" Tịch Mộ Thần anh là tên đáng ghét, cút đi cho em " Cô tức giận, dùng gối trên giường mà ném chúng vào anh Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng tránh chúng, cũng có vài lượt anh đưa tay chụp những cái gối vứt đại lên giường " Em lại giở chứng cái gì? " Tịch Mộ Thần trên tay cầm khay đồ ăn cho cô, đi tới chỗ cô. Đặt khay đồ ăn lên bàn Cô hờn dỗi: " Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh. Cũng tại anh hết, hết lần này đến lần khác đều muốn em cả...em là vợ anh không phải là công cụ cho anh muốn dùng để phát tiết khi nào thì phát tiết đâu!! " " Ngoan, đừng giận nữa. Là anh sai, anh biết lỗi rồi! " Tịch Mộ Thần hôn một cái lên môi cô coi như là xin lỗi cô về hành động của mình. Cô vẫn còn giận hờn anh nên không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng " Mau ăn chút gì đi. Vận động nhiều như vậy chắc là em cũng đói rồi! " " Không đói! " Cô khoanh tay trước ngực, quay mặt sang chỗ khác nói Tuy miệng thì cự tuyệt bảo không ăn nhưng xem ra cái bụng của cô có vẻ thành thật hơn, nó đã bắt đầu biểu tình rồi Cô trong lòng thầm mắng chính cái bụng của mình. Đột nhiên ngay lúc này ngươi lại biểu tình như thế chứ? Thật là mất mặt mà, ban nãy mình còn cao ngạo không chịu ăn vậy mà bây giờ lại... Tịch Mộ Thần khẽ cười, gọi cô là tiểu ngốc nghếch quả thật không sai mà " Xem ra cái bụng của em vẫn là thành thật hơn em nhiều " Cô hừ lạnh không trả lời anh " Ngoan, đừng giận dỗi nữa. Đói rồi thì ăn đi, nhịn đói sẽ không tốt đâu " Cô cắn môi, nghĩ một chút lại chịu buông bỏ " mối thù " với anh. Xoay người lại bắt đầu dùng điểm tâm. Làm gì thì làm, trước tiên vẫn là nên lắp đầy đồ ăn trước đã, nhịn đói quả thật rất không tốt Tịch Mộ Thần trong lòng đầy bật cười. Vợ ơi là vợ, em thật đáng yêu. Vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch ấy lại khiến anh yêu như vậy Cô còn chưa kịp gấp đồ ăn bỏ vào miệng thì ngay lập tức bị anh cướp mất Cô bất mãn nói: " Của em mà! " " Anh đút em ăn...nào, há miệng, a ~ nào! " Cô không chần chừ, vì bụng đã rất đói rồi nên cô cũng không để ý đến việc tự mình ăn hay là có anh đút hay không. Ngoan ngoãn mở miệng ăn " Ưm thật ngon! " Cô vui vẻ ăn, lại luôn miệng khen đồ ăn vô cùng ngon. Không biết có phải là vì cô đang đói nên ăn gì cũng cảm thấy ngon, hay là do tài nấu ăn của bác đầu bếp lên trình rồi không nữa. Ngon quá đi ~ Tịch Mộ Thần khẽ cười khi nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon như thế của vợ. Thực ra những món cô đang ăn chính là đích thân anh nấu cho cô. Tịch Mộ Thần này một khi đã xuống bếp, không ngon mới là lạ Anh hỏi: " Ngon lắm sao? " Cô gật đầu " Ngon thì tốt, ăn nhiều vào để bồi bổ cơ thể hơn đi! " " Ăn nhiều vào để bồi bổ cơ thể hơn đi "? Sao lời anh nói ra lại khiến cho cô nghĩ theo một chiều hướng khác như thế? Cô đang nghĩ, có khi nào anh ấy cố tình giúp cô bồi bổ như thế để sau khi khỏe mạnh trở lại rồi thì anh lại tiếp tục cùng cô " vận động " nữa hay không?... Vậy tức là đang muốn vỗ béo cô rồi?!! Thấy cô vợ cứ ngồi ngẩn ra đó suy nghĩ cái gì. Tịch Mộ Thần nhếch môi cười, trêu chọc cất giọng: " Muốn ăn em khi nào mà chẳng được? Lẽ nào mỗi khi muốn em tiếp tục anh lại phải bồi bổ thêm cho em? " Cô phụng phịu nhìn anh sau đó lại tiếp tục ăn. Tại sao mỗi lần cô suy nghĩ những gì anh đều biết hết ý nghĩ trong đầu của cô vậy? Lẽ nào anh có " siêu năng lực " ư? Cô ăn gần hết thì anh lại có cuộc gọi đến, anh đưa cô tự mình ăn sau đó đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại Cô cũng không quá thắc mắc về việc của anh, anh là như vậy. Mỗi lần việc quan trọng gọi qua điện thoại thì ra ngoài mà nghe, cơ mà nếu như cô muốn biết thì anh cũng không ngần ngại nói cho cô biết, vì anh tin tưởng vợ của mình " Lão đại, đã làm theo những gì ngài căn dặn. Số video mà bọn họ đã quay lại thiếu phu nhân khi bị Đỗ Như Ninh đổ oan rằng quyến rũ Doãn Thiên Phong đã bị xóa toàn bộ. Bọn thuộc hạ cũng tra ra việc năm đó, Đỗ Như Ninh đích thị đã hạ thuốc vào ly nước của Doãn Thiên Phong và dẫn đến việc cả hai xảy ra quan hệ. Hắn ta lý ra sẽ ly hôn cùng cô ta nhưng đột nhiên lại xuất hiện việc cô ta mang thai nhưng cái thai trong bụng không phải là của hắn, vì muốn để mọi người tin tưởng vào việc đứa con trong bụng mình là của hắn nên đã tạo một giấy xét nghiệm giả và việc này đã ràng buộc hắn phải ở bên cô ta vì đứa bé " Nghe thuộc hạ báo cái lại việc mình điều tra, Tịch Mộ Thần nhếch môi cười " Loại phụ nữ như cô ta cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Vốn lý sẽ để yên cho cô ta nhưng cô ta không may đã đụng vào vợ của Tịch Mộ Thần này. Cho nên, cho cô ta một kết quả đáng nhận lại đi " " Vậy... Lão đại, thuộc hạ cần làm những gì tiếp theo? " " Đem tất cả tin tức lan truyền trên mạng, gửi thông tin này cho hắn. Sau khi xem xong, không cần tôi ra tay Doãn Thiên Phong cũng biết nên xử lý cô ta như thế nào rồi " " Dạ, lão đại! " Thuộc hạ sau khi nhận được mệnh lệnh từ lão đại của mình cũng cúp máy, không muốn làm phiền thời gian riêng của anh ở bên cô Tịch Mộ Thần nghe điện thoại xong cũng trở về phòng với cô Cô đã ăn bữa sáng xong, hiện tại thì đang ngồi trên giường. Cũng tại anh hết nên bây giờ có muốn xuống giường cũng khó " Dỗi nữa rồi sao? " " Anh hại em bây giờ không thể xuống giường được nữa rồi! " Tịch Mộ Thần cười nhẹ: " Không sao, anh sẽ bôi thuốc cho em. Nó sẽ đỡ hơn một chút đó " Anh mở ngăn kéo lấy ra một tuýp kem nhỏ, đưa tay kéo váy cô lên. Cô lập tức kéo xuống, đỏ mặt mắng " Mộ Thần, anh lại thế nữa rồi. Em sẽ tự mình làm mà " Anh ngẩn mặt nhìn cô: " Em ngại cái gì? Anh cũng chưa từng nhìn thấy chỗ đó của em bao giờ, đã nhìn thấy nó rất nhiều lần rồi " " Không được, cho dù như vậy thì em cũng..." " Một là ngoan ngoãn ở yên cho anh bôi thuốc, hai là anh lập tức đè em ra mà ăn sạch " Cô cắn môi, tuy rằng tức giận nhưng cô có thể làm gì được anh đây? Con sói già Tịch Mộ Thần nói là làm, anh muốn ăn cô thì ngay lập tức liền đè ra ăn lúc nào mà chẳng được? Cô cứ ngoan ngoãn ngồi yên trên giường để anh giúp mình bôi thuốc Bất mãn thì đã sao? Có thể lên tiếng nói lại ư. Chỉ sợ bản thân vừa thất bại lại bị anh đè lên giường mà ăn sạch Tịch Mộ Thần thấy vợ không cam tâm. Anh cười nhẹ, yêu thương hôn lên môi cô một nụ hôn " Anh sẽ không làm gì em đâu. Yên tâm chứ? " Suy nghĩ một chút cô khẽ gật đầu... " Mộ Thần anh hôm nay không đến công ty làm sao? " " Không, công việc ở công ty không còn gì đáng lo ngại nữa. Thế nào? Rất thất vọng ư " Cô lắc đầu, mỉm cười ôm lấy anh " Anh hôm nay ở nhà em vui lắm. Lại có thể được ở nhà cùng ông xã nữa rồi ~ " Anh hôn lên môi cô " Nếu như muốn, em cũng có thể nói với anh một tiếng. Anh nhất định sẽ ở nhà cùng em mà? " " Không được, vì sao chỉ vì em mà anh có thể bỏ công ty mà về nhà được? Em không muốn anh vì em mà công việc cũng không cần đâu " " Làm sao? Sợ anh sẽ bị phá sản ư " " Phải đó, bỏ bê công việc như vậy lỡ như mai này công ty thật sự phá sản thì sao?...giống như Đắc Kỷ và Trụ Vương vậy, ông vua vì quá ham mê nữ sắc, lại bị cô ta quyến rũ hại mất luôn nước. Em cảm thấy mình giống như Đắc Kỷ, còn anh là Trụ Vương. Tuy rằng anh không ham mê nữ sắc nhưng anh mê em và rồi sau đó là bỏ bê công việc hại công ty sau này phá sản, như thế thì mọi người sẽ nghĩ sao về em đây? " Nghe cô suy diễn lại, anh bỗng bật cười. Thật không ngờ trí tưởng tượng của cô lại phong phú như thế, rất thú vị Thấy anh cười như thế cô khó hiểu, lại cảm thấy tức giận. Có phải là anh xem thường cô nói hay không? Vả lại chuyện cô kể tức cười đến như thế ư? " Anh cười gì chứ. Em nói sai chỗ nào sao? " " Tiểu ngốc nghếch của anh, anh phải nói rằng trí tưởng tượng của em thật sự rất phong phú " Cái gì mà anh là Trụ Vương còn cô là Đắc Kỷ? Trụ Vương mất nước đều do say mê Đắc Kỷ, còn anh mất tập đoàn lại do say mê cô?...hahah người ngoài nghe vào lại cảm thấy tức cười huống chi là anh? Tiểu ngốc nghếch em thật sự rất ngốc đó Anh véo nhẹ mũi cô " Em đó, lại lấy đâu ra cái trí tưởng tượng đó vậy huh? " Cô nhỏ giọng nói: " Thì em nói có sai đâu! " Tịch Mộ Thần khẽ cười: " Em thật sự rất ngốc đó, đây là hiện đại không giống như ngày xưa nữa rồi. Hơn thế nữa, Trụ Vương có đẹp trai như anh, có tài giỏi như anh hay không? Ông ta chỉ được cái là giàu có và ham mê nữ sắc, bỏ bê xả tắt nên mới dẫn đến việc bị mất nước mà thôi " Cô gật đầu, anh nói cũng đúng. Trụ Vương quả thật không có đẹp trai lại không có tài giỏi như Mộ Thần " A vậy anh là Trụ Vương của hiện đại rồi! " Ôi trời, cô ngốc này thật là biết cách suy nghĩ. Anh cũng phải phục cô thật rồi, Tịch Mộ Thần cười khổ " Cứ cho là như vậy đi " Cô mỉm cười: " Vậy em cũng là Đắc Kỷ hiện đại rồi! " " Nói em là Đắc Kỷ cũng thật không giống " " Không giống? Không giống chỗ nào chứ. Em xinh đẹp cũng dành được tình yêu của anh kia mà " Tịch Mộ Thần cười nói trêu chọc, đưa ngón tay chấm nhẹ lên chóp mũi của cô: " Không giống chính là Tô Đắc Kỷ không có phần ngốc nghếch giống em " Cô phụng phịu, lại bảo cô ngốc. Cô cũng đâu có ngốc mấy đâu? Cô chỉ là mang dáng vẻ ngây ngô như trẻ con thôi mà " Nhưng em cũng nói đúng một phần, đó chính là làm anh yêu em đến mê muội. Anh nghĩ rằng chúng ta chính là chuyển thế kiếp sau của Đắc Kỷ và Trụ Vương rồi " Cô bật cười " Haha anh thật ngốc, em chỉ nói đùa mà thôi vậy mà anh cũng tin nữa. Nói như anh vậy tức là chúng ta là Đắc Kỷ và Trụ Vương hiện đại rồi! " Tịch Mộ Thần khẽ cười, anh tiến gần lại chỗ cô. Chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi của cô, khẽ cọ vào " Phải, chúng ta chính là Đắc Kỷ và Trụ Vương của hiện đại...hồ ly nhỏ của anh! "