Bà xã lưu manh của tổng tài lạnh lùng
Chương 4 : Mất tích
Cố Viễn bước xuống lầu chuẩn bị đi làm,vừa ngồi vào bàn ăn sáng thì đã thấy Mộ Dung Tình cầm một quyển sách đã cũ ,đôi mắt thì dán chặt không rời. Kể cũng lạ,kể từ khi kết hôn đến giờ, cô gái này chưa từng mua thứ đồ gì sa hoa đắt tiền ,chỉ mặc trên người một màu đen tuyền khiến hắn có cảm giác hình như cô chưa " từng đi tắm" thì phải?
Hơn nữa ,bên bàn tay phải lại có đeo một chiếc bao tay màu đen phủ hết bàn tay ,chẳng lẽ tay cô ta có tật hay sao mà phải đeo nó nhỉ?
"Tôi biết tôi đẹp rồi,anh không cần phải nhìn tôi đắm đuối vậy đâu?"
Một câu nói phá vỡ "cảm tình" của ai đó. Cố Viễn dời ánh mắt đến bữa sáng của mình ,cái gì đây? Sao lại có một tô cháo ở đây?
"Bác Hạ."
"Thiếu gia gọi tôi."
Bác Hạ từ trong bếp nhà đi ra,ông đan hai tay vào nhau kính cẩn thưa. Cố Viễn chỉ chén cháo và hỏi.
"Đây là cái gì?"
"Dạ,thưa là cháo ạ!"
"Tại sao phải ăn cháo ? Món hằng ngày đâu?"
"Dạ,thiếu phu nhân bảo từ nay về sau món ăn đó không nên làm thường xuyên ạ."
Cố Viễn liếc mắt qua ai đó vẫn chăm chú vào quyển sách như kiểu " chẳng liên quan gì đến tôi" cả.
"Cô nói đi ,đây là chuyện gì?"
"Anh không cần nóng như vậy? Trước khi làm dâu nhà này ,tôi có yêu cầu ba đáp ứng cho tôi bốn điều kiện ,và viết giấy cam đoan nên nếu anh không tin thì có thể hỏi ông ấy."
Ánh mắt Mộ Dung Tình vẫn không rời khỏi trang sách,nói. Cố Viễn rút điện thoại ra định gọi cho ba hắn thì cái giọng của ai kia lại tiếp tục.
"Chẳng lẽ anh gọi thật sao? Anh không thử nghĩ lại à? Ba anh khó khăn lắm mới tận hưởng tuổi già mà bây giờ chỉ có chút chuyện nhỏ anh lại làm phiền ông ấy,chẳng lẽ anh không nghĩ tới người già cần được nghĩ ngơi hay sao? Sao anh không hỏi bác Hạ đi? Hôm viết giấy cam đoan bác ấy cũng ở đây mà."
Cố Viễn nhìn sang liền nhận được cái gật đầu của bác Hạ.
"Đem món ăn thường ngày của tôi lên đây."
Bác Hạ gật đầu rồi đi vào trong ,Cố Viễn quay sang Mộ Dung Tình.
"Còn cô,tôi không cần biết giữa cô với ba tôi hứa cái gì? Chuyện ăn uống của tôi không cần cô quan tâm."
Vừa dứt lời thì món ăn cũng đã đem đến,Mộ Dung Tình nhún nhún vai.
"Được thôi,là tôi lo chuyện bao đồng rồi...haizzz...chén cháo này phải làm sao đây?"
Cô kéo chén cháo về phía mình,ngẫm nghĩ một hồi,cô chạy vào bếp lấy một cái hộp dùng để đưa cơm ra ,đổ hết cháo vào hộp rồi đậy nắp lại cẩn thận . Mộ Dung Tình rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại màu trắng ,bấm số và áp vào tai. Lát sau ,đầu bên kia có người nhấc máy,Mộ Dung Tình cố ý mở loa lớn để ai đó nghe thấy.
"Bảo bối ,sáng sớm em gọi cho anh có chuyện gì không?"
Giọng nói ồm ồm mang theo hương vị cưng chiều lọt vào tai Cố Viễn làm hắn dù muốn dù không cũng dừng việc ăn uống lại. Mộ Dung Tình làm như không thấy ,nói.
"Anh ăn sáng chưa ?"
"Chưa,anh đang đói meo đây này,mấy hôm nay thức trắng đêm chẳng có gì vào bụng cả,bảo bối,khi nào em tới vậy? Không có em anh chết mất."
"Được rồi ,được rồi đừng than nữa,lát em tới,em sẽ mang cháo tới...vậy nha..bye bye."
Cô tươi cười cúp máy mà không mảy may để ý tới cái người nào đó mặt sớm đã đen như đít nồi.
Tuy nói hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng sao cô ta dám nói chuyện với "nhân tình" trước mặt hắn như thế chứ? Như thế này có khác gì cô chẳng để hắn vào trong mắt đâu?
Thấy Mộ Dung Tình kéo ghế đứng dậy,tay cầm hộp cháo ,biết cô định đem đến cho "nhân tình" của cô ta ,Cố Viễn như người đang ghen tuông hỏi.
"Cô đi đâu đấy?"
"Đi làm."
"Đi làm hay đi gặp tình nhân của cô ?"
Nghe trong lời nói sặc mùi thuốc súng,Mộ Dung Tình nhíu mày.
Cái Tên này bị làm sao vậy nhỉ? Tự tay cô nấu cháo thì hắn không thèm ăn mà, mà tình nhân gì ở đây? Ê,đừng nói là hắn...
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Cô nên nhớ ,bây giờ cô là vợ tôi ,là thiếu phu nhân Cố thị,nếu cô dám làm mất mặt Cố gia tôi sẽ không tha cho cô."
Cố Viễn hằn học đe dọa,nhưng dường như lời đe dọa ấy lọt vào tai Mộ Dung Tình lại giống như đàn gảy tai trâu,không có trọng lượng vậy.
" Nếu tôi làm mất mặt Cố gia không phải là cho anh cơ hội đuổi tôi đi sao? Anh cũng mong vậy mà ,không phải sao?"
Nói rồi ,cô xách hộp cơm ra khỏi nhà ,còn Cố Viễn cứ đứng tần ngần đó ,hắn không biết vì sao khi nghe cô nói như vậy hắn lại có cảm giác tim như thắt lại.
Một chiếc taxi dừng lại ngay cửa trụ sở cảnh sát,Mộ Dung Tình từ trên xe bước xuống rồi đi vào trong.
"Chào buổi sáng ."
"Chào buổi sáng."
Mộ Dung Tình nở nụ cười chào hết tất cả mọi người trong văn phòng và đáp lại cô cũng là những nụ cười niềm nở ,như kiểu lâu rồi mới thấy phụ nữ vậy. Bởi ngành nghề này có rất ít nữ cảnh sát hoặc có thì cũng chỉ là một vài ba người có nhan sắc tầm thường nhưng bản thân thì không bình thường.
Mộ Dung Tình đi vào khu điều tra của bộ phận đặc biệt. Sau khi chào hỏi xong ,cô đặt hộp cháo lên bàn,Cao Phong nhào đến đầu tiên.
"Bảo bối,anh đói lắm rồi."
"Từ từ thôi."
Mộ Dung Tình mở hộp ra chia ra hai phần ,đưa cho Đại Nhân một phần ,Cao Phong một phần . Trong khi hai người đang ăn thì cô đi đến bên bàn nhìn hồ sơ vụ án. Cao Phong vừa ăn vừa hỏi.
"Hắn đối xử với em như thế nào? Có tốt không?"
"Rất tốt."
Mộ Dung Tình không quay đầu lại nói.
"Nếu tên đó mà làm em buồn cứ nói với anh ,anh sẽ cho hắn một bài học."
Đại Nhân cũng chen miệng vào.
"Vâng."
.........................
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Cố thị,phòng làm việc của Cố Viễn.
Cô thư ký xinh đẹp với ba vòng hoàn hảo gõ cửa rồi đi vào. Trước khi vào đây cô đã cố gắng khiến cho bản thân mình thật xinh đẹp để có thể lọt vào mắt xanh của vị tân chủ tịch kia,kể từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ,nhìn thấy khí khái như thần của hắn đã khiến cô mê mẫn mà muốn có được người đàn ông này bằng mọi giá.
Nghe nói ,chủ tịch vừa kết hôn với một cô gái xinh đẹp,vậy thì đã làm sao chứ ? Đàn ông đã có vợ thì sao nào? Vẫn có thể cướp đi mà.
"Nhã thư ký ,có chuyện gì?"
"Chủ tịch,bên ngoài có một cô gái muốn gặp anh."
Cố Viễn dừng bút, một cô gái? Là cô ta ư?
"Nói tôi không có ở đây."
"Vâng."
Lý Như Nhã định quay ra thì một giọng nữ mang giọng điệu hờn dỗi đi vào phòng.
"Anh họ,anh nói cái gì đấy?"
"Này cô.."
Cố Viễn xoa xoa đầu,phiền phức tới rồi. Cứ nghĩ người đến là vợ hắn những không nghĩ tới lại là cô em họ bướng bỉnh này. Nhưng tại sao hắn lại nghĩ người đến sẽ là Mộ Dung Tình mà không phải ai khác nhỉ?
Cố Viễn hướng về phía Lý Như Nhã phất tay ý bảo:" Cô ra ngoài đi."
Lý Như Nhã mặt căm phẫn nhìn cô gái lạ kia rồi quay ra ngoài.
Lâm Giao Giao ngồi xuống ghế ,bắt chéo chân khoanh tay lại .
"Anh họ ,sao anh kết hôn mà không nói với em?"
"Hai đứa lại cãi nhau?"
Một câu hỏi không ăn nhập gì với câu của Lâm Giao Giao nhưng hình như đã đánh thẳng vào nội tâm của cô,chỉ thấy sắc mặt trầm xuống. Được một lúc thì cô lên tiếng.
"Quãng thời gian này em sẽ ở nhà anh,tiện thể xem cô dâu kia có xứng đáng để em gọi một tiếng "chị dâu" hay không? Em đến chỉ để thông báo như vậy,em còn có việc ,em đi trước đây."
Nói xong ,không đợi Cố Viễn mở miệng đã hướng về phía cửa mà đi.
Cố Viễn chỉ biết nhìn theo mà thở dài ,bà em họ này của hắn tuổi đâu còn nhỏ nữa,đã lấy chồng rồi mà cứ như trẻ con thế đấy. Cứ hễ lần nào cãi nhau là chạy về nước "trú" ở nhà hắn chứ không bao giờ dám vác mặt về nhà. Mà mỗi lần như vậy hắn đều phải gọi cho Dương Hách-chồng của Lâm Giao Giao đến để mang bà xã của y về nhà.
Nhưng lần này,đột nhiên Cố Viễn lại nảy ra một ý tưởng, sao không để Giao Giao chỉnh cô ta nhỉ? Tuy không ưa gì những trò nghịch ngợm của em họ hắn và cũng không ghét gì Mộ Dung Tình nhưng lâu lâu cũng nên nhộn nhịp một chút cho vui nhà vui cửa chứ nhỉ?
Buổi chiều ,Mộ Dung Tình rời sở về nhà,vừa đặt một chân vào nhà thì một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Ai dô,xem ai vừa về đây này,cô làm gì mà giờ mới về? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Lâm Giao Giao chống hai tay lên hông ra dáng như bà mẹ chồng quát con dâu không biết lễ nghĩa khi về nhà chồng. Mộ Dung Tình nhìn một lượt người trước mặt ,cô chưa từng nghe nói nhà Cố thị có con gái cả, vậy thì...đích thị là cái Cố Viễn chết tiệt lại bày trò đây mà !
"Tôi nói sao cô trả lời ? Cô câm đấy à? Hừ! Đã bước chân vào nhà Cố thị thì phải biết lễ nghi trong nhà này..
Mặc cho Lâm Giao Giao cứ lải nhải bên tai ,Mộ Dung Tình gọi lớn.
"Ami."
Cô giúp việc Ami từ trong bếp chạy ra.
"Thiếu phu nhân gọi tôi."
Tay chỉ về phía Lâm Giao Giao ,cô hỏi.
"Con vịt này là ai thế?"
"Dạ là em họ của thiếu gia."
Con vịt ư? Cô ta dám nói cô là con vịt ư? Sao cô ta dám?
"Cô vừa nói cái gì? Cô bảo ai là vịt hả?"
"Cô nên chú ý tới hành động của mình thì hơn đi."
"Cái gì?"
Mộ Dung Tình híp mắt,lạnh lùng nói.
"Cô chỉ là em họ của Cố Viễn ,theo cấp bậc thì cô phải gọi tôi một tiếng "Chị dâu" hơn nữa trước khi ra khỏi nhà ,mẹ cô không dạy cô cách cư xử lễ phép khi nói chuyện với ai đó hay sao ?"
"Cô ..."
Mộ Dung Tình ,quay sang Ami.
"Lát nữa cô đem bữa tối lên phòng cho tôi."
"vâng ạ,à,thiếu phu nhân lúc trưa có người gửi cho cô cái này."
Vừa nói ,Ami vừa lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ màu trắng ,cỡ bằng một chiếc DVD . Mộ Dung Tình cầm lấy ,bên ngoài cái hộp không thấy chữ viết gì chỉ một màu trắng.
"Ai đưa cho cô thế?"
"Hưmm...lúc trưa theo thường lệ ,tôi đem rác ra sau nhà để cho xe rác của thành phố tới đem đi thì một cậu nhóc khoảng chừng mười tuổi chạy tới nói với tôi là:" Chị ơi,có một chú bận đồ đen đeo kính đen nhờ em đưa cho chị cái này." Lúc đó còn có một tờ giấy nhỏ kèm theo..thiếu phu nhân chờ tôi chút."
Ami luồn tay vào túi lần nữa và lấy ra một mẫu giấy. Mộ Dung Tình cầm lấy rồi đi lên lầu.
"Cảm ơn."
Lâm Giao Giao nhìn theo bĩu môi.
Ra vẻ thần thần bí bí ,để xem cô làm gì?
Nghĩ là làm,cô vội đi theo Mộ Dung Tình nhưng lại chậm một bước . Cửa đã bị khóa trái. Lâm Giao Giao chỉ đành hậm hực đi xuống. Mộ Dung Tình từ khi vào phòng liền khóa cửa lại. Cô nhìn vào mẫu giấy chỉ vỏn vẹn bảy chữ:" Gửi đến thiếu phu nhân Cố gia."
Cho đĩa DVD vào máy tính,trên màn hình liền xuất hiện một con đèo ,ít phút sau lại xuất hiện một chiếc xe mui trần màu đen tuyền ,mà vừa nhìn Mộ Dung Tình liền giật mình ,ít phút tiếp theo đó. Một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt cô . Chiếc xe mui trần bị một chiếc xe khác chạy ngược chiều đâm vào ,chiếc xe mui trần lách qua phía ngoài nhưng không lường được ,một chiếc xe khác lại ập tới ,đâm vào thân xe khiến chiếc xe mui trần lao thẳng xuống lòng biển sâu. Đoạn phim tới đó thì kết thúc.
Mộ Dung Tình ,mặt tái xanh đôi mắt trợn tròn nhìn vào màn hình như không tin những gì mà mình nhìn thấy.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
127 chương
42 chương
100 chương
40 chương
26 chương
12 chương
61 chương
78 chương