Edit: B.Y Lục Thiểu Đình khẽ run, bắt đầu đáp lại cô kịch liệt, lửa nóng quấn quít, đến khi hai người đều thở hổn hển mới tách ra, cùng nở nụ cười. Tô Cẩm mệt mỏi ngã sang bên cạnh, hồi lâu, cô cũng không phát hiện Lục Thiểu Đình có thêm cử chỉ lớn mật nào. Khi cô xoay người nhìn anh, ánh mắt anh đang nhìn bầu trời sao, giống nhau đang trầm tư điều gì đó. “Anh nghĩ gì vậy?” Tô Cẩm tò mò hỏi. “Tôi suy nghĩ quan hệ của chúng ta thuộc loại gì.” Lục Thiểu Đình nặng nề nói. “Cần nghiêm túc như vậy sao? Tôi cảm thấy hưởng thụ hiện tại cũng rất tốt.” Tô Cẩm chuyển mắt nhìn anh. Lục Thiểu Đình giống như bị lời này của cô làm thức tỉnh, đúng vậy! Là anh suy nghĩ nhiều quá, qua đêm nay, ngày mai bọn họ lại là một nhân vật, một thân phận, mà cô sẽ ở cạnh một người đàn ông khác. Lúc này, mặt trời phía chân trời bắt đầu lộ ra, rạng đông tầm khoảng một giờ, Tô Cẩm đột nhiên nghĩ đến vết thương của anh, vội vàng ngồi dậy. “Để tôi xem lưng anh.” Lục Thiểu Đình nghiêng sang phải, Tô Cẩm vén quần áo anh lên, chỉ thấy trên lưng toàn vết thường dài, cô nhẹ nhàng chạm đến lên, khẽ hỏi. “Đau không?” “Đã không còn đau nữa .” Lục Thiểu Đình ấp úng đáp. Tô Cẩm nhẹ nhàng cúi người xuống, hôn nhẹ vài cái chung quanh vết thương. “Cám ơn anh!!” Thân thể Lục Thiểu Đình khẽ run rẩy, anh kéo áo xuống, ngồi dậy, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Tô Cẩm lên, nhìn mái tóc đen hỗn độn, vẫn gương mặt xinh đẹp mê người như cũ, hai mắt anh dâng lên một cỗ lửa nóng rồi đột nhiên hung hăng hôn lên môi Tô Cẩm, đặt cô mằn xuống mặt cát mềm mại. Tô Cẩm đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay mềm đặt lên bả vai rắn chắc, mang theo sự đáp lại nhiệt liệt, cởi quần áo anh ra. Nhưng mà Lục Thiểu Đình đột nhiên buông lỏng cô ra, kéo áo bị cô vén đến giữa lưng, bình tĩnh nhìn mặt biển rồi nói. “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.” Tô Cẩm hơi sửng sốt, cô rõ ràng cảm giác được anh cần, nhưng anh lại nhịn xuống. Cô cười cười. “Không cần, tự nhiên sẽ có người tìm được chúng ta.” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thiểu Đình hiện lên một tia tối tăm, anh nâng bước hướng một tảng đá rồi ngồi xuống, không có liếc mắt nhìn Tô Cẩm một cái. Tâm tư của anh ra phức tạp khiến người khác không nghĩ ra, ngay cả Tô Cẩm cũng nghi hoặc, cô có thể cảm nhận được anh ta cực lực đè nén trong lòng, tựa hồ cố ý không muốn thân mật với cô. Thưởng thức khung cảm mặt trời mọc hoàn mỹ đồ sộ bên bờ biển, không trung chợt nghe tiếng phi cơ trực thăng, ba chiếc trực thăng tìm được bọn họ, còn chưa hạ cánh, cửa đã mở ra. Tóc đen của Lãnh Mặc Phàm bị gió thổi hỗn độn, vui sướng trong mắt bị dáng người cao thẳng anh toán bên người Tô Cẩm dập tắt. Anh nheo mắt, khoảnh khắc máy bay chạm đất, anh lập tức vọt tới, ánh mắt kiểm tra khắp người Tô Cẩm. “Không bị thương chứ!” “Hết thảy ok.” Tô Cẩm nhún nhún vai, vòng vào cánh tay, cười nhìn anh. Lãnh Mặc Phàm quay đầu hướng Lục Thiểu Đình, giọng điệu có chút trào phúng nói. “Tại sao tôi đến nơi nào cũng đều thấy anh?” Lục Thiểu Đình cười giễu đáp lại. “Những lời này tôi cũng muốn hỏi ngươi.” Tô Cẩm nhìn hai người đàn ông ngập tràn mùi thuốc súng, cô vuốt vuốt mái tóc dài bị thổi loạn nói. “Các anh còn muốn đứng đây tán gẫu sao?“ Lãnh Mặc Phàm nhướng mi, bá đạo kéo tay Tô Cẩm đi về phía trực thăng, Lục Thiểu Đình theo kịp phía sau, ngồi trên cùng một chiếctrực thăng. Trong cabin, Lãnh Mặc Phàm vẫn lo lắng kiểm tra toàn thân cô một lần. “Thực không có việc gì?” Xem ra anh cần đánh giá lại năng lực của cô, chuyện Mạc Kim này đã hoàn toàn kết thúc. Sáng sớm hôm nay cảnh sát đã tuyên bố kết quả, không truy cứu sự kiện hắc bang lần này, lấy lý do bang hội của Mạc Kim phát sinh nội chiến mà dẫn đến diệt vong để xử lý. Đối với cảnh sát Mexico mà nói, giảm bớt phiền toái lớn như vậy, bọn họ vui còn không kịp đâu! Thầm nghĩ mau chóng bình ổn trận loạn chiến này, dẹp an lòng dân. Tô Cẩm ngoại trừ có chút mệt mỏi bên ngoài, cô lắc đầu. “Hiện tại tôi chỉ muốn tìm một chiếc giường thoải mái ngủ một giấc thật ngon.“ Lãnh Mặc Phàm không khỏi cảm thấy Tô Cẩm lúc này thật đáng yêu, anh nhẹ nhàng nhéo mũi cô. “Sau này em muốn thế nào cũng được, anh sẽ thỏa mãn hết những gì em yêu cầu.“ “Thật ư?” Tô Cẩm nhíu mày nhìn anh. “Có khi nào anh lừa gạt em chưa? Lãnh Mặc Phàm anh nói chuyện luôn giữ lời.” Lãnh Mặc Phàm có chút đắc chí, đương nhiên về sau anh sẽ phát hiện nói mạnh miệng như vậy, là hối hận cỡ nào. “Cái gì cũng đáp ứng?” Tô Cẩm lặp lại một lần. Nhìn ánh mắt cô lóe lên tia giảo hoạt, Lãnh Mặc Phàm đột nhiên có một loại dự cảm xấu, nhưng lời mới nói ra, làm sao anh có thể đổi ý đây? Anh gật đầu, kiên trì nói: “Bất cứ chuyện gì.” “Được, em sẽ nhớ kỹ những lời này.” Tô Cẩm cong môi cười, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh càng thêm buồn cười. Lãnh Mặc Phàm một tay kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói. “Mệt thì dựa vào nghỉ đi!“ Trực thăng trực tiếp hạ cánh trên tầng thượng của khách sạn, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm bước xuống, phía sau Lục Thiểu Đình cũng xuống theo, trong mắt có mấy phần ảm đạm, nhìn hai người xứng đôi, trong lòng dâng lên chút mất mát, nhưng đây là sự thật, vô luận như thế nào cũng không thay đổi được. “Anh xuống trước đi! Em có vài câu muốn nói với anh ta.” Tô Cẩm nói với Lãnh Mặc Phàm. Đôi mắt Lãnh Mặc Phàm thoáng qua chút bất mãn, anh có một dự cảm, tối hôm qua ở trên hoang đảo, hai người bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, điều này khiến nay vừa đố kị lại oán hận, không dám liên tưởng. Trên bờ cát khuya khoắt, một nam một nữ, đáng giận hơn là tên Lục Thiểu Đình này có ý với Tô Cẩm, không thể đảm bảo hai người chỉ nói chuyện đơn thuần như vậy. “Cho hai người 3 phút.” Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng đáp, đi về phía thang máy rồi xuống trước. Tô Cẩm dựa trên khung cửa, cười đón Lục Thiểu Đình bước tới. “Tôi biết nói cám ơn là điều dư thừa, anh cũng không thích nghe, sau này anh có tính toán gì không?” Lục Thiểu Đình mím môi, trong mắt lóe lên ý cự tuyệt. “Về nước xử lý chuyện của tôi.” “Không muốn lưu lại nghỉ ngơi hai ngày rồi đi sao?” Trong giọng nói Tô Cẩm nói có ý giữ lại. Điều này với Lục Thiểu Đình mà nói, đúng là rất dụ hoặc, nhưng, lưu lại thì thế nào chứ? Anh không trả lời, cũng không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt kiên quyết đã muốn nói rõ hướng đi của mình. Tô Cẩm đương nhiên hiểu được nguyên nhân anh trầm mặc là gì, cô có chút bất lực, cũng có chút bất đắc dĩ, có vài thứ cô nhất định không cho được, đó chính là một phần cảm tình, đối với Lãnh Mặc Phàm như thế, đối hắn cũng như thế. “Tôi phải đi, hy vọng có cơ hội gặp lại.” Lục Thiểu Đình ánh mắt trở nên kiên định, hết thảy cảm xúc mâu thuẫn dường như không còn tồn tại. Tô Cẩm đọc được suy nghĩ trong ánh mắt anh, cô vén vén tóc, nở nụ cười quyến rũ. “Chúc anh về nước thắng lợi, một lần nữa lấy lại địa vị và thân phận của mình.” Nói xong, cô vươn tay. Trong mắt Lục Thiểu Đình biểu lộ một chút si mê, cô đẹp như vậy, đẹp khiến người ta rung động. Anh vươn tay cầm tay cô, đồng thời không khống chế được kéo cô vào lòng, gắt gao ôm chặt. “Tô Cẩm, mặc kệ em có thân phận gì, sau này chúng ta cũng sẽ không bao giờ trở thành kẻ địch.” Tô Cẩm khẽ run, thân thể mềm mại dựa vào lòng anh, rất ấm áp cũng rất an toàn, cô vươn tay ôm chặt anh. “Chuyện tương lai không nói trước được, nhưng tốt nhất là không.” Lẳng lặng ôm một lúc lâu, Lục Thiểu Đình mới buông cô ra, cùng cô đi vào thang máy. Tô Cẩm ở tầng 45, còn hắn ở tầng 1, hai người chia tay, con số trên thang máy đã quyết định rồi.