An Thần nhếch mày thật cao, cho là phòng ăn thức ăn quá kém, người phụ nữ này, ban đầu chẳng phải muốn ăn cơm ở phòng ăn sao. "Anh đưa hai đầu bếp cao cấp cho em, em muốn ăn cái gì liền nói cho bọn họ biết, có được hay không?". Ôm eo của cô, An Thần ôn hòa nói. Tô Thiển liền vội vàng lắc đầu: "em ở bên ngoài ăn là tốt rồi, giống như trong vườn thú thôi mà, không muốn chịu nhiều sự chú ý.". Suy nghĩ một chút thì thấy hôm nay thật rất phô trương, Tô Thiển liền nhức đầu, nếu là lại có thêm hai đại đầu bếp, cô cũng không cần sống nữa. Đã sớm chuẩn bị tâm lý, một khi thân phận của cô đã công khai, thì giống như trường học sẽ vỡ ra, nhưng vẫn là không nghĩ uy lực lại lớn như vậy. "Vậy thì đi ăn với anh, anh mỗi ngày tới trường học đón em, dù sao anh không thấy em cũng sẽ ăn không ngon. An Thần cười xấu xa, áp sát vành tai của cô. Tô Thiển vừa tránh né anh không ngừng phun khí nóng vừa tìm tư thế ngủ thoải mái nhất. "Không được, em ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút là được, ban đầu bảo anh không cần công khai thì không cần công khai, anh lại không nghe, chán ghét anh...". Cô muốn An chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt, hai người tương thân tương ái, sống bình thường qua ngày, không có nhiều sự chú ý, không có nhiều áp lực. "Ghét đi, dù sao em chán ghét anh cũng không phải là ngày một ngày hai, em là người phụ nữ của anh, anh chính là muốn cho toàn thế giới biết, cô gái nhỏ, có trông thấy không, trên người của em cũng đã bị tanh in dấu quyền sở hữu, về sau nếu em muốn ăn vạ, không có cửa đâu.". Anh bá đạo hướng cô tuyên bố quyền sở hữu, cả mắt đều là nụ cười hạnh phúc, thuận thế đem cô giam cầm vào trong ngực, ôm chặt hơn. "Chờ Nhiễm Mạn thân thể khá hơn chút, em liền có người đi cùng rồi, thật tốt.". Cô đếm từng ngón tay, không quá mấy ngày là Nhiễm Mạn có thể trở lại trường rồi, áp lực của cô cũng có thể giảm xuống không ít. "Nếu bà xã đã muốn vậy, anh cũng chỉ có thể ngày ngày ở cùng với em.". Tô Thiển cười: "không phải anh rất sung sướng sao.". Tô Thiển không có ở trường học dùng cơm, theo cách nói của cô, cô cũng nhẹ nhõm đi, người khác cũng nhẹ nhõm đi. Người chung quanh cả ngày duy trì bộ dáng nịnh nọt, nhìn cô như thể phần tử không thể đắc tội, ngay cả Ban giám hiệu và các thầy cô giáo cũng vậy. Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống Chiều hôm đó tan lớp sớm, Tô Thiển tùy tiện đi dạo siêu thị cùng của hàng quần áo, lại không ngờ gặp được Nguyệt Nguyệt. Hai người ngồi ở quán cà phê.. Nguyệt Nguyệt lưu lại cho Tô Thiển ấn tượng cũng không tệ lắm, xinh đẹp, hào phóng, lại không điệu bộ, cô thích cô gái như thế. "Tiểu Nguyệt Nguyệt thế nào lại một mình đi dạo siêu thị?". Tô Thiển uống một hớp cà phê, mặt mày tươi cười quan sát Nguyệt Nguyệt. "Tôi buồn chán nên ra ngoài đi dạo một chút.". "Tôi còn tưởng rằng, cô sẽ giống nữ hài tử ra ngoài dạo phố, đằng sau có vệ sĩ nhất mực đi theo” Nguyệt Nguyệt nhìn Tô Thiển một cách quái dị, bình tĩnh khạc ra một câu: "TV đã thấy nhiều không tốt.". Tô Thiển cười yếu ớt, Nguyệt Nguyệt cũng cười. "Cùng tôi đến nhà Ngải Tuyết đi, cô ấy gần đây rất buồn, đến nói chuyện với cô ấy.". Vừa nhắc tới Ngải Tuyết, Tô Thiển liền nghĩ đến hai chữ hạnh phúc, cô bé kia, vĩnh viễn đều là được nâng trong lòng bàn tay. Cô gần đây cảm nhận được loại hạnh phúc đó, ngọt đến tận trong tim. "An thiếu gia sẽ không phải không cho phép qua chứ?". Thấy cô nửa ngày cũng không có nói chuyện, Nguyệt Nguyệt trêu ghẹo giễu cợt. Tô Thiển hồi hồn, khóe miệng nâng lên nụ cười: "Anh ấy dám.". Một câu ‘ anh ấydám ’, Nguyệt Nguyệt trong nháy mắt liền hiểu rõ, tiểu tử này đã rơi vào lưới tình của An Thần rồi. Đáng thương cho Vạn Dạ, sợ là đã không còn thời gian xoay sở rồi. Cô ngược lại sẽ có nhiều cơ hội hơn, nếu là Tô Thiển yêu An Thần, cô ngược lại một chút cũng không lo lắng, cô ấy sẽ coi trọng Vạn Dạ. "Cô đã nghe chuyện của Ôn Na chưa?". Tô Thiển ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô một cái, về Ôn Na, cô cũng không biết nhiều. Nghiêm túc lắc đầu một cái: "Cũng không hiểu rõ lắm, nghe nói cô ấy làm khó Vạn Dạ.". "Đúng vậy, thật không biết tự lượng sức mình, cuối cùng lại rơi xuống một kết quả như vậy, thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống.". Nguyệt Nguyệt châm chọc nâng lên khóe môi, người phụ nữ ngu xuẩn, luôn làm chuyện ngu xuẩn. Tô Thiển nhịp tim dừng lại nửa nhịp: "Nói gì vậy???". "Cô đại khái còn không biết đi, Ôn Na cùng Doãn Phỉ Phỉ là cùng một dạng người, cũng bị ném vào nhà chứa ở thành phố S, đời này, cuộc sống này chỉ sợ là không thể nhìn thấy mặt trời rồi." Cô thật thấp than thở, có vài người chính là hình dạng như thế, biết rất rõ ràng đó là một tổ ong, nhưng họ liền càng muốn đi vào đâm một cái, cuối cùng bị thương đầy người thì không nói, ngay cả tính mệnh cũng không thể giữ. Thìa cà phê của Tô Thiển rơi xuống đất choang một tiếng, hồi lâu mới không dám tin mà hỏi lại: "cô nói, Doãn Phỉ Phỉ bị ném vào nhà chứa? Nhà chứa có phải là..???". Cô giống như là ý thức được cái gì, kinh ngạc che miệng. "Đúng, chính là nơi đó, chẳng lẽ cô không biết sao?". Nguyệt Nguyệt ngược lại thấy tò mò, chuyện của Doãn Phỉ Phỉ, làm cho toàn thành phố S sợ hãi mấy ngày, là người bị hại, cô lại không biết chút nào. Nhất thời im lặng, tin tức này An Thần đã giấu cô.Tô Thiển tay nắm tách cà phê chặt lại, trong lòng không biết có tư vị gì. Tuy nói cô không thích Doãn Phỉ Phỉ, tuy nói cô ta đã làm rất nhiều chuyện tổn thương cô, nhưng là, loại này trừng phạt có phải hay không quá mức tàn nhẫn? "Thế giới này chình là như vậy, một thù trả một thù.". Nhận thấy được sự khác lạ của cô, Nguyệt Nguyệt lập tức bổ sung một câu như vậy, Tô Thiển quá thiện lương, có một số việc, là cô không tiếp nhận nổi. Như cô suy nghĩ, Tô Thiển cả người đã chán ốm rồi, chân mày nhăn lại, ra khỏi quán cà phê bị Nguyệt Nguyệt lôi kéo đi dạo vòng cũng không yên lòng. "Đây là đi chỗ nào vậy?". Chờ Tô Thiển hồi hồn lại, cô cùng Nguyệt Nguyệt đã ở trong xe rồi. Nguyệt Nguyệt lái xe, quay đầu về phía cô cười một tiếng: "Không phải nói là cùng tôi tới thăm Ngải Tuyết sao, lần gặp cô, sau đó cô ấy vẫn thường nhắc tới cô.". Tô Thiển ngây ngốc, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho An Thần. Cùng Ngải Tuyết, Nguyệt Nguyệt, Lương Đình cùng nhau nói chuyện, chơi rất vui vẻ, không ngờ là ở nơi này gặp được Vạn Dạ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến An Thần khi nhận được tin nhắn lập tức mặt mũi tối sầm lại. Anh cũng là gần đây mới biết, Vạn Dạ chính là thủ hạ của đại ca. Vẫn luôn đang làm tổng quản Long Hổ bang. Lập tức cầm văn kiện trên tay cho Dạ Thương, lái xe đuổi theo bã xã. "Vạn Dạ sao anh cũng ở đây?". Hiển nhiên, Tô Thiển ở chỗ này gặp phải Vạn Dạ, có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Vạn Dạ cũng không có nghĩ đến lại ở chỗ này nhìn thấy Tô Thiển, trong lúc nhất thời, có chút biểu lộ phức tạp, lần trước biết cô bị Doãn Phỉ Phỉ bắt cóc, bị thương mất nửa mạng, anh thiếu chút nữa trực tiếp giết người. Vết thương trên người cô đều tốt rồi sao? Còn đau không? Là lão Đại giữ chặt anh lại, mới hết sức kiềm chế ý nghĩ muốn giết người. Trên cổ của cô, còn có một vết thương nhỏ nhàn nhạt, có thể nghĩ, một roi đi xuống sức lực rất lớn. Thật là nhớ, muốn chạy tới ôm lấy cô...... "Anh Vạn Dạ, lo lắng cái gì vậy, còn không qua đây ngồi.". Ngải Tuyết nháy mắt, cười đùa. Vạn Dạ hé miệng cười yếu ớt, ngồi ở đối diện, nhìn về phía Tô Thiển trong mắt không che giấu được thâm tình. Tô Thiển muốn nói chuyện, nhưng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy khi anh tiến vào trong nháy mắt đó, không khí liền thay đổi, bị đè nén. "Anh Vạn Dạ, nghe nói anh đã chính thức tiếp nhận quản lý sản nghiệp rồi, chúc mừng nha.". Vạn Dạ lễ phép gật đầu, ánh mắt lại vẫn luôn ở trên người Tô Thiển, cũng không biết trên người cô thương thế đã tốt hoàn toàn chưa. Nguyệt Nguyệt ánh mắt có chút phức tạp, ở trong lòng thở dài, ánh mắt của cô vẫn nhìn anh, thế nhưng anh lại đem ánh mắt hết sức chăm chú đặt trên người phụ nữ không thương anh một chút nào. Đây chính là chuyện tình bất đắc dĩ nhất trên đời. Tô Thiển nghe vậy cảm thấy kỳ quái: "Vạn Dạ, anh là người của Mộ Dung thiếu gia sao?". Nếu như là vậy, Lâm gia bị Mộ Dung thiếu gia mạnh mẽ áp chế, không trách được An Thần sẽ nhức đầu lâu như vậy. Vạn Dạ gật đầu: "Vết thương trên người đều tốt rồi sao? Còn đau không???". Tô Thiển lắc đầu, Vạn Dạ còn ôn hòa như vậy, thân cận như vậy, lỗ mũi ê ẩm, rất muốn khóc...... Đáng tiếc, cô đã yêu An Thần, không đáp lại được...... Ngải Tuyết một đôi mắt như linh tinh không ngừng ở giữa hai người qua lại quét nhìn, trực giác của người phụ nữ nói cho cô biết, có chuyện!!! "Tiểu Thiển Thiển, hai người biết nhau sao???". Nuốt trọn một quả vải, Ngải Tuyết đem Nguyệt Nguyệt hướng bên cạnh khẽ gạt, mình ngồi vào bên cạnh của cô. Tô Thiển xin lỗi vuốt vuốt mái tóc: "Khi còn bé là hàng xóm, bạn tốt, sau này anh ấy ra nước ngoài.". "Hoá ra là như vậy........."