Nguyễn Manh Manh nghe vậy, cố ý liếc mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều.
Thấy trên mặt Nguyễn Kiều Kiều xanh trắng đan xen, hai tay gắt gao nắm chặt không khỏi cười lạnh.
Thậy ra, nếu đổi lại là Nguyễn Thơ Thơ, chị ấy sẽ khinh thường làm những chuyện này mà ngược lại sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa hơn.
Mà chính Manh Manh, lại nhiều lần nể mặt Nguyễn Kiều Kiều, cho cô ta mặt mũi với con đường lui.
Bất quá hiện tại, Nguyễn Manh Manh quyết định sửa đổi thói quen.
Nàng muốn làm cho Nguyễn Kiều Kiều biết, trên đời này không phải chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay mình, có thể tùy ý đổi trắng thay đen.
"Bởi vì quan hệ này, lão thái thái đối xử với tiểu tam cùng với đứa nhỏ kia rất tốt. Nhưng lại vô cùng khắt khe khó tính với người vợ cùng hai đứa bé gái kia. Tám năm sau, người vợ thật sự chịu không nổi sự ghẻ lạnh này nên đã nhảy xuống biển tự sát. Mà tiểu tam lại không biết trời biết đất, ngênh ngang mang theo đứa nghiệt chủng vào nhà, trở thành nữ chủ nhân của gia đình."
Nói đến đây, Nguyễn Manh Manh dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía những người khác.
"Như vậy hiện tại, vấn đề là.... Đại gia nói, lúc này người vợ để lại hai đứa nhỏ, là hẳn là kêu mẹ của người vợ là bà ngoại hay là vẫn nên gọi mẹ của tiểu tam là bà ngoại?"
Ăn dưa quần chúng lập tức đáp lại: "Như thế nào có thể nhận mẹ của tam tam làm bà ngoại? Đương nhiên là gọi mẹ của người vợ tự sát kia là bà ngoại a......"
"Đúng vậy, nếu là kêu mẹ tiểu tam là bà ngoại, kia cùng nhận giặc làm cha có cái gì khác nhau?"
Nguyễn Manh Manh gật đầu, ngược lại mỉm cười nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều mặt đã sớm không còn chút máu, sắc mặt tái nhợt.
Nàng hướng Nguyễn Kiều Kiều chớp mắt, nghiêng đầu nói:
"Nghe được không, em gái yêu quý của tôi.... Không phải tôi không tôn trọng bà ngoại cô mà thật sự là bởi vì bà ngoại cô hoàn toàn không đáng để tôi tôn trọng. Rốt cuộc, mẹ cô ta là tiểu tam, mà tôi..... Là con gái thứ hai của người vợ đã tự sát năm đó."
Từ từ......
Đồng học ở đây đột nhiên phát hiện tình huống không đúng.
Nếu nói, Nguyễn Manh Manh là một trong hai đứa bé kia....
Đó chính là nói......
—— Nguyễn Kiều Kiều chẳng phải là con gái của tiểu tam sao?!
Ăn dưa quần chúng hoàn toàn chấn động, nguyên bản ngay cả Lệ Quân Triệt biểu tình tản mạn lãnh đạm cũng nhịn không được nheo mắt nhìn về hướng Nguyễn Kiều Kiều.
Toàn Trí Học mọi người đều biết, Nguyễn gia có hai người con gái.
Một người là con gái lớn Nguyễn Thơ Thơ, một người là con út Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Thơ Thơ từ khi bước chân vào Trí Học đã trở thành học sinh ưu tú, thiên tài nhất.
Mà người sau, tuy rằng không có thiên phú cao, nhưng thành tích học tập khá tốt, cùng đồng học ở chung hòa hợp, tố chất hàm dưỡng làm người khác bội phục.
Mặc kệ là lão sư hay đồng học, thường thường đều khen Nguyễn Kiều Kiều cùng Nguyễn Thơ Thơ giống nhau, là niềm kiêu ngạo của Nguyễn gia.
Nhưng hiện tại, nghe Nguyễn Manh Manh vừa nói như vậy, mọi người mới đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Nguyên lai Nguyễn Kiều Kiều với Nguyễn Thơ Thơ căn bản là không phải là cùng một mẹ sinh ra.
Nói cách khác, Nguyễn Manh Manh cùng Nguyễn Thơ Thơ mới là chị em chân chính!
Mà Nguyễn Kiều Kiều, cô ta chỉ là con gái của một tiểu tam.
Vẫn là một đứa con riêng!
"Nguyễn Kiều Kiều là con riêng? Không có khả năng đi...... Nếu là như vậy, học tỷ Thơ Thơ vì cái gì phải đối tốt với Nguyễn Kiều Kiều?".
"Đúng vậy, cái này đúng là không có lý...... Nguyễn Manh Manh học ở một trường học bình thường, Nguyễn Kiều Kiều lại được đi học ở Trí Học. Thấy thế nào đều không đúng a?"
"Có cái gì không đúng." Nguyễn Manh Manh câu môi, cười đến châm chọc.
"Chị của tôi với tôi cùng Nguyễn Kiều Kiều không phải chung người giám hộ, nàng tuy rằng so với tôi lớn tuổi hơn, nhưng cũng không có khả năng quản được chuyện tôi đi học ở đâu. Tôi đã nói rồi, lão thái thái thích tiểu tam cùng với đứa nghiệt chủng đó, có bà ta ở nhà ra oai, đứa con riêng kia đương nhiên có thể cướp đi hết thảy vinh hoa phú quý."
Nói cách khác, Nguyễn Manh Manh từ nhỏ đi học ở ngôi trường bình thường, không được hưởng thụ áo kim sa khăn lụa, nguyên bản đều là do Nguyễn lão thái thái bất công thiên vị.
Huống chi, sau lưng còn có mẹ kế giở trò.
Mọi người suy nghĩ cẩn thận điểm này, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh cùng Nguyễn Kiều Kiều.
Nghĩ đến Nguyễn Manh Manh việc xấu đồn loang lổ, lại nhìn Nguyễn Kiều Kiều sống trong nhung lụa lớn lên bao năm nay, tức khắc liền cảm thấy tiểu tam quả thực là loại sinh vật quá khi dễ người!
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
14 chương
2 chương
11 chương
36 chương
91 chương