Lão thần Quách Diệp Nam chỉ chỉ vào cái túi sách màu đỏ của cô: “Em không nghe hả?” Môi Hứa Tri Mẫn run run, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Phóng tầm mắt nhìn lại thì bốn người đang chơi bóng kia cũng đã ngừng lại nhìn cô. Lướt qua đôi mắt hơi hàm chứa nghi vấn của Mặc Thâm, Hứa Tri Mẫn luống cuống quay đi, vội vàng mở khóa túi sách, lấy điện thoại di động ra kề vào tai. “Alo, Hứa Tri Mẫn hả? Mình là Kiều Tường.” Trong di động vang lên giọng Kiều Tường. Cô kinh ngạc há hốc mồm, cổ họng nghẹn không phát ra tiếng. Từ khi thi vào Học viện Thương mại cậu ta chưa lần nào gọi cho cô, mặc dù cậu ta với Lương Tuyết đều có số điện thoại của cô. Vì sao hôm nay lại đột nhiên gọi tới? “Hứa Tri Mẫn phải không? Đừng nói là Lương Tuyết lừa mình, cho mình số giả chứ?” Kiều Tường lo lắng nguyền rủa. Hứa Tri Mẫn định thần đáp: “Là mình.” “Hứa Tri Mẫn, bây giờ mình sẽ đến trường cậu, ký túc xá của cậu ở đâu thế? Mình sẽ qua đó.” “Cậu đừng tới đây!” Cô sốt ruột, buột miệng nói mà không suy nghĩ. Kiều Tường ngớ ra: “Vì sao?” Cô hít một hơi. Vừa nãy cô nói hơi to nên mọi người đều đang quay sang nhìn, vì thế cô cố hết sức hạ thấp giọng khuyên bảo Kiều Tường: “Bởi vì mình ở ký túc xá nữ, quản lý ở đó rất nghiêm, không cho nam sinh vào. Vậy đi, cậu đi thẳng vào cổng lớn ở phía sau trường mình đi, ở đó có một bức tượng đá khắc hình đầu người, đứng đó chờ mình. Mình sẽ qua ngay.” Nói xong cô bấm nút cúp máy. Phương Tú Mai đã đi tới, quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ, Hứa Tri Mẫn?” “Có một người bạn cũ tới, mình phải đi đón cậu ta đây. Mọi người chơi tiếp đi, mình đi trước nhé.” Hứa Tri Mẫn quay ra sau nói xin lỗi những người khác rồi nhanh chóng chạy xuống lầu. “Cô ấy làm sao vậy?” Triệu Viễn Hàng hỏi Phương Tú Mai. Phương Tú Mai cắn đầu ngón tay, nghĩ tới bó hoa ngày hôm qua liền nói: “Tối hôm qua có người tặng hoa cho cậu ấy. Có lẽ là đi gặp người tặng hoa đó? Ha ha.” “Tặng hoa?” “Đúng vậy. Mười ba bông hồng vàng.” Quách Diệp Nam hứng thú hắc hắc cười: “Mười ba bông, thầm mến à.” Khóe mắt liếc qua anh em Mặc gia. Mặc Hàm dường như đang buồn rầu suy nghĩ là ai đã tặng hoa; còn Mặc Thâm thì sắc mặt nặng nề. Triệu Viễn Hàng lơ đễnh huýt sáo: “Một cô gái xinh đẹp lại nền nã. Có người theo đuổi cũng bình thường thôi. Quách Diệp Nam, cậu không thấy vậy sao? Cô ấy so với hoa khôi, hoa hậu giảng đường còn xinh đẹp hơn ấy chứ.” “Vậy sao?” Phương Tú Mai la lên. Cô nhớ lần đầu tiên gặp Hứa Tri Mẫn cũng thấy dáng vẻ Hứa Tri Mẫn rất xinh đẹp. Về sau có lẽ là đã quen nhìn mặt đối phương nên không còn cảm giác đó nữa. Đám nam sinh cười cười. Quách Diệp Nam lại nghĩ đến cách ăn mặc giản dị của Hứa Tri Mẫn mà thầm nghĩ: cô gái này rất thông minh, biết làm thế nào để giấu đi vẻ đẹp của mình. Nếu ngày nào cũng mặc mấy bộ quần áo như vậy thì lâu ngày mỹ nữ cũng tự nhiên biến thành xấu nữ. Không có cô gái nào không thích đẹp, cô ấy làm như vậy là có mục đích, có thể là để bớt rước lấy phiền toái mà chuyên tâm học hành. Nếu thật sự là một cô gái tâm tư thuần khiết như vậy thì càng dễ giải quyết, như vậy lời nhắc nhở cô của anh ta vừa nãy chắc chắn cô sẽ hiểu… Đến tầng dưới chót, Hứa Tri Mẫn vô thức bước nhanh chân, chạy trên con đường trường. Gió thu khô lạnh táp vào mặt đau buốt, nhưng vẫn không bằng sự khó chịu trong lòng, trong tầm nhìn mờ mịt dường như cô nhìn thấy bóng dáng Viên Hòa Đông. Cô cả kinh, hãm bước chân lại vô tình đâm sầm vào người qua đường. “Cô đi mà không nhìn đường sao?!” Người nọ tức giận mắng cô. “Thực xin lỗi.” Cô cúi đầu nói. “Bỏ đi.” Người nọ tránh ra. Hứa Tri Mẫn hai mắt dại ra, nhìn chằm chằm cái bóng của mình dưới đất. Lời Quách Diệp Nam nói lại văng vẳng bên tai: tôi ở cùng phòng ký túc với cậu ấy! Điều này có nghĩa gì? Cô đều rất rõ. Cho dù Quách Diệp Nam nói lời này với cô là có ý tốt hay không thì cô vẫn phải cảm ơn anh ta. Anh ta báo cho biết cô sớm, điều này có thể sẽ tránh cho ba người bọn họ rơi vào tình cảnh xấu hổ nhất. Có điều, kế tiếp cô nên làm thế nào? Hứa Tri Mẫn mờ mịt nhìn khắp bốn phía, trong chốc lát cô thậm chí không nhớ nổi con đường này là sẽ đi về đâu. Cố gắng hít mấy hơi, không có kinh nghiệm yêu đương thì cô có thể làm sao? Chỉ có bình tĩnh quan sát biến hóa, hoặc là đi bước nào tính bước đó. Cô cẩn thận tìm kiếm bảng hướng dẫn ở chỗ rẽ, rồi hỏi thăm người qua đường, đi về chỗ quen thuộc nhưng tâm trạng của cô vẫn rất nặng nề. Đứng phía trước bức tượng đá là Kiều Tường đã hơn một năm không gặp. Đầu tóc vàng của cậu ta đã được tẩy đi đám màu nhuộm, trở về với màu đen nguyên bản, trên hai tai cũng không còn đeo khuyên. Cậu ta mặc một cái áo sơmi caro gọn gàng, sạch sẽ, cổ áo phẳng phiu không có một nếp nhăn, cúc áo cũng cài rất ngay ngắn. Hứa Tri Mẫn nhìn theo trực giác cũng biết là thế nào, cô lui một bước nhỏ. Kiều Tường quay đầu nhìn thấy cô, liền kinh ngạc vui mừng gọi: “Hứa Tri Mẫn.” Rồi bước nhanh vài bước đến trước mặt cô, mất tự nhiên chà chà mũi. “Cậu, sao lại rảnh rỗi mà tới đây vậy?” Hứa Tri Mẫn khách sáo hỏi. Cô nhớ trong điện thoại Lương Tuyết thường xuyên càu nhàu với cô là Kiều Tường đã hơn một năm không biết làm cái gì mà cả bóng người cũng không thấy. “Mình á, là thế này…” Kiều Tường chống nạnh, đằng hắng hai tiếng nói, “Ngoài việc bình thường học tập ở trường, thời gian sau khi học xong mình đều đến thực tập ở công ty chú mình. Cho nên hơn một năm nay bận quá, không rảnh tới gặp cậu. Nhưng bắt đầu từ hôm qua đã khác, chú mình đánh giá biểu hiện của mình rất tốt, cho nên…” Cô lo lắng nuốt nước miếng, ánh mắt cậu ta nhìn cô giống y như lúc Mặc Thâm và Viên Hòa Đông chăm chú nhìn cô. “Chúng ta đi qua bên kia ngồi đi.” Cô luống cuống, vội vã đi đến bên ghế đá trong vườn hoa. Kiều Tường mau chóng đuổi kịp. Hai người ngồi trên ghế đá. Hứa Tri Mẫn không hiểu. Thái độ của cô đối với cậu ta vẫn duy trì ở giới hạn bạn bè. Hy vọng cậu ta sẽ không nói ra mấy lời phá nát tình hữu nghị này. “Hứa Tri Mẫn.” Kiều Tường căng thẳng nắm áo, “Mình muốn nói…” “Cậu muốn nói gì?” Cô âm thầm cắn môi. Cậu trăm ngàn lần đừng nói, mình còn muốn làm bạn với cậu. “Mình muốn nói là, chú mình đã quyết định bồi dưỡng mình thành người thừa kế công ty của chú, bởi vậy mình sẽ càng thêm cố gắng, sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, có thể đảm bảo cho cậu cả đời thoải mái, vui vẻ. Hứa Tri Mẫn, mình…” “Kiều Tường!” Cô đứng lên, ngắt lời cậu ta, “Mình nhớ ra là có chút việc.” “Không!” Cậu ta đứng dậy, yên lặng nhìn cô, “Để mình nói, nếu không mình sẽ hối hận. Hơn nữa, nói ra nhỡ đâu cậu lại chấp nhận mình thì sao.” Cô không thể tin mà trừng to mắt nhìn cậu ta. Sao cậu ta lại ngốc như vậy, biết rõ phía trước là đường chết mà còn nhảy xuống. “Làm bạn gái của mình đi, Hứa Tri Mẫn.” Kiều Tường nói xong câu đó thì cả mặt và cổ đều đỏ bừng. Những nhánh cây va vào nhau sàn sạt, từng chiếc lá tuôn rơi ở giữa hai người. Hứa Tri Mẫn hoảng hốt đến độ bàn tay cũng run lên, đầu lưỡi chua sót. Lần đầu tiên trong đời, cô được người ta chính thức tỏ tình, nhưng lại không phải là người mà cô ngưỡng mộ trong lòng. “Kiều Tường, mình…” Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cậu ta đầy khát vọng cùng sợ hãi, cuối cùng lại không đành lòng nói thẳng: “Mình, mình đã quyết định năm năm đại học sẽ không yêu đương.” “Vậy, vậy mình sẽ chờ cậu.” Cậu ta bỗng nhiên cảm giác cô muốn đi, đi rất xa rất xa khỏi cậu ta. Cậu ta vội vàng vươn tay bắt lấy cô. Cô xoay người tránh qua: “Kiều Tường, cậu có thể tìm được một cô gái tốt ở trong trường đại học mà.” Đã nói đến mức này rồi thì cậu ta không thể lại lừa gạt bản thân nữa. Cậu ta vì cô cố gắng cho đến bây giờ, vậy mà lại không có được một chút ý định đáp lại từ cô. Mà mỗi khi nhớ lại câu nói đó của cô, khoảng cách gần nhất trên thế giới, cũng là khoảng cách xa nhất… Chuyện thành như bây giờ, trái tim cậu ta đau như dao cắt, thì ra tình cảm của cậu ta dành cho cô còn sâu đậm hơn cả cậu ta nghĩ, cậu ta không dám tưởng tượng hậu quả nếu hoàn toàn mất cô. Gượng ép giật nhẹ khóe miệng, kéo lên một nụ cười: “Mình về nhé.” Ánh tà dường chiếu vào bóng dáng lảo đảo của cậu ta khiến cô nhìn mà đau lòng, há mồm muốn gọi, lại cố gắng nuốt xuống. Lá rụng bay tán loạn, một hạt bụi bay vào trong mắt cô. Trong nháy mắt đã làm ướt mi cô, giờ phút này vô tình đã thắng hữu tình. Thong thả bước trở về ký túc xá, cô thay nước cho hoa hồng, ngón tay nhúng vào nước rẩy lên trên cánh hoa, đếm từng cánh từng cánh một. Không đếm được là bao nhiêu, dường như lúc đến trung học Thực Nghiệm, rồi sau khi anh em Mặc gia rời đi đều là Lương Tuyết và cậu ta làm bạn với cô, cùng cô vượt qua những ngày gian khổ. Trong đời cô hận nhất là việc người thân và bạn bè mình bị thương ngay trước mặt mình, huống chi là chính cô tổn thương cậu ta? Một đêm không ngủ trôi qua giữa tiếng gió mưa rả rích. Chủ nhật, nam sinh phòng 401 hiếm khi tề tựu đủ cả sáu người. Bữa sáng sáu người cùng nhau ăn một nồi cháo lớn, Triệu Viễn Hàng ở trên bàn cơm không dứt miệng khen Hứa Tri Mẫn. “Nữ sinh chỉ đón bóng chứ không đánh bóng?” Dương Sâm đã chuẩn bị ổn thỏa việc leo lên vị trí chủ tịch hội sinh viên, tao nhã khuấy khuấy bát cháo. Anh ta thầm nghĩ, một cô gái cá tính rất đặc biệt ha. Viên Hòa Đông cũng thấy kỳ lạ, hỏi thêm một câu: “Tên là gì?” Quách Diệp Nam không kịp nháy mắt chặn miệng Triệu Viễn Hàng. Triệu Viễn Hàng mở miệng, tùy tiện nói: “Tên là Hứa Tri Mẫn.” Miếng bánh mì Viên Hòa Đông đang cắn dở rơi ngay xuống bát. “Hứa Tri Mẫn. Tên này rất quen tai.” Dương Sâm buông thìa, suy ngẫm nói, “Mình nhớ ra rồi. Năm kia bên học viện y tá nghe nói đây là một sinh viên giỏi, thành tích cao hơn điểm trúng tuyển khoa y học lâm sàng gần bốn mươi điểm. Thú vị nha, nếu thật sự đó là người mà Viễn Hàng cậu nói thì mình rất muốn gặp đó.” Thành tích cao hơn điểm trúng tuyển khoa y học lâm sàng gần bốn mươi điểm mà lại toàn tâm toàn ý chỉ muốn ghi danh vào học viện y tá! Triệu Viễn Hàng, Quách Diệp Nam cùng Viên Hòa Đông đều ngây ngẩn cả người. Mặc Hàm mỉm cười: Chị Tri Mẫn của cậu ta là độc nhất vô nhị. Mặc Thâm nói với Dương Sâm: “Nếu cậu muốn gặp, mình sẽ giới thiệu giúp cậu. Chờ đợi chi bằng làm ngay, để chiều nay luôn đi.” “Không thành vấn đề.” Dương Sâm hai tay đan vào nhau, liếc Mặc Thâm, “Có điều, cô gái đó có quan hệ gì với cậu?” “Cậu nói thử xem? Bạn gái hiện tại của mình đúng là có một người khác.” Năm người còn lại đều ra vẻ “còn sợ cậu ta không biết nữa hả”. Ai chẳng biết, Mặc Thâm đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo. Bạn gái đối với Mặc Thâm mà nói chỉ là cái thùng rỗng kêu to. “Vậy là quyết rồi nhé, tất cả mọi người đều đi.” Mặc Thâm chắc chắn nói, “Mặc Hàm, em gọi điện thoại, lừa chị Tri Mẫn của em ra nhé.” Quách Diệp Nam nhìn Mặc Hàm bấm điện thoại, lại nhìn sang Viên Hòa Đông đang nhíu chặt mày. Nghiễm nhiên, việc này cần phải đề cập với đương sự trước. Sau khi ăn cơm, mọi người đều tự đi làm việc của mình. Quách Diệp Nam tìm tới Mặc Thâm. “Mặc Thâm, mình muốn nói với cậu một việc.” “Là A Viên sao?” Quách Diệp Nam á khẩu. Mặc Thâm vẫn rất u ám, khi đó lúc Triệu Viễn Hàng nói tên cô ra, Viên Hòa Đông rõ ràng rất khác thường. Phản ứng của Quách Diệp Nam lại chứng thật cái người “ở nhà lá” chính là Viên Hòa Đông. Mẫn của anh quả nhiên lợi hại, cho dù chọn người “ở nhà lá” cũng chọn người có tiềm lực vứt bỏ “nhà lá” nhất. Cũng tốt, nếu là Viên Hòa Đông thật ra lại rất dễ xử lý. “Mặc Thâm…” Quách Diệp Nam đang muốn khuyên giải hai câu. Mặc Thâm cười cười đấm nhẹ một cái vào bả vai anh ta: “Cậu với mình quen biết nhiều năm như vậy đã bao giờ thấy mình tranh giành một người con gái chưa?” Quách Diệp Nam cũng từ trong con ngươi đen nghiêm túc của đối phương mà nhìn ra: cô gái tên Hứa Tri Mẫn này, Mặc Thâm này nhất định phải có rồi. Phương Tú Mai nhận được tin nhắn Mặc Hàm gửi đến, nói là chiều hôm nay lại hẹn hai cô ra đánh bóng bàn. Cô hưng phấn chạy đến bên giường Hứa Tri Mẫn: “Hứa Tri Mẫn, mau dậy đi.” Hứa Tri Mẫn đầu óc choáng váng nặng nề, tối hôm qua cả đêm không ngủ, mãi đến năm sáu giờ sáng nay mới chợp mắt. Hất tay Phương Tú Mai, cô kéo chăn trùm kín đầu. Tình huống như vậy, ở trong trí nhớ của cô chỉ có một lần, đó là lúc cô mười ba tuổi mất đi ông ngoại. U mê ngủ đến trưa, thức dậy ăn mấy miếng cơm lại ngủ tiếp. Phương Tú Mai lo lắng cho cô nhưng không biết làm sao, Hứa Tri Mẫn cứ ngậm chặt miệng, hỏi không ra nguyên do. Phương Tú Mai nghĩ, có lẽ đến phòng bóng bàn ồn ào cùng một đám người sẽ làm tâm trạng của bạn tốt ổn một chút. Quyết định xong, cô mạnh mẽ kéo người. “Đi đâu?” Hứa Tri Mẫn mất hứng hỏi. “Đi với mình mua ít đồ, đi một mình xách không nổi.” Phương Tú Mai nháy mắt, kéo cô về hướng phòng thể thao của sinh viên. Hứa Tri Mẫn buồn bực, cúi đầu bước mấy bước, hoàn toàn quên bố trí phòng vệ. Reng reng, di động trong túi kêu to, Hứa Tri Mẫn nghe máy. “Hứa Tri Mẫn hả? Mình, Lương Tuyết đây.” Hứa Tri Mẫn chợt sửng sốt, giọng Lương Tuyết nghe rất lo âu, cô nói: “Sao vậy?” “Cậu nghe cho kỹ đây! Bây giờ mình đang chạy tới trường cậu. Cậu ở đâu, mau trốn ở ký túc xá đừng ra ngoài, biết chưa?” “Vì sao?” “Ai dà. Bà cô của tôi ơi, cậu cứ nghe mình lần này đi, được không?” Hứa Tri Mẫn lập tức nhớ lại chuyện hôm qua, nhăn mày lại: “Cậu, nói, rõ, đi.” “Kiều Tường, cậu ta uống rượu, đang chạy tới chỗ cậu… Alô, Hứa Tri Mẫn, cậu có nghe thấy không?” Di động từ trên bàn tay trượt xuống, lạch cạch rơi xuống đất, Hứa Tri Mẫn mở to hai mắt. Người qua đường đều né tránh ra, Kiều Tường từ giữa khoảng trống không người, lảo đảo chạy tới chỗ cô, người đầy mùi rượu. Phương Tú Mai thấy tình hình không ổn, liền xoay người chắn phía trước Hứa Tri Mẫn: “Cậu là ai, muốn làm gì?” Bị Phương Tú Mai chặn lại, Kiều Tường hai mắt đỏ bừng nhìn Hứa Tri Mẫn. Hứa Tri Mẫn cắn môi dưới, nhẹ nhàng lấy tay đẩy Phương Tú Mai ra, nói nhỏ: “Cậu đi trước đi, cậu ta từng học Taekwondo.” Phương Tú Mai lo lắng lui về sau một bước, chân tay luống cuống. Nếu lời Hứa Tri Mẫn nói là thật thì cô phải mau chóng tìm quân cứu viện. Kiều Tường đột nhiên vươn một bàn tay đến cổ áo Hứa Tri Mẫn, nắm lấy vạt áo của cô. Phương Tú Mai sợ tới mức lớn tiếng kêu cứu: “Ai đó mau tới đây đi!” Hai tay cũng nhào lên kéo người ra. Kiều Tường vung tay trái lên, hất bàn tay Phương Tú Mai đang chộp tới, Phương Tú Mai mất thăng bằng mà ngã xuống đất. “Đừng làm cậu ấy bị thương!” Hứa Tri Mẫn quát một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, mềm nhẹ nói, “Người cậu muốn chính là mình, đúng không?” Vì những lời này của cô, mà nắm đấm của cậu ta run run. Cậu ta muốn cô, chỉ muốn có cô, nhưng vẫn không có được —— “Cậu nói cho mình biết, mình nên làm thế nào? Van xin cậu đó, nói cho mình biết, mình nên làm thế nào đi?” Đầu cậu ta cúi xuống, gục vào bờ vai gầy bé của cô, từng giọt lệ rơi ướt áo của cô. Ở nơi nào đó trong lòng Hứa Tri Mẫn như sụp đổ, bốn phía chỉ còn là mông lung. Cô không biết nên trả lời cậu ta như thế nào, chỉ biết nhìn bộ dạng này của cậu ta, bọt nước cũng rưng rưng nơi hốc mắt. Phương Tú Mai lúc này đã bò dậy, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người quen thuộc liền la lên: “Triệu sư huynh! Triệu sư huynh…” Triệu Viễn Hàng nghe thấy liền quay đầu nhìn sang bên này, sải hai chân thật dài, chạy tới hỏi: “Sao thế?” “Sư huynh, tên này uống say.” Phương Tú Mai còn chưa lên án xong đã liếc thấy hai tầm mắt đầy lửa giận của Kiều Tường mà im bặt. Triệu Viễn Hàng đi lên trước, muốn khuyên Kiều Tường: “Từ từ mà nói. Một cô gái cho dù có đắc tội với cậu thì cậu cũng không thể đối đãi với người ta như vậy. Lại đây, lại đây, buông người ta ra trước đi…” Kết quả, tay Triệu Viễn Hàng còn chưa đụng tới người, Kiều Tường đã khua mạnh một quyền sang. Người không học võ làm sao có thể đánh được người đai đen Taekwondo. Triệu Viễn Hàng căn bản tránh không kịp, trực diện trúng một quyền này của Kiều Tường, phịch một cái ngã lăn xuống đất, hai mắt hoa lên. Tay sờ sờ khóe môi bị rách, anh ta nói với Phương Tú Mai: “Em, đi đến phòng bóng bàn. Nhanh đi, bọn họ còn ở đó.” “Dạ!” Phương Tú Mai nhanh chân bỏ chạy. Hứa Tri Mẫn thấy chuyện càng lúc càng lớn, gọi không được Phương Tú Mai, thì luống cuống: “Kiều Tường, cậu hãy nghe mình nói, cậu buông ra trước đi…” “Cậu bảo mình làm sao mà buông cậu ra được!” Cậu ta lay mạnh cô. Cần cổ Hứa Tri Mẫn càng lúc càng bị bóp chặt, mà giọng của cậu ta nói đúng là sắc bén, xé nát cô ra. Trong phòng bóng bàn, các thành viên phòng 401 đều đến đông đủ, duy chỉ thiếu Triệu Viễn Hàng. Quách Diệp Nam nhìn đồng hồ: “Đã ba giờ rồi mà thằng nhãi này chạy đi đâu không biết?” “Cậu ta nói muốn mua đồ ăn vặt cho hai tiểu sư muội.” Dương Sâm cười đáp. Quách Diệp Nam thấy hai nữ sinh cũng chậm chạp chưa tới bèn hỏi: “Mặc Hàm, em cuối cùng có lừa được chị Tri Mẫn của em ra không vậy?” Mặc Hàm nhíu mày: Hiện tại ngay cả di động của Phương Tú Mai cũng không gọi được. Viên Hòa Đông im lặng ngồi một bên, lúc thì lật sách, lúc lại lấy bút ra viết vài chữ lên chỗ trống trên trang giấy. Anh không biết mình đang làm gì nữa. Có lẽ, sáng nay sau khi nghe Triệu Viễn Hàng nhắc tới ba chữ “Hứa Tri Mẫn”, anh đã luôn cầu nguyện “Hứa Tri Mẫn” này không phải cô. Nhưng mà, lý trí nói cho anh biết, vì cuối cùng cũng sẽ có một ngày cô không thể giấu được vẻ xinh đẹp cùng trí tuệ, chắc chắn là cô. Bởi vậy anh ta mới đi theo đám người đến chỗ này gặp cô, anh hy vọng biết được… đầu bút dừng một chút trên giấy, Viên Hòa Đông nâng mắt lên, nhìn về phía Mặc Thâm. Hai mắt Mặc Thâm lại tập trung nơi cửa, nói: “Tới rồi.” Người đến chỉ có Phương Tú Mai. Cô thở hổn hển, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Quách Diệp Nam kinh ngạc đẩy đẩy gọng kính: “Xảy ra chuyện gì?” “Hứa Tri Mẫn, cậu ấy, bị người ta…” Mọi người đều ngẩn ra. Tay Mặc Hàm buông xuống, Viên Hòa Đông nghiêm nghị đứng dậy. Mặc Thâm lập tức cầm hai vai Phương Tú Mai, trầm giọng nói: “Cô ấy ở đâu?” Phương Tú Mai ngẩng đầu nhìn vào đôi con ngươi hoảng sợ của anh mà nuốt nước miếng: “Ngay con đường này, đi ra ngoài rẽ phải…” Cô vừa nói xong, đám nam sinh liền liên tiếp lao ra khỏi phòng thể thao. Quách Diệp Nam chạy đến nửa đường thì lại quay trở về, kéo cô: “Để em một người ở đây không ổn, cùng đi đi.” Phương Tú Mai cay cay sống mũi, mới nhớ ra vừa rồi mình cũng bị đau, trái tim bỗng nhiên xao xuyến, nắm chặt tay anh ta. Một đám người chạy theo hướng Phương Tú Mai chỉ, Mặc Hàm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Tri Mẫn bị Kiều Tường hai tay ghì chặt mà sợ hãi: “Chị Tri Mẫn!” Vừa định chạy tới cứu người, đã thấy anh trai xông lên trước một bước. “Cẩn thận, cậu ta từng học võ.” Triệu Viễn Hàng lo lắng la lên. Sự lo lắng của anh ta chỉ là dư thừa. Mặc Thâm ánh mắt lạnh như băng, đi qua, một tay túm lấy vai Kiều Tường, rất nhanh sau đó là vung một quyền. Một đòn rất nặng, quyết đoán, rõ ràng, không chút lưu tình. Kiều Tường lảo đảo, đổ sụp xuống. Đám người vây xem phát ra tiếng thét chói tai. Một quyền này của Mặc Thâm cũng đánh thẳng vào lòng Viên Hòa Đông, Dương Sâm cùng Triệu Viễn Hàng: mạnh tay thật! Cổ Hứa Tri Mẫn đột nhiên buông lỏng, cô mở mắt ra chỉ nhìn thấy Mặc Thâm đánh bay Kiều Tường, trái tim cô cũng như thắt lại. “Chị Tri Mẫn.” Mặc Hàm vội vã đỡ lấy cô, lo lắng nói, “Cậu ta có làm chị bị thương không?” Cô lắc đầu, nhìn mấy nam sinh vây lấy Kiều Tường đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cô không khỏi đẩy Mặc Hàm ra, rồi đẩy mọi người ra: “Đừng đánh! Đừng đánh! Đừng đánh…” Mọi người thấy vẻ mặt cô vật lộn như là muốn khóc mà không nói nên lời. Viên Hòa Đông cảm giác ngực mình cũng bị khoét đi một mảng: đúng là cô ấy…