An Thần ngồi ở cửa sổ sát đất trước, vùi đầu đống văn kiện, đầu ngẩn lên: "Chuyện gì?". Tô Thiển bước vào, không nói gì, từ từ đi đến gần chổ anh. Đứng ở trước bàn làm việc, nhìn anh nhíu chặt mày, đôi mắt âm trầm, trong lòng đau đớn dữ dội. "Rốt cuộc là chuyện gì...". An Thần tức tối ngẩng đầu, thì đành để lời nói nằm lại trong cổ họng. Bỏ bút trên tay xuống, mắt có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại tới đây?" Tô Thiển uất ức: "Chẳng lẽ em không thể được đến sao?" An Thần:...... An Thần lãnh đạm, khiến Tô Thiển có chút ủy khúc trong lòng, coi như cô làm sai, cũng không còn cần thiết cùng cô tức giận nhiều ngày như vậy chứ. "Anh không chào đón em đến thì em đi về đây." An Thần đáng chết, An Thần thối, coi thường cô. Vùng vằn xoay người, mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất nói. "Không phải, em ngồi ở nơi đó chờ anh một lát, xong mấy thứ trên tay ngay đây.". An Thần trong lòng rung động không thôi, vội lên tiếng, cố gắng đè nén ham muốn không nhào tới mà động chạm cô. Những ngày này, không chỉ có áp lực công việc là chính mà cô cô này còn giày vò anh muốn điên rồi. Bao nhiêu ngày đêm, đều nhớ thân thể mềm mại của người phụ nữ này, trêu tức cô không nghe lời. Không cho cô thấy một chút lợi hại, sẻ bị cô lấn lướt,với tính khí này, thì phải dạy dỗ thật tốt. Tô Thiển nghe lời ngồi ở trên một bên sofa, có chút vâng lời nhìn An Thần, bất an, tha thứ hay là đang tức giận, trước kia mỗi lần tới phòng làm việc của anh, mặc kệ bao nhiêu bận rộn, cũng sẽ trước quấn quýt bên cô, yêu thương cô. Hơn nửa giờ sau, An Thần sắp xếp lại văn kiện, rồi đền chổ cô. Tô Thiển xoa xoa đôi mắt đầy chua xót của mình, đứng dậy: "Anh xong rồi sao?" An Thần gật đầu, thoải mái nắm tay cô, giọng nói dịu dàng lại bình thản: "Đói bụng không? anh dẫn em đi ăn cơm." "An Thần..." Tô Thiển níu lại anh, cắn chặt môi dưới, trong lòng xẹt có chút mất mát, lắc đầu: "Em không đói bụng." An Thần nhíu mày: "Không đói bụng?" Tô cúi đầu, lỗ mũi ê ẩm, nước mắt lập tức liền rớt xuống: "An Thần, anh đang còn giận em sao?" Nhìn thấy cô rơi nước mắt,lòng An Thần hốt hoảng co thắt thật dữ dội, vội vàng đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng an ủi: "Không phải, đừng khóc.".