa Tri Mẫn tò mò nhìn hai chữ màu lục trên tấm bảng. Kho hàng của khu bệnh là nơi để quần áo và đồ dùng lặt vặt của bệnh nhân, vậy kho hàng của khoa can thiệp thì sao nhỉ? Vương Hiểu Tĩnh lấy ra một xâu chìa khóa, mở hai cánh cửa kho hàng, bên trong đặt một loạt giá kệ, mấy trăm cái tủ vuông, tất cả đều được đánh số. Hứa Tri Mẫn tùy ý cầm lấy một cái gì đó lên, là một ống thông nhập khẩu được đóng gói khử trùng riêng. “Mấy thứ này lúc giảng bài chị đã giảng qua cho em.” Vương Hiểu Tĩnh nói với Hứa Tri Mẫn, “Em phải nhanh chóng nắm cho được bố cục của nơi này, cũng như loại hình và số hiệu của các loại vật phẩm. Còn nữa phải nhớ kỹ, giáo sư Tân và học trò sử dụng hàng khác công ty với hàng mà giáo sư Vương và học trò dùng. Hứa Tri Mẫn đột nhiên nhớ ra. Lúc cô bên phòng giải phẫu khoa ngoại, bên kia cũng có tình huống tương tự, ví dụ như không chỉ có một công ty cung ứng van, giá thị trường tự do cạnh tranh, cuối cùng bác sĩ cần cho bệnh nhân đổi loại van nào là do bác sĩ đề nghị và bệnh viện quyết định. Bác sĩ đương nhiên là muốn suy nghĩ cho bệnh nhân, nhưng hàng hóa sau khi thông qua thị trường cạnh tranh tự do đi vào bệnh viện, tất nhiên là muốn trở thành độc quyền, mà người cho phép sự độc quyền này thông thường là lãnh đạo khoa. Bên phía khoa ngoại tim về cơ bản là thống nhất. Còn bên nội tim này, bởi vì trưởng khoa không phải làm can thiệp nên hai vị giáo sư trong khoa đều tự lãnh đạo một nhóm, nói là phái Mỹ và phái Nhật đấu tranh về kỹ thuật thì chi bằng nói là đấu tranh vì lợi ích. Địa bàn tranh giành thể hiện ngay trong cái kho hàng nho nhỏ này. “Đắt lắm ạ?” Hứa Tri Mẫn đột nhiên cảm thấy thứ trong tay mình trở nên nặng trịch. “Mấy ngày này em tham quan học tập giải phẫu can thiệp mà không thấy báo giá sao?” Vương Hiểu Tĩnh hỏi lại cô. Báo giá đồ đạc dùng trong giải phẫu là do y tá phòng can thiệp cùng tham gia phẫu thuật phụ trách điền vào, một lần chụp X-quang động mạch vành cũng phải bốn ngàn tới tám ngàn tệ, còn giải phẫu PTCA bắt thêm giá chống thì phải đến mấy vạn tệ. Trong số tiền này, phí điều trị cho người phẫu thuật, phí vật liệu khác không chiếm bao nhiêu, chênh lệch giá chủ yếu là do cái giá chống. Nghĩ vậy, Hứa Tri Mẫn liền thấy lạnh trong lòng, giá trị của cục mỡ này vượt ngoài dự đoán của cô. Bởi vậy trở lại lần họp nội bộ đó, bề ngoài là có người quan tâm, muốn Tiêu Hồng giúp Vương Hiểu Tĩnh giảm bớt gánh nặng, song nguyên nhân thật sự ẩn bên dưới lại là những tranh giành, tính toán khiến người ta sợ hãi. Bởi vì Vương Hiểu Tĩnh là người công tư phân minh, cũng không dựa vào phái Mỹ hay phái Nhật, cho nên nhiều năm qua các giáo sư đều tin tưởng cô, giao phòng can thiệp cho cô quản lý. Biên bản xuất nhập hàng hóa quý giá nhất đều do Vương Hiểu Tĩnh một mình vào sổ, chỉnh lý. Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ doanh thu tài chính của phòng can thiệp. Nay có người rục rịch, ý đồ phá vỡ thế cục này. Một chiêu đề nghị Tiêu Hồng thay thế Vương Tiểu Tĩnh này nếu thành công thì Tiêu Hồng sẽ có lợi mà người chống lưng cho Tiêu Hồng lại càng có lợi; nếu không thành thì có thể dùng tâm lý để ép Vương Hiểu Tĩnh phải chọn một phái. Vấn đề là, đề nghị này do ai đề xuất đưa vào chương trình cuộc họp? “Là y tá trưởng Giang đề xuất, nói là ý của bộ phận y tá sợ chị quá sức.” Vương Hiểu Tĩnh cúi đầu chà ngón tay lên dải băng dính, lạnh lùng cười khẽ, “Chị nói, từ lâu tôi đã muốn xin thôi làm việc ở phòng can thiệp này, vừa hay, để y tá Tiêu cũng tiếp quản mọi công việc của tôi đi.” Hứa Tri Mẫn nghĩ thầm: Chiêu phủ đầu này của Vương Hiểu Tĩnh các giáo sư chắc chắn là không đồng ý. Nhưng chẳng lẽ chuyện có thể giải quyết đơn giản vậy sao? Vương Hiểu Tĩnh tiếp tục nói: “Giáo sư Tân lập tức nói, khó mà làm được, muốn thay cũ đổi mới cũng phải có quá trình.” Hứa Tri Mẫn liền hiểu ra, người ta còn chưa quyết định có thay cũ đổi mới hay không mà giáo sư Tân này đã một mực chắc chắn không được, Tiêu Hồng này dựa vào ai cũng không khó nghĩ. Bàn bạc hơn một tiếng cũng không thể đưa ra kết luận, chỉ nói là để xem xét. Hứa Tri Mẫn hỏi: “Nguyên nhân người chống lưng cho Tiêu Hồng chịu thỏa hiệp là gì ạ.” “Bởi vì chị nói, y tá Tiêu muốn quản lý kho hàng cũng được, nhưng muốn toàn quyền tiếp quản công việc của tôi thật ra cũng không có gì mà thay cũ đổi mới chỉ là giao lại mấy cái chìa khóa phòng can thiệp mà thôi. Tôi đã giao ra rồi, nên về sau, các giáo sư muốn thứ gì thì cứ tìm y tá Tiêu mà lấy. Các giáo sư liền lập tức im lặng.” Vương Hiểu Tĩnh nói đến đây liền nở một nụ cười sâu xa, vỗ vỗ vai Hứa Tri Mẫn: “Giao cho Tiêu Hồng, chi bằng giao cho em còn thỏa đáng hơn, bởi vì em ít nhất sẽ không thường xuyên lấy nhầm đồ.” Hứa Tri Mẫn có chút mơ hồ, nói: “Kinh nghiệm của em không nhiều bằng y tá Tiêu.” “Theo chị được biết, y tá trong cả bệnh viện này chỉ có em là người đầu tiên có thể vượt qua trình độ tiếng Anh chuyên ngành y của chị.” Vương Hiểu Tĩnh nói: “Em phải biết rằng, đại đa số dụng cụ đồ dùng của khoa can thiệp chúng ta tất cả đều được nhập khẩu, chú thích được niêm yết thường dùng tiếng Anh.” Hứa Tri Mẫn đã hiểu được một chút. Rất nhiều đồng nghiệp ở đây yếu khoản tiếng Anh, e là Tiêu Hồng cũng không ngoại lệ. Trong phòng can thiệp lại nhiều đồ ngoại như vậy, không thể ngày nào cũng có người hỗ trợ phiên dịch tiếng Trung. Ngoại ngữ trở thành vũ khí lợi hại của Vương Hiểu Tĩnh, hiện tại lại là ưu thế của Hứa Tri Mẫn. “Chị đây, là đúng việc không đúng người. Thật sự là đúng người thì sẽ không nhằm vào việc.” Vương Hiểu Tĩnh vẫn biểu hiện lạnh nhạt như thế, “Nói trắng ra là, chị không muốn tâm huyết chị đã bỏ ra ở đây lại hủy trong tay một người chị cho là không đủ năng lực để tiếp nhận. Tiêu Hồng tính tình như thế nào chị mặc kệ, nhưng về kỹ thuật thì chị không tin được. Tương tự, tính tình em thế nào chị cũng không quan tâm, chị chỉ quan tâm đến kỹ thuật của em có vượt qua được cửa ải của chị hay không mà thôi.” Hứa Tri Mẫn thật cẩn thận dạ một tiếng. Vương Hiểu Tĩnh đem xâu chìa khóa bỏ vào lòng bàn tay Hứa Tri Mẫn, nói: “Khoa can thiệp có tổng cộng ba bộ chìa khóa, y tá trưởng giữ một bộ. Hai bộ khác vốn được bố trí như thế này: bởi vì phóng xạ đối với cơ thể người tổn thương rất lớn, kế hoạch ban đầu dự định là có hai người quản lý có thể luân phiên, cho nên chị có một bộ. Bộ còn lại này vẫn chưa có cơ hội giao cho ai, hiện tại em cứ cầm trước mà học tập.” Hứa Tri Mẫn bỏ chìa khóa vào túi áo mà cảm giác nặng trĩu. Đây vừa là một cơ hội, vừa là một thử thách rất lớn. Nếu cô làm không tốt, thì theo những lời cảnh cáo đã nói, Vương Hiểu Tĩnh cũng sẽ không cư xử đặc biệt với cô. Vương Hiểu Tĩnh đi được hai bước rồi quay đầu lại nói: “À, bắt đầu từ ngày mai, em cũng thử một mình lên bàn mổ đi. Đầu tiên là làm cùng bác sĩ Quách đi, anh ta dễ nói chuyện hơn.” Hứa Tri Mẫn đã lâu không nói chuyện nhiều với Quách Diệp Nam, sau khi đến bệnh viện tỉnh thì một lần cũng không. Sáng nay phòng giải phẫu số 1 do Hứa Tri Mẫn phụ trách có hai ca X-quang động mạch vành liên tiếp. Khoa can thiệp để giảm bớt số y tá nên bình thường trong kiểm tra X-quang đơn giản chỉ bố trí một y tá phụ trách trên bàn mổ kiêm dưới bàn mổ. Hứa Tri Mẫn rõ ràng thấy áp lực, lần đầu tiên cô một mình lên bàn mổ, lại đụng phải Quách Diệp Nam cầm dao. Quách Diệp Nam có cố ý tìm cách khích bác hay không đây? Hứa Tri Mẫn mặc bộ đồ chì cách ly phóng xạ nặng trịch, tiêm vào tay trái bệnh nhân một lọ thuốc nước, chuẩn bị ống thông tĩnh mạch, chủ yếu là để tiện cho việc đang phẩu thuật đột nhiên cần thêm thuốc hoặc là cấp cứu. Lúc này Quách Diệp Nam đã trang bị sẵn sàng đi đến. Hứa Tri Mẫn ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải cái liếc nhìn vội vàng của anh ta. Qua cái liếc mắt này, Hứa Tri Mẫn rõ ràng nhìn thấy sự lạnh lùng anh ta dấu dưới lớp kính mắt. Cái người suốt ngày không đứng đắn trêu đùa phụ nữ, con gái này từ lần đầu tiên ở trên tàu cô nghe anh ta nói chuyện không kiêng nể gì là cô đã biết đằng sau khuôn mặt tươi cười của anh ta là một ý chí sắt đá như thế nào. Quách Diệp Nam đi đến bên bàn mổ, trợ thủ phía đối diện đưa cho anh ta một ống tiêm lidocain chuẩn bị gây mê cục bộ, vừa càu nhàu nói: “Y tá hôm nay là người mới, không biết thói quen của anh, chỉ cho một ống gây mê. Em nói với cô ta thì cô ta bảo đây là quy định, phải là anh yêu cầu thì mới được cấp.” Hứa Tri Mẫn không định cãi lại người trợ thủ đó. Dù sao trợ thủ nói thì không thể như bác sĩ mổ chính nói. Huống chi trợ thủ đó chỉ là một bác sĩ thực tập đi theo. Dựa theo quy định trong phẫu thuật, cô chỉ nghe bác sĩ mổ chính, vì thế cô yên lặng chờ Quách Diệp Nam lên tiếng quyết định. Quách Diệp Nam đẩy ống tiêm để loại khí rồi nói với trợ thủ: “Anh có nói là chỉ dùng một ống thuốc mê thì anh không làm được sao?” Trợ thủ không ngờ lại bị tạt một gáo nước lạnh, nói: “A, cái đó…” “Người ta mới tới thì làm sao? Cậu cũng là người mới vậy. Còn nữa, anh cũng là từ người mới mà từ từ trở thành người cũ.” Người trợ thủ nghĩ không ra vì sao Quách Diệp Nam lại nói giúp một y tá mới, cứ ngây ngốc ở đàng đó. Hứa Tri Mẫn cười thầm. Người trợ thủ này trăm phần trăm là người mới, không hiểu quy tắc. Bất luận là bác sĩ, y tá hay là chuyên gia xét nghiệm, người trong cùng một khoa và cùng một bệnh viện đầu tiên nhất định phải bảo vệ nhau, cái này cũng giống như người trong một nhà vậy, khi đối phó kẻ thù bên ngoài nhất định là phải đoàn kết nhất trí. Nghiễm nhiên, Quách Diệp Nam cũng xem cô như người một nhà. Hai ca giải phẫu X-quang kết thúc thuận lợi. Hứa Tri Mẫn nhẹ nhàng thở ra, Quách Diệp Nam mà lại bất ngờ quan tâm. Trong giải phẫu, cô không rõ cỡ anh ta nói, vì thế mà hỏi hơi nhiều, Quách Diệp Nam vẫn bình tĩnh trả lời cô mà không mở miệng quở trách. Giải phẫu xong, Hứa Tri Mẫn dọn dẹp phòng giải phẫu xong lại phát hiện Quách Diệp Nam đang tựa ở cửa chờ cô. “Có giấy bút không?” Anh ta hỏi. Hứa Tri Mẫn lấy cuốn sổ và cây bút Parker trong túi ra, nói: “Anh cần mấy tờ?” Quách Diệp Nam cản cô xé giấy ra khỏi sổ, nói: “Tôi đọc, em ghi lại cho kỹ, giáo sư Vương và nhóm bọn tôi thích dùng…” Bàn tay Hứa Tri Mẫn khựng lại một chút, rồi sau đó tỉnh táo ghi lại. Sau khi cô ghi xong, anh ta lấy cuốn sổ lại, giúp cô kiểm tra có chỗ nào ghi nhầm hay không. Hứa Tri Mẫn vẫn còn thắc mắc nhưng không dám tùy tiện mở miệng. Anh ta lật lật những trang ghi chép trước của cô, nói: “Em rất nghiêm túc, rất chịu khó, em ở bên phòng phẫu thuật khoa ngoại được mọi người đánh giá rất tốt, tôi tin em ở đây cũng sẽ xuất sắc như vậy. Tóm lại, chúng tôi đối với em kỳ vọng rất cao.” Đối việc này, Hứa Tri Mẫn cũng tự có chủ trương, cô nói: “Em chỉ là học trò của cô Vương, sau này cũng vậy.” Quách Diệp Nam nói tiếp: “Tôi biết. Cũng chính vì nhìn ra em là người trọng tình nghĩa nên tôi mới có thể đồng ý để em vào bệnh viện tỉnh. Lần trước em bị bệnh, tôi thừa nhận tôi có hơi quá đáng, nhân tiện xin lỗi em.” “Không cần.” “Tôi còn chưa nói xong. Tôi xin lỗi là vì thấy em đúng là đang cố gắng hóa giải những hiểu lầm giữa hai người bọn họ.” “Sư huynh…” Sau khi buộc miệng nói vậy, Hứa Tri Mẫn mới nhớ Quách Diệp Nam không cho cô gọi anh ta là sư huynh, cô nhíu mày nghĩ làm thế nào để sửa lại. Đôi mắt Quách Diệp Nam lại nhìn về phía cây bút Parker cô cài trên túi áo, biết cô đã lựa chọn và đang dần dần biểu lộ cho Viên Hòa Đông hiểu. Hèn gì Viên Hòa Đông gần đây thường hay sầu não, may mà Viên Hòa Đông là một người tôn trọng suy nghĩ của người khác. Bản thân anh ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều ngày, dù sao sau này cô cũng là người trong nhà phải hỗ trợ bọn họ công tác, cần gì phải làm quan hệ giữa bọn họ trở nên bế tắc? Vả lại, tương lai cô sẽ kết hơn với bạn tốt của anh ta, anh ta cũng phải gọi cô một tiếng chị dâu nữa. Mặc Thâm mấy ngày trước cũng thường xuyên đánh tiếng với anh ta, nếu anh ta lại làm khó cô thì chắc chắn Mặc Thâm và Viên Hòa Đông sẽ không tha cho anh ta. Quách Diệp Nam chịu thua, cười tủm tỉm nói, “Tôi biết em không ở nơi đông người gọi bọn tôi là sư huynh, nhưng lén gọi sư huynh thì được.” “Anh cho phép?!” Hứa Tri Mẫn sau khi kinh ngạc thì lập tức thức thời vỗ vỗ cuốn sổ, nói: “Quách sư huynh, cám ơn những điều anh đã nhắc.” Cô quả nhiên là một người rất thông minh. Mà đối với kiểu con gái thông minh quá mức, anh ta trước nay vừa thích vừa ghét. Ánh mắt Quách Diệp Nam lại lạnh đi, từ cây bút Parker này mà nghĩ đến một người nào đó cô cần đề phòng, anh ta thiện tâm khuyên nhủ: “Sau này em nên bỏ cây bút này vào trong túi, lúc cần dùng thì lại lấy ra.” Hứa Tri Mẫn nở nụ cười: “Xem em này, cứ quên việc này hoài.” “Em cũng đã gọi tôi một tiếng sư huynh rồi thì có thể thành thật nói cho tôi biết, cây bút này là của Mặc Thâm đúng không?” Lâm Ngọc Cầm tiễn bệnh nhân đi ngang qua cửa phòng giải phẫu số 1, đúng lúc nghe được câu cuối cùng Quách Diệp Nam nói, sau đó là tiếng Hứa Tri Mẫn hơi có vẻ cẩn trọng lên tiếng. Lâm Ngọc Cầm bước nhanh hơn vào phòng thay đồ vắng tanh, khóa trái cửa lại. Một tay nắm lấy mảng áo trước ngực, cô ta cảm thấy rất bực dọc bấn loạn, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện có liên quan đến Hứa Tri Mẫn. Buổi tối trở lại ký túc xá, cô ta đau thương nói với Vương Nhã Lệ: “Cậu ta vào khoa bọn mình liền được đi theo Vương Hiểu Tĩnh, còn mình mất bao nhiêu công sức mới được y tá trưởng đồng ý cho mình vào phòng can thiệp học tập vài ngày.” “Chuyện này cũng không có gì lạ. Cậu ta được bệnh viện chúng ta ký hợp đồng năm năm, còn chúng ta mới ký hai năm.” Vương Nhã Lệ dùng kềm cắt móng chậm rãi sửa móng tay, lại dùng sơn móng đặc biệt tô lên móng, giơ cao năm ngón tay hỏi Lâm Ngọc Cầm, “Đẹp không?” “Cái gì mà đẹp với không đẹp, bây giờ mình đang phiền muốn chết đây này. Mình dám cam đoan, cậu ta với Mặc sư huynh chắc chắn có quan hệ không bình thường.” “Vậy thì sao? Trưởng khoa các cậu không phải đã đồng ý cho các cậu yêu đương lén lút sao?” “Đó mới là điều càng đáng giận hơn ấy, cũng là khi cậu ta vào khoa bọn mình trưởng khoa mới nói vậy.” “Đừng nóng, quan hệ của cậu với các sư huynh cũng tốt lắm mà.” Lâm Ngọc Cầm lắc đầu: “Mặc sư huynh đâu có chịu cho mình gọi anh ấy một tiếng sư huynh. Còn nữa, mình nói cho cậu biết này, mình từng muốn làm thân với cậu ta mà cậu ta lại nói cái gì mà vốn nên là gọi mình là cô giáo, nể tình bạn bè nên mới không gọi. Mình nghe mà muốn phát hỏa. Cậu ta không biết là cái thái độ đó của cậu ta khinh người thế nào sao?” Vương Nhã Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình từ lâu đã thấy ngứa mắt với cậu ta rồi. Từ ngày đầu nhập học, cậu ta rõ ràng là người đứng thứ nhất, lại giả bộ khiêm tốn ngoan ngoãn. Còn nữa, ngày nào cậu ta cũng tự học buổi tối đến khuya như thế, có thông cảm cho tâm trạng của những người như chúng ta hay không? Mấy năm đại học ở cùng phòng ký túc, cái tinh thần mọt sách của cậu ta suýt chút nữa là bức điên mình rồi.” Lâm Ngọc Cầm vuốt gối nói: “Không cam lòng, không cam lòng mà!” “Muốn nhìn cậu ta xấu mặt không?” Lâm Ngọc Cầm nghiêng đầu, thấy Vương Nhã Lệ cao cao giơ mười ngón tay lấp lánh lên, xảo quyệt cười. “Chẳng lẽ cậu không thấy sao? Từ lúc bọn mình biết cậu ta cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu ta cởi đôi tất trên chân.” Hứa Tri Mẫn không biết có người đang chú ý đến cô và tất của cô. Mà vết sẹo trên chân trái của cô cho tới bây giờ ngoài cô, người nhà họ Mặc cùng bà dì thì không có ai biết, ngay cả người nhà cô, Lương Tuyết, Phương Tú Mai cũng không biết. Sở dĩ cô giấu kín chuyện vết sẹo, một mặt là có thể tránh được lời ra tiếng vào, mặt khác là vì Mặc Hàm, lí do thứ hai đối với cô mà nói thì quan trọng hơn. Đã nhiều năm qua, cô với Mặc Hàm đều không vì vết thương ngoài ý muốn này mà bất hòa, ngược lại, đúng là cũng phải thừa nhận những đau đớn đã từng tổn thương cô, bọn họ hiểu hơn ai hết. Một ngày, Hứa Tri Mẫn đi qua phòng trà nước, bỗng nhiên một người từ bên cạnh vụt ra. Tránh sang không kịp, các cô va thẳng vào nhau, cái ly Mark đối phương đang cầm nghiêng gần một trăm tám mươi độ, nước sôi nóng hổi chuẩn xác đổ vào hai chân cô, đôi tất chân màu da trong nháy mắt bốc lên một lớp khói, hơi nóng làm tổn thương đến da thịt. Hứa Tri Mẫn cắn chặt khớp hàm. Lâm Ngọc Cầm vừa xin lỗi vừa vội vàng khom thắt lưng, nói: “Ối, mau cởi tất nhúng chân vào nước lạnh đi!” “Không cần!” Hứa Tri Mẫn hung hăng gạt bàn tay cô ta đưa tới. Lâm Ngọc Cầm trong lòng cả kinh, đúng là bị Vương Nhã Lệ đoán trúng, dưới đôi tất này có dấu bí mật. Lâm Ngọc Cầm vuốt mu bàn tay bị đánh, nói: “Em không cẩn thận va vào cậu ấy, nước sôi bị đổ lên chân cậu ấy, em muốn giúp cậu ấy cởi tất kiểm tra chỗ bị thương mà cậu ấy chắc là đang giận em nên không cho em giúp.” “Vậy không được, phải nhanh chóng cởi tất ra, bằng không phải ngâm nước.” Trương Tề Duyệt nhìn thấy hơn phân nửa đôi tất của Hứa Tri Mẫn bị ướt thì buông đồ trong tay, muốn đi ra giúp. “Không cần! Em tự mình đi được.” Nói xong, không đợi Trương Tề Duyệt lại mở miệng, Hứa Tri Mẫn đã cấp tốc xoay người, cố nén đau, vịn tường bước nhanh đi, vào buồng vệ sinh, có thể tránh ánh mắt của hai người kia. Trong phòng vệ sinh không có ai, cô hắt nước lạnh lên chân, từ từ cởi tất ra kiểm tra. Rõ ràng Lâm Ngọc Cầm kia cố ý, cho nên nhiệt độ nước sôi cũng không đủ để làm da bị phỏng, nhưng lại khiến cho vết sẹo năm nào cũng bị viêm tái phát kia của cô nổi lên những bọng nước nhỏ. “Phiền phức rồi!” Hứa Tri Mẫn biết cô không thể tự xử lý vết thương phức tạp như vậy, cần phải tìm một bác sĩ ngoại khoa, hơn nữa người đó phải là người hiểu rõ tình hình, nhưng không bao gồm Mặc Hàm. Cô đành phải nhảy lò cò đi tìm Mặc Thâm. Đi vào khoa gây mê phía đối diện, cô hỏi đồng nghiệp ở trạm y tá. “Bác sĩ Mặc có lẽ là đang ở văn phòng bác sĩ, em đi vào xem thử đi.” Hứa Tri Mẫn đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ ra, chỉ có hai bác sĩ thực tập đang yên lặng xem bệnh án trên máy tính. Cô hỏi: “Bác sĩ Mặc đi ra ngoài rồi sao?” “Bác sĩ Mặc vừa mới đi ra ngoài, chắc là sẽ về liền thôi, em ngồi ở bàn làm việc của anh ấy đợi chút đi.” Bọn họ trả lời cô. Vì thế, cô kéo ghế dựa của Mặc Thâm ra ngồi xuống. Không ngờ từ trong cuốn sách rơi một tờ giấy viết thư, nhặt thư lên, cô liếc nhanh qua một cái, phía trên tờ giấy viết thư màu tối viết: qua điều tra nhiều mặt, tìm quanh thôn Chu và mấy đỉnh núi quanh đó vẫn không tìm thấy mộ của bà Lưu Ngọc Hà. Chúng tôi sẽ tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, sắp tới sẽ tìm về hướng thôn Ngưu. Lưu Ngọc Hà? Cái tên này nghe rất quen, là ai vậy nhỉ? Cô đang vắt óc suy nghĩ thì cánh cửa cạch một tiếng mà mở rộng. Mặc Thâm vào cửa nhìn thấy cô đang cầm bức thư trong tay thì biến sắc. Anh lập tức xông lên giật lấy lá thư, vội vàng nhét vào trong ngăn kéo bàn làm việc, sau khi khóa kỹ càng lại bỏ chìa khóa vào túi áo. Động tác nhanh chóng làm cô nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Mặc Thâm hít một hơi, bàn tay chống bên mép bàn nhất thời từ trong sợ hãi bình tĩnh lại, nhưng vẫn có chút run run, trong đầu lo lắng nghĩ cô có phải đã nhìn thấy nội dung viết trong thư rồi không. Đều tại anh không kịp thời cất lá thư vừa nhận được hôm nay, cũng không ngờ cô lại đột nhiên đến tìm anh. Nếu để cô thật sự từ đó mà biết được tin bà qua đời thì… Anh cẩn thận dùng khóe mắt quan sát cô lại thấy cô đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn anh. Trong lòng Mặc Thâm cũng thả lỏng hẳn, anh suýt tý nữa là quên, trên thư viết tên và họ của bà. Cô chưa chắc đã biết tên của bà cụ. Sửa sang lại áo blouse, anh xoay người nhìn về phía cô, khôi phục lại vẻ lười biếng trước đây, nói: “Sao lại rảnh rỗi tới tìm anh vậy?” Hứa Tri Mẫn vốn định hỏi lá thư kia là gì, nhưng thấy vẻ mặt anh biến sắc đến thế thì cô lại nghĩ, chuyện này có lẽ là việc riêng của Mặc gia, tùy tiện hỏi cũng không nên. Liếm liếm khóe môi khô nứt, cô chỉ chỉ vào mắt cá chân, nói: “Bị phỏng nước sôi.” Anh vừa nghe liền lập tức cúi người xuống định coi thì bị cô ngăn lại, nói: “Ở đây không tiện, tìm chỗ khác đi.” Tìm được ở gần đó có một phòng thủ thuật nhỏ không có ai. Anh xé một gói thuốc lau vết thương ngoại khoa, đeo bao tay xử lý miệng vết thương cho cô. Cô đau đến tái cả mặt, gần như nói không nên lời. Anh đều nhìn thấy hết, vì thế anh hút một ống thuốc tê, chuẩn bị gây mê cục bộ trước rồi mới rửa sạch vết thương. Anh phân tán sự chú ý của cô: “Là ai đã hắt nước sôi?” Cô nói: “Là em không cẩn thận.” Nếu cô không nói, anh sẽ âm thầm điều tra. Khẽ hừ một tiếng, anh châm kim vào da của cô, cảm giác đau đớn cũng dần dần giảm bớt. Anh dùng băng gạc đè lên đầu cây kim đang thấm máu rồi lại nói: “Giúp anh ấn cái máy liên lạc bên kia một chút, gọi cho trạm y tá, bảo họ gọi Mặc Hàm lại đây một chuyến.” “Đừng nói với cậu ấy.” Hứa Tri Mẫn không đồng ý. “Chúng ta mà gạt nó thì tương lai nó sẽ trách người anh trai này.” Mặc Thâm theo lý mà nói, “Nó chú ý nhất chính là vết sẹo này của em.” Hứa Tri Mẫn nghĩ lại cũng không phải không có lý. Không bao lâu sau Mặc Hàm liền chạy đến, nhìn vết sẹo vô cùng thê thảm kia của cô thì lại đau lòng, lại sám hối. “Mặc Hàm, lần này là chị tự làm mình bị thương.” Hứa Tri Mẫn không muốn nhìn cậu ta như thế, “Không liên quan đến em!” Mặc Hàm cúi đầu thấp thật thấp, trong lòng rất khó chịu. Hôm nay biết tin người Mặc gia bọn họ phái đi vẫn chưa thể tìm được nơi an táng bà, không biết lúc ấy bà có ra đi thanh thản hay không? Mà lời thề mà cậu đã hứa với bà năm đó lại không thể thực hiện, không thể tránh cho cô bị tổn thương. Hứa Tri Mẫn nghi hoặc nhìn Mặc Hàm, dáng vẻ cậu ta nhìn rất đau thương. “Có chuyện gì sao?” Nhìn Mặc Thâm giúp cô bôi thuốc rồi dùng băng vải băng lên miệng vết thương, cô không khỏi nhớ tới vẻ mặt Mặc Thâm lúc ở văn phòng cũng rất kỳ quái. Trên lá thư đó viết là bà Lưu Ngọc Hà? Đột nhiên một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu, cô bỗng nhiên nhớ ra đây là tên của một vị trưởng bối nào đó trong nhà. Như vậy, cụ già qua đời này là thân thích của Mặc gia, lại là người mà cô quen? Qua suy đoán, Hứa Tri Mẫn đột nhiên thấy kích động, thân thích của Mặc gia cô đến một người cũng không biết, cụ già duy nhất có liên quan chính là bà dì. Lưu Ngọc Hà chắc chắn chính là bà dì, chẳng lẽ bà dì đã… Cô muốn ngay lập tức xác nhận nên vội vội vàng vàng đẩy Mặc Hàm, nói: “Mặc Hàm, nói cho chị biết, có ai đã xảy ra chuyện rồi phải không?” Rõ ràng cảm nhận được người Mặc Hàm cứng đờ, cô lại vội vàng hỏi: “Là bà dì sao? Bà dì bị làm sao? Em mau nói đi!” Mặc Hàm nào dám hé răng, cậu ta không giống như anh trai có thể tự nhiên nói dối cô, đầu cậu ta càng cúi thấp hơn, thấp đến gần như sẽ đụng vào thành giường. Hứa Tri Mẫn gần như sụp đổ. Mặc Thâm trong lòng cả kinh, có lẽ cô đã đoán được người trong lá thư là ai, xem ra không thể giấu cô được nữa, anh bi thương bắt lấy tay cô. Cô chậm rãi quay đầu, hít một hơi thật sâu, nói: “Bà dì, bà, đã qua đời rồi sao?” Mặc Hàm bi thương xoay lưng đi. Mặc Thâm lại có chút ngập ngừng, vuốt ve lòng bàn tay của cô, cuối cùng gật đầu một cái. Lồng ngực giống như bị cái gì đó lấp kín, Hứa Tri Mẫn nín thở, nói: “Em phải trở về, khi nào thì cử hành lễ tang?” Lễ tang? Bà mất đến nay đã hơn nửa năm mà bọn họ thậm chí còn không biết mộ bà ở đâu. Mặc Hàm cúi gằm mặt xuống. Gương mặt Mặc Thâm cũng âm trầm hẳn, nắm chặt hai tay của cô, nói: “Em không cần về đâu, lễ tang đã làm xong rồi.” “Đã làm xong rồi? Sao em lại không biết?” Cô dùng sức bỏ tay anh ra, lớn tiếng chất vấn. “Chị Tri Mẫn, cả nhà em cũng không biết!” Mặc Hàm nhịn không được mà trả lời cô. Hứa Tri Mẫn kinh hãi: “Mọi người cũng không biết? Rốt cuộc chuyện này là sao?!” Hai người bọn họ nhớ tới lời mẹ dặn mà đều im lặng. Hứa Tri Mẫn nổi giận, nói: “Tôi có quyền được biết mọi chuyện, hai người phải nói cho tôi biết! Mặc Hàm, nếu em còn gọi chị một tiếng chị thì…” Mặc Hàm nhìn nhìn anh trai, thấy anh dường như là đã ngầm đồng ý, vì thế cậu ta đem mọi chuyện xảy ra khi qua tết đến thăm Kỷ gia chậm rãi, bi thương kể cho Hứa Tri Mẫn biết. Nghe xong, Hứa Tri Mẫn ngây ngẩn cả người, giấu diếm cô không chỉ có anh em Mặc gia, mà còn cả hai dì họ, Kỷ Nguyên Hiên, còn cả mẹ cô nữa! Vì sao? Là bởi vì quan hệ của cô với người nhà họ Mặc tương đối tốt nên bọn họ liền ngang nhiên tước đoạt cơ hội đưa tiễn bà của cô? Cô đúng là người cuối cùng biết được chân tướng mọi việc. Cô không thể hiểu được những cảm giác chấn động đang cuồn cuộn trong lòng là phẫn nộ hay là bi thương đau khổ, cô chỉ biết là dòng nước xiết này bất thình lình bao phủ lấy cô, lòng cô nhanh chóng trầm xuống, cô thấy lòng mình hoàn toàn trống rỗng. Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt như tro tàn của cô thì sợ hãi, lay cô: “Hứa Tri Mẫn!” Anh ôm chặt cô vào lòng, dùng sức vuốt lưng của cô, “Khóc đi! Em cứ khóc đi!!” Cô không khóc được. Bởi vì trái tim trống rỗng nên cô cũng không còn nước mắt. Bọn họ kinh ngạc nhìn tay phải của cô dần dần trượt xuống, bộp một tiếp rơi xuống mép giường. Mặc Thâm cuống quít đỡ lấy thân mình cô đang trượt xuống, ngón tay cái dùng hết sức lực bấm vào huyệt nhân trung của cô, vừa bảo em trai: “Mau đi gọi người đến hỗ trợ!” Mặc Hàm giống như bị điện giật trong phút chốc liền nhảy lên vọt ra cửa, chạy đến trạm y tá chặn một y tá lại nói: “Cần, cần…” “Cần cái gì?” Y tá nhìn anh nói năng lộn xộn thì nghi hoặc hỏi: “Bác sĩ Mặc, anh làm sao vậy?” “Cần thuốc tiêm Shenfu, cần Adrenalin, không đúng, trước tiên cần có một lọ đường, đo huyết áp…” Vừa nói cậu vừa đi về phía phòng điều chế thuốc. Y tá vội vàng đuổi theo anh hỏi: “Là bệnh nhân nào phải cấp cứu à?” Viên Hòa Đông vừa lúc ở bên kia làm xong giải phẫu X-quang, thuận đường đi đến khoa gây mê hỏi ý kiến về việc sắp xếp giải phẫu cho bệnh nhân giường số mười ba, vừa đi qua liền thấy Mặc Hàm cùng y tá đang cầm khay vội vã từ phòng điều chế thuốc chạy ra ngoài. Viên Hòa Đông nhíu mày nói: “Lúc này phải cấp cứu?” Xuất phát từ thiện ý xem có cần giúp đỡ hay không, anh đi theo Mặc Hàm tới phòng thủ thuật nhỏ. Anh thò đầu vào xem, chỉ thấy Mặc Thâm đang đặt một cô gái nằm ngang trên giường, mái tóc rất dài của cô gái đó rủ xuống như thác nước, làm lộ ra một gương mặt quen thuộc. Vừa nhìn đã biết là Hứa Tri Mẫn, sắc mặt Viên Hòa Đông trong nháy mắt cũng thay đổi, sải bước xông lên trước: “Cô ấy làm sao vậy!?” “Tinh thần bị đả kịch mạnh.” Mặc Thâm vẫn cố gắng bấm vào nhân trung của cô, lòng nóng như lửa đốt gọi to tên cô: “Hứa Tri Mẫn! Hứa Tri Mẫn!” Bên kia giường, Mặc Hàm cùng y tá đang truyền nước biển cho cô. Viên Hòa Đông vội vàng bấm mạch tay trái của cô, mạch đập yếu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Anh cuống quít lấy kim châm cứu luôn mang theo bên mình ra, giữ chặt tay trái của cô, không kịp sát trùng liền lấy ba cây châm một tấc, lần lượt châm vào huyệt hợp cốc (bt-phần giữa ngón cái và ngón trỏ), nội quan (bt-nằm trên cổ tay) cùng huyệt thiếu thương (trên hai ngón cái), chậm rãi xoay tròn ngân châm, đồng thời tăng cường kích thích huyệt vị. Một lát sau, có lẽ là dược vật có tác dụng, cũng có lẽ là châm cứu có công hiệu mà Hứa Tri Mẫn cuối cùng cũng tỉnh. Sau khi tỉnh, Hứa Tri Mẫn nhìn mấy người đứng trước giường đều như là vừa mới trải qua một hồi lũ lụt, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn cô. Cô giật giật môi, nhẹ giọng nói: “Đau.” “Ở đâu?” Mặc Thâm hỏi. Cô thoáng nâng tay lên, nói: “Nhổ châm ra đi.” Mọi người đều thở dài. Cảm giác mạch của cô đập vững vàng, Viên Hòa Đông mới rút châm ra. Nhưng những người đó vì nghĩ cho cô nên kiên quyết không chịu cho rút châm, nói: “Sao mà rút được? Người vừa mới tỉnh, nguyên nhân bệnh còn chưa rõ, nếu lại đột ngột ngất nữa thì sao?” Mặc Thâm nói: “Rút đi! Có chuyện gì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!” Y tá kia cùng Viên Hòa Đông liếc mắt nhìn nhau, đối với hành động của anh em Mặc gia cảm thấy rất kỳ quái. Y tá kia giúp Hứa Tri Mẫn rút châm ra, sau khi than thở vài câu liền bưng khay thuốc đi ra khỏi phòng thủ thuật nhỏ. Mặc Thâm đỡ Hứa Tri Mẫn ngồi dậy, rồi nói với cô: “Chậm một chút.” Cô vừa ngồi dậy đã muốn nhảy xuống giường, ba người bọn họ vội vàng ngăn cản. Mặc Thâm nói: “Khó chịu thì cứ nói ra, sẽ thoải mái hơn một chút.” Hứa Tri Mẫn lạnh lùng nghiêm mặt, đẩy anh ra, nói: “Em không sao.” Mặc Thâm cắn cắn môi dưới, chịu đựng câu “không sao”của cô, anh nói: “Em có thể đừng một mình ôm mọi chuyện ở trong lòng được không? Em có biết mỗi lần em nói ‘không sao’ thì cuối cùng gì cũng xảy ra chuyện như vừa rồi không!” “Không sao.” Hai chữ này lại trôi chảy từ trong miệng cô thốt ra. Mặc Thâm nắm chặt ra giường, đối diện với đôi mắt vô thần của cô mà cổ họng nóng rát như bị thứ gì đó nghẹn lại. Anh hít mũi, trong lòng như là bị những cái móng vuốt sắc nhọn găm chặt vào, lại giống như bị cái gì đó nén chặt. Đột ngột đấm một phát lên bàn, anh đứng dậy bước nhanh rời đi. Mặc Hàm nhẹ giọng nói: “Chị Tri Mẫn…” Không biết nên khuyên như thế nào, cậu ta lo lắng đi theo anh trai. Viên Hòa Đông không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hành động và lời nói vừa nãy của Mặc Thâm lại làm anh mở rộng tầm mắt. Đôi mắt sâu xa của anh ngừng thật lâu trên gương mặt tái nhợt của Hứa Tri Mẫn.