Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 18
Đợi cho đến khi tiếng bước chân của Trần Minh và Vương Nhã Lệ hoàn toàn biến mất, Hứa Tri Mẫn mới nhẹ nhàng mở cửa, ra khỏi buồng vệ sinh.
Kéo ngăn kéo bàn học ra, cầm lấy di động, lòng ngón tay vuốt mặt trên bấm một cái. Tay kia nhanh chóng từ trong túi rút ra một cái Thẻ điện thoại, đút vào túi quần bò, vừa quay đầu đã thấy Trần Minh vừa vặn mở cửa.
“Hứa Tri Mẫn?” Trần Minh nhịn không được la lên, lắp bắp nói, “Cậu, về lâu chưa?”
Hứa Tri Mẫn vẫn mỉm cười như mọi ngày: “Mình vừa về thôi, đang định đi ăn cơm.”
“Ừ.” Trần Minh lo lắng đứng qua một bên, có lẽ là vừa mới nói xấu sau lưng người ta nên chột dạ, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào bạn cùng phòng.
Hứa Tri Mẫn gật đầu chào rồi lướt qua cô ra khỏi phòng. Máy móc giải quyết bữa tối, Hứa Tri Mẫn đứng lên đi dạo một vòng quanh trường.
Mấy ngày trước vừa qua khỏi lễ quốc khánh, gió thu đã giận dữ cuồn cuộn nổi lên. Tiếng lá trên cành đa cổ thụ cứ xào xạc xào xạc, cô thất thần, tựa như có thể nghe thấy tiếng sóng cồn cào ngoài khơi biển quê cô. Đám lá vàng nằm trơ trọi dưới đất trông như những con thuyền nhỏ đang ngả nghiêng theo từng cơn sóng, cái thì lật nhào cái thì chìm nghỉm.
Thật cẩn thận bước vòng qua con đường lá rụng đầy. Trong lúc vô tình cô lại đến gần chỗ khối thạch bích tạc hình đầu các danh nhân mà ngày đầu tiên vào đại học M đã nhìn thấy. Cho đến khoảnh khắc này, cô vẫn đang không rõ năm cái đầu khắc trên khối đá đến tột cùng là của những vị tiền nhân nào. Giơ ngón trỏ tay phải lên, dọc theo những vết khắc sâu tạc hình tiền nhân, chậm rãi vẽ bốn chữ “Cầu học, nghiêm cẩn” (Tìm tòi học hỏi, nghiêm túc cẩn thận). Da thịt chà sát vào đá đau buốt, từng cơn từng cơn thấm vào sâu trong lòng, đầu ngón tay dè dặt dừng lại thật lâu ở chữ cuối cùng. Hì, một tiếng cười khẽ vọt ra qua kẽ răng, sau đó chậm rãi thu lại.
Tâm trạng cô lúc này cũng giống như màn đêm đang dần buông xuống, dần dần đi đến tĩnh lặng. Kỳ thật, cần gì phải để ý? Từ hơn một năm trước lúc ở trên xe lửa Mạc Như Yến cũng đã cảnh cáo cô. Có điều cô có thể bình thản sống chung với bất cứ ai, nhưng cô lại không thích tùy tiện nịnh hót người khác, nhất là người mà mình ghét cay ghét đắng. Xét về tư cách, trình độ dối trá của cô so ra còn kém Vương Nhã Lệ, lại còn thua xa Mặc Thâm. Hai ngón tay nhón vào trong túi quần lấy ra cái thẻ điện thoại, giơ giơ lên, cô hiện tại cần điều hòa cảm xúc một chút.
Dọc các con đường trong khu vực trường đều có lắp các buồng điện thoại, trước mỗi buồng đều đang có một hàng dài người chờ gọi điện, lúc này cô mới nhớ ra tối nay là cuối tuần. Trước đây chỉ lo học tập nên suốt ngày chỉ biết từ phòng học đến ký túc rồi lại quay ngược lại, hôm nay lại nổi hứng đi dạo, loanh quanh khắp nơi, nhưng mãi vẫn không tìm được đường đi vào. Trên đường đi qua một tiệm sách nhỏ trong khu buôn bán của trường, dì chủ tiệm nói cho cô biết, trong bệnh viện trực thuộc có rất nhiều buồng điện thoại, hơn nữa buổi tối cũng không có ai đi lại.
Đề nghị nghe qua không tệ. Hỏi đường đi xong, Hứa Tri Mẫn theo một con đường nhỏ uốn lượn trong trường lần đầu tiên đi vào bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học M. Tòa nhà khám bệnh của bệnh viện mấy năm mới sửa một lần, tổng cộng có tám tầng. Buổi tối chỉ khám bệnh tới tám giờ, giờ này đã là 8 giờ rưỡi. Trên hành lang thật dài cách một đoạn lại lắp một bóng đèn huỳnh quang, sàn đá cẩm thạch im lặng phản chiếu bóng dáng cô. Ngẫm lại, về sau phải làm việc tại đây cùng với mùi thuốc sát trùng nghe gay mũi khiến lòng cô lại đột nhiên lộp bộp lộp bộp một cái.
Dưới tầng một còn có năm buồng điện thoại, đều không có ai dùng. Hứa Tri Mẫn đưa thẻ điện thoại vào, ấn số của Lương Tuyết. Hai người bạn cũ lâu ngày không gặp đầu tiên là tán gẫu vài câu, rồi rất nhanh sau đó đi vào vấn đề bình xét học bổng.
“Tình hình của cậu vẫn còn tốt đó. Mình bên này thảm hại hơn nhiều. Có mấy người không thích tiền học bổng, chỉ muốn có cái tiếng được học bổng, rõ ràng dùng tiền là có thể mua được.”
“Ố!” Hứa Tri Mẫn kinh ngạc. Trên đời này sao mà đủ thứ kỳ lạ ha.
“Hứa Tri Mẫn, cậu nghĩ thế nào? Mình đối với loại học bổng hư danh này một chút hứng thú cũng không có. Học phí và sinh hoạt phí ba mẹ mình còn dư sức trả, mình ấy hả, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới tương lai sẽ vào đơn vị sự nghiệp. Công ty tư nhân còn chú trọng năng lực thực tế của cá nhân. Nhưng mà, mình còn phải —— ”
“Bắt đầu tích cực gia nhập hội sinh viên của trường.” Việc này hoàn toàn là vì rèn luyện khả năng EQ của mình.
Hai người sau một hồi im lặng lại ăn ý cười ha hả.
Hứa Tri Mẫn gần như cười đến tắt thở: “Lương Tuyết, muốn vào hội sinh viên trường cũng không dễ dàng đâu.”
“Hứa Tri Mẫn, dã tâm của cậu còn lớn hơn cả mình đó. Không định tham gia vào hội sinh viên của khoa, mà tiến thẳng vào hội sinh viên của trường luôn hả.” Lương Tuyết hỏi lại.
Hứa Tri Mẫn cười cười, không trả lời.
Chuyện này lại phải nói đến kỳ nghỉ hè năm nay, Vu Thanh Hoàn dẫn cô tới thăm một người bạn trong giới y học, người đó tên là Giang Yến, là bác sĩ khoa kỹ thuật y của bệnh viện thành phố. Giang Yến cho rằng Hứa Tri Mẫn đã chọn đúng nghề, nhân tài trong ngành y tá cao cấp ở trong nước tương đối khan hiếm. Cho nên, chị ấy hy vọng Hứa Tri Mẫn ở trong trường kết bạn với nhiều người trong các ngành khác hơn một chút.
Giang Yến đề nghị cô như thế, là vẫn còn có một nguyên nhân chủ yếu. Ngành y tá cao cấp ở trong nước vừa phất lên, vị thế của các thầy cô về căn bản vẫn thua các giáo sư khoa y học lâm sàng. Hơn nữa ở trong bệnh viện luôn coi trọng tinh thần đoàn kết. Qua cái ý tại ngôn ngoại này, Hứa Tri Mẫn nếu muốn mượn sức người khác thì không thể không qua lại thân thiết với người khoa y. Người học khoa y, đều phải học được làm như thế để “Đoàn kết thân ái” với người làm công tác lâm sàng.
Về phương diện quan trọng này Hứa Tri Mẫn nghe đến đây thì không thể không bội phục Mặc Thâm nhìn xa trông rộng, suy nghĩ sâu xa, anh đã sớm coi trọng cái khái niệm tập thể đó. Có lẽ anh cùng Mặc Hàm chuyển đến đại học M cũng vì mục đích này.
Về phần hai anh em nhà họ Mặc vì sao cuối cùng lại chọn ở đại lục làm nghề y mà bỏ qua Hongkong, có thể lấy lời chị Giang Yến nói làm tham khảo. Làm cái nghề bác sĩ này cần nhất là tích lũy kinh nghiệm, đại lục bệnh án nhiều thích hợp cho thanh niên tôi luyện. Vả lại đại lục mỗi năm đều phát triển nhanh chóng, còn được chính phủ tập trung rót kinh phí lớn, nay lại thường xuyên trao đổi quốc tế, ở trong nước cũng không thua kém Hongkong bao nhiêu.
Mà mỗi lần nghĩ đến nhà họ Mặc, Hứa Tri Mẫn không hiểu sao lại cảm thấy một áp lực kỳ lạ. Loại áp lực này khiến cho cô vừa sợ hãi lại phấn khích. Nhíu mày lại, ngón tay xoắn chặt sợi dây điện thoại. Trải qua bài học học bổng lần này, cô phải nâng mục tiêu lên một tầm mới cao xa hơn.
“Lương Tuyết, nói xem, đối với chuyện làm như thế nào để vào hội sinh viên cậu có ý tưởng gì không?”
Lương Tuyết ha ha hai tiếng: “Mình đang tích cực làm quen với các sư huynh.”
“Dựa vào chút sắc đẹp của cậu?”
“Đúng vậy. Bản cô nương mặc dù dung mạo chim không sa cá không lặn, hoa không nhường nguyệt không thẹn nhưng vẫn được tôn sùng đấy.”
Hứa Tri Mẫn cười hì hì, quên cả thả đoạn dây điện thoại ở trong tay, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Chủ ý này cũng rất rốt.”
Hai người im lặng.
Lương Tuyết kỳ thật có một câu nghẹn ở cổ, mãi không thể thoát ra khỏi miệng. Chính là… cô ngốc Hứa Tri Mẫn này, cậu có thể tìm Mặc Thâm hỗ trợ mà.
Bên kia, Hứa Tri Mẫn dường như có tâm linh cảm ứng, nói với cô trước: “Lương Tuyết, cám ơn cậu, tối nay tán gẫu thật sự rất vui. Mình phải đi rồi, lần sau gặp nhé.”
Đầu dây bên kia vừa nháy mắt đã cúp điện thoại, Lương Tuyết chỉ còn biết nói nè nè với cái điện thoại đang kêu tít tít: Hứa Tri Mẫn này thật là, mình còn chuyện quan trọng nhất chưa có nói, hai anh em nhà họ Mặc cuối năm sẽ từ Hongkong bay trở về.
Hứa Tri Mẫn cũng đoán được Lương Tuyết sẽ nói gì với cô. Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ đến anh. Nếu mới gặp thất bại đã muốn ỷ lại vào ai đó, thì cô sẽ càng ngày càng trở nên yếu đuối thôi. Chưa kể, anh không phải bạn trai cô, cô cũng không phải là bạn gái anh. Vậy cuối cùng anh với cô được xem là gì nhỉ?
Cùng một giuộc? Khóe miệng không khỏi nhếch lên cười. Dùng từ này hình dung quan hệ giữa anh với cô có vẻ cũng không sai.
Nhiệt độ không khí hình như có giảm xuống. Hứa Tri Mẫn ôm hai cánh tay, chạy thình thịch đến cái cửa lệch thông giữa vườn trường và khu khám bệnh: hóa ra là trời đang mưa! Mưa bụi lạnh lẽo lất phất rơi trên cánh tay khiến cô run lên, vội vàng trốn vào trong khu khám bệnh.
Quanh quẩn vài bước, đã nghe tiếng mưa “Ào ào rào rạt”, hình như mưa cũng đang lớn dần lên. Dừng bước chân, ngẩng mặt lên là thấy từng hạt mưa lớn đập vào cửa sổ đang khép chặt, bên ngoài mặt kính thủy tinh từng dòng từng dòng nước nhỏ đang thi nhau chảy xuống, rồi lại chập vào nhau, đan xen nhau tạo thành “những con suối nhỏ”. Tiếng mưa về sau không còn xối xả mà lại biến nhịp lúc to lúc nhỏ.
Hứa Tri Mẫn khó tránh khỏi nôn nóng, cơn mưa này đúng là điển hình cho mưa mùa thu ở thành phố R, có khi dai dẳng cả đêm không dứt. Cô không mang di động, mà cô cũng không nhớ số, duy chỉ có số của mấy người gần gũi thì còn miễn cưỡng nhớ rõ. Không có cách nào gọi điện báo cho mấy cô bạn trong ký túc đến đón cô. Bây giờ đồng hồ cũng đã chỉ chín giờ hơn, không lâu nữa là đến mười giờ.
Để chống lạnh, cô không ngừng đi lại, đi một hồi lại đến tận mãi cuối hành lang. Trông ra ngoài cửa sổ, ông thần mưa vẫn đang tung hoành khắp nơi. Hai hàng lông mày của cô gần như xoắn chặt lại. Trong màn đêm yên tĩnh, ngoài tiếng mưa, cũng chỉ tiếng mưa…
Đột nhiên, một tiếng “roạt roạt” lanh lảnh vang lên phá tan bản hòa tấu mưa rơi. Cô giật mình, nín thở suy nghĩ. Qua vài phút, rõ ràng lại nghe thấy một tiếng “roạt roạt” từ sau lưng truyền tới.
Là tiếng lật sách!
Cô xoay mạnh người, ở hành lang khác kế bên có kê một loạt ghế dựa để bệnh nhân ngồi đợi khám bệnh, trên cái ghế thứ ba đang có một người ngồi. Cách cô chỉ vài bước chân mà cô không phát hiện ra. Thứ nhất là vì lúc trước cô chỉ một lòng để ý đến mưa, thứ hai là vì người này rất im lặng, cứ như là tan vào bầu không khí chung quanh.
“Roạt roạt”.
Người nọ ngồi nghiêng so với hướng của cô, khoác áo khoác nâu, bên cạnh còn để một cái túi sách màu đen. Một quyển sách y học dày và nặng đặt trên đầu gối. Tay phải chống cằm, tay trái đỡ mép cuốn sách. Cô không nhìn rõ được dung mạo của anh ta, chỉ cảm thấy cái mái tóc nâu gợn sóng đó của anh ta dường như đã từng gặp ở đâu đó. Chắc là sư huynh nào đó trong khoa thôi, Hứa Tri Mẫn đoán.
Cô từng nghe nói, các phòng tự học trong trường đều đến mười giờ tối là đóng cửa, ký túc xá mười hai giờ là tắt đèn. Có một số sinh viên chăm chỉ hiếu học vì thế mà phải chạy đến bệnh viện trực thuộc ngày đêm sáng đèn ngồi đọc sách cả đêm.
“Roạt roạt”.
Lương Tuyết từng nói với cô: cậu đúng là cái người thà chết khát chứ không bao giờ chịu xin nước của người lạ. Có lẽ, cô cũng nên hỏi xem vị sư huynh xa lạ này có đem ô theo không.
Đi đến nơi, hắng hắng giọng, cô lễ phép lên tiếng: “Sư huynh, xin chào, xin hỏi…” Còn chưa nói xong, cô đã chú ý thấy tay trái của anh ta nhanh chóng cầm trang sách lên, ngón tay dùng sức quá mức mà hơi lộ vẻ nhợt nhạt. Rất nhanh sau đó anh ta buông tay phải xuống, bịch một cái đóng sách lại.
“Cần ô hả? Em đợi chút.” Giọng nói thật dễ nghe, nhưng ngữ điệu lại khá bực bội.
Sau đó anh đứng phắt dậy, mở cửa phòng đối diện lách mình đi vào. Cô ngạc nhiên. Mình có hỏi câu nào đắc tội với người ta đâu nhỉ. Cô nghĩ thầm người này đúng là kỳ quặc mà. Đối phương đi ra, trong tay cầm ô đưa đến trước mặt cô: “Này.”
Lúc này hai người mới mặt đối mặt. Cô cũng đã nhìn thấy rõ ràng ngũ quan của anh ta, bàn tay đang cầm ô hơi run lên, làm rớt cái ô xuống chỗ giữa hai người. Cạch một tiếng thật to, cái ô rơi xuống rồi quay một vòng trên mặt đất. Cô hoảng hốt nhớ tới chiều hôm đó, tiếng sóng đó, bài Tống biệt vẫn luôn là độc đáo có một không hai ở trong cảm nhận của cô đó.
Thấy vẻ mặt sửng sốt của cô, trên mặt của anh ta hiện ra một tia chán ghét. Xoay người nhặt ô lên, anh ta kéo tay cô qua rồi trực tiếp nhét vào lòng bàn tay cô, sau đó trở lại chỗ tiếp tục tĩnh tâm đọc sách.
Hứa Tri Mẫn buộc mình phải thở sâu, trấn tĩnh lại tinh thần. Quay đầu nhìn người này, cẩn thận nhận ra, đó chắc chắn đúng là người đã thổi bài Tống biệt đó. Ban đầu còn nghĩ anh ta có phải là người của học viện âm nhạc không, không ngờ anh ta lại học cùng trường với cô.
Thật ngạc nhiên. Từ ngày đó nghe anh thổi bài Tống biệt, mỗi khi nhớ lại, cô vẫn cảm giác câu chuyện quá khứ của người này chắc phải rất xúc động. Vấn đề là anh ta hiện tại nhìn như rất ghét cô, vì sao? Cô mới lần đầu tiên nói chuyện với anh ta thôi mà.
Hứa Tri Mẫn không phải là loại người mặt dày mày dạn, thấy anh ta rõ ràng vô cớ ghét cô, thời cơ cũng không thích hợp bắt chuyện, cô nhẹ giọng nói với anh ta một câu: “Sư huynh, sau khi về ký túc xá, em sẽ lập tức đem ô trả lại cho anh.”
Anh ta lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần. Tối mai em cứ đem ô để lại phòng đối diện là được.”
Xem ra, anh ta một lần cũng không muốn gặp lại cô!
Cô thiếu chút nữa bật cười. Không biết là anh ta nhằm vào vấn đề cá nhân gì của cô. Nguyên nhân là cái gì? Thật là làm người ta tò mò.
Đẩy chuôi cái ô màu lam caro mà anh ta đưa cho cô, bước qua con đường mưa đi về ký túc. Mưa phùn rả rích dường như cũng không làm cô bực bội, bên môi thấp thoáng niềm sung sướng, từng bước từng bước vui vẻ giẫm lên bọt nước dưới chân. Hứa Tri Mẫn thoải mái đẩy cửa đi vào ký túc xá.
Phương Tú Mai đứng ở chính giữa phòng lớn tiếng ồn ào: “Các cậu biết rõ chuyện học bổng khiến cậu ấy không vui, đã không an ủi cậu ấy, còn để một mình cậu ấy ra ngoài!”
“Không có việc gì đâu. Cậu ấy cũng đâu còn con nít nữa đâu.” Vương Nhã Lệ chải cái đuôi ngựa vểnh lên không có hứng trả lời.
“Nhưng mà…” Trần Minh cau mày, ngẩng đầu đã trông thấy Hứa Tri Mẫn, “Cậu về rồi đó hả?”
Hứa Tri Mẫn nói với mọi người: “Thật xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng. Bên ngoài trời đang mưa, mình vất vả lắm mới mượn được ô, cho nên về hơi trễ.”
Mọi người nhìn sang cô, Phương Tú Mai nuốt nước miếng. Cả đám người cúi đầu tự làm việc của mình. Hứa Tri Mẫn giũ sạch những hạt nước còn đọng trên ô, rồi mở ô cho khô. Tắm rửa xong, gập ô lại, đi qua bên giường Lâm Ngọc Cầm.
Lâm Ngọc Cầm đang nằm trên giường nghe radio, nghiêng đầu nhìn cái dù của Hứa Tri Mẫn thì trừng mắt kêu lên: “Hứa Tri Mẫn, đợi chút, cậu đưa cái ô đó cho mình xem chút.”
Hứa Tri Mẫn khó hiểu nghiêng đầu.
Lâm Ngọc Cầm vội vã lấy cái ô trong tay cô, xem xét một lát rồi nói: “Cậu đã gặp Viên sư huynh?”
“Viên sư huynh?”
“Đúng vậy. Cậu không thấy sao? Trên cán cái ô này có viết một chữ ‘Viên’. Hơn nữa chữ viết này khẳng định là của Viên sư huynh, bởi vì chỉ có Viên sư huynh là thích ghi chú rõ họ ‘Viên’ lên đồ dùng của mình, mỗi một nét một đường của chữ ‘Viên’ này đều y như nhau, tất cả các chữ đều như là dùng đầu que diêm to mà ghép lại.”
“À, thì ra là anh ấy họ Viên. Vậy, tên của anh ấy thì sao?” Hứa Tri Mẫn hỏi.
Lâm Ngọc Cầm trừng cô: “Cậu không biết Viên sư huynh là ai hả?”
“Không biết.”
Hai chữ này được Hứa Tri Mẫn nói rất tự nhiên. Toàn bộ người trong phòng ký túc đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
“Ha ha ha.” Vương Nhã Lệ dẫn đầu cười. Những người còn lại cũng cười theo. Trần Minh vừa cười vừa than thở: “Lãnh đạo phòng chúng ta đúng là tiên nữ không ăn đồ trên cái thế giới khói lửa này nha.”
“Không đúng, là không ăn nhục dục.” Vương Nhã Lệ sửa lại.
Hứa Tri Mẫn cũng không ngại, đối với chuyện yêu đương với bạn trai, cô vẫn tin là phải “Thuận theo tự nhiên”. Nghe mấy chuyện bát quái này, thì cũng chỉ nghe tai này qua tai kia. Lâm Ngọc Cầm nhảy lên giường, nhìn chữ “Viên” ở trên ô: “Các cậu nói xem. Mình có nông cạn không.”
Người trong phòng ký túc, cậu một câu tôi một câu, rõ ràng khi tranh luận sôi nổi về vấn đề soái ca này người nào cũng xúc cảm tuôn trào, xóa tan ngăn cách. Hứa Tri Mẫn yên lặng ở bên nghe, thỉnh thoảng cười phụ họa hai câu, dần dần cũng hiểu “Viên sư huynh” này là thế nào.
Viên là họ, tên đầy đủ của anh ta là Viên Hòa Đông. Diện mạo tốt, tư duy tốt, được bạn bè và thầy cô vô cùng yêu mến, các cô gái hết lòng yêu thương sâu sắc. Được nhiều nữ sinh thích như vậy, đối với đàn ông vốn là một chuyện đáng tự hào. Nhưng Viên Hòa Đông này lại không giống thế, lúc nào cũng một bộ lạnh lùng cự tuyệt người khác, khiến cho người muốn theo đuổi anh ta càng ngày càng đông. Các nam sinh gọi anh ta là “A Viên”, ý chỉ người vượn nguyên thủy chưa tiến hóa, không biết hưởng thụ mỹ vị của tình yêu. Các nữ sinh ôm một đống dã tâm bừng bừng, nghĩ cách làm thế nào có thể chiếm lấy ngọn “Viên sơn” này.
Tối ngày hôm sau, theo Lâm Ngọc Cầm yêu cầu, Hứa Tri Mẫn đem ô giao cho cô ấy. Lâm Ngọc Cầm ở khu khám bệnh đau khổ đợi một tiếng đồng hồ mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Viên Hòa Đông, đành phải dựa theo lời Hứa Tri Mẫn dặn đem ô thả lại phòng. Chịu một đêm bực tức, sự ái mộ mà Lâm Ngọc Cầm dành Viên Hòa Đông chỉ có tăng mà không có giảm. Có thể thấy được, có một số người đi học đại học, trọng tâm không phải học hành, mà là muốn chơi bời, yêu đương…
Quan điểm bất đồng, Phương Tú Mai dần dần cũng tách ra khỏi Lâm Ngọc Cầm.Hứa Tri Mẫn cuối cùng tìm được cơ hội chạy tới cạnh Phương Tú Mai. Hai người cùng nhau ăn cơm, đi học, quan hệ càng ngày càng tốt hơn.
Một chiều chạng vạng, Hứa Tri Mẫn cho rằng thời cơ đã chín muồi bèn hẹn Phương Tú Mai đi dạo siêu thị. Trên đường, cô đem chuyện ngày đó mình vô tình nghe được Vương Nhã Lệ nói với Trần Minh, một chữ cũng không thay đổi nói với Phương Tú Mai.Phương Tú Mai sau đó kinh ngạc, khó khăn kìm nén cơn phẫn nộ, lại có một chút cảm giác oan ức, bất đắc dĩ.
Hứa Tri Mẫn chân thành nói với cô: “Mình nói chuyện này với cậu vì mình cho rằng cậu cũng có quyền biết, hơn nữa cậu cũng có quyền quyết định có thay đổi bản thân hay không. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu là bạn của mình, mình hy vọng con đường tương lai của cậu càng đi càng tốt.”
“Mình muốn vào hội sinh viên trường.” Phương Tú Mai nắm chặt nấm đấm.
Chuyện này đối với Phương Tú Mai mà nói hẳn không phải là việc khó, cô thường xuyên hoạt động trong câu lạc bộ thể dục, quen biết không ít sư huynh sư tỷ. Hứa Tri Mẫn thật tình vì Phương Tú Mai mà cảm thấy rất vui. Khi quay đầu lại nhìn khối thạch bích “Cầu học, nghiêm cẩn”, lòng dạ đang mù mịt lại như được chiếu vào một luồng ánh sáng.
Bầu lại ban cán sự, tuyển cử vào hội sinh viên, Hứa Tri Mẫn đều không tham gia tranh cử. Bạn trong lớp lén nói cô là chưa gượng dậy được, lại càng không có ai cho rằng con mọt sách như cô có khả năng vào hội sinh viên trường.
Hứa Tri Mẫn đối mặt với lời đồn chỉ cười, bình tâm tĩnh khí làm trưởng phòng ký túc, tối nào cũng đeo túi sách nhỏ màu đỏ của cô một mình tự học. Sau khi thấy cô vài lần trắng đêm không về, Vương Nhã Lệ đánh giá: “Học bài đến điên rồi.” Chỉ có một mình Hứa Tri Mẫn hiểu mình đang làm cái gì. Cô đang mạo hiểm đánh cược một lần.
Hứa Tri Mẫn trước tiên ở trong phòng tự học một mình tập trung ôn bài hôm nay. Đại khái khoảng bảy giờ, Lâm Ngọc Cầm ôm mấy quyển sách xuất hiện ở cửa khu ký túc. Lâm Ngọc Cầm đi đâu đây? Lâm Ngọc Cầm gần đây say mê A Viên, cô còn bị nhận nhiều tin đồn hơn cả Hứa Tri Mẫn. Đi theo hướng Lâm Ngọc Cầm đi, bình thường có thể tìm được chỗ Viên Hòa Đông tự học buổi tối.
Viên Hòa Đông chưa bao giờ sợ có nhiều người theo anh ta tới chỗ tự học. Bình thường, anh ta sẽ tìm được một góc thoải mái ngồi xuống, không quan tâm tạp niệm, im lặng cầm lấy một quyển rồi lại một quyển sách y học dày cộp. Không ai dám cố ý quấy rầy anh ta. Thứ nhất là vì dáng vẻ anh ta yên lặng lật sách cũng rất mê người; thứ hai là ai đi qua bên cạnh anh ta, anh ta đều có thể coi như không khí không thèm để ý; thứ ba là ai dám chủ động mở miệng nói chuyện với anh ta, anh ta lập tức thu dọn túi sách biến mất trước mắt mọi người.
Lâm Ngọc Cầm vẫn kiên quyết theo đuổi người ta, cứ chờ, chờ mãi, lòng tràn đầy chờ mong khoảnh khắc mười giờ phòng tự học tắt đèn. Mọi người thu dọn đồ đạc, các cô có thể đi lên vây quanh Viên Hòa Đông hàn huyên vài câu. Nhưng, mười giờ, thầy giám thị đến phòng Viên Hòa Đông học, đem cái chìa khóa giao cho Viên Hòa Đông, vỗ vỗ bả vai Viên Hòa Đông rồi đi khỏi. Viên Hòa Đông không hé răng vùi mình trong biển sách. Kim đồng hồ tích tắc điểm từng giây, từng phút, từng giờ trôi qua, đám người đeo bám cũng từng người từng người một bỏ đi. Lâm Ngọc Cầm kiên trì chống đỡ mí mắt, chờ đến mười hai giờ. Quay đầu thấy Viên Hòa Đông vẫn không nhúc nhích, thì thở dài, gióng trống rút quân. Cô mệt rả rời nên không phát hiện thấy Hứa Tri Mẫn cũng đang an vị ở cuối phòng học.
Hứa Tri Mẫn cúi đầu đọc sách, cô vốn thích đọc sách mà. Viên Hòa Đông ngồi tại chỗ, lại vô hình tạo nên một bầu không khí đặc biệt thanh tĩnh. Bị hoàn cảnh cuốn hút, Hứa Tri Mẫn dần dần đánh mất khái niệm thời gian cùng không gian. Cô thậm chí còn không biết Viên Hòa Đông đã đi đến bên cạnh cô.
Viên Hòa Đông liếc mắt nhìn cô một cái, ngón tay móc lấy chìa khóa phòng học nhẹ nhàng chậm chạp thả xuống cạnh bàn của cô rồi im lặng rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
821 chương
38 chương
71 chương
64 chương
67 chương
55 chương