"Chị, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết. Có chuyện gì thì chúng ta vẫn là nên âm thầm nói đi...... Không cần đem những đồng học khác liên lụy vào."
Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới Nguyễn Manh Manh sẽ đột nhiên ra chiêu này.
Tuy rằng cô không đoán được Nguyễn Manh Manh kế tiếp muốn nói gì, nhưng trong lòng đã ẩn ẩn bất an.
"Vì cái gì muốn nói lén? Cô vừa rồi không phải luôn mồm chỉ trích tôi sao, nga, tôi đã biết, ý của cô là nói tôi ở trong nhà Nguyễn gia làm việc xấu?".
Nguyễn Manh Manh cười, lúm đồng tiền kiều diễm loé sáng thiếu chút nữa khiến quần chúng vây xem hoa mắt.
"Hảo nha, nếu tôi làm việc xấu trong nhà mà không sợ mất mặt, vậy cô sợ cái gì? Tới tới tới, các bạn học...... Tất cả mọi người đều lại đây, ghé sát vào nghe tôi nói a......"
Nguyễn Kiều Kiều muốn ngăn cản Nguyễn Manh Manh, cô biết Nguyễn Manh Manh tuyệt đối sẽ không nói ra những lời gì hay.
Chính là, hôm nay cô lại cố ý một mình đến đây.
Nguyên bản là muốn dùng khổ nhục kế, dáng vẻ cô đơn chiếc bóng đáng thương sẽ lấy được đồng tình từ mọi người.
Kết quả hiện tại, Nguyễn Manh Manh đột nhiên đem sự tình nháo lớn, khiến cho chung quanh cãi cọ ồn ào.
Nguyễn Kiều Kiều từ xa xưa tới nay đều giữ hình tượng thanh thuần, thiện lương, uyển chuyển nhu nhược, là một học sinh tốt chăm ngoan.
Tất cả mọi người đều biết Nguyễn Kiều Kiều không nói dối, hơn nữa nói chuyện luôn là khinh nhu, phi thường có lễ phép.
Làm cô có giọng điệu nói chuyện như Nguyễn Manh Manh, căn bản không có khả năng.
"Chị, chị không cần......"
"Tới, nghe đại gia nghe nói......"
Âm thanh hoạt bát kiều mềm của Manh Manh rất dễ dàng áp lời Nguyễn Kiều Kiều.
"Vừa rồi Nguyễn Kiều Kiều nói, có phải hay không làm cho các người rất hiếu kì? Các người có phải hay không rất muốn biết, tôi là như thế nào chọc giận bà ngoại sinh bệnh, lại là như thế nào hại bà ngoại đến sở cảnh sát?".
Đám quần chúng gật đầu như giã tỏi.
Bát quái chỉ nghe được một nửa, tâm ngứa ngáy, quả thực rất muốn biết.
"Hảo hảo hảo, tôi đây hiện tại liền nói cho các người biết. Chuyện là cái dạng này, có một đôi vợ chồng, nguyên bản là vợ chồng rất ân ái, người vợ sinh ra hai đứa nhỏ nhưng bởi vì hai đứa nhỏ kia đều là con gái nên lão thái thái không cao hứng, muốn ôm cháu trai, cho nên liền thuê hầu gái bò lên giường người chồng."
"Đáng tiếc, một năm sau, hầu gái kia lại sinh hạ ra một con nhóc. Bất quá, hài tử đều đã sinh ra, lại có biện pháp nào, cũng không thể nhét trở lại có phải không? Cho nên, từ đó trở đi người đàn ông kia liền có hai gia đình. Một là nguyên bản sống trong gia đình đàng hoàng, một cái khác là bao dưỡng ở bên ngoài."
"Trời ạ, còn có loại sự tình này? Lão thái thái cùng tiểu tam kia cũng không phải người......"
"Đúng thật là, từng thấy qua tiểu tam nhưng chưa từng thấy qua người mẹ nào có thể tìm tiểu tam cho con mình!".
Đám quần chúng ăn dưa nhịn không được lên án công khai.
Lại không phát hiện, Nguyễn Kiều Kiều đứng ở trong đám người trên mặt đã không còn một chút huyết sắc.
Nguyễn Kiều Kiều nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được Nguyễn Manh Manh dám vứt hết mặt mũi Nguyễn gia, nói ra chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ.
Cô cảm thấy yết hầu của mình thật khô khốc, muốn nói gì đó cứu vớt lại, nhưng cố tình lại không nói nên lời.
"Đúng, thật sự chính là có chuyện thất đức như thế. Không chỉ là như vậy, tâm cơ của tiểu tam kia cũng rất sâu, vì lấy lòng lão thái thái, cũng có thể tự mình quỳ xuống giúp lão thái thái rửa chân, đem lão thái thái nịnh hót đến vui vẻ."
Ăn dưa quần chúng A: "Ta ngất, rửa chân...... Chuyện như vậy cũng thật sự sẽ làm ra được sao?".
Ăn dưa quần chúng B: "Quả nhiên là tiểu tam, thủ đoạn 666!"
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
14 chương
2 chương
11 chương
36 chương
91 chương