Viên Hòa Đông nhìn Hứa Tri Mẫn khuất dần sau hàng hiên thì chậm rãi xoay người, bất ngờ nhìn thấy Quách Diệp Nam ung dung đứng trước mặt liền sợ tới mức lui ra sau một bước: “Sao cậu lại ở đây?” Quách Diệp Nam vuốt cằm, ló đầu nhìn về phía Hứa Tri Mẫn biến mất: cô nữ sinh này hình như là đã gặp ở đâu đó, nhưng cuối cùng là gặp ở đâu nhỉ? Viên Hòa Đông dùng thân mình chắn tầm mắt của anh ta: “Quách Diệp Nam.” “Ha ha. Coi cậu khẩn trương chưa kìa. Ngay cả Lâm Giai giỏi theo dõi cậu nhất, mấy ngày nay cũng bị cậu làm cho mất dấu. Cho nên, mình không có cách nào khác, đành phải hàng đêm chạy đến trước cửa từng ký túc xá nữ ôm cây đợi thỏ. Hóa ra đối tượng ở bên học viện y tá, sư muội năm nhất hả?” Người này từ trước đến nay đều không đứng đắn nên Viên Hòa Đông cũng lười đáp lại anh ta, mà đi thẳng. “Này này, chờ chờ mình với.” Quách Diệp Nam nhấc chân đuổi theo, trong lòng lại thầm nghĩ, A Viên lúc này không phải là thật sự động tâm rồi đó đi. Chạng vạng ngày thứ hai, cơm nước xong, Hứa Tri Mẫn lại đi súc miệng. Nhìn vào cái gương trang điểm nhỏ, lại chạm vào khóe môi, hơi bầm tím, ngưa ngứa giống như tâm trạng của cô sau khi bị hôn. Có lẽ trước kia Viên Hòa Đông đã từng yêu, có đúng thế không? Một anh chàng quá tốt như vậy từng yêu đương cũng là chuyện rất bình thường. Qua thời gian quen biết đến nay, cô tin anh không phải loại người tùy tiện lăng nhăng. Chủ yếu là hiện tại, anh quả thật là thích cô. Anh không giống Mặc Thâm sẽ không lúc nào cũng tạo cho cô một áp lực vô hình. Ở bên A Viên không hiểu sao lại có cảm giác an tâm. Mặc Thâm vĩnh viễn sẽ không nói với cô: “Hứa Tri Mẫn, anh ở nhà lá, em có ở cùng không?” Còn những lời A Viên nói với cô tối qua thì lại ẩn chứa ý “cùng nhau ở nhà lá”. Cô bất giác mỉm cười. Từ sau khi gặp A Viên, cô cứ như là đã tìm được một con đường mới. Nửa tiếng trước đã gọi điện cho Mặc Hàm để chắc chắn cậu ta sẽ ở ký túc xá chờ cô, Hứa Tri Mẫn xách cái túi rỗng không, đi về khoa Quốc tế. Ấn chuông phòng 401 trên cửa chống trộm, sau ba tiếng kính kong, từ bên trong vang lên một giọng nói trầm khàn đầy từ tính: “Hứa Tri Mẫn à?” Giọng nói quen thuộc ấy nhanh chóng gợi lên những ký ức đã khắc sâu trong tâm hồn cô! Cô hít sâu một hơi: “Là em.” Cạch. Cửa chống trộm mở ra, cô thẫn thờ leo lên bốn tầng lầu. Cửa phòng 401 rộng mở, cô đi vào trong, đóng cửa lại. Trong phòng khách không có ai, hai gian phòng khác thì khóa chặt, chỉ có gian trong cùng là sáng đèn. Cô bước đi từng bước, trống ngực đập thình thịch bên tai, một tay siết chặt quai túi, một tay khẽ đẩy cửa phòng. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, giống y như khi cô ở Mặc gia. Dưới đất có để hai cái hộp giấy. Anh đang quay lưng về phía cô, lom khom thu dọn lại bộ sách. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh nói: “Ngồi đi. Đằng kia có ghế dựa. Không thì ngồi trên giường cũng được.” Thái độ tùy ý đó của anh ngược lại càng khiến cô thêm bất an. Trước bàn học có kê một cái ghế dựa, phía trên có để hai quyển sách, cô cầm sách lên để lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Túi sách cởi ra để một bên. Đưa tay vén tóc ra sau tai, cô ngẩng đầu lại giật mình phát hiện anh đang đứng ở trước mặt nhìn cô. So với lần trước gặp ở khu trượt tuyết, anh có vẻ lại cao thêm, cả người tản ra hơi thở trầm ổn. Cô không kiềm được mà bật thốt lên: “Mặc Thâm –” Con ngươi đen như mực của anh sáng rực lên, cũng kéo ghế dựa ngồi xuống cùng cô mặt đối mặt. Trái tim cô lại càng đập mạnh, gần như muốn bắn vọt ra khỏi cổ họng. Tuy Viên Hòa Đông căn bản vẫn chưa đề nghị qua lại với cô mà cô căn bản cũng chưa hứa hẹn gì với Viên Hòa Đông nhưng dù sao cô vẫn thấy rất khó đối mặt với anh… Mặc Thâm vì rốt cuộc có thể nhìn thấy cô mà tâm trạng cực kỳ vui sướng. Tính ra, anh cũng đã gần hai năm không gặp cô. Cô lại ngày càng xinh ra, mái tóc đen mượt dài đến thắt lưng này từ trước đến nay vẫn là thứ anh thích nhất, nhưng cô vẫn gầy như vậy. Hơi chút bất mãn, anh nói: “Mặc Hàm nói em lại gầy đi. Bây giờ em còn được bao nhiêu ký vậy?” “Đừng có nói quá.” “Cho anh ôm em một cái.” Vừa nói, hai tay anh đã vội vàng vươn qua, dùng sức vòng qua người cô. Môi cô run lên, nhẹ nhàng giãy ra: “Mặc Thâm, em –” “Em đừng lo, anh chỉ ôm em một lát thôi.” Cảm giác được cô khẽ run, anh lại không thể kìm nén được niềm vui sướng trong lòng, Mẫn của anh vào lúc này chỉ thuộc về một mình Mặc Thâm anh. Xoay mặt cô qua, ngắm nhìn cô cố gắng áp chế vẻ mặt kinh hoàng. Không nỡ để cô cắn nát môi, ngón tay anh lướt lên bờ môi cô. Đầu ngón tay vừa chạm đến khóe miệng cô, ánh mắt anh liền ngay lập tức kết thành băng, sắc mặt tái mét, ngực phập phồng, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên. Đầu óc đang bỗng nhiên hỗn loạn của Mặc Thâm lúc này chỉ có thể liên tiếp hiện lên những từ “không thể”. Thông qua những tin tức anh nhờ Lương Tuyết để ý thì Kiều Tường đã hơn một năm nay không có động tĩnh gì, cũng không nghe nói cô có quen bạn trai ở trong trường. Cho nên, cái này không thể là dấu hôn. Mẫn của anh chỉ thuộc về anh, không thể thuộc về những người khác — Hứa Tri Mẫn lúc này cũng đã ngừng những động tác giãy dụa vô ích, cô lại lấy ngữ khí bình thản nói: “Mặc Thâm, chúng ta cần phải nói chuyện.” Tay anh chợt xiết chặt cánh tay của cô, nhìn khóe miệng hơi sưng của cô đang rỉ máu, từng giọt từng giọt thấm vào tận sâu trong xương cốt anh, lại tựa như từng mũi băng nhọn hoắt xé toạc anh ra từ trên xuống dưới. Mẫn kiêu ngạo của anh chỉ có thể là của anh. Từ lúc gặp lại cô, anh chưa từng nghi ngờ về điều này. Cũng như, lúc anh từ trong lời nói của bà mà biết được một góc của cô, anh đã biết cô phải là của anh. Anh phải tỉnh táo lại, cho dù người kia là ai, cũng không thể cướp cô từ trong tay Mặc Thâm anh. Gian nan đổi khẩu khí, anh nói: “Em, muốn, nói, gì?” Bốn chữ này cứ nặng tựa như chì, hung hăng đập vào lòng cô. Hứa Tri Mẫn nhắm chặt mắt lại, ổn định vị trí: “Ý của em là, như điều kiện chúng ta đã thỏa thuận trước đây, chúng ta vẫn là nhóm cộng sự tương lai.” Anh thấp giọng cười, sau đó chậm rãi dừng lại, dùng giọng nói rất, rất thấp thì thầm ở bên tai cô: “Không, sai.” Những lời này bất ngờ có hơi chua sót khiến lòng cô dao động mãnh liệt. Anh cũng cảm nhận được cô đang dao động, không nói gì nữa mà buông cô ra. Rút di động đang không ngừng rung lên, nhìn xuống dãy số đang hiện trên màn hình, anh bình tĩnh nghe máy: “Mẹ, con đây.” Dương Minh Tuệ?! Vậy thì người phụ nữ ở trong chiếc Mercedes mà cô nhìn thấy đêm qua chắc chắn là bà ấy! Hứa Tri Mẫn dựng thẳng hai tai lên, nghe từng câu Mặc Thâm nói với Dương Minh Tuệ. “Dạ, Tri Mẫn học cùng trường với bọn con. Em ấy, vẫn gầy lắm. Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ cũng nói bà yên tâm đi. Con với Mặc Hàm sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt. Dạ. Sẽ làm em mập lên một chút. Dạ, vậy nghe mẹ.” Anh cúp máy, quay đầu lại mỉm cười nhìn cô: “Làm sao đây? Mẹ anh hạ lệnh, phải nuôi em mập lên một chút.” Cô hơi nhíu mày. Đối với Dương Minh Tuệ, cô dù sao cũng không biết nên lấy tâm trạng thế nào để đối mặt. Anh kéo tay cô: “Anh thấy em nhất định là tiết kiệm tiền cơm nên không ăn uống đành hoàng. Sau này anh với Mặc Hàm sẽ theo dõi em ăn uống.” “Không cần.” Cô nghiêm túc nói. Anh cười cười, sau đó hạ thấp giọng: “Hứa Tri Mẫn, chỉ có anh mới cùng loại người với em.” “Cùng loại người?” Cô nhịn không được mà đáp lại mỉa mai, “Vậy anh sẽ theo em ở nhà lá chứ?” “Ở nhà lá?” Bỗng dưng, anh hiểu ra cái gì đó, hiểu rất rõ. Chau chau mày, hai tay anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Hứa Tri Mẫn, em có năng lực, chọn chồng cũng nên chọn người như vậy… ‘Cho dù anh có ở nhà lá, cũng tuyệt đối không để Mẫn của anh ở nhà lá’. Còn em có đi theo ở trong căn nhà lá kia hay không là một chuyện hoàn toàn khác. Hiểu không?” Iris: Em ủng hộ suy nghĩ của Thâm ca, gì chứ đàn ông phải là chỗ dựa cho phụ nữ mà Cô trợn to hai mắt, một câu triết lí nhà lá hoàn toàn mới này đã xóa tan một thứ gì đó trong tâm hồn cô. Đúng vậy, cô thiếu chút nữa là đã quên, cô có lòng tin là sẽ thay đổi được tương lai của chính mình, như vậy, người đàn ông cô chọn còn phải mạnh mẽ hơn cả cô. Còn cô đến tột cùng có theo ở nhà lá hay không, đúng như lời anh nói, là một chuyện khác. Nhìn nửa bên mặt trầm tư của cô, nỗi đau lại lan khắp lòng anh khiến tầm nhìn của anh dần dần mơ hồ, chỉ còn lại vết bầm tím nơi khóe miệng cô. Ngón tay anh vươn ra xoa lên dấu hôn, cảm giác đau đớn ấy không ngừng tiến sâu vào, cắn xé lòng anh. Đau đến mức anh gần như không thể thở được, anh cúi xuống, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên chỗ sưng. Ngứa quá. Cô giơ tay lên dùng sức đẩy anh. Anh lại đỡ lấy mặt của cô. Cô kinh ngạc nhìn vào trong đôi mắt đầy đau đớn ấy của anh. Cô cũng không phải là một người máu lạnh vô tình, từng khoảnh khắc từ lúc gặp anh đến nay, vòng tay anh ôm cô trên khu trượt tuyết, cái đêm tuyết anh ôm cô ngủ, mỗi lúc mơ thấy chúng cô đều sẽ âm thầm mỉm cười, kết chúng lại thành một câu chuyện cổ tích đẹp. Nhưng, một khi đã tỉnh giấc khỏi cơn mơ là sẽ phải quay trở về với hiện tại, cho nên cô chỉ có thể đem giấc mơ này một mình vùi thật sâu vào lòng. “Anh nên hôn bạn gái anh ấy.” “Lúc ôm em, hôn em, anh chưa từng có bạn gái.” Vậy là có ý gì? Cô không dám nghĩ, nghĩ đến kết quả mình phải gánh chịu. Cũng như hôm sinh nhật 18 tuổi đó anh đã nói với cô, anh muốn cô trắng trợn muốn anh. Anh không nóng lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, bên môi cong lên nụ cười nhẹ hài lòng. Cô là của anh, cô mãi mãi chỉ là của anh. Bởi vì điều kiện anh hấp dẫn cô trên thế giới chỉ duy nhất anh có, anh sẽ trắng trợn yêu cầu cô trước. Bên ngoài cửa phòng khép hơn, có người đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hứa Tri Mẫn. Quách Diệp Nam lúc này đã nhớ ra, cô chính là người đã ở trên xe lửa trêu em họ anh ta. Chuyện trêu chọc kia tám phần là do Mạc Như Yến kia không coi ai ra gì, ăn nói đắc tội người ta, cho nên anh không truy cứu. Nhưng tối hôm qua, anh ta đã nhìn thấy rất rõ ràng cô gái mà A Viên đưa về. Cô gái này có ý gì? Một trái một phải dụ dỗ hai người bạn tốt nhất của anh ta– Quách Diệp Nam, anh ta không phải là Mặc Thâm, cũng không phải là A Viên. Số con gái mà anh ta đã gặp không thể nào ít hơn hai người bọn họ, kinh nghiệm của anh ta so với hai người bọn anh còn phong phú hơn nhiều. Bởi vì mẹ anh trước khi vào Quách gia là con gái nhà thế giao danh viện, hơn nữa rất coi trọng việc giáo dục cách giao tế cho con trai. Câu mà bà Quách thường dạy con nhất là: “Đàn bà là nước, đàn ông là thuyền, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Toàn bộ đều nhìn vào tay lái thuyền của người đàn ông mạnh mẽ đến thế nào.” Quách Diệp Nam nhíu chặt hàng lông mày: nếu đây là sự thật, trong hai người nhất định có một người sẽ phải chịu tổn thương. Chỉ sợ là cô gái này tâm tư không thuần khiết thì sẽ không chỉ có một người tổn thương. Sau lưng vang lên tiếng cửa chống trộm di chuyển, Quách Diệp Nam cấp tốc quay lại, thấy là A Viên thì không nói hai lời liền đẩy bạn tốt ra ngoài: “A Viên, mình đang chờ cậu đây. Có việc cần cậu giúp.” Đi ra khỏi phòng, với tay cầm cánh cửa cố ý kéo cửa sập thật mạnh để phát ra tiếng vang thật lớn. Viên Hòa Đông ngửi được mùi không bình thường, cúi đầu nhìn vào trong phòng, lại bị Quách Diệp Nam kiên quyết kéo xuống lầu. Tiếng đóng cửa thật lớn vang lên, Mặc Thâm cảnh giác thò một tay ra khép cửa phòng lại. “Sao vậy?” Hứa Tri Mẫn bừng tỉnh, nhân lúc anh không kịp chuẩn bị liền thoát ra khỏi ngực anh. Anh nhìn ra được lòng cô đang rối bời, cười cười: “Mau chọn sách đi. Bằng không đợi lát nữa Mặc Hàm về sẽ lại giật mình hỏi: ‘Hai người làm gì cả buổi mà đến một quyển sách cũng không chọn được?’” Cô lườm anh: lúc này mà còn có tâm trạng mà nói đùa. Cô đứng dậy đi đến hai cái hộp giấy phía trước, chọn kỹ từng quyển một. Cũng phải nói, sách bọn họ mang sang thật sự không tồi, rất nhiều quyển trong nước cũng không thể tìm thấy được. Anh tựa lưng vào ghế, tay chống cằm. Xiết bao hy vọng, cả đời này đều có thể nhìn thấy cô cười, nhăn mày vô ưu vô lự như thế này. Không bao lâu sau, anh tiễn cô xuống dưới lầu. Cô kiên quyết không cho anh đưa cô về ký túc xá. Anh biết cô sợ sinh chuyện rắc rối nên thuận theo ý cô. Trở lại phòng ngủ, nhìn cái không gian sau khi cô đi mà lồng ngực đột nhiên có cảm giác trống rỗng. Tiếp đó nghĩ tới dấu vết trên bờ môi cô kia không biết do ai để lại, ngọn lửa giận vừa nãy đã nén xuống giờ lại cuồn cuộn bùng lên. Là ai mà dám để lại dấu vết trên người cô?! Năm ngón tay cuộn lại thành đấm, đập mạnh xuống bàn. Rầm! Chồng sách xếp trên bàn rào rào rơi xuống. Chống hai tay lên bàn, đợi cho đau đớn trong lòng từ từ dịu đi, anh mới khom thắt lưng nhặt từng quyển sách lên, lại xếp lên chỉnh tề. Cầm di động, anh nhìn quét qua danh bạ, tìm thấy hai chữ “Lâm Giai”, anh chần chờ một lát rồi nhanh chóng ấn phím gọi. Trước mắt, anh phải giải quyết việc của mình trước đã. Người thắng làm vua, anh không tin không tóm được tên nhóc “ở nhà lá” kia. Còn bắt được rồi giải quyết như thế nào thì sẽ có kế hoạch khác. “Lớp trưởng Lâm phải không? Mình là Mặc Thâm.” Anh miễn cưỡng cởi vạt áo, nằm vật xuống giường, “Về chuyện tuyển cử vào hội sinh viên của trường lần trước cậu nói, mình có vấn đề muốn hỏi. Không, không phải mình muốn tham gia hội sinh viên, mình chỉ là thấy rất hứng thú với việc chọn được người trong lớp chúng ta ra làm chủ tịch hội sinh viên thôi.” Cộc cộc, hai tiếng gõ cửa vang lên. “Xin lỗi, giờ mình có khách. Lần sau nói tiếp.” Mặc Thâm cúp máy rồi nói với người tới: “Diệp Nam, vào đi.” Quách Diệp Nam đẩy cửa vào: “Đang tán gẫu với ai vậy?” “Lâm Giai. Bàn chuyện tranh cử hội sinh viên trường.” Mặc Thâm thản nhiên nói. “Mình đang muốn nói với cậu chuyện này. Dương Sâm đã có quyết định.” “Ừ. Mình nghe Lâm Giai nói rồi. Cho nên, chi bằng chúng ta–” “Giúp cậu ta một tay, mua một cái nhân tình.” Hai người bạn tốt nhìn nhau cười. Quách Diệp Nam vừa kéo ghế dựa ngồi xuống, vừa suy nghĩ: Vất vả lắm mới đẩy được A Viên ra ngoài, nhưng giấy thì không gói được lửa. Ngẩng đầu nhìn sang bạn thân lâu năm, Mặc Thâm làm như đang đợi anh ta mở miệng. Quách Diệp Nam hắng giọng nói: “Mặc Thâm, cậu khi nào thì giới thiệu chị Tri Mẫn của Mặc Hàm cho mình biết vậy?” “Ngày mai là thứ bảy, mình nghe nói trường chúng ta có phòng đánh bóng bàn. Chiều mai qua đó chơi bóng đi, mình sẽ hẹn cô ấy.” “Quyết định như vậy.” Hứa Tri Mẫn bước vào cánh cửa phòng ký túc 314, nghênh đón cô là một bó hoa tươi xông ra ngay trước mặt. Trầm Minh cầm hoa cười hì hì với cô: “Trưởng phòng ký túc, có người tặng cậu này. Bọn này đếm kỹ rồi, tổng cộng mười ba bông hồng vàng.” Hứa Tri Mẫn sững sờ bị bắt ôm lấy bó hoa. Ai tặng nhỉ? Mặc Thâm? Không có khả năng! Viên Hòa Đông? Càng không có khả năng! Cô ở trong trường vẫn luôn cố gắng giữ để không ai biết đến. Số nam sinh cùng trường mà cô quen cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vương Nhã Lệ nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, nhắc nhở: “Trưởng phòng ký túc à, mười ba bông đại ý cho thầm mến. Còn hoa hồng vàng ý chính là muốn ngày ngày được ở bên cậu.” Hứa Tri Mẫn mặt nhăn mày nhíu, nghĩ thế nào cũng không thể là Mặc Thâm hay là Viên Hòa Đông. Ai nhỉ? Lấy cái bình nước khoáng đã uống hết, cắt đi một nửa, phần còn lại để đựng nước. Xé lớp gói bọc bên ngoài bó hoa, để ý nhìn thật kỹ, quả thật không có thiệp chúc mừng có ký tên. “Người bên cửa hàng hoa mang đến. Theo quy tắc của cửa hàng, họ thường không cho biết tên người tặng.” Trần Minh nói Hứa Tri Mẫn cắt sửa lại từng bông rồi cho vào trong bình nước khoáng. Càng sốt ruột thì càng nghĩ không ra. Cứ chờ người tặng hoa tự mình xuất hiện vậy. Đêm đến, cô chui vào trong chăn. Cuối thu, gió đêm từng đợt lạnh buốt. Thấy mọi người trong phòng đều đã ngủ, cô mới dám thò tay vào trong chăn, cởi tất ra, để hai chân suốt cả ngày bị bịt trong tất được thoáng khí. Ngày thường cô dậy sớm nhất để vội vàng mang tất vào. Nhập học đến nay, vẫn không ai phát hiện ra vết sẹo trên chân cô. Cổ chân lành lạnh khiến cô không thể không xoa hai chân vào nhau cho ấm. Lúc xoa đến chỗ vết sẹo, lại đau đến mức cô phải thầm cắn môi. Đưa tay chạm vào lọ thuốc của Mặc Hàm cô vẫn để bên gối, lại nhớ tới cái hộp gấm màu trắng khi đó anh bỏ vào trong tay cô. Hiện giờ, cô vẫn hoàn toàn không biết: trong cái hộp gấm màu trắng ấy có thứ gì. “Đợi đến em cần rồi hãy mở ra.” Đây là lời anh đã nói với cô. Cô không mở nó ra là vì nghĩ cô chưa cần. Nhưng qua lần gặp mặt anh tối nay, cô lại hồ đồ không biết mình cần gì. Xoay người, lỗ tai dán chặt vào gối đếm từng nhịp tim đập. Những suy nghĩ về tình yêu cũng đang rối loạn như cơn gió thu ào ạt ngoài kia. Cô ngưỡng mộ tài năng của Viên Hòa Đông, đúng, như lời Viên Hòa Đông nói, anh với cô căn bản không thể đảm bảo tốt nghiệp rồi có thể cùng được ở lại thành phố lớn công tác hay không. Cô đúng là khờ khạo, cứ một lòng mê muội với việc tìm một người cùng “ở nhà lá”. Có thể không cần quan tâm đến con đường cộng khổ với anh sẽ gian nan thế nào, nhưng sau những đau khổ đó liệu có thể đồng cam (cùng ngọt bùi) hay không? Với năng lực của anh, chắc chắn là sẽ tiến nhanh hơn cô, nhưng vậy cũng chưa chắc sẽ có thể giúp được cô. Mặc Thâm lại hoàn toàn khác. Cô nhịn không được cười khổ một tiếng. Nói cho cùng, muốn yêu thì trước hết phải có bánh mì. Xã hội bây giờ đồng thời với việc đề xướng bình đẳng nam nữ là tỷ lệ ly hôn cũng ngày một cao. Phụ nữ chỉ có tự lập, mới có thể có được sự bình đẳng tối thiểu, cho dù là yêu hay là hôn nhân cũng vậy. Cô đối điều này cũng không có lựa chọn nào khác. Nhắm mắt lại, tiếng gió lướt qua tai, thỉnh thoảng lại khiến trái tim đang xao động của cô trở về với giấc mơ tuyết trắng kia. Không thể không thừa nhận, Mặc Thâm đã đi vào trong thế giới nội tâm của cô sớm hơn bất kỳ ai khác. Nếu đây không phải là yêu thì là cái gì… Điều duy nhất cô phải suy nghĩ chính là cái giá của tình yêu. Nếu phải trả giá quá lớn vậy thì cô tình nguyện ở bên người ở nhà lá. Ổn định tư tưởng, cô vỗ vỗ gối, vui vẻ đi vào giấc mộng. Cách sáng thứ bảy một ngày, Mặc Hàm đột nhiên gọi điện tới, hẹn cô đánh bóng bàn. Tên nhóc này còn rất gian xảo, hẹn trước cả với Phương Tú Mai. Hứa Tri Mẫn không đi không được, cô không thể hủy bỏ niềm vui của Phương Tú Mai. Ba giờ chiều hai người cùng nhau đi vào phòng chơi bóng bàn dành cho sinh viên. Nói đến bóng bàn, người ta liền nghĩ đến môn thể thao đáng tự hào của cả nước, cho dù nó không náo nhiệt như bóng rổ và bóng đá. Những anh chàng đẹp trai phần lớn sẽ chạy đi đánh bóng rổ, chơi bóng đá, mỹ nữ thì đều đi làm đội cổ động viên cho bọn họ. Còn người đánh bóng bàn, theo Hứa Tri Mẫn, là những nhân sĩ chỉ muốn yên lặng hưởng thụ hoạt động thể thao hơn là chăm chăm đi tranh giành để lọt vào ống kính. Thầy giáo đầu tiên dạy Hứa Tri Mẫn chơi bóng bàn là Kỷ Nguyên Hiên. Sau này vào Trung học Thực Nghiệm, nhà trường lại phát động phong trào phát triển tinh thần các môn thể thao với bóng của đất nước, quy định môn thể dục của học sinh nhất định phải có một hạng mục bóng bàn. Kỹ năng đánh bóng của cô cũng nhờ đó mà được nâng cao. Phương Tú Mai hỏi cô: “Kỹ năng đánh bóng của hai anh em Mặc gia thế nào?” Hứa Tri Mẫn đáp: “Cầu bọn họ phát, mình cơ bản đều có thể nhận được.” Phương Tú Mai không biết rõ Hứa Tri Mẫn thế nào, nên trong lòng thầm nghĩ thành tích của Hứa Tri Mẫn trong các hạng mục thể dục cũng không cao, vậy suy ra, khả năng đánh bóng của hai anh em Mặc gia cũng chỉ thế mà thôi. Mặc Hàm mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đứng ở cửa chờ các cô: “Đi thôi. Bọn em đã mượn được sân bóng rồi, anh em với mấy người khác đang chờ ở bên kia.” Hứa Tri Mẫn tỉnh táo hỏi: “Còn có những người khác nữa sao?” “Không. Chỉ dẫn theo hai người bạn cùng phòng thôi ạ.” Cho nên, ngoài anh em Mặc gia, Quách Diệp Nam còn kéo theo Triệu Viễn Hàng đến. Dương Sâm thì đang bận chuẩn bị cho chuyện tranh cử chủ tịch hội sinh viên. Còn Viên Hòa Đông thì từ trước đến nay không thích vào góp vui. Mọi người giới thiệu lẫn nhau, hàn huyên vài câu. Phương Tú Mai hưng trí bừng bừng, lên thi đấu đầu tiên. Quách Diệp Nam đề nghị: “Bên nữ các em về một đội, bên nam bọn anh một đội, đánh đôi đi. Phương Tú Mai cùng Triệu Viễn Hàng không có ý kiến, dù sao cũng là vừa chơi vừa rèn luyện sức khỏe, không nên quá để ý đến quy tắc. Hai anh em Mặc gia giơ hai tay không tham gia. Còn Hứa Tri Mẫn thì kiên trì phối hợp với bạn cùng phòng. Sau thời gian khởi động ngắn ngủi, giao bóng qua lại mấy lần, Quách Diệp Nam tự tin đầy mình cầm vợt đập cầu. Không ngờ, Hứa Tri Mẫn phản ứng cực nhanh đánh trở lại, bóng đi sát mép bàn, đến Triệu Viễn Hàng cũng không kịp di chuyển. Hai nam sinh nhìn nhau, không tin được, rồi cùng nhau liên thủ. Hứa Tri Mẫn có bài bản hẳn hoi đánh trả từng pha một. Vẻ mặt Phương Tú Mai vô cùng kinh ngạc, giống hệt ngày đầu tiên quen Hứa Tri Mẫn. Nét mặt Quách Diệp Nam cùng Triệu Viễn Hàng không nén được giận. Lần này mà bại dưới tay nữ sinh thì thật chẳng ra sao. Hai người xắn tay áo mà đánh không chút lưu tình, sợ là mất hết mặt mũi. Giết, giết, giết. Hứa Tri Mẫn cứ theo lẽ thường không muốn sống mà đánh tiếp. Phương Tú Mai hoa cả mắt, nhìn thấy toàn bộ hướng cầu tấn công đều đánh về phía bên kia, rồi lại bị quét toàn bộ về lại sân đối phương. Có mấy pha cầu ra sát đường biên nhưng Hứa Tri Mẫn vẫn đón được hết. Triệu Viễn Hàng lau mồ hồi. Bên tai không ngừng vang lên tiếng hai anh em Mặc gia không ngừng cười trộm ở bên cạnh, Quách Diệp Nam gõ tay lên bàn: “Nói đi. Cô nàng này là sao?” Mặc Hàm cười nói: “Chị Tri Mẫn là “cầu thủ đón cầu hàng đầu” nổi tiếng ở trường bọn em, ngoại hiệu là ‘chỉ đón không giết’. Em với anh em đánh với chị ấy, cầu cũng bị chị ấy trả về hết.” Mặc Thâm đồng ý gật đầu: “Cho dù thắng cô ấy cũng không có chút cảm giác thành tựu.” Cầu thủ đón cầu hàng đầu, chỉ đón cầu không giết cầu? Quách Diệp Nam cùng Triệu Viễn Hàng hai mặt nhìn nhau. Nhìn cầu đều bị đánh trở về không sót một trái có thể nói là một chuyện buồn bực đến bao nhiêu. Đội nam tình nguyện giơ tay đầu hàng, nếu thắng có khi bực bội hơn nữa. Hứa Tri Mẫn tập mãi cũng thành quen, cầm chai uống đi qua ghế bên cạnh nghỉ ngơi. Nheo mắt lại, phóng tầm mắt nhìn về phía hai anh em Mặc gia và Triệu Viễn Hàng, Phương Tú Mai đang đấu với nhau. Ngồi được một lát, mồ hôi nóng hầm hập bắt đầu túa ra, cô thò tay vào túi sách tìm khăn tay. Một gói khăn giấy Vader liền xuất hiện ngay trước mắt cô. Hứa Tri Mẫn thong thả ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Quách Diệp Nam. Đã biết rất rõ cái ngày chính thức gặp mặt anh ta này sớm muộn gì cũng sẽ đến nên lòng cô thấy rất thản nhiên. Đôi mắt to, trong veo, lánh lấp của cô không chút sợ hãi, can đảm nhìn anh ta. Quách Diệp Nam thầm hừ lạnh rồi ngồi xuống ở bên phải cô, từ từ nói đến trọng tâm: “Có thể hỏi em một vấn đề không? Vì sao em chỉ tiếp cầu mà lại không sát cầu?” Hứa Tri Mẫn chỉ cười không nói. “Vậy tôi có thể hiểu đó là người không đụng đến mình thì mình cũng không đụng đến người không?” Hứa Tri Mẫn vẫn như trước im lặng là vàng. Quách Diệp Nam gãi gãi cằm, liếc cô: “Chuyện trên xe lửa… –” Hứa Tri Mẫn vẫn im lặng chờ anh ta tiếp tục nói. “Là em họ tôi sai trước, tôi không tính toán.” Mạc Như Yến là em họ anh ta cơ mà. Anh ta nói câu này, có phải là muốn chứng tỏ anh ta cũng là một người hiểu lí lẽ không nhỉ. Hứa Tri Mẫn khẽ nhướng một bên mày suy ngẫm. Quách Diệp Nam ở bên cạnh lại đột nhiên nói một câu: “Không biết em có biết không nhỉ? Viên Hòa Đông ở cùng phòng ký túc với tôi.” Hứa Tri Mẫn hai tai ù hết cả lên, bên sân cầu Triệu Viễn Hàng đột nhiên rống to một tiếng “cầu tốt”, cô đột nhiên đứng lên, nhìn Quách Diệp Nam không chớp. Bỗng nhiên di động trong cái túi sách màu đỏ cô để trên ghế lại ù ù rung lên.