Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Chương 10
Sáng sớm, một chuỗi âm thanh điện thoại gấp gáp gọi tới tập đoàn Chu thị, tại phòng làm việc nữ trợ lí đưa tay bắt máy: "Aloo…."
"Nhanh chuyển máy cho Chu Khánh Thành." Đầu dây bên kia là một giọng nam nghe có vẽ lỗ mãng, tục tằng.
"Xin hỏi ngài là ai vậy?" Nữ trợ lí kinh ngạc, hỏi người ở đầu dây bên kia.
"Không cần nói nhiều, nhanh chuyển điện thoại cho hắn, nói với hắn tao có chuyện muốn nói, có liên quan tới thư ký của hắn." Người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Nữ trợ lý lập tức nghe được có cái gì không đúng, cô hốt hoảng chuyển cuộc gọi đến cho Chu tổng, chỉ chốc lát sau, đầu kia truyền đến thanh âm của Chu tổng: "Có chuyện gì vậy?"
"Chu tổng, có người tìm ngài, nói là muốn cùng ngài nói chuyện. Về vấn đề của thư ký" Nữ phụ tá giọng nói hấp tấp nói.
"Mau chuyển máy." Đầu kia, Chu Khánh thành vội phân phó nói.
Chu Khánh Thành, một trong mười người giàu nhất tại A Thị, ông ta kinh doanh đủ các ngành các nghề, cũng coi là người có máu mặt. Lúc này, Chu Khánh Thành mới vừa rời giường, đang ngồi trong vườn hoa thưởng thức cà phê. Trải qua biết bao sóng to gió lớn, xưa nay ông ta luôn là người tỉnh táo, nhưng bây giờ, trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng.
Bên đầu điện thoại kia đột nhiên truyền đến một giọng nam nặng nề: "Chào buổi sáng, Chu tổng!"
"Các người là ai? Thư ký của tôi đang ở đâu?" Chu Khánh Thành quát lớn, hỏi.
"Tao sẽ để cho mày nghe thấy tiếng của nó." Đầu kia truyền đến tiếng cười lạnh của người đàn ông. Tiếp đến lại là tiếng kêu thảm thiết của thư ký, mơ hồ có thể nghe thấy được: "Ông chủ. . . . . . . Cứu tôi. . . . . . Cứu tôi với."
Chu Khánh Thành mặt liền biến sắc: "Các người đem hắn đi đâu? Ngàn vạn lần các người đừng có mà làm loạn."
"Chu Khánh Thành, tao tên Thạch Mãnh Liệt, hai ngày trước mày phái người giết chết đại ca của tao, món nợ này tao nhất định phải trả. Sao tao lại không có quyền làm loạn? Mày có quyền giết người. Sao tao không có quyền giết thư ký của mày? Chờ nhặt xác thư ký của mày đi!" Đầu kia Thạch Mãnh Liệt mạnh mẽ quẳng điện thoại xuống, hừ lạnh.
Chu Khánh thành tức giận hướng đầu kia điện thoại quát, "Các người muốn thế nào?"
"Như thế nào? Đương nhiên là nợ máu trả bằng máu rồi, người nhà của mày hãy cẩn thận đấy, tao sẽ từng bước từng bước giết chết bọn chúng."
"Các người không bằng cầm thú, các người hại con tôi còn chưa đủ, giờ còn hại người nhà của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho đám các người." Chu Khánh Thành gầm nhẹ ra.
"Mày có bản lĩnh thì tới đây đi, đi cùng sát thủ của mày nữa, mày nói cho hắn biết, sớm muộn gì tao cũng giết hắn." Dứt lời cúp điện thoại.
Chu Khánh Thành cầm điện thoại di động, sắc mặt giận dữ, một lúc sau khi ông ta đã tỉnh táo lại, liền rút từ trong ví ra một dãy số, ông ta gọi cho một người trợ lí khác: "A Thành, liên lạc với cảnh sát cho tôi, buổi trưa đến nhà tôi họp."
Ông ta cúp máy nhanh chóng nhấn một chuỗi số, đầu kia truyền đến giọng của Tưởng Vinh: "Này, Chu tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Tưởng Tiên Sinh, có chuyện tôi cần nói cho ông biết, Thạch Mãnh Liệt đã trở về nước, hiện tại hắn đã bắt thư ký của tôi rồi, rất có thể hắn sẽ từ phía tôi điều tra về các người, ông mau trốn đi"
Đầu kia Tưởng vinh tỉnh táo trả lời: "Chu tiên sinh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để dính líu đến ngài ."
Sáng sớm tại A Thị, đường phố tấp nập, náo nhiệt, nhìn bề ngoài nơi này có vẻ phồn hoa hào nhoáng , nhưng bên trong thì vô số thế lực Hắc Ám đang bắt đầu hành động.
Trong gian phòng tại một khách sạn năm sao, rất nhiều người đang tụ họp tại đây, Thạch Mãnh Liệt ngồi trên ghế sa lon, hắn nhìn đi nhìn lại tấm hình trên tay, muốn xác thực liền hỏi: "Bọn mày xác định là cùng một người sao?"
"Chúng em đã tìm hiểu kĩ càng, đây chính là người phụ nữ đi cùng Quang ca, không ngờ cô ta cũng chính là sát thủ giết hại Hổ ca." Mấy tên đàn em hết sức xác định đáp.
"Hóa ra cô ta đến gần Quang ca, chỉ vì muốn biết tung tích của Hổ ca, chuyện này chắc chắn là do cô ta làm."
Trên bàn để hai tấm hình của một cô gái, trong hình người con gái ấy chỉ khác mỗi bộ quần áo mặc trên người, còn lại vẫn gương mặt đó, vẫn ánh mắt yêu mị kia, đồng nhất cùng một người.
"Thay tao tìm ra cô ta, tao muốn cô ta sống không bằng chết." Thạch mãnh liệt cắn chặt răng, giọng nói toát ra sự nguy hiểm.
"Thi thể của tên kia đã xử lý sạch sẽ chưa?"
"Đã xử lý sạch sẽ rồi, xin Mãnh ca yên tâm." Mấy tên đàn em nhanh chóng trả lời.
Thạch Mãnh Liệt hài lòng, cười lạnh: "Tốt, tao muốn để cho bọn chúng từng bước từng bước chết trong tay tao."
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh soi rọi, ân cần săn sóc bao trùm lên đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ ở trên giương. Vậy mà cảnh tượng đẹp đẽ ấy lại bị cắt ngang bởi một chuỗi chuông điện thoại. Cô gái đang nằm ở trên giường cơ hồ theo bản năng mở mắt ra, trên người không mãnh vải liền bước xuống giường, thân thể hoàn mỹ không gì che lấp, cực kỳ mê người.
Tô Cẩm cầm điện thoại lên, nhìn dãy số của người gọi đến, cô bắt máy: "Vâng, cha nuôi."
"Con đang ở đâu?"
"Ở nhà." Tô cẩm nghĩ không muốn trả lời.
"Con lại học được cách gạt người rồi." Tưởng vinh tức giận trả lời.
"Ách! Cha nuôi đang ở nhà con. Con đang ở bên ngoài."
"Con với ai ở chung một chỗ."
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn người trên giường đã tỉnh , gối đầu lên tay thâm trầm ngắm nhìn người đàn ông của cô: "Cha nuôi, người lo lắng quá nhiều rồi, có chuyện gì cha nói đi!"
" Ngày hôm qua Thạch Mãnh Liệt đã trở về nước, hắn bắt cóc thư ký của Chu Khánh Thành, hắn có bức ảnh của con, để tránh phiền toái, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, máy bay tư nhân của cha xế chiều hôm nay sẽ đến, con sửa soạn một chút, buổi tối liền rời đi."
Tô cẩm nhíu nhíu mày: "Vâng, hẹn gặp cha vào buổi tối."
Cô tắt điện thoại, phía sau liền truyền đến thanh âm trầm thấp, khàn khan: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, chỉ xảy ra một chút phiền toái nhỏ." Tô Cẩm không quay về giường, mà lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ mặc vào, thắt lưng đen, quần short jean, đơn giản và gọn gang. Cô quay đầu lại hướng Lãnh Mặc Phàm nói: "Cho tôi mượn xe anh dùng một chút."
Nói xong, Tô Cẩm xoay người, cầm chìa khóa xe đang đặt trên bàn lên, tiêu sái bước ra cửa.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
827 chương
2 chương
96 chương
64 chương
87 chương