Cô gái nhỏ này, không biết muốn làm gì, khi thì như bị bỏ rơi, khi thì điềm đạm đáng yêu không thôi. Một hồi đem anh tức muốn chết, một hồi lại để cho lòng anh thương muốn chết. Đáng chết, nha đầu này, có thể muốn hay không muốn mà hành hạ tim của anh. "Vậy sao anh không ôm em, cũng không muốn thân mật với em." Đã không cần biết xấu hổ hay không, cô nhìn anh với ánh mắt đáng thương mà hỏi anh. An Thần có chút im lặng, khóe miệng cũng co rúm dữ dội. " Nha đầu, em rốt cuộc muốn gì?" Sao? Biết rõ sai rồi, lãng phí tình cảm? Tô Thiển ấm ức, cô tỏ rõ thái độ vậy mà anh biết rồi còn hỏi cô muốn làm gì, hứ, cô cũng biết người này đang giận đây mà. "Không làm gì, anh tiếp tục làm việc đi, em muốn về nhà." Buông tay của anh ra, Tô Thiển tủi thân đi ra cửa, hít hít cái mũi, rồi xoa xoa mấy cái. An Thần bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa nắm tay của cô, kéo cô nằm trong ngực mình, hôn nhẹ vào trán rồi dời xuống môi tựa như chuồn chuồn lướt nước. "Đừng làm rộn, đi ăn cơm, được không?" Tô Thiển khe khẽ gật đầu ‘chân em đau rồi…’ An Thần không nhịn được muốn cười, nha đầu này, lúc nào thì thay đổi, làm nũng như vậy. Anh cuối xuống nâng cô lên theo yêu cầu của cô, Tô Thiển là ôm lấy cổ của anh, chớp hai con mắt to ngập nước nhìn anh. Trong phòng ăn, An Thần vẫn như cũ đem bóc trứng tôm đặt ở chén trước mặt cô, Tô Thiển là không ngừng nhìn chằm chằm An Thần một lòng bóc xác tôm. "Nha đầu ngốc, mau ăn đi." An Thần rốt cuộc vẫn không tự nhiên, bất đắc dĩ xoa xoa tóc của cô. "Anh đút em có được hay không?". Cô nhẹ nhàng sát lại bên anh một chút, nắm lấy tay áo anh khẽ lay lay. An Thần chợt nhíu mày, nhìn sâu trong mắt của cô có chút kinh ngạc: "được.". Tự anh bốc trứng tôm từng miếng đút cho cô ăn, Tô Thiển rốt cuộc cười lên rồi, tâm tình thật tốt. Cả một tuần lễ, Tô Thiển tâm tình cuối cùng đã tốt hơn một chút, cơm nước xong, liền lôi An Thần chạy vào trong nhà. Cô bây giờ thừa nhận rằng cô không vui chỉ vì không gặp được người đàn ông trước mắt này. "An Thần, anh gần đây có phải gặp đã chuyện gì khó giải quyết rồi phải không hả?". Tắm xong ra ngoài, chỉ thấy An Thần hết cuộc điện thoại này đến cuộc diện thoại khác, nhíu mày một chút cũng không thả lỏng.