Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 17
Học viện Thương mại mà Lương Tuyết theo học có lịch sử cũng chưa lâu, các khu giảng đường và lớp học đều còn mới tinh. Hứa Tri Mẫn nhìn mà ghen tị đến đỏ mắt. Vì Vu Thanh Hoàn đã báo trước cho cô biết đại học M là trường có bề dày lịch sử lâu đời, mặc dù gần đây có tu sửa một lần, nhưng đại bộ phận sinh viên vẫn phải ở trong ký túc xá cũ.
Phòng Kỷ Nguyên Hiên đang ở nằm trong khuôn viên trường Đại học Sư phạm, là do nhà trường cấp cho các thầy cô. Khu nhà này xây cách đây hai năm, vẫn còn rất mới; tổng cộng có 4 tầng, không cao cũng không thấp rất vừa vặn; ba phòng ngủ một phòng khách, khá rộng rãi. Vu Thanh Hoàn dẫn cô lên lầu trước. Vì chiếc xe hơi Honda cỡ nhỏ kia là mượn của bạn nên Kỷ Nguyên Hiên phải đem đi đổ đầy xăng rồi mới trả lại cho người ta.
Không biết sao, Hứa Tri Mẫn vẫn không quen ở trong căn phòng tốt như vậy. Đêm qua vất vả ngủ ở trên xe lửa, chiều nay cô lại ngủ không yên, bỗng nhiên bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, rồi lại bắt buộc mình phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bữa tối Kỷ Nguyên Hiên tự mình xuống bếp nói là làm cho cô bữa tẩy trần, Vu Thanh Hoàn thì cùng cô nói chuyện: “Anh họ em lúc ấy đúng là dùng chiêu nấu nướng này mà lấy được lòng của không ít cô đấy nhé. Nói thật, khả năng nấu nướng của chị còn thua anh ấy dài dài.”
Hứa Tri Mẫn vui vẻ cười. Cô có thể nhìn ra được, cuộc sống hôn nhân của anh họ cô đầm ấm và tràn ngập tiếng cười. Vu Thanh Hoàn không chỉ xứng đáng với vai trò một người vợ mà chị ấy còn là một cô gái vô cùng tốt. Một đêm nọ, sau khi ăn xong Kỷ Nguyên Hiên phải ra ngoài làm việc, hai cô ở trong phòng khách vừa xem phim Hàn Quốc vừa tán gẫu linh tinh. Trò trò chuyện chuyện một lúc lại chạm đến vấn đề tình cảm.
“Em chưa yêu bao giờ hả?” Vu Thanh Hoàn ngạc nhiên nghi ngờ.
“Dạ chưa. Ở trường bọn em, mấy đứa bạn cùng cấp công khai hẹn hò cũng chỉ có mấy cặp thôi à.” Hứa Tri Mẫn đáp.
“Đúng là học trò ngoan nha. Khác hẳn ở bên này. Mấy cậu nhóc mới học nhà trẻ đã biết nói: ‘Cậu có thể hôn con gái chứ? Cậu đã hôn cô gái nào chưa?’”
“Ha ha.” Hứa Tri Mẫn cười sặc sụa.
Vu Thanh Hoàn nhìn Hứa Tri Mẫn thoải mái cười to, ưu tư vương vấn trong lòng cũng phần nào tan biến. Cô bé này có thể lấy thành tích xuất sắc nổi trội thi vào trường đại học trọng điểm, thật đúng như lời chồng cô nói, là một cô bé thông minh. Không ngờ, ở phương diện tình cảm Hứa Tri Mẫn là hoàn toàn trống rỗng. Hiện tại các trường đại học đang rơi vào trạng thái bão hòa, vì vậy cuộc cạnh tranh kiếm việc sau khi tốt nghiệp càng lúc càng ác liệt. Một bộ phận nhỏ sinh viên để tìm kiếm một chức vị tốt, thậm chí không từ thủ đoạn, lợi dụng tình cảm nam nữ, những vụ lừa gạt tình cảm chỗ nào cũng có.
“Chị dâu.” Hứa Tri Mẫn ngồi thẳng dậy, hỏi, “Chị quen anh họ em là khi học đại học hả?”
“Bọn chị là bạn cùng lớp, tự nhiên như vậy mà đến với nhau.” Vu Thanh Hoàn đoán được suy nghĩ trong lòng Hứa Tri Mẫn, nên nói thẳng không chút gian dối, “Nhưng số người quen nhau khi học đại học, rồi thật lòng yêu nhau, sau khi tốt nghiệp có thể thuận lợi kết hôn như bọn chị cũng không nhiều. Rất nhiều cặp sinh viên để kiếm được việc làm mà phải chia tay.”
Hứa Tri Mẫn yên lặng tự hỏi: khi đó ở trên xe lửa còn nghĩ lời của Mạc Như Yến đúng là có vài phần khuyếch đại. Không chịu nổi chộn rộn mà làm cái thử nghiệm kiểm tra nho nhỏ, lại phát hiện chị ta cũng chẳng lợi hại lắm. Nay, ngay cả chị dâu cũng nói như vậy…
Vu Thanh Hoàn nhìn vẻ mặt cô có chút buồn bã, liền chuyển giọng thoải mái nói: “Khi chị và anh họ em tốt nghiệp cũng gặp phải vấn đề tương tự, khi đó anh em có nói với chị: ‘Vu Thanh Hoàn, anh ở nhà lá, em có đi theo anh không?’ chị nói: ‘Anh ở nhà lá thì em vẫn đi theo anh.”
“Sau đó thì sao ạ?” Hứa Tri Mẫn nhẹ nhàng hỏi.
Vu Thanh Hoàn thần bí trừng mắt nhìn: “Bọn chị liền kết hôn.”
Một đoạn cầu hôn “Có đi theo ở nhà lá” ngắn ngủi này khắc thật sâu vào đầu Hứa Tri Mẫn. Đầu tháng 9, thành phố R càng lúc càng nóng, ban ngày hơi nóng cứ bốc lên hừng hực, ban đêm nhiệt độ vẫn cao tới ba mươi mấy độ. Vu Thanh Hoàn mở điều hòa trong phòng nhỏ, quan tâm giúp Hứa Tri Mẫn đóng cửa phòng lại.
Hứa Tri Mẫn ở trong căn phòng tối đen mở to hai mắt, không sao ngủ không được. Không biết cô có thể gặp được một chàng trai nào dùng “nhà lá” để cầu hôn không nhỉ. Kiều Tường thì ở trong khu Hoa Viên. Mặc Thâm, e là mới nghe thấy hai chữ “nhà lá” đã cười nhạt. Thực hâm mộ chị dâu, có thể tìm được một người bạn đời cùng mình đồng cam cộng khổ. Đến bao giờ mình mới gặp được một người như vậy nhỉ? Gia cảnh không quá khác biệt lại có thể đồng lòng cùng nhau cố gắng.
Câu nói “Hứa Tri Mẫn, chúng ta cùng là một loại người” mà Mặc Thâm đã nói lại từ chỗ sâu nhất trong cõi lòng lơ đãng nhảy ra. Vết sẹo trên chân trái lại âm ỉ đau, lại nghĩ đến tin nhắn mà Mặc Hàm đã gửi cho Lương Tuyết, Hứa Tri Mẫn nhíu chặt đôi lông mày. Vấn đề “có ở nhà lá hay không”, nghiễm nhiên không quan trọng bằng việc hai anh em nhà họ Mặc nói muốn chuyển đến Đại học M.
Tối khuya, Kỷ Nguyên Hiên mới về nhà, rồi lại cùng vợ ở trong phòng ngủ nói chuyện về cô em họ.
“Em có hỏi rồi, con bé chưa có bạn trai.” Vu Thanh Hoàn nói.
“Vậy có thể yên tâm.” Kỷ Nguyên Hiên vừa thay quần áo vừa đáp.
Thấy giọng nói của chồng mình vẫn chưa thỏa mãn, Vu Thanh Hoàn hỏi: “Anh vẫn nghi là con bé có hả?”
“Ừ.”
Vu Thanh Hoàn cảm thấy kỳ lạ nên hỏi tiếp: “Cho dù có thì thông thường vào đại học cũng sẽ vô tình mà xa nhau thôi. Anh lo con bé vì chuyện tình cảm mà lơ là việc học hả?”
“Không phải.”
“Vậy thì là cái gì?”
Kỷ Nguyên Hiên dùng sức kéo cổ tay áo. Anh nhớ rất rõ ngày đó khi anh rời khỏi thị trấn, em họ nói nhất định sẽ đến nhà ga tiễn anh. Anh biết em họ mình cá tính rất bướng bỉnh, đã nói là làm. Vậy mà chờ mãi đến giây cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng em ấy, trong lòng anh lập tức hiểu là đã xảy ra chuyện. Trên đường vội vàng rút điện thoại hỏi thăm mới biết em ấy đi ra ngoài lại bất ngờ bị thương, đang ở nhà họ Mặc tĩnh dưỡng.
Thật trùng hợp! Đây là ý nghĩ đầu tiên của anh trong lúc ấy. Sau đó có nghĩ như thế nào vẫn thấy “trùng hợp”. Sao tự nhiên em ấy đang trên đường đến tiễn anh thì bị thương, sao lại phải ở nhà họ Mặc dưỡng thương. Hơn nữa, cả nhà nhà họ Mặc sau khi để em ấy lành xong chưa lâu liền rời khỏi thị trấn đến Hongkong. Em họ thành tích tốt như vậy lại cố tình ghi danh vào khoa y. Kỷ Nguyên Hiên càng nghĩ càng thấy không ổn.
Hai anh em nhà họ Mặc, anh cũng tình cờ gặp một lần. Đó là khi anh mới mười tám, mười chín tuổi vừa mới đậu vào trường thể dục thể thao, vì muốn chào từ biệt bà ngoại mới tới thăm nhà họ Mặc. Ra mở cửa là Mặc Hàm, còn tiếp đón anh là Mặc Thâm. Hai anh em này được dạy dỗ rất tốt, cách nói chuyện khiêm nhường rất lễ phép, nhưng ánh mắt nhìn anh lại lạnh như là hầm băng. Anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khổ sở đợi một tiếng mà vẫn không gặp được bà ngoại. Mặc Thâm áy náy nói với anh: “Ba em mới điện thoại nói tối nay ông ấy cùng bà ngoại ra ngoài ăn cơm, không có về. Anh Kỷ có chờ tiếp không ạ?”
Kỷ Nguyên Hiên nhắm mắt lại, nghĩ rằng cả đời này anh sẽ không thể nào quên được khi Mặc Thâm hỏi anh “Có chờ hay không”, sâu kín trong đôi mắt đen thẫm đó rõ ràng có chút ý cười.
“Hiên.” Vu Thanh Hoàn thấy sắc mặt chồng mình hơi khác thường liền gọi một tiếng.
“Không sao. Tóm lại, em ấy không có bạn trai là tốt nhất. Cũng nên khuyên em ấy ở trường chuyên tâm học tập, đừng học người ta yêu đương nhăng nhít, bằng không chỉ có mình là người bị thiệt!”
Ngày hôm sau, Vu Thanh Hoàn chuyển lời chồng lại cho Hứa Tri Mẫn nhưng với cách nói uyển chuyển hơn so để không quá chói tai. Hứa Tri Mẫn nghe xong, sâu sắc ý thức được anh họ đang nghi ngờ quan hệ giữa cô và anh em nhà họ Mặc. Nghĩ đến ba năm đau khổ sắp đến của mình, lúc nào cũng phải thật cẩn thận với vấn đề này mới không sợ ngã vào trong vòng xoáy của hai nhà Kỷ Mặc. Trong tình thế gay go như thế này, cô trước hết vẫn nên cho anh họ một viên thuốc an thần, vì thế cô hứa: Năm năm học đại học tuyệt đối không yêu đương. Kỷ Nguyên Hiên vừa lòng khen ngợi hai tiếng. Vu Thanh Hoàn vẫn ít nhiều thấy việc này hơi kỳ quặc, nhưng vẫn dựa trên lòng tin với chồng mà lựa chọn im lặng.
Ba người sáng tinh mơ đã lái xe đi vậy mà lúc đến đại học M cũng đã hơn chín giờ.Đại học M đúng là một trường được phần đông học sinh hằng mong ước. Hứa Tri Mẫn cái gì cũng thấy mới lạ đi qua cánh cổng trường vừa thấp vừa hẹp, đặt chân vào con đường trường cây cối sum sê, ngăn cách với những ồn ào của trần thế, khắp nơi ngập tràn không khí tĩnh mịch và cổ xưa.
Vào cửa đi thẳng gần năm trăm mét là nhìn thấy một khối thạch bích độc đáo dài 25 mét. Họa tiết đầu của năm danh nhân được nghệ nhân tinh tế điêu khắc, mài giũa trên nền đá xám trông rất sống động. Hứa Tri Mẫn chỉ cảm thấy quen quen mà không nhớ là ai. Tận cùng bên trái có khắc đứng bốn chữ thật to mạnh mẽ và hùng hồn: cầu học, nghiêm cẩn (tìm tòi học hỏi, cẩn thận nghiêm túc). Cô trầm ngâm nhìn, đem bốn chữ này nhớ kỹ ở trong lòng.
Kỷ Nguyên Hiên cùng Vu Thanh Hoàn cũng dừng chân chiêm ngưỡng khối thạch bích cùng cô. Vu Thanh Hoàn ngón tay đẩy đẩy gọng kính, khen ngợi: “Đại học M đó.”
“Chị dâu, chị chưa tới Đại học M hả?” Hứa Tri Mẫn hỏi.
“Chưa.” Vu Thanh Hoàn nói, “Danh tiếng của Đại học M rất cao. Mà kể cũng lạ có lẽ từ nhỏ chị đã nghe đến trường này nhưng lại không có hứng thú đến xem. Anh họ em chắc là đã tới rồi, bởi vì bệnh viện cung cấp dụng cụ y tế cho đơn vị anh ấy trực thuộc Đại học M mà.”
“Bệnh viện trực thuộc đại học M?”
Kỷ Nguyên Hiên xoa xoa cằm, chỉ con đường bên phải: “Bên kia có con đường, có thể thông từ vườn trường đến bệnh viện lâm sàng số 1 trực thuộc Đại học M.”
Hứa Tri Mẫn ngểnh cổ nhìn con đường kéo dài không thấy đích.
“Đi thôi. Từ từ làm quen với môi trường xung quanh nào.” Vu Thanh Hoàn kéo cô.
Tiếp tục đi về phía trước.
Sinh viên cũ ngày kia mới được bố trí đến đăng kí học kỳ mới. Mấy ngày nay Đại học M trước hết phải lo giải quyết thủ tục nhập học cho sinh viên mới, địa điểm được đặt ở ngay trong hội trường lớn.
Làm xong các thủ tục có liên quan, ba người liền đi tới ký túc xá. Để thể hiện trọng điểm chính sách hỗ trợ, trường đã dành cả một khu ký túc xá 6 tầng mới xây xong cho sinh viên khoa y tá. Nói cách khác, năm nay khoa y tá vẫn không tuyển được sinh viên nam, cả khoa chỉ toàn là con gái.
Hứa Tri Mẫn nghĩ: đều là con gái, chắc là có thể thông cảm cho nhau mà cùng vui vẻ sống chung. Mà toàn bộ bốn mươi sinh viên nữ trong lớp đều ở cùng một tầng. Cô được phân đến ở lầu 3 bên góc phải của ký túc, cùng phòng với cô còn có bảy bạn khác.
Đẩy cửa phòng 314 ra, vừa đưa mắt nhìn liền nhìn thấy bốn cái giường tầng choáng hết cả không gian chật hẹp, trên mỗi tầng còn kê một cái bàn cho sinh viên. Khoảng cách giữa hai giường cũng chỉ đủ cho hai người đi. Ở cuối phòng có một bức tường ngăn màu trắng, đằng sau là buồng vệ sinh độc lập và một cái bồn rửa tay, sát cạnh đó là cửa sổ bốn mặt. Điều kiện so với ký túc xá Học viện Thương mại của Lương Tuyết có kém hơn một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Trường chỉ sắp xếp sinh viên sẽ ở phòng ký túc xá nào chứ không quy định cụ thể sẽ ngủ giường nào. Ai tới trước thì có quyền ưu tiên lựa chọn giường ngủ. Tầng dưới của 4 cái giường đã có hai cái trải đệm treo màn, chứng minh đã có hai bạn cùng phòng tới rồi. Kỷ Nguyên Hiên chọn một trong hai cái tầng dưới còn lại, Vu Thanh Hoàn cùng Hứa Tri Mẫn nhanh chóng trải chiếu lên.
Hành lý sắp đặt ổn thỏa, nghỉ ngơi một lát, vẫn không thấy bạn cùng phòng về. Hứa Tri Mẫn tiễn anh họ và chị dâu ra cửa trường, Vu Thanh Hoàn cứ dặn dò cô mãi: nhớ thường xuyên liên lạc. Hứa Tri Mẫn gật đầu dạ vâng.
Lúc trở về, tiện thể ghé qua căn tin mua chút đồ dùng hàng ngày, Hứa Tri Mẫn cắm chìa khóa vào mở cửa lại phát hiện cửa đã bị người ta khóa trái ở bên trong. Gõ gõ cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, sau đó cửa phòng lại mở ra, xuất hiện trước mặt cô là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xinh. Nhìn thấy Hứa Tri Mẫn, cô che miệng sảng khoái cười: “Mình tên là Trần Minh. Cậu mới tới hả. Xin lỗi nha, ở nhà mình hay quen khóa trái cửa, thành ra lại nhốt cậu ở bên ngoài.”
Hứa Tri Mẫn cũng tự giới thiệu rồi đi vào phòng, để đồ xuống, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng bên cửa sổ. Ánh mặt trời nhẹ lượn theo nửa sườn mặt xinh đẹp tinh xảo, ngũ quan kiều diễm như trong bức họa Dương Quý Phi. Hứa Tri Mẫn trong khoảng khắc ngây ngất nhìn, đến nay vẫn chưa từng gặp ai có bộ dạng xinh đẹp động lòng người như thế. Cô gái quay đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn sang Hứa Tri Mẫn và Trần Minh, rồi vào buồng vệ sinh.
Trần Minh nhỏ giọng nói với Hứa Tri Mẫn: “Cậu ta tên là Diệp Văn. Hôm qua cậu chưa tới, cậu ta cùng ba mẹ đến trường chúng ta ồn ào huyên náo một trận đấy.”
“Ồn ào cái gì?” Hứa Tri Mẫn hơi thắc mắc.
“Điểm của cậu ta cao hơn điểm sàng trúng tuyển vào khoa y học lâm sàng, nhưng khoa chúng ta có quyền ưu tiên chọn hồ sơ sinh viên ấy cho nên làm ầm lên một trận. Mình thấy cũng chỉ vài ngày nữa là cậu ấy sẽ chuyển đi thôi, bằng không, sẽ còn ồn ào nữa.” Giọng nói của Trần Minh nghiễm nhiên là đang chờ xem kịch vui.
Nghề nghiệp thì không phân sang hèn, nghề nào cũng có trạng nguyên. Ngay từ bé trong quan niệm của Hứa Tri Mẫn, dì lao công mỗi sáng tinh mơ quét dọn đường phố cũng là người đáng yêu nhất. Đương nhiên, mỗi người đều khát vọng vươn đến vị trí cao. Hứa Tri Mẫn quay qua Diệp Văn tỏ vẻ đã hiểu.
Hai ngày sau, các bạn cùng phòng đều đã đến đông đủ. Ký túc xá tám người giờ chỉ còn bảy người ở, Diệp Văn đã chuyển sang khoa y học lâm sàng. Sáu người bạn cùng phòng còn lại, mỗi người một phong cách riêng. Trần Minh vẻ ngoài thanh tú thích nhất là ăn cay, nói năng liến thoắng như súng máy. Vương Nhã Lệ là người thành phố R, điều kiện gia đình cực tốt, mê chụp ảnh và sáng tác, cao 1m65 nặng 50 kg, suốt ngày hô hào “muốn giảm béo”. Hai người còn lại cá tính không thích là nói toạc móng heo, đều thích nghe nhạc khi ngủ. Có thể khiến Hứa Tri Mẫn chú ý nhất là hai người cuối cùng, một người tên là Lâm Ngọc Cầm, diện mạo bình thường, khi cười rộ lên lại rất ngọt ngào, giọng nói thì ngọt say lòng người. Một người tên là Phương Tú Mai, vóc dáng cao gầy, thần kinh vận động phát triển.
Đúng vậy. Hứa Tri Mẫn cảm thấy Phương Tú Mai các mặt đều rất giống Lương Tuyết, là một người rất thẳng thắn. Chỉ duy nhất một điểm không giống Lương Tuyết đó là trong miệng Phương Tú Mai thường thường lơ đãng toát ra một chút cảm giác tự ti: “Trời ơi, hâm mộ làn da của các cậu quá đi, trắng trẻo nõn nà, còn da mình cứ đen thùi lui. Còn tên của mình nữa khó nghe muốn chết, Tú Mai, Tú Mai, lại còn là hoa mai đấy.”
Mọi người nhịn không được bị cô chọc cười. Biệt danh “Hoa mai” cũng nhanh chóng từ đó lan truyền. Các cô gái đều rất thích tìm một người bầu bạn. Hứa Tri Mẫn chọn trúng Phương Tú Mai. Mà Lâm Ngọc Cầm cũng chọn Phương Tú Mai. Hứa Tri Mẫn còn chưa kịp mở miệng nói thì Phương Tú Mai đã bị Lâm Ngọc Cầm lôi mạnh đi.
Cả phòng ký túc có bảy người, cứ hai người một giường thì nhất định phải có một người lẻ loi. Trần Minh thì ở cùng với Vương Nhã Lệ rồi, hai người khác cũng vui vẻ ở cùng giường, chỉ còn lại một mình Hứa Tri Mẫn.
Ngay từ đầu Hứa Tri Mẫn cũng không để tâm đến chuyện này, chỉ toàn tâm toàn ý muốn cùng bạn cùng phòng vui vẻ ở chung. Đầu tiên lớp sẽ tuyển cử trưởng phòng ký túc xá, thấy cô và sáu cô nàng kia im lặng thật lâu không chịu hé răng, Hứa Tri Mẫn suy nghĩ: có lẽ làm trưởng phòng ký túc cũng là một chuyện phiền toái. Theo ý tốt, cô chủ động xin gánh vác trách nhiệm làm trưởng phòng ký túc 314.
Lần đầu phòng 314 họp, quyết định thay phiên nhau mỗi ngày một người vệ sinh phòng sạch sẽ. Hai người trực vào thứ Sáu và Chủ nhật phải lau sàn. Phương Tú Mai thứ Sáu, còn Hứa Tri Mẫn Chủ nhật. Đồ dùng mua về bất cứ là gì cả phòng đều được dùng chung, còn về người đại diện cho phòng lĩnh đồ đạc, tiếp đón cấp trên khi có việc cần thì mọi người trăm miệng một lời hì hì cười: lãnh đạo phòng của chúng ta là Hứa Tri Mẫn.
Hứa Tri Mẫn cười theo, trong lòng mơ hồ phát hiện có chút không ổn, nhưng lại không nghĩ ra người ta đang cố ý nhắm vào nhược điểm của cô. Nhưng vì niềm tin “đã ở chung thì phải hòa bình”, cô cũng không truy cứu nữa. Huống hồ, cô còn có mục tiêu quan trọng cần phải hoàn thành, chính là tranh thủ giành học bổng năm để chi trả học phí và sinh hoạt phí. Học bổng của Đại học M rất lớn, nhất là học bổng dành cho hạng nhất.
Hứa Tri Mẫn ngoại trừ nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ trưởng phòng ký túc, còn lại đều dồn hết cả thể xác và tâm hồn tập trung vào bài vở. Nghỉ đông cũng chỉ về nhà ăn xong tết là lại chạy vội về trường. Bình thường mỗi khi anh họ và chị dâu gọi cô đi chơi, cô lại chân thành lấy “việc học làm trọng” làm lý do khéo léo từ chối.
Kỷ Nguyên Hiên càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của em gái. Còn Vu Thanh Hoàn lại thở dài: cô lại muốn Hứa Tri Mẫn hoạt bát hơn một chút, bởi vì học đại học không giống như trung học.
Quả đúng như Vu Thanh Hoàn đã lo ngại. Tổng điểm môn chuyên ngành năm nhất của Hứa Tri Mẫn cao hơn 60 điểm, điểm các môn học đều đứng nhất lớp, làm kinh ngạc toàn bộ thầy trò trong lớp cũng như trong khoa. Thành tích kinh người như thế, đến lúc xét học bổng vào học kỳ 1 năm thứ hai, cuối cùng, cô nhận được học bổng hạng ba.
Hạng ba, học bổng hạng ba chỉ bằng một phần ba hạng nhất, danh hiệu cũng một trời một vực so với hạng nhất. Gần như bị thiên lôi nện búa vào đầu, Hứa Tri Mẫn chua chát chớp mắt: nghĩ không ra. Thành tích cao hơn người ta nhiều như vậy, vì sao chỉ là hạng ba mà không phải là hạng nhất. Hứa Tri Mẫn đờ đẫn đi vào toilet, vừa đóng cửa lại, chợt nghe thấy bên ngoài có người về.
Trần Minh tiếc hận nói: “Hứa Tri Mẫn thật đáng thương. Thành tích tốt như vậy, lại chỉ được cái hạng ba.”
“Ối dào”, Vương Nhã Lệ cười nhạo, “Cũng là do cậu ấy tự chuốc lấy thôi.”
“Nhã Lệ, cậu có biết học bổng được tính thế nào không? Mình thấy ban cán sự cùng chủ nhiệm lớp vì chuyện này mà bận bịu gần cả tuần đấy.”
“Sau khi khai giảng, mình cũng từng đi khắp nơi nhờ người hỏi thăm việc này rồi. Bởi vì cậu phải biết rằng, quy định của trường chỉ đưa ra mục tiêu chung chung, còn phương án chấm điểm cụ thể của từng khoa hàng năm đều có thay đổi. Theo như mình biết thì khoa chúng ta năm nay đại khái là như thế này: 60% là điểm chuyên ngành, 20% là điểm văn thể mỹ, 20% là điểm đạo đức. Điểm chuyên ngành là cố định, cậu thi được bao nhiêu có bấy nhiêu. Điểm văn thể mỹ thì nhìn vào thái độ cậu giao tiếp với mọi người trong trường mà ban cán sự có thể cho thêm điểm. Điểm đạo đức thì thôi, nói trắng ra là, chính là nhìn cậu quan hệ như thế nào với thầy cô và bạn học trong khoa tốt như thế nào, tất cả đều là điểm ấn tượng chủ quan.”
“Hèn gì điểm chuyên ngành của cậu đứng thứ 12 của lớp, thế mà cũng được học bổng hạng ba như Hứa Tri Mẫn.” Trần Minh cười cười, lại nhỏ giọng hỏi, “Nói, điểm đạo đức là các bạn học chấm điểm cho nhau, điểm tối đa cho mỗi người là 10, cậu cho Hứa Tri Mẫn bao nhiêu điểm?”
Vương Nhã Lệ cất tiếng cười sắc nhọn: “Mình biết chắc chắn cậu ấy đánh cho toàn bộ mọi người trong phòng chúng ta tám đến chín điểm.”
“Cậu ấy cũng quá ngây thơ rồi. Ai lại chấm điểm như vậy. Ít nhất, mình cũng chỉ cho Phương Tú Mai năm điểm. Thể dục tốt thì có gì đặc biệt, đây là khoa y, chứ có phải trường thể dục thể thao đâu.”
“Cho nên, mình dựa trên quan điểm công bằng chính trực, cùng cho cậu ấy và Phương Tú Mai ba điểm.”
“Ba điểm?! Cậu cũng độc ác quá đi.”
“Đó là mình nói chuyện bằng lương tâm. Các cậu ấy đã vì bạn bè trong lớp làm được cái gì nào? Một người thì thích bóng đá, một người lại làm mọt sách. Người như vậy ra ngoài xã hội, sớm hay muộn cũng bị đào thải.”
“Đừng nói người ta như vậy chứ. Cậu xem hai cậu ấy vẫn rất tốt mà. Lần trước phòng bên cạnh không phải có người bị ốm sao? Hai cậu ấy thấy phòng bên đó không có ai liền chủ động giúp người ta nấu cơm đấy.”
“Cho nên mới nói các cậu ấy ngốc, người bị ốm đó ai trong phòng cũng ghét. Mấy người bên đó vốn định nhờ việc này đuổi cô nàng đó ra khỏi ký túc xá, vậy mà, hai cậu ấy lại xuất hiện giúp quá hóa phiền.”
Trần Minh một hồi lâu không nói năng gì.
Vương Nhã Lệ tổng kết nói: “Trần Minh, nếu chỉ có một mình mình cho ba điểm, cũng không có khả năng làm cho tổng điểm của Hứa Tri Mẫn giảm đến mức này.”
“Mình hiểu. Ban cán sự đề phòng cậu ấy, còn chủ nhiệm lớp đối với cậu ấy rất ‘Thất vọng’.”
“Đúng vậy. Ngày đó khi đến báo danh, biết được Hứa Tri Mẫn sẽ ở cùng phòng ký túc, mình đã giật mình đấy. Bởi vì trước kia mình nghe nói, lớp chúng ta có học sinh giỏi điểm trúng tuyển gần 40, còn cao hơn cả điểm trúng tuyển vào khoa y học lâm sàng, thế mà lại thi vào trường cao đẳng toàn bộ nguyện vọng đều điền vào khoa chúng ta, cũng tên Hứa Tri Mẫn. Cứ tưởng cậu ấy sẽ cạnh tranh vào ban cán sự, giành một suất cho khoa chúng ta vào trong hội sinh viên. Kết quả cậu ấy lại an tâm làm trưởng phòng ký túc một năm. Chỉ có thể nói thầy chủ nhiệm ôm kỳ vọng rất lớn vào cậu ấy, còn cậu ấy, lại tự đánh mất cơ hội.”
Trần Minh liên tiếp thở dài.
Hứa Tri Mẫn tựa lưng vào bức tường trắng, ánh mắt mở rất lớn nhìn trần nhà, nước mắt, cuối cùng vẫn không thể rơi.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
12 chương
248 chương
8 chương
462 chương
12 chương