Trên chiếc xe BMW, Tịch Mộ Thần hiện đang lái xe, phía sau là cô và Tiêu Cảnh Thiên đang nói chuyện vui vui vẻ vẻ Tịch Mộ Thần nhìn qua gương chiếu hậu nhìn họ nói chuyện vui vẻ thế kia anh có chút khó chịu Tiêu Cảnh Thiên: " Làm phiền lái xe đến Tiêu gia! " Tịch Mộ Thần nhẫn nhịn, nắm chặt vô lăng. Đáng ghét, lại dám xem mình là tài xế? Đường đường là một chủ tịch, lí nào lại trở thành " tài xế " cho người ta sai bảo? " Ca ca, anh không đến nhà tụi em chơi vài ngày sao? " " Anh vừa về nước, muốn trở về nhà trước. Nếu như muốn, Tiểu Tịch hay là về nhà chơi vài ngày với anh đi? " Về nhà chơi vài ngày? Hắn là đang muốn dụ dỗ vợ mình đi đó sao? Hừ, đừng mơ " Tiểu Tịch, ca ca vừa về nước. Anh nghĩ em nên để anh ấy nghỉ ngơi một thời gian xong sau đó mới đến chơi được " Cô có chút nuối tiếc khi nghe anh nói như thế: " Hả... thật sao? " Tiêu Cảnh Thiên cười dịu dàng xoa đầu cô đầy cưng chiều: " Ngoan, anh không cảm thấy phiền đâu. Em gái muốn đến chơi, anh dĩ nhiên rất vui, biết đâu chừng ca ca sẽ thấy khỏe hơn nhiều " Cô vui vẻ gật đầu: " Vậy em về nhà cùng anh! " Tịch Mộ Thần hắng giọng, cô đưa mắt nhìn sang anh mỉm cười " Ông xã, em về nhà ca ca chơi vài ngày. Anh có muốn ở lại không? " " Không! Ở công ty còn rất nhiều việc cần anh xử lý " " Chán vậy, ca ca vừa về nước. Em muốn cùng anh ấy và anh đi chơi " " Tiểu Tịch đừng buồn, anh sẽ đưa em đi chơi nhiều nơi chịu không? Ca ca có quà muốn tặng cho em ở nhà đây " Tiêu Cảnh Thiên nói, nghe bảo có quà tặng lẫn anh trai hứa sẽ đưa mình đi chơi nhiều nên nên mắt cô sáng rực, mỉm cười gật đầu " Được a được a! " " Cậu cứ yên tâm làm việc của mình, Tiểu Tịch sẽ để tôi lo! " Tiểu Cảnh Thiên đắc thắng nói, Tịch Mộ Thần tức giận nhưng cố kìm nén. Được, được lắm! Cô muốn đi chứ gì? Vậy thì đừng có quay về tìm anh... Tại Tiêu gia, Tiêu Cảnh Thiên xuống khỏi xe trước tiếp theo đó là cô. Anh nói: " Tiểu Tịch, em thật sự sẽ ở lại đây chơi vài ngày? " " Phải ạ! " " Mấy ngày? " " Dự định một tuần ạ! " Một tuần? Một tuần thật sự quá lâu, cô lại dám bỏ anh đi về nhà một tuần? Anh nhanh chóng cự tuyệt: " Không được! Một tuần quá lâu " " Nhưng mà ca ca vừa về nước, em muốn..." " Anh không cần biết. Chỉ cho em thời gian ba ngày, nếu như sau ba ngày không về. Em biết hậu quả rồi đó! " Cô khẽ nhíu mày: " Không được! Ba ngày quá ít, ca ca và em đã xa nhau lâu như vậy, em về nhà một tuần thời gian ấy vốn lí đã rất ít mà anh còn ép ngày của em? " " Em dám nói như thế với anh? " " Em sẽ không về sau ba ngày. Một tuần là một tuần! " " Tiêu Tiểu Tịch em dám bỏ chồng đi theo trai? " " Trai cái đầu anh. Anh ấy là anh trai của em, và em có quyền được làm thế! " " Được! Nếu như muốn vậy thì em đi luôn đi, anh không quản em nữa. Đi một tuần cũng được, một tháng cũng được. Anh sẽ đi kiếm người khác thay thế em vậy " " Anh dám! " " Nhanh vào nhà với anh trai em đi. Anh phải đến công ty rồi " Cô tức giận, hừ lạnh sau đó bỏ xuống xe. Còn không quên buông một câu: " Em sẽ ở đây một tháng cho anh xem. Đừng có mà đến đây bảo em về nhà! " Tịch Mộ Thần nhíu mày sau đó lái xe đi. Cũng tại hắn mà ra, nếu như không dụ dỗ vợ, thì anh và cô đâu đến nỗi cãi nhau về chuyện cô bỏ anh về nhà tận một tháng? Hừ, cô muốn đi? Vậy thì đi luôn đi. Anh không muốn nhìn thấy cô nữa, tốt nhất là đừng bao giờ lăn trở về đây... Sau khi cô không có ở đây, ở nhà đều rất thiếu hình bóng của cô. Anh đi làm về cũng không nhìn thấy cô vợ nhỏ thường ngày chạy ra đón anh về Anh buồn bực. Ăn cơm cũng chỉ có một mình, tâm trạng anh đều không tốt khi cô không ở đây Mỗi lần đến công ty đều vác cái mặt đáng sợ này làm cho mọi người trong công ty bị dọa một phen. Mọi người không ai biết vì sao chủ tịch lại ngày ngày lại tức giận đến thế, chỉ biết mình tốt nhất không nên chọc giận anh. Vì làm như thế bản thân mình chắc chắn sẽ là bia trút giận cho anh Nhân viên A: " Chủ tịch ngày ngày đến công ty vì sao lại tức giận thế kia? " Nhân Viên B: " Hay là chủ tịch và vợ cãi nhau? " " Cô đoán đúng rồi đó! " Lục Minh Hạo đột ngột xuất hiện nói làm cho mọi người ai nấy đều giật mình. Anh ta đã gọi điện hỏi cô lí do tại sao anh lại như thế, cô kể đầu đuôi sự việc anh mới biết vì sao cái tên kia mỗi buổi đi làm đều vác cái mặt kia theo Nhân Viên C: " Phó giám đốc Lục? Cơ mà tôi thấy chủ tịch và vợ rất yêu nhau kia mà? Lí nào lại cãi nhau! " Mấy nhân viên khác thắc mắc cũng gật đầu: " Phải đó phải đó! " Lục Minh Hạo khẽ gật đầu lại thở dài: " Anh trai Tiêu Tịch vừa về nước, cô ấy về nhà chơi một tuần nhưng cậu ta không đồng ý nên cả hai sinh ra bất hòa. Vì giận quá nên Tiểu Tịch đã về nhà tận một tháng " Mọi người hiểu ý gật đầu: " Ra là vậy! " Mãi mê tám chuyện nên họ bỏ bê công việc lỡ dở " Cậu ta thật đáng thương nhỉ. Tôi thấy cậu ta không nên làm vậy, tức giận thì tức giận chứ? Lại vác cái mặt kia đến công ty là dọa ai kia chứ? Đụng một chút lại tức giận. Y chang quả bom hẹn giờ vậy, không cẩn thân chạm vào một cái là... Bùmmm " Lục Minh Hạo diễn tả cho mọi người xem cảnh quả bom hẹn giờ nổ ra sao thì bỗng dưng cảm thấy từ sau lưng có gì đó rất lạ... Hơi lạnh sóng lưng, anh từ từ quay đầu lại thì bắt gặt gương mặt đáng sợ từ Tịch Mộ Thần, đôi mắt của Tịch Mộ Thần nhìn Lục Minh Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống: " Cậu có vẻ như an nhàn quá nhỉ, Minh Hạo? " Lục Minh Hạo nuốt nước bọt một cái ực, thật đáng sợ " Công việc tôi giao cậu đã hoàn thành xong? " " Sắp...sắp xong! " " Sắp xong? Vậy là vẫn chưa hoàn thành? Công việc chưa hoàn thành lại ở đây tán gẫu trong giờ làm việc. Mỗi người ở đây, tất cả trừ hai tháng lương trừ luôn cả tiền thưởng tháng này. Lục Minh Hạo ở lại tăng ca. Mau giải tán! " Nói xong thì Tịch Mộ Thần cũng rời đi, mọi người ai nấy đổ mồ hôi hột, chủ tịch thật đáng sợ. Biết thế đã không bà tám để rồi bị phạt... Ôi, tiền lương đã không cánh mà bay. Tháng này và tháng sau lại phải ăn mì tôm Lục Minh Hạo không cam tâm, lấy điện thoại gọi cầu cứu " Anh Minh Hạo? " " Tiểu Tịch, cứu mọi người! " " Xảy ra chuyện gì sao ạ? " " Phải đó, phải đó! Tịch Mộ Thần lại giở chứng. Cậu ta trừ tiền lương tháng này lẫn tháng sau của mọi người, chưa hết! Cậu ta còn bắt anh ở lại tăng ca nữa...em phải cứu bọn anh! " " Có phải mọi người lại lôi chuyện của em và anh ấy ra nói, không cẩn thận để anh ấy nghe dược nên mọi người mới bị phạt? " " … " " Xin lỗi, em không giúp được mọi người rồi! " " Tiểu Tịch, em đại nhân đại lượng giúp bọn anh. Hãy làm hòa với..." " Là anh ấy muốn gây chuyện với em trước! Em không làm hòa...vậy đi nha, em sắp cùng ca ca đi chơi rồi. Chào anh sau! " Không để Lục Minh Hạo nói thêm cô đã lập tức cúp máy. Như thế là vị cứu tinh cuối cùng cũng không còn Phong Hàn đi ngang qua mỉm mai: " Đáng đời, tự làm thì tự chịu! " Lục Minh Hạo hận không thể đem Phong Hàn ra băm thành trăm mãnh. Bạn bè gặp cảnh khó khăn, thấy khó còn không giúp lại còn ở đây mỉa mai? Tức chết đi được, đáng hận!! ... Lẽ nào cô định một tháng mới về ư? Đã gần một tuần rồi mà vẫn không thấy cô. Nhịn không được nữa nên anh nhắn tin " Em mau lăn về đây cho anh! " Cô ở đây rất vui vẻ, đang xem phim bỗng dưng thấy tin nhắn từ anh nhắn tới Là ai ban đầu không cần cô? Muốn đuổi cô đi kia mà. Bây giờ lại chủ động nhắn bảo cô quay về? Cô không về! " Không, em đã bảo ở đây một tháng sau mới quay về...là anh đuổi em kia mà? " " Không về chứ gì? Được, vậy thì đi luôn đi! " Tin nhắn vừa được gửi đi, anh lại bồi thêm một câu: " Tôi không quan tâm em nữa! " Cô chỉ xem chứ không nhắn lại, anh tức giận. Lại dám xem mà không nhắn lại? Tiêu Tiểu Tịch em được lắm! Thư ký mới vào không biết tốt xấu, cô ta nghe tin anh và vợ đang cãi nhau nên chủ tịch phu nhân đã về lại nhà nay chỉ còn mình anh. Cô ta nghĩ liệu trong khoảng thời gian này có nên dụ dỗ anh? Trèo lên giường được của người đàn ông này cô ta nhất định sẽ có được tất cả, biết đâu chừng danh hiệu Tịch phu nhân này sẽ là của cô ta? Nghĩ rồi cô ta đứng ở bên ngoài, kéo váy lên cao một tí để lộ cặp chân dài của mình. Phần áo thì mở hai cúc trên, bộ ngực to tròn lúc ẩn lúc hiện. Cô ta tự tin, mình quyến rũ như vậy người đàn ông nào nhìn vào có thể cưỡng lại được sức hút này sao? Đã chuẩn bị xong, trên tay cầm tài liệu trên tay sau đó gõ cửa. Được sự cho phép nên mới vào Người đàn ông ngồi trước mặt kia thật sự rất đẹp trai. Thật yêu nghiệt, cô ta không phải chưa từng gặp mặt chủ tịch của mình nhưng số lần gặp được vô cùng ít, chỉ khi đem tài liệu anh cần thì mới gặp được anh Vừa đẹp trai lại tài giỏi, tiền của anh thì nhiêu vô số. Quả nhiên người phụ nữ nào lấy được anh người đó thật sự rất có diễm phúc " Chủ tịch, tài liệu của anh cần! " Tịch Mộ Thần lạnh nhạt nói, đến ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không nhìn cô ta: " Để trên bàn! " Cô ta uyển chuyển, lắc lư như con rắn đi tới chỗ anh. Nhẹ nhàng đặt tài liệu trên bàn, giọng nói cất lên vô cùng câu dẫn: " Chủ tịch, nghe nói ngài và phu nhân bất hòa? " Tịch Mộ Thần nhíu mày ngước mặt nhìn cô ta. Anh hơi ngẩn một chút vì cô ta có phần hơi giống với cô, nhưng cô là cô còn cô ta là cô ta. Chẳng biết vì có phải nhớ cô nên nhìn cô ta có nét giống cô không nữa Thấy anh cứ nhìn mình, cô ta nghĩ rằng anh đã bị sức hút của cô ta hấp dẫn nên mới có một chút mê muội như thế, hơi cúi xuống một chút để anh có thể nhìn thấy bộ ngực lúc ẩn hiện bên trong