Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 31
Bác sĩ ở trong văn phòng đấu khẩu, mọi người ở bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng rồi lại một tiếng đập bàn thôi đã sợ tới mức không ai dám lên tiếng, càng không ai dám tới gần một bước.
Linh Linh lại kiểm tra các mục chỉ số sinh tồn của bệnh nhân, ghi vào trong một tờ giấy nhỏ, rồi kẹp chung vào kết quả điện tâm đồ và một số phiếu xét nghiệm mới nhất do bác sĩ bên dưới làm đưa cho bác sĩ thực tập: “Đưa cho cấp trên của cậu.”
Cả nhóm bác sĩ thực tập ai cũng né tránh cô nói: “Tha cho bọn em đi, lúc này mà đi vào có khi lại làm bia đỡ đạn không chừng. Tự chị vào đưa đi.”
Vương Hiểu Tĩnh nhận lấy rồi lật ra nói: “Các chỉ số sinh tồn rất ổn định, kết quả xét nghiệm cũng không tệ, nhưng mà vẫn phải cho bọn họ xem để quyết định có sửa lời dặn của bác sĩ hay không.”
Linh Linh nhỏ giọng nói: “Cậu cũng không phải không biết tính nết hai người bọn họ, một khi đã nổi giận là không nói đến tình cảm.” Tiếp đó cô nhìn thấy Hứa Tri Mẫn liền vui mừng nói: “Đúng rồi, có thể nhờ đồng nghiệp mới đem tới cho bọn họ.”
Hứa Tri Mẫn đang nghĩ không ra hai người bọn họ vì sao lại tranh chấp, với hiểu biết của cô thì làm sao bọn họ có thể ghen tuông vì một cô gái chứ? Đang lưỡng lự thì Linh Linh đã không giải thích gì thêm mà đem bệnh án nhét vào tay cô, đẩy cô đến cửa văn phòng.
Gõ gõ cửa, Hứa Tri Mẫn he hé đẩy cửa ra. Bên trong, Viên Hòa Đông một tay chống lên bàn, một tay chống nạnh, Mặc Thâm thì hai khửu tay đặt lên trên hồ sơ, mười ngón tay đang xoay cây bút Hero của cô.
“Chuyện gì?” Viên Hòa Đông hỏi, cũng không quay đầu nhìn là ai.
“Báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân.” Hứa Tri Mẫn lập tức đi qua đặt giấy tờ xuống, ánh mắt xoay qua xoay lại giữa hai người bọn họ, hai khuôn mặt đều đen thui. Có lẽ còn đang bận nổi nóng nên bọn họ không phát hiện ra cô, đều tập trung lật đống giấy tờ kia ra xem.
Viên Hòa Đông sờ sờ cằm: “Uhm, tình hình hiện tại rất tốt. Tôi sẽ lại đến xem bệnh nhân.”
Hứa Tri Mẫn nghĩ đến lời Vương Hiểu Tĩnh dặn nên lại xác nhận: “Không cần sửa lời dặn của bác sĩ sao?”
Hiệu quả làm tan máu tụ rất tốt, bệnh nhân bệnh tình có chuyển biến tốt, bọn họ cũng có chút thư giãn, lúc này mới nghe ra là giọng của cô. Hai người đồng loạt quay đầu lại. Mặc Thâm cũng vì thế mà nhìn thấy miếng băng gạc trên mu bàn tay trái của cô. Còn chưa được một tiếng mà cô đã bị thương? Anh nắm cổ tay cô lên, nói: “Chuyện gì đây?!”
Hứa Tri Mẫn trừng mắt nhìn, cái đầu trống rỗng cố tìm ra một lời nói dối thích hợp. Viên Hòa Đông lúc này mới nhớ ra, liền mở bệnh án của bệnh nhân ra ở phần lời dặn của bác sĩ tạm thời, vừa viết vừa lầm bầm: “Sáng mai phải làm thêm kiểm tra kháng thể bệnh AIDS, bệnh viêm gan…”
Mặc Thâm nghe câu đó liền biết cô bị bệnh nhân cắn hoặc cào bị thương, nếu bệnh nhân mà có bệnh truyền nhiễm gì… Trái tim anh trong nháy mắt lạnh hẳn đi, vội vàng xé lớp băng gạc trên mu bàn tay cô.
Hứa Tri Mẫn cũng sốt ruột theo, ấn tay anh, nói: “Không sao đâu, đã sát trùng rồi.”
Mặc Thâm cũng đã bóc băng gạc ra, chỉ thấy trên mu bàn tay trơn bóng của cô có hai dấu răng rất sâu còn đang rớm máu, mặt bên trong của miếng băng gạc cũng thấm đỏ một mảng lớn. Anh hô hấp dồn dập, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa, Tri, Mẫn, em dám nói với anh đây là sát trùng?”
Cô lén cắn môi dưới. Lúc ấy ở trong phòng điều trị cô đã nặn máu bầm, đang bôi cồn i-ốt lên miệng vết thương thì có người gọi cần hỗ trợ, tiếp đó cô chỉ có thể dán tạm băng gạc lên rồi bưng khay điều trị đi ra ngoài. Sau đó, ngay tại nơi này, trong cuộc vật lộn giành giật từng giây với sinh mệnh, ai cũng bận đến mức chẳng thể lo lắng cho chính mình. Định mở miệng giải thích nhưng đối diện với đôi mắt đen âm u của anh thì cô chỉ biết nuốt xuống, cô cũng biết là anh lo lắng cho cô nên mới mắng cô.
Mặc Thâm mím chặt môi, nếu lại mở miệng thì chắc sẽ hôn cô mất. Buông tay cô ra, anh đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Cánh cửa vừa đóng cái rầm sau lưng anh thì Viên Hòa Đông cũng bừng tỉnh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy băng gạc bị xé xuống, Viên Hòa Đông cũng bị hai vết máu kia chấn động. Anh hỏi: “Em có nặn máu bầm ra không?”
Hứa Tri Mẫn thành thật đáp: “Có.”
“Em đừng gạt anh, cuối cùng là em có nặn máu bầm ra không?”
Hứa Tri Mẫn giật mình nhìn Viên Hòa Đông lo lắng vò đầu. Gạt đám bệnh án qua một bên, anh ngồi thụp xuống ghế, lấy tay che kín mặt, áy náy bao phủ khắp người anh. Anh ráng sức kiềm nén nỗi đau đớn giày xéo trong lòng để không phải nổi nóng với cô.
Nhìn thấy vẻ mặt Viên Hòa Đông áy náy, Hứa Tri Mẫn vội vàng trấn an nói: “Sư huynh, anh đừng vì thế mà tự trách. Hơn nữa, em tin nếu anh gặp phải tình huống đó cũng sẽ làm như vậy. Sao có thể khác chứ? Sư huynh tuyệt đối sẽ vì bệnh nhân mà hy sinh chính mình, cho tay vào…”
Viên Hòa Đông ngẩng mặt lên: “Không giống nhau! Nhìn em bị thương với chính anh bị thương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em có biết không!”
Hứa Tri Mẫn bị anh hét lên mà sửng sốt. Viên Hòa Đông sợ mình lại nổi giận với cô nên xoay người đưa lưng về phía cô, tận tình khuyên bảo nói: “Tri Mẫn, em bị bệnh cũng không nói, bị thương cũng không sát trùng, em cứ như vậy thì bảo anh sau này làm sao mà tin em?” Nói xong, anh cấp tốc đứng lên, cầm lấy bệnh án vụt ra khỏi văn phòng. Anh muốn đích thân dặn mấy người bên Vương Hiểu Tĩnh sáng mai làm thêm mấy loại xét nghiệm, hy vọng bệnh nhân không bị bệnh truyền nhiễm.
Hứa Tri Mẫn ở trong căn phòng trống trơn mà cười khổ không thôi. Cô đây được xem là cái gì, đã bị thương còn bị mắng?
Cửa mở, Mặc Thâm cầm khay đi đến, nói với cô: “Lại đây, ngồi xuống.”
Hứa Tri Mẫn thấy vẻ u ám vẫn chưa rút khỏi mặt anh, liền nơm nớp lo sợ ngồi xuống ghế. Quả nhiên, anh mở miệng vết thương ra thay thuốc, đổ một khay nhỏ cồn i-ốt thấm ướt miếng bông sát trùng, dùng nhíp kẹp một miếng lớn lên, không chút lưu tình thoa lên miệng vết thương của cô. Cơn đau rát truyền đến khiến cô nhe răng trợn mắt mà không dám hé răng.
Mặc Thâm nói: “Đủ đau chưa? Tốt nhất là đau đến nhớ cả đời! Xem lần sau em còn dám thế hay không!”
Cơn đau rát khó nhịn đó lại khiến cho ý thức của cô rõ ràng đến kỳ lạ. Giờ khắc này cô mới rõ ràng cảm nhận được cô đã đến bên bọn họ, nỗi chua xót mơ hồ bỗng tràn ngập trong lòng, nhưng cùng với đó lại là ngọt ngào như mật.
Bên ngoài văn phòng, Linh Linh ước chừng số kẹp bệnh án, sau khi Viên Hòa Đông đi rồi mới nói với Vương Hiểu Tĩnh: “Cô bé đồng nghiệp mới này rất tốt, rất cường đại, sau khi cô bé vào văn phòng lại chọc cho hai vị bác sĩ đang nóng nảy của chúng ta lại càng giận dữ hơn.”
Vương Hiểu Tĩnh cong môi lên, lấy mu bàn tay che miệng.
Linh Linh vô cùng khiếp sợ: “Vương Hiểu Tĩnh, cậu ở khoa chúng ta lâu như vậy rồi mà mình chưa từng thấy cậu cười như vậy đó.”
Vương Hiểu Tĩnh không thèm nhìn cô, hãy còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Xem tình hình tối nay thì Hứa Tri Mẫn này quả nhiên là có lai lịch, kỳ quái là, cô lại nhẹ nhàng thở ra. Vì sao chứ? Chẳng lẽ cô thật sự có gửi gắm kỳ vọng nào đó với Hứa Tri Mẫn?
Khoan khoái cười, Vương Hiểu Tĩnh rút kẹp bệnh án trong tay Linh Linh, nghiêm túc thực hiện lời dặn của bác sĩ, vừa để tâm suy nghĩ câu Hứa Tri Mẫn đã nói: “Vừa là thầy vừa là bạn”.
Sau khi giao ban với đồng nghiệp trực ca sau, Vương Hiểu Tĩnh cùng Hứa Tri Mẫn về phòng thay đồ thay đồng phục. Vương Hiểu Tĩnh nắm tay trái Hứa Tri Mẫn, nói: “Đưa chị xem.”
“Đã sát trùng rồi ạ.” Hứa Tri Mẫn an tâm nói.
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chị sẽ giành một tiếng dạy cho em những bài học khác.”
Hứa Tri Mẫn giật mình, vốn cô đang lo lắng nên giải thích mọi chuyện thế nào với Vương Hiểu Tĩnh, nhưng Vương Hiểu Tĩnh lại không chất vấn cô, thậm chí còn chủ động yêu cầu quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước. Thấy Vương Hiểu Tĩnh ra cửa, cô giữ cửa nghĩ thầm: Đây là tái ông mất ngựa? Hay là Vương Hiểu Tĩnh sau khi cân nhắc đã quyết định kết liên minh với cô?
Người khác đối tốt với mình thì mình sẽ tri ân báo ân, đây chính là nguyên tắc sống của Hứa Tri Mẫn. Vương Hiểu Tĩnh đã quyết ý đối tốt với cô thì Hứa Tri Mẫn cô nhất định làm chuyện gì đều phải suy nghĩ vì Vương Hiểu Tĩnh.
Thời gian sau đó, Vương Hiểu Tĩnh quả thực lần nào cũng đều đóng cửa dạy cô, một mình giảng bài.
Vì không thể tham gia lễ đội mũ nên đã có người tặng cô một cây bút, nói chính xác một chút thì không phải “tặng”, mà là “đổi”. So với giá cả của món đồ, cô từ trước đến này đều coi trọng ý nghĩa của món đồ được tặng. Anh cố ý dùng ngòi bút của cô để ghi lời dặn của bác sĩ, còn cô thì sử dụng bút của anh để ký tên lên lời dặn của bác sĩ mà anh đã viết. Cô chính là trợ thủ độc nhất vô nhị của anh. Có thể thấy, mối quan hệ giữa anh và của cô lại gần thêm một bước.
Cây bút máy Hero màu nâu đỏ kia của cô cũng không hề đơn giản, đó là di vật duy nhất ông ngoại để lại cho cô, nằm trong bộ “Hero 100” kinh điển, thuộc vào hàng quý hiếm. Vậy mà anh cứ như vậy lấy nó từ trong tay cô. Không hề nghi ngờ, cường thủ hào đoạt chính là bản tính của anh.
Cô xé băng gạc trên mu bàn tay xuống, bệnh nhân cắn cô bị thương không bị bệnh truyền nhiễm, miệng vết thương cũng đã khép lại. Cô thay bộ đồ mổ màu xanh sẫm, búi mái tóc dài lên, đội mũ, nhìn vào gương tỉ mỉ kiểm tra xem vành nón có phủ hết tóc hay không, sau đó bỏ cây bút Parker của anh vào một cái túi rồi khóa tủ lại, ở trên bàn mổ tạm thời sẽ không dùng đến bút.
Từ thứ hai trở đi, việc đi theo học tập ở phòng bệnh của cô tạm thời ngưng lại một thời gian, chuyển sang phòng mổ khoa ngoại tim. Thời cơ cũng tới rất đúng lúc. Sau khi trải qua sự kiện cấp cứu ban đêm hôm thứ sáu tuần trước, tin đồn có liên quan của cô đã lan rất nhanh, nhưng chưa có ai nắm được thóp của cô. Đối với đám người Mặc Thâm, Viên Hòa Đông, cô cho tới bây giờ vẫn xưng hô và đối đãi theo quy cũ, chưa bao giờ ở riêng một mình với bất cứ một người khác phái nào. Mà cho dù có ở bên nhau thì đã sao, chẳng phải hai vị trưởng khoa đã nói “Cứ việc lén lút yêu đương đi” sao?
Bởi vậy, phần lớn những người tính tình thích xem náo nhiệt, bát quái một chút qua mấy lần có đề tài mới lại nhanh chóng quên đi chuyện của cô. Đương nhiên, cũng không loại trừ một số rất ít người lòng dạ khó lường muốn mượn cái cớ này. Hứa Tri Mẫn còn nhớ hôm đó gặp Trương Tề Duyệt ở trạm y tá, trước đó, Trương Tề Duyệt không hề đếm xỉa đến cô, mà cô cũng chưa từng nói với anh ta một câu. Đây là ích lợi của việc cô đi theo Vương Hiểu Tĩnh, chỉ cần im lặng không lên tiếng là quả thực chẳng khác nào vô hình. Nay, Trương Tề Duyệt có lẽ cũng nghe nói gì đó, liền chú ý đến cô.
Đối với y tá trưởng Giang, Trương Tề Duyệt cũng nói hai câu nịnh hót: “Y tá trưởng, cô bé mới tới chỗ chị nghe nói là đã thông minh lại còn xinh đẹp, đúng là y tá trưởng chị con mắt thật tinh đời nha. Không biết y tá trưởng từ đâu mà có được vị đồng nghiệp mới này vậy?”
Hứa Tri Mẫn ngước mắt lên, ngửi thấy mùi nước hoa từ trên người anh bay tới, thầm cười trong bụng: “Cái chiêu tán tỉnh này chỉ có mấy vị đại gia dáng vẻ rất nhã nhặn thanh tú mới dùng thôi.” Nhưng cô không nói lời nào cũng đã có y tá trưởng Giang từ chối khéo.
Y tá trưởng Giang rất có kinh nghiệm đối phó với đám bác sĩ điều trị lưu manh này, tùy tay cầm cái kẹp tài liệu trống đánh nhẹ lên cánh tay Trương Tề Duyệt, cô nói: “Bác sĩ Trương, ở trong cuộc họp giao ban cậu không nghe kỹ sao? Trưởng khoa nói, cô ấy chính là bảo bối của khoa chúng ta, cậu ít chú ý đến cô ấy thì hơn.”
Trương Tề Duyệt xoa xoa cánh tay bị đánh đau kêu oan: “Em đâu có?”
“Này? Bác sĩ Trương, cậu đây là muốn tôi vạch trần gốc gác của cậu sao?” Y tá trưởng Giang giả bộ uy hiếp.
Trương Tề Duyệt thấy y tá trưởng cho lối thoát liền cười xin tha, đôi mắt khôn khéo lại cố sức nhìn thẳng vào cây bút Parker Hứa Tri Mẫn cắm trong túi áo.
Xong việc, Hứa Tri Mẫn vừa mới bước vào phòng thay đồ thì Lâm Ngọc Cầm cũng vào theo. Lâm Ngọc Cầm tán gẫu với Hứa Tri Mẫn về chuyện tình cảm bạn bè cùng lớp, Hứa Tri Mẫn vẫn luôn mỉm cười lễ độ, buồn cười nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Ngọc Cầm lúc này cứng ngắc, so với cái vẻ vui tươi với đàn ông con trai đúng là cách biệt một trời một vực. Con gái ấy mà, trời sinh đã chia làm hai loại: loại thứ nhất đối mặt với người khác phái thì rụt rè, ngượng ngùng, kín đáo, loại thứ hai đối với đàn ông con trai lại tự nhiên thẹn thùng dễ thương. Hứa Tri Mẫn không biết cái bản tính đó của Lâm Ngọc Cầm có gì không tốt, thậm chí cô còn thích cái cách Lâm Ngọc Cầm luôn bộc trực thẳng thắn, tự nhiên với người khác phái. Có điều, đúng như Phương Tú Mai nói, điểm ấy quyết định hai người các cô với Lâm Ngọc Cầm vĩnh viễn là hai loại người khác nhau. Nếu không phải cùng một loại người thì cho dù bề ngoài có thân thiết như thế nào thì trên thực tế cũng vĩnh viễn không đi cùng một con đường.
Đợi Lâm Ngọc Cầm nói xong, Hứa Tri Mẫn khóa tủ đồ lại rồi nói: “Ngọc Cầm, tuy chúng ta là bạn cùng lớp, nhưng ở khoa này, nói thế nào mình cũng là người đến sau, là đàn em của cậu, mình nên gọi cậu một tiếng ‘cô giáo’.”
Lâm Ngọc Cầm sửng sốt: “Cái này, cái này không cần phải…”
“Đồ ngốc.” Hứa Tri Mẫn vỗ vỗ đầu vai của cô, “Mình không gọi cậu là ‘cô giáo’, không phải chứng tỏ chúng ta vẫn là bạn cùng lớp thôi sao.”
Nói đã đến nước này, trong lòng hai người đều lạnh đi một nửa, cười cười với nhau cho có lệ, Lâm Ngọc Cầm đi vào bên trong thay đồ. Hứa Tri Mẫn đã hẹn đến phòng học nhỏ với Vương Hiểu Tĩnh, lại không bỏ được một chút xót xa trong lòng. Lâm Ngọc Cầm nghe tin đồn nên mới tới hỏi cô, nhưng cô không giúp được Lâm Ngọc Cầm, thứ nhất đây là chuyện cô không đủ năng lực để giúp, thứ hai là giúp Lâm Ngọc Cầm tương đương là tự mình tạo nghiệp chướng. Kiểu con gái giống như Lâm Ngọc Cầm chỉ coi trọng tình yêu chứ không phải tình bạn. Ngẫm lại, Hứa Tri Mẫn cô vào khoa này lâu như vậy mà Lâm Ngọc Cầm ngày nào cũng chỉ vây quanh đám sư huynh, đến hôm nay mới nghĩ đến chuyện muốn lôi kéo tình cảm bạn học, tình bạn của Hứa Tri Mẫn cô đâu có rẻ mạt như thế?
Hứa Tri Mẫn chuyển đến phòng mổ, nhưng tạm thời không tách khỏi Vương Hiểu Tĩnh, cho nên chiều nào sau khi tan ca Vương Hiểu Tĩnh cũng dành một tiếng liên tục giảng bài. Cô đã quyết định đi theo Vương Hiểu Tĩnh, cho nên trong phòng mổ khoa ngoại tim, cô cũng không chọn ai hướng dẫn mổ.
Ở trong phòng học nhỏ, Vương Hiểu Tĩnh hướng dẫn Hứa Tri Mẫn thao tác. Nhìn ra tâm trạng của học trò hôm nay không tốt, cô một tay chống cằm thản nhiên nói: “Ở trong phòng mổ vẫn thuận lợi chứ? Chị nghe y tá trưởng Hoàng bên đó nói, ngày mai bắt đầu cho em một mình lên bàn mổ.”
“Dạ, bắc cầu động mạch vành cùng với loại bỏ đoạn phình ở tâm thất trái, em đảm nhiệm vị trí y tá dụng cụ.” Hứa Tri Mẫn đáp.
“Ai mổ chính?”
“Trưởng khoa Trương.”
“Ừ, khả năng bác sĩ Mặc lên bàn mổ rất lớn.”
“Anh ấy là trợ lý thứ nhất.” Hứa Tri Mẫn trả lời đến đây thì giật mình. Qua mấy ngày cô quan sát thấy vị trí trợ lý thứ nhất trong khi mổ của hai vị trưởng khoa cơ bản đều là do Mặc Thâm vững vàng chiếm đóng. Vị trí trợ lý thứ nhất ở rất gần bác sĩ mổ chính, một khi người mổ chính gặp sự cố không thể hoàn thành giải phẫu thì trợ lý thứ nhất phải thay thế trách nhiệm mổ chính. Trưởng khoa đối với độ tin cậy của Mặc Thâm cũng biết rất rõ.
“Em không biết sao? Bác sĩ Mặc được gọi là thiên tài khoa ngoại chúng ta.” Vương Hiểu Tĩnh mỉm cười, “Thỉnh thoảng trưởng khoa không thể nghĩ ra cách, cậu ta đều có thể nghĩ được. Mà tốc độ xâu chỉ của cậu ta có thể nói là nhanh nhất trong khoa, không có một y tá nào có thể xâu kịp tốc độ của cậu ta. Nhưng mà, nghe nói tốc độ xâu của em cũng rất nhanh.”
Vương Hiểu Tĩnh nói lời này là đang khen cô sao? Hứa Tri Mẫn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, lén giương mắt, thấy Vương Hiểu Tĩnh cười thì không nói thêm gì nữa.
Vương Hiểu Tĩnh ở trong lòng cũng đã đoán được. Hứa Tri Mẫn lúc đi theo cô ở phòng bệnh đều luôn im lặng khiến phần lớn mọi người đều nghĩ Hứa Tri Mẫn là một trợ thủ chẳng tốt tý nào. Chỉ có trong lòng Vương Hiểu Tĩnh là hiểu rõ, cô học trò này rất tinh anh, không muốn bị người ta ghen ghét, biết bảo vệ mình. Nhưng mà, từ khi đến phòng mổ, Hứa Tri Mẫn không phải đi cùng cô nữa nên cũng sẽ dần dần bộc lộ tài năng.
Mới qua mười ngày, tên tuổi của Hứa Tri Mẫn đã lan nhanh trong phòng mổ khoa ngoại, có mấy bác sĩ giải phẫu còn đặc biệt đi xem cô bé mới đến này. Đây không phải là nói Hứa Tri Mẫn xinh đẹp thế nào, ở trong phòng mổ ai cũng đều được trang bị từ đầu đến chân, bộ dạng thế nào thì cũng bị khẩu trang che mất, ai cũng như ai, nhưng làm việc như thế nào lại quá rõ ràng. Hứa Tri Mẫn không chỉ làm cho người ta thán phục về tốc độ xâu chỉ rất nhanh, mà tư thế tay vững vàng mà tao nhã khi cô xâu chỉ cũng trở thành một cảnh tượng đẹp đẽ.
Phần lớn mọi người khi xâu chỉ đòi hỏi hai mắt không lay động, nhìn chằm chằm lỗ kim, chỉ khâu còn chưa qua khỏi lỗ kim mà bị bác sĩ thúc giục thì càng sốt ruột, lúc này chỉ có đưa kim chỉ ghé sát vào mắt mới thấy rõ được. Hứa Tri Mẫn lại không, đôi mắt cô to mà nhẹ nhàng xinh đẹp, lông mi thật dài hơi hơi chớp động, chỉ khâu từ trong tay cô cứ như nước lững lờ trôi qua lỗ kim. Dưới tình huống cực nhỏ đột nhiên bị tuột chỉ, rơi khỏi lỗ kim, cô sẽ quay lại nhặt chỉ lên, chẳng khác nào chuồn chuồn lướt nước nhúng vào nước muối sinh lí, người khác nhìn mà cứ như là thấy tiên nữ đang làm phép, không hiểu sao sợi chỉ vốn không nghe lời kia liền phút chốc xuyên qua lỗ kim. Sau đó cô đem đầu kìm có kẹp cây kim đã xâu chỉ xoay về phía mình, còn phần đuôi nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay người phẩu thuật, đồng thời đưa kéo cắt chỉ cho trợ lý, kìm cầm máu, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, vui tai vui mắt. Không ai tin đây chỉ là một cô bé vừa mới tốt nghiệp không lâu.
“Tôi vẫn cho rằng, con người làm chuyện gì thì thiên phú cũng rất quan trọng.” Phẫu thuật phần tim kết thúc, khi từ trong hướng ra ngoài đóng lồng ngực lại, trưởng khoa Trương cảm khái nói.
Bác sĩ Kim có thâm niên về gây tê cũng thầm khen ngợi: “Tôi nhìn hai bạn trẻ trên bàn mổ hôm nay, một xâu chỉ, một khâu, vừa nhanh vừa thoải mái, rất đẹp mắt!”
Hứa Tri Mẫn lúc này mới thấy trưởng khoa Trương đã thu tay lại, đứng ở bên cạnh nhìn Mặc Thâm khâu, dụng cụ cô đưa qua đều rơi vào trong tay Mặc Thâm. Cô lén hít một hơi, không dám nghĩ đến Mặc Thâm ở bên mình, mà chỉ xem Mặc Thâm như một bác sĩ bình thường.
Nhưng mà, muốn phớt lờ sự tồn tại Mặc Thâm gần như là chuyện không có khả năng xảy ra. Vương Hiểu Tĩnh nói không sai chút nào, tốc độ khâu của anh là tốt nhất trong số bác sĩ cô đã gặp, nhanh mà chuẩn, nhanh mà tinh tế, gặp chỗ khó sẽ đổi biện pháp giải quyết, danh hiệu “thiên tài” kia quả là rất xứng đáng. Ứng phó với bác sĩ khác, cô chỉ cần xâu hai bộ chỉ là có thể nhàn nhã chờ, còn với Mặc Thâm lại có chút vất vả. Cô vừa xỏ chỉ xong, anh đã để cái kìm giữ kim trống không xuống, đưa tay ra chờ cô.
Nếu là bình thường, Mặc Thâm đại khái là từ từ chờ người đang nóng lòng như lửa đốt xâu chỉ, nhưng anh biết hiện tại đứng ở bên cạnh anh không phải người khác, mà là cô. Quả nhiên không ngoài dự kiến, tay anh vừa đưa qua, không cần chờ đợi lâu, cái kìm kẹp kim của cô đã vững vàng đặt ở trong lòng bàn tay anh. Tự đáy lòng anh cũng cười đầy thỏa mãn, ý cười nồng đậm này tràn khắp đôi mắt sâu vẫn luôn lạnh như băng, làm hiện lên vẻ mặt sáng láng của anh. Mỗi một lần anh đều phát hiện anh yêu cô xiết bao, cô là người mà không ai có thể thay thế.
Tầm mắt của bác sĩ Kim từ trên người Mặc Thâm dời đến trên người Hứa Tri Mẫn, nói: “Có thể theo kịp tốc độ với bác sĩ Mặc chúng ta, cô ấy là người đầu tiên. Tốc độ xâu chỉ đúng là không thua kém một số y tá tay nghề cao.”
“Đúng đó.” Trưởng khoa Trương bắt đầu cân nhắc, “Tôi cũng rất ngạc nhiên, cô ấy học được cách xâu chỉ khéo léo, linh hoạt đó từ đâu… Hứa Tri Mẫn?”
Hứa Tri Mẫn nghe hỏi liền thành thật trả lời: “Cái này có thể là bởi vì từ nhỏ giúp ông ngoại em khâu nút áo mà luyện thành.”
“Giúp ông ngoại khâu nút áo?” Mọi người ngạc nhiên.
Hứa Tri Mẫn bị mọi người nhìn nên có chút lúng túng, nói: “Ông ngoại em lớn tuổi lại bị bệnh Parkinson, thường thích bứt nút áo của mình. Mẹ em đi làm vắng nhà, lúc em năm sáu tuổi đã bắt đầu tự lấy hộp kim chỉ giúp ông ngoại khâu nút áo. Sau đó, cũng giúp những người khác trong nhà khâu vá.”
Trưởng khoa Trương cảm thán nói: “Khả năng xâu kim này của em đúng là rất tốt. Mà việc này thì đàn ông quả thật kém hơn phụ nữ.”
Bác sĩ Kim lập tức hỏi: “Trưởng khoa Trương, vợ anh có phải cũng thường xuyên khâu nút áo cho anh không?”
Trưởng khoa Trương tâng bốc nói: “Tôi khâu miệng vết thương cũng không đẹp hơn cô ấy khâu, công phu khâu nút áo của cô ấy đúng là khiến tôi tâm phục khẩu phục.”
Có bác sĩ trẻ tuổi giật mình hỏi: “Tâm phục khẩu phục?”
Bác sĩ Kim ân cần dạy dỗ người trẻ tuổi: “Cái cảm giác này ấy hả, đàn ông độc thân không thể hiểu được đâu.”
Ca mổ thuận lợi kết thúc, lúc đẩy bệnh nhân ra, bác sĩ Kim hớn hở đề nghị với trưởng khoa Trương: “Trưởng khoa Trương, tôi thấy chi bằng anh đề nghị với y tá trưởng, sau này cho hai cô cậu này cố định hợp tác luôn đi. Chúng ta cũng có thể tiếp tục thưởng thức.”
Trưởng khoa Trương gật gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, chắc chắn thế.”
Đang thu dọn dụng cụ Hứa Tri Mẫn thầm thở dài. Không cần trưởng khoa Trương mở miệng, trước đó y tá trưởng cũng đã chú ý tới , bởi vậy, y tá trưởng mới quyết định để cô ở phòng mổ trong lúc Mặc Thâm lên bàn mổ, giúp đồng nghiệp giảm bớt áp lực.
Thời gian nghỉ trưa, Hứa Tri Mẫn cầm cốc nước đi đến hàng lang. Nơi này rất im lặng, cô có thể ngồi một mình yên lặng uống nước, hưởng thụ những cơn gió phất phơ ngoài cửa sổ. Cô nhìn chằm chằm vào những vệt màu trên bức tường gạch men mà có chút sững sờ.
Lúc này cửa mở. Cô quay sang, thấy Mặc Thâm đang đi đến cô liền cúi đầu, dường như người có thể lập tức tìm được cô chỉ có mình anh. Anh ngồi bên cạnh cô, đặt cái áo sơmi lên trên đầu gối của cô, anh nói: “Một hột nút bị rớt.”
Hứa Tri Mẫn không thể tin được nhíu mày nói: “Anh không tự khâu được sao?”
“Không.” Anh nói như đinh đóng cột, đưa cái hộp kim chi cho cô: “Cái này vừa mới mua ở quầy tạp hóa bên dưới.”
“Vậy trước kia bị rơi nút áo thì anh làm thế nào?”
“Đưa đến tiệm giặt quần áo. Nhưng mà từ hôm nay trở đi sẽ khác.”
Hứa Tri Mẫn cảnh giác nhìn anh: “Hôm nay?”
“Hôm nay anh mới biết, hóa ra có một cao thủ khâu nút áo đang ở gần ngay trước mắt!”
Cô nghe xong, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, anh không phải nghe thấy mấy lời trưởng khoa Trương nói mới cố ý giật nút áo bắt cô khâu lại đó chứ? Kết quả sau khi cô kiểm tra chỗ bị mất nút trên áo sơmi, quả đúng là bị người ta dùng sức mà bứt đi. Mà mỗi lúc như thế này, cô lại bất giác mềm lòng, không thể làm gì được anh. Cô ngắt lời anh: “Được rồi, em khâu giúp anh.”
Mặc Thâm nghiêng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm sườn mặt yên tĩnh của cô. Cô đang khâu nút áo cho anh. Anh bỗng nhiên hiểu ra hàm ý của trưởng khoa Trương khi nói “Tâm phục khẩu phục”, thì ra cái nút áo mà cô khâu ấy chính là đang được khâu vào trong lòng của anh. Bởi vì trong khoảnh khắc anh nhìn cô khâu vá này, cô thật giống người con gái chỉ thuộc về anh biết bao nhiêu.
“Dì Tuệ không khâu nút áo cho anh à?” Cô kéo chỉ, thuận miệng hỏi một câu.
“Mẹ anh mắt kém nên khâu không được khéo.”
“Mắt dì Tuệ?”
“Mắt mẹ anh đã yếu từ hồi mẹ tham gia phong trào thanh niên trí thức xuống nông thôn. Khi đó, mẹ anh muốn thi vào đại học, nhưng chỗ mẹ đến điều kiện không tốt, buổi tối chỉ có thể thắp đèn dầu đọc sách. Tuy rằng rất gian khổ, nhưng mẹ anh vẫn kiên trì học tập. Sau khi về thành phố, trong số các bạn học chỉ có mình mẹ anh là đậu đại học.”
Bất ngờ được nghe về quá trình Dương Minh Tuệ gian nan phấn đấu này, Hứa Tri Mẫn cảm thấy thật kinh ngạc.
“Bác gái thì sao?” Mặc Thâm hỏi lại cô.
“Ba em là thanh niên trí thức, lúc xuống nông thôn thì quen mẹ em rồi kết hôn.” Hứa Tri Mẫn trả lời, nhớ tới một chuyện cũ, cô mỉm cười: “Nói ra có thể anh không tin, hồi nhỏ mỗi khi em không nghe lời, ba em thường dọa em là do ba nhặt dưới gốc cây về nuôi.”
“Thật không?”
Khâu xong, cô cắn chỉ, nói: “Nửa thật nửa giả. Em không phải do ba nhặt được, nhưng quả thật là được sinh ra dưới một gốc đa. Khi đó mẹ em có bầu nhưng vẫn xuống ruộng làm việc, lúc vung cuốc thì nước ối bị vỡ. Mẹ cố gắng đi đến bờ ruộng thì đầu em cũng đã trồi ra. May mà trong mấy người làm cùng vuông ruộng đó có một bà đỡ, là bà ấy đã đỡ đẻ cho mẹ em.”
“Sinh non?” Anh nheo mắt lại.
“Sớm hơn một tháng.”
“Ở trong lồng ấp bao lâu?”
“Lồng ấp?!” Thu dọn hộp kim chỉ xong, Hứa Tri Mẫn xoay người, nghe anh nói như thế liền kìm lòng không được mà bật cười, “Ở nông thôn làm gì có lồng ấp trẻ? Phải bệnh viện tuyến trên huyện mới có. Mà nhà em lại không có tiền nên không cần. Em bé sinh ra biết thở, biết khóc là được.” Cô đang cười nói bỗng nhiên phát hiện sắc mặt của anh có chút không ổn, “Sao vậy?”
Mặc Thâm nói không nên lời. Mặc dù cô dùng giọng điệu không chút để ý kể lại quá trình mình sinh ra nhưng anh nghe mà lại thấy kinh hoàng. Cô không chỉ là trẻ sinh non lại còn không được hưởng sự chăm sóc đặc biệt mà trẻ sinh non nên có. Mà kiểu loại đỡ đẻ không bảo đảm khoa học này cùng với kiểu y tá mới ra nghề chẳng khác nào đánh bạc, mà sinh mệnh yếu ớt của cô lại phụ thuộc vào canh bạc này. Anh không dám tưởng tượng nếu lúc đó mà thất bại… như vậy, anh sẽ không gặp được cô, giờ này khắc này cô sẽ không đường hoàng ngồi ở đây khâu nút áo cho anh. Trong cơn hoảng hốt, anh bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, anh vươn hai tay, ôm chầm lấy cô.
“Mặc Thâm?” Anh ôm chặt đến nỗi cô sắp nghẹt thở đến nơi.
“Mẹ em không nên ra đồng làm việc nặng, ba mẹ em lại càng không nên không đưa em đến bệnh viện.”
Cô nghe thấy giọng nói tức giận mà thống khổ của anh liền tự giác muốn an ủi: “Hiện tại em vẫn đang sống rất tốt mà, có khác gì người bình thường đâu.”
Anh sờ sờ cánh tay mảnh khảnh của cô, nói: “Anh đang nghi ngờ em có chứng còi cọc bẩm sinh.”
Cô chớp chớp mắt: “Anh căn cứ vào đâu mà chẩn đoán?”
“Là… Mặc Thâm anh nói.”
Cô biết y thuật của anh không tồi. Nhưng mà, anh nói như vậy chẳng khác một cậu bé to xác đang tự biên tự diễn. Vì thế cô cất tiếng cười thoải mái. Hàng lông mày nhíu chặt của anh cũng giãn ra, bàn tay xót xa lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán cô, rồi anh nâng cằm cô lên. Trong nháy mắt, cô co rúm lại, anh như con chim ưng từ trên không lao xuống rất nhanh, nhắm vào đôi môi đang hé mở của cô mà hôn thật sâu. Cô vội vàng ứng phó với sự uyển chuyển nóng bỏng của anh.
Tiếng hít thở nặng nề tràn ngập bên tai cô, mơ mơ màng màng, cô dần dần thích ứng với nụ hôn bá đạo của anh. Khẽ mở mắt ra, cô phát hiện cánh cửa bên cạnh hàng lang bỗng nhiên mở ra. Dương Sâm vừa xông vào dĩ nhiên cũng hết hồn, đồ đang cầm trong tay cũng đánh rơi xuống đất.
Cô cuống quít đẩy Mặc Thâm ra, xoay lưng sửa sang lại quần áo, trống ngực dồn dập. Dương Sâm ho khan hai tiếng, nói: “Hai người tiếp tục, tôi đi ra ngoài.”
“Lại đây.” Mặc Thâm không nhanh không chậm gọi anh ta lại, “Chuyện mình với cô ấy cậu cũng không phải không biết.”
“Đúng ha.” Dương Sâm cười khanh khách, đưa mắt nhìn cái áo sơmi trên đầu gối cô, “Khâu nút xong rồi hả?”
Xem ra Dương Sâm cũng đã nghe được danh ngôn vợ chồng mà trưởng khoa Trương nói, Hứa Tri Mẫn đột nhiên càng thêm xấu hổ, hai tay gấp áo sơmi, ra vẻ trấn định “dạ” một tiếng.
Mặc Thâm đương nhiên không nỡ để cô chịu nửa điểm uất ức, ngắt lời Dương Sâm giễu cợt, nói: “Tìm mình có việc sao?”
“À, là như vầy.” Dương Sâm giơ giơ kẹp bệnh án lên, “Viên Hòa Đông tìm mình, hỏi mình bệnh nhân giường số mười ba có thể làm bắc cầu hay không?”
Bệnh nhân giường số mười ba? Hứa Tri Mẫn nghĩ, không phải là bệnh nhân giường bổ sung lần trước đang đêm tiến hành cấp cứu làm tan máu tụ, sau đó mới chuyển tới giường bệnh số mười ba sao?
“Mình biết, bệnh nhân đó là mình và Viên Hòa Đông đảm nhận, sao vậy?” Mặc Thâm hỏi.
“Kết quả chụp X-quang của bệnh nhân cho thấy một bên động mạch chính vẫn bị tắc.”
“Vậy thì đặt Stent[1].”
“Mình đề nghị cậu xem bệnh án trước đã, có lẽ cậu sẽ thấy hứng thú.”
Mặc Thâm thấy nghi ngờ, nhận bệnh án, lật vài tờ, rồi vuốt cằm: “À, van hai lá bị hẹp dẫn đến hiện tượng trào ngược, van bị vôi hóa, nên mổ thì tốt hơn.”
“Cho nên, ý của Viên Hòa Đông là, nếu khoa ngoại có thể cùng giải quyết thì sẽ không làm giải phẩu can thiệp. Nhưng mà, nếu không thể…”
Mặc Thâm cười khẩy nói: “Cậu ta vẫn y như hồi trước.”
Y như hồi trước? Cô nhớ tới đêm hôm đó, hai người bọn họ cãi nhau ở trong văn phòng, chẳng lẽ bọn họ thực sự có mâu thuẫn gì đó sao?
Lúc bọn họ đi ra, Dương Sâm vẫy vẫy tay với cô, nói: “Cùng đi nghe đi, đêm đó hình như em cũng có mặt mà.”
Trong văn phòng bác sĩ, Viên Hòa Đông và Mặc Thâm đang bàn bạc, Quách Diệp Nam cùng Dương Sâm đứng nghe. Hứa Tri Mẫn bị Dương Sâm kiên quyết kéo tới thì tránh ở trong góc phòng. Thật ra cô cũng có chút tò mò, giữa bọn họ thật sự bất hòa? Không khí trong văn phòng khiến cô căng thẳng đến không thở nổi.
“Vì sao lại là cậu ta đến bàn bạc?” Viên Hòa Đông bất mãn hỏi Dương Sâm.
Dương Sâm đáp: “Mặc Thâm có kinh nghiệm hơn mình, hơn nữa đêm bệnh nhân nhập viện là ca trực của cậu ấy.”
Viên Hòa Đông biết kỹ thuật ngoại tim của Mặc Thâm rất xuất sắc, vì thế không tình nguyện đặt tay lên bệnh án, nói: “Bác sĩ Mặc có cao kiến gì không?”
Mặc Thâm gõ gõ bàn, nói: “Ý kiến của mình chỉ có một, thông báo cho bệnh nhân về cả hai khoản chi phí để bệnh nhân tự mình quyết định làm can thiệp hay là mổ.”
Viên Hòa Đông nhìn thẳng anh, nói: “Chúng ta đang thảo luận phương án điều trị chứ không phải bàn về chi phí điều trị!”
“Vậy khỏi phải bàn, cậu trực tiếp thông báo cho bệnh nhân làm giải phẫu ngoại khoa đi. Cái này cũng giống đi mua đồ vậy, đắt tiền cũng có lý do của nó.”
Rầm! Viên Hòa Đông đập bàn đứng dậy, nói: “Ý của cậu là mạng người có thể dùng tiền để cân nhắc sao?”
Quách Diệp Nam thấy thế liền vội vàng ấn Viên Hòa Đông xuống: “A Viên, Mặc Thâm không có ý đó.”
Mặc Thâm giương mắt nhìn Viên Hòa Đông đang thở hồng hộc, khóe mắt lại lướt qua Hứa Tri Mẫn. Anh nhớ vừa rồi ở hàng lang, cô nói với anh cô là trẻ sinh non, bởi vì trong nhà không có tiền nên cha mẹ mới lựa chọn không để ý đến tính mạng của cô, lồng ngực không hiểu sao lại đau đớn, nhưng ngoài miệng vẫn châm chọc nói: “Cậu đi tìm khoa ngoại để bàn bạc là muốn cho mình thấy thái độ như vậy sao?”
Hứa Tri Mẫn thở dài một hơi. Mặc Thâm vừa nói xong, Viên Hòa Đông quả nhiên tức sôi máu đá cửa đi ra ngoài.
Quách Diệp Nam nói với Mặc Thâm: “Cậu không thể bình yên mà nói chuyện với cậu ấy được à? Sao lần nào cũng làm cho cậu ấy nổi nóng vậy.”
“Nếu mình không nói vậy, cậu ấy sẽ chịu tàn nhẫn quyết tâm bảo bệnh nhân gom tiền làm phẩu thuật sao?” Mặc Thâm lạnh nhạt nói, “Nói cậu ấy mau chóng thu hồi cái lòng thương hại vô dụng này đi. Có một số bệnh nhân không hiểu mà giả vờ hiểu, tin theo lời đồn bên ngoài, việc đó sẽ chỉ ảnh hưởng đến bệnh tình của bản thân và liên lụy đến bác sĩ điều trị chính mà thôi, mấy trường hợp thế này chỗ nào cũng có.”
Chuyện này Hứa Tri Mẫn cũng biết sơ sơ. Bệnh nhân đó, lúc ấy ở phòng cấp cứu sợ bác sĩ lừa tiền anh ta nên thà ký giấy sinh tử chứ không lập tức làm tan máu tụ, sau khi đưa đến phòng bệnh lại bị đau đến mức phải cấp cứu, rốt cuộc mất nhiều hơn được. Hiện tại bệnh nhân đang rất băn khoăn, không quyết định được. Viên Hòa Đông mềm lòng cả khoa ai cũng biết, với cá tính của anh mà đi xử lý kiểu bệnh nhân này chỉ có chịu thiệt, bị ăn đòn thôi. Vậy thì tại sao Mặc Thâm lại không uyển chuyển giải thích với Viên Hòa Đông?
Hứa Tri Mẫn lại thở dài một hơi. Tính tình của anh cô biết, anh không phải cố ý đối nghịch với Viên Hòa Đông. Nhưng quá trình trưởng thành của Viên Hòa Đông khác xa nhóm bọn họ nên tất nhiên Viên Hòa Đông với giá trị quan rất lớn sẽ không thể nhất trí với Mặc Thâm. Mặt khác hai người này tính tình đều rất cứng rắn, nếu đã cho là đúng thì sẽ tuyệt đối kiên trì đến phút cuối cùng. Kéo cửa ra, cô đi vào phòng kiểm tra nhỏ, Viên Hòa Đông đang ở đó.
Viên Hòa Đông đứng tựa vào khung cửa sổ, nhìn xe cộ qua lại trên đường. Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ vào khung cửa sổ, ánh mắt cụp xuống, đang im lặng suy nghĩ. Hứa Tri Mẫn thấy thế liền cười. Cô rất tin vào tính tình của Viên Hòa Đông, anh tuyệt đối sẽ không vì mâu thuẫn với người khác mà đánh mất lý trí của một người bác sĩ. Anh cuối cùng vẫn sẽ tiếp thu ý kiến của Mặc Thâm.
“Tri Mẫn.” Thấy cô xoay người định đi, Viên Hòa Đông nhẹ giọng gọi cô.
Hứa Tri Mẫn buông cánh tay đang nắm cửa ra, đến gần anh: “Sư huynh.”
“Sau khi em tới khoa này, anh vẫn chưa có thời gian chào mừng em.” Viên Hòa Đông chua sót nói.
“Em vẫn còn ở khoa này, còn nhiều thời gian để ăn cơm nói chuyện mà.”
“Cũng đúng.”
“Sư huynh”. Hứa Tri Mẫn có chút do dự, nhưng vẫn quyết định nói ra, cô không muốn hai người bọn họ tiếp tục hiểu lầm: “Sư huynh, trước tiên anh đừng hiểu lầm là em nói cho anh ấy, có điều cá tính Mặc Thâm đã luôn như thế rồi, anh ấy nói chuyện với em cũng vậy. Sư huynh là người thông minh, chắc là nhìn ra được Mặc Thâm sẽ chỉ nói như vậy với nhân tài mà anh ấy thích, còn đối với người mà anh ấy khinh thường thì anh ấy căn bản sẽ lười để ý.”
Viên Hòa Đông vẫn quan sát vẻ mặt cô khi nói chuyện, lúc nhắc tới Mặc Thâm, đôi mắt to đen láy của cô lại toát lên một thần thái khác. Sắc mặt anh hơi âm u, nói: “Em hiểu cậu ta lắm à? Hai người đã quen nhau rất lâu sao?”
Cô mím môi, nói: “Quen từ hồi trung học.”
“Nhìn hai người không giống như là bạn học thời trung học bình thường, hôm đến dự tiệc Trung thu của Mặc gia anh đã thấy là lạ, nhà em với Mặc gia là…”
“Nhà em chẳng có giao tình gì với Mặc gia, vả lại, gia đình em là tiểu thị dân nghèo khổ, làm sao có thể dính líu gì với Mặc gia chứ?” Hứa Tri Mẫn vội vàng phủ nhận sạch sẽ quan hệ của nhà mình với Mặc gia mà lại không chú ý đến giọng mình cũng đã cao lên một quãng. Cô vĩnh viễn không thể quên được vết sẹo Dương Minh Tuệ đã để lại cho cô ngay lần đầu tiên bước vào Mặc gia. Lúc này nhìn cô chẳng khác nào một con nhím đang xù lông. Viên Hòa Đông nhìn thấy mà đau lòng, anh luôn có cảm giác cô có rất nhiều vết thương, giống như là cô đã trải qua rất nhiều nỗi đau mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Anh thân thiết nói: “Tri Mẫn, nếu em đồng ý, lúc nào anh cũng có thể làm thính giả trung thành của em.”
Giọng điệu của Viên Hòa Đông khi nói những lời này rất giống một người anh hiền từ, khiến cô nhớ tới anh họ Kỷ Nguyên Hiên. Mấy năm trước, cô với Kỷ Nguyên Hiên vẫn luôn xem nhau như anh em, đối xử với nhau rất chân thành. Nay hai người càng đi càng xa, Kỷ Nguyên Hiên từ sau khi cô đến thành phố lớn đã cho cô rất nhiều sự hỗ trợ về vật chất, cô đối với tấm lòng này vẫn luôn rất biết ơn, nhưng tự đáy lòng cô vẫn nhớ đến người anh đã từng cùng cô thức trắng đêm tâm sự hơn, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một hy vọng xa vời. Kỷ Nguyên Hiên bây giờ bận rộn công việc để mua cho vợ và con gái một căn nhà tốt hơn, để giúp đỡ về tiền bạc cho cô em gái là cô nhiều hơn.
Hứa Tri Mẫn miễn cưỡng cười nói: “Nói tới đây, có một số chuyện về sư huynh em vẫn chưa biết đấy.”
“Em muốn biết cái gì?” Viên Hòa Đông hai tay khoanh trước ngực, cười chờ câu hỏi của cô.
“Chuyện này em vẫn chưa nói với sư huynh. Lần đầu tiên em gặp sư huynh không phải ở trường, mà là ở con đường ven biển ở quê em. Khi đó em cứ nghĩ sư huynh là nghệ sĩ nữa đấy, bài “Tống biệt” đó sư huynh biến tấu rất tuyệt vời. Nhưng mà, vì sao sau khi em gặp lại sư huynh thì không thấy sư huynh thổi kèn Harmonica nữa?” Anh không thổi kèn Harmonica mà ngay cả cây kèn Harmonica cũng chưa từng xuất hiện ở trong tay anh. Hứa Tri Mẫn đối với việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô rất thích những người tài năng, không muốn khúc biến tấu “Tống biệt” kia biến mất, hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi người trong cuộc.
Nhưng mà, nhắc đến kèn Acmonica, vẻ mặt Viên Hòa Đông lại âm tình bất định. Nụ cười của Viên Hòa Đông đột nhiên thu lại, anh lẩm bẩm nói: “Kèn Harmonica?”
Hứa Tri Mẫn cảm thấy như mình đã nói sai nên cuống quít nói: “Nói tới cũng là em không tốt, lắm miệng nhắc đến chuyện cây kèn Harmonica của sư huynh với Phương Tú Mai, Phương Tú Mai cá cược với em là cây kèn Harmonica đó do một cô gái nào đó tặng cho sư huynh, đây đúng là lần cá cược vô vị, cho nên, sư huynh không cần trả lời đâu ạ.”
Viên Hòa Đông cười khổ lắc đầu, nói: “Lúc học sơ trung anh đã từng có bạn gái, nhưng mà tình cảm với cô ấy chỉ tốt hơn bạn học một chút, tốt nghiệp xong liền mỗi người đi một ngả, cho nên sau khi vào đại học, anh không hề muốn nhắc đến loại yêu đương vô trách nhiệm đó chút nào. Cái lần em nhìn thấy anh chắc là lúc đại học năm ba anh về nghỉ đông. Lúc đó, anh đã hạ quyết tâm phải tập trung nghiên cứu lâm sàng. Hôm đó, là ngày giỗ em gái anh.”
Hứa Tri Mẫn không thể kiềm nén được sự kinh hoàng trong lòng, liên quan đến cây kèn Harmonica lại là tình cảm anh em.
Viên Hòa Đông tiếp tục nói: “Trùng hợp là em gái anh bằng tuổi em. Con bé thích nhất là ngồi ở bên bờ biển thổi kèn Harmonica, cây kèn Harmonica mà anh đã ném xuống biển đó là di vật của con bé. Anh đã nói với chính mình, quyết không thể để cho bi kịch như của em gái anh lại xảy ra. Khuyết tật vách ngăn tâm nhĩ bẩm sinh.”
Nói tới đây, Viên Hòa Đông không thể không thở sâu, chậm rãi kể tiếp câu chuyện của em gái: “Vào đợt kiểm tra sức khỏe hồi sơ trung em ấy mới biết là bị bệnh này. Thời kỳ đó, giải phẫu can thiệp nội tim mạch ở trong nước chỉ mới manh nha hình thành, em ấy chỉ có thể làm giải phẫu ngoại khoa, gia đình còn chưa kịp quyết định có để cho con bé làm phẫu thuật hay không thì con bé đã đột ngột phát bệnh ngay ở trên lớp, lúc đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói con bé còn bị viêm cơ tim cấp tính, phần lớn diện tích cơ tim đã bị hoại tử, thế cho nên…”
Viên Hòa Đông không thể nói hết câu nói thấm đầy thê lương cùng đau xót vô tận đó, ánh mặt trời vàng rực mạ lên sườn mặt anh một lớp ánh sáng trang nghiêm mà thánh thiện.
Hứa Tri Mẫn cũng thấy cảm động, cô cảm thấy cả đời này cô sẽ nhớ kỹ khúc “tiễn biệt” này của anh. Vừa nghĩ vậy, cô đã thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình: “Sư huynh, em thấy em thật may mắn, có thể nghe anh thổi bài đó. Tuy rằng, em rất muốn nghe anh thổi lại, nhưng sau khi biết được câu chuyện đằng sau bài đó thì bài nhạc này có lẽ chỉ có thể biến nó trở thành có một không hai.”
Viên Hòa Đông quay sang, có chút đăm chiêu nhìn cô, nói: “Em có biết khi em hỏi anh chuyện này anh đã nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì ạ?”
“Nghĩ tới lần trước em bị bệnh, môi em tím tái, mồ hôi đầm đìa, mười móng tay đều tím lại, lúc ấy anh thật sự rất sợ, em gái anh chết vì bệnh tim, vì thế anh quyết chí trở thành một bác sĩ, mà sư muội anh… thích nhất lần đầu tiên đổ bệnh ở trước mặt anh, triệu chứng không khác gì em gái anh.”
Hứa Tri Mẫn ánh mắt lóe lên, chuyện lần đó nhắc đến thì bản thân cô cũng có lỗi.
Viên Hòa Đông nghiêm túc nói: “Bản thân em làm chậm trễ bệnh tình tất nhiên là sai, nhưng điều anh muốn nói với em là anh không thể tha thứ cho hành động của cậu ta! Cậu ta bỏ mặc tính mạng của em không màng đến, nếu lúc ấy anh không thấy em, bệnh của em nếu để trễ thêm nữa thì hậu quả khó mà lường được.”
Hứa Tri Mẫn không ngờ vì vấn đề của cô mà khiến bọn họ mâu thuẫn, cô nói: “Sư huynh, chuyện này…”
“Tri Mẫn!” Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
Cô ngẩn người, chỉ thấy ánh mắt anh rét lạnh.
“Nếu cậu ta biết sai mà sửa là tốt nhất!” Nói xong, anh lập tức lướt qua cô, lúc đi đến trước cửa còn nói: “Yên tâm, về chuyện bệnh nhân kia anh tự có chừng mực, sẽ chuyển anh ta cho khoa ngoại. Nhưng mà, em không là bệnh nhân thông thường của anh, chuyện của em lúc khác hãy nói!”
Rầm một tiếng, anh đóng cửa rời đi. Một trận gió cuồn cuộn thổi bay tấm rèm cửa sổ trắng như tuyết, thấp thoáng xa xa là bầu trời u ám của thành phố.
Hứa Tri Mẫn mờ mịt nhìn mà thấy một sự bất lực trước nay chưa từng có.
[1] Stent động mạch vành là những khung lưới kim loại nhỏ được đưa vào trong lòng mạch vành, nhằm mục đích mở rộng lòng mạch bị hẹp và giữ nó không hẹp lại.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
56 chương
12 chương
53 chương
21 chương
46 chương