Bà Sa

Chương 21 : Phân biệt

Bữa cơm trưa thực sự rất phong phú, Lăng Viên nấu súp đặc ngon cực kì, Lăng Thượng khen ngợi hết lời. Theo phân công của Lăng Thượng, Khúc Mẫn và Tiểu Vũ bị đuổi vào bếp rửa bát đĩa. Vân Liệt cho rằng bắt bọn họ làm việc, chi bằng nói là tạo cơ hội để cả hai riêng tư thân cận thì đúng hơn. Những người còn lại tụ tập ở phòng khách tán gẫu.  Vân Liệt đoán Lăng Viên không nhận ra Hà Thù, bởi vì cô bạn đang im lặng ngồi đờ người, giống y chang nàng lúc vừa mới chạm mặt anh. Rốt cuộc là do anh quá chóng quên, hay vì buổi tối ly kì ấy thực chất quá đỗi bình thường? Gần chạng vạng, mọi người kéo nhau rời đi. Ăn xong cơm tối, Vân Liệt cầm theo vài cuốn sách, nàng chưa kịp ra khỏi nhà thì đã bị Lăng Thượng giữ lại. Cô lấy chùm chìa khóa đặt trên bàn, nhét vào túi áo khoác. "Tôi lai cậu đi!" "Không cần đâu, không cần!" Vân Liệt vội vã từ chối. Tuy từ sau đêm tuyết rơi nọ, Lăng Thượng thường hay đưa đón nàng, thế nhưng hôm nay Lăng Viên đã về, chắc hẳn hai anh em bọn họ có nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau.  "Coi như mình vận động sau khi ăn đi." Lăng Thượng hướng Lăng Viên hô to. "Anh ơi, em ra ngoài một lát nhé." "Được!" Lăng Viên mỉm cười, phất tay, sau đó anh nhìn sang Vân Liệt, gương mặt phảng phất sự áy náy. Lúc đi xuống, Vân Liệt vẫn cứ muốn hỏi. "Cậu nhất định phải chở tôi đi à? Tôi cứ nghĩ là cậu chứa chan điều muốn tâm sự với anh trai cơ." "Anh ấy còn chưa đi, nói lúc nào chả được." Lăng Thượng bình chân như vại ôm lấy nàng, hai người cùng đi xuống. "Mà cậu nha, ngày hôm nay được gặp anh tôi, hình như cậu cũng rất vui mừng thì phải, vụ tối nay đừng hòng trốn thoát nhé.". "Aii, cậu thực sự hiểu rất tôi rõ đấy!" Vân Liệt bật cười. "Tối nay cậu nhất định phải chú ý lắng nghe, có khi có thể nghe được nhịp tim đập của tôi qua đài đó." "Cậu thực sự coi trọng anh tôi đến thế cơ à?" Lăng Thượng kéo nàng lại. "Nói thật, tôi với cậu rất hữu duyên, có muốn tôi tác hợp giúp hai người hay không?"** Nhưng Vân Liệt không gật đầu.  Nếu nói ước nguyện ban đầu của nàng là làm quen với Lăng Viên, song thời gian ở bên Lăng Thượng, ý định ấy dần dà trở nên phai nhạt. Hai gương mặt giống nhau, hai tính cách tương tự...  Thậm chí nàng còn không muốn để cho Lăng Thượng biết việc nàng và Lăng Viên đã từng "quen biết". Hiện tại Lăng Viên không nhận ra nàng, có khi lại là chuyện tốt. Bởi vì Vân Liệt không lên tiếng, thế nên Lăng Thượng chỉ đành gãi mũi, cô không biết mình nói đúng hay nói sai. **đoạn này Lăng Thượng hiểu nhầm, ý Vân Liệt muốn nói tim đập chân run vì vụ khiêu vũ, nhưng Lăng Thượng lại xuyên tạc ra thành bối rối do Lăng Viên:< Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào. Đưa Vân Liệt đến nơi thì Lăng Thượng về luôn, vừa vào cửa đã nghe được âm thanh rè rè thân quen, đó là tạp âm phát ra từ chiếc đài. "Về rồi à?" Lăng Viên đang ngồi bên bàn ăn, nhưng không chỉ có mình anh, mà còn cả chàng trai lần trước tới lắp TV, sau này mới biết họ tên của anh ta là Tề Hoàn, một cái tên rất dễ nhớ. Hai người đặt một đống sách vở lên bàn, tính tính toán toán. Có điều đây không phải vấn đề Lăng Thượng cảm thấy hứng thú.  Tiếng nhạc dần bé lại, một giọng nữ nhẹ nhàng, trầm ổn vang lên. "Bầu trời thành thị tối nay lấp lánh không ít những vì tinh tú, tựa như vị trí của chúng bên cạnh vầng trăng tịch mịch tiết đông lạnh không bao giờ có thể thay thế. Các bạn thính giả, chào buổi tối! Ngày hôm nay được làm bạn với mọi người dưới biển trời đầy sao, vẫn như cũ là chuyên mục "Tiếng nói thành thị", chúng ta hãy cùng nhau lắng nghe..." Lăng Thượng đứng dựa cửa, chờ đoạn này kết thúc mới bước vào. Vân Liệt à, tôi không nghe thấy tiếng tim đập của cậu đâu nha. Kỳ lạ, sao mình lại phải để ý làm gì? Lăng Thượng tự cười bản thân.  Lăng Viên đang mải bàn bạc công việc nên thuận tay tính tắt đài đi, Lăng Thượng kêu một tiếng, nhào tới ngăn cản. "Sao thế, ngày nào em cũng nghe cái này à?" Lăng Viên kinh ngạc hỏi. Trong trí nhớ của anh, cô em gái không hề ưa thích mấy thứ kia. "Anh không cảm giác thanh âm này rất quen tai ư?" Lăng Thượng nâng đài lên. "Thật sao?" Lăng Viên lắng nghe một cách tỉ mẩn, rồi anh lắc đầu. "Anh vừa mới về, người quen thay đổi thành không quen hết rồi." "Chính là người anh gặp ngay sau khi trở về đó!" Lăng Thượng lườm anh. "Y Vân Liệt ấy. Vừa mới cùng ăn cơm tối xong, đừng có bảo là anh không nhớ ra." "À nhớ rồi!" Lăng Viên mỉm cười, đại khái là anh cũng bị ấn tượng bởi thái độ của Vân Liệt lúc hai người mới làm quen. "Thật đúng là quen thuộc." "Anh cũng có cảm giác ấy sao?" Lăng Thượng vỗ tay. "Đối với cậu ấy, em cũng thấy vậy." "Trước kia em có kể qua chuyện em ấy làm chủ biên một chương trình, chính là cái này sao." "Nó đó! Sao anh có thể không nhận ra giọng cậu ấy nhỉ." Lăng Thượng gật gù. "Dễ nghe lắm mà." Lăng Viên từ bỏ tranh luận vô nghĩa với cô. "Thế vừa nãy em chở em ấy đến đài phát thanh à?" "Vâng, chờ tí nữa em lại qua đón cậu ấy, tranh thủ đi mua chút thức ăn." Lăng Thượng hỏi Tề Hoàn. "Anh muốn ăn gì không?" "Không dám đòi hỏi nhiều, có là tốt rồi." Sắc mặt Tề Hoàn khẽ chuyển hồng. Lần trước đem TV tới vẫn chưa kịp ngắm kĩ em gái Lăng Viên ở khoảng cách gần, hóa ra em ấy trông thực giống cậu ta, lại chuẩn gu của mình.  Lăng Viên ngầm đá chân thằng bạn dưới bàn. "Không cần đâu, bọn anh cũng đang tính đi ra ngoài." Lăng Viên ngừng một chút mới mở miệng. "Hay là thế này đi!" Lăng Thượng và Tề Hoàn cùng quay sang nhìn anh. Lăng Viên ho nhẹ, tâm trạng anh trở nên hưng phấn. "Bọn anh đang định dùng xe, hay là để anh đón em ấy thay em, thấy thế nào?" "Anh đi đón á?" Lăng Thượng sững sờ, cô gượng cười đầy miễn cưỡng. "Thôi thì nhất cử lưỡng tiện vậy." Cô đưa chìa khóa bánh xe cho Lăng Viên.  "Biết thế!" Lăng Viên nhận lấy. "Em nghe đài tiếp đi, bây giờ bọn anh còn phải làm việc." Lăng Thượng ậm ừ rồi bê đài đi nơi khác. "Phải rồi!" Lăng Viên đột nhiên thốt lên. "Nghe nói trước kỳ nghỉ đông em đã thay anh quảng cáo hả? Vừa có mấy người trong tòa nhà đến đặt trước TV đấy." Lăng Thượng sửng sốt. Quảng cáo? Bản thân mình chưa từng làm, chẳng lẽ... Lăng Thượng cúi đầu nhìn xuống chiếc đài, biết anh trai về sẽ mở cửa hàng, lại còn tranh thủ tuyên truyền, chỉ có thể là cậu ấy. Lăng Thượng mỉm cười, sau đó cô điều chỉnh cái ăngten, đi vào phòng. * Như thường lệ, nàng rời khỏi đài phát thanh, những tưởng sẽ trông thấy Lăng Thượng, thế nhưng người tới lại dọa Vân Liệt sợ muốn nhảy dựng. Lăng Viên đứng dưới ánh đèn đường một màu vàng nhẹ, ôn hòa, ấm áp.  Vân Liệt thở ra một hơi, lồng ngực nàng nhói lên nỗi đau không tên. "Tới đúng lúc quá!" Lăng Viên dắt xe tiến lại gần, khắp mặt anh tràn đầy ý cười. "Em cho rằng... Lăng Thượng sẽ đến kia." Vân Liệt miễn cưỡng cười đáp. "Không tin tưởng anh à?" Lăng Viên nhướng mày. "Đâu có." Vân Liệt vội xua tay, tiện đà thấp giọng nói. "Hết sức yên tâm là đằng khác." "Em an tâm, kĩ thuật lái xe của anh vững hơn nhiều so với Lăng Thượng." Lăng Viên nháy mắt. Xem ra Lăng Thượng đã kể cho anh ấy nghe về việc mình không dám ngồi xe đạp, Vân Liệt cảm giác mặt nóng như lửa đốt.  Lăng Viên thấy nàng lúng túng bèn cảm thấy đây quả là một cô gái đáng yêu. "Trước em từng bảo... anh quen em, đúng không?" Vân Liệt suy nghĩ chốc lát. "Thay vì kể cho anh biết, chi bằng để anh tự nhớ lại thì tốt hơn." "Không thể gợi ý chút sao?" Lăng Viên cảm giác nếu anh không nhớ ra một cô gái như thế này thì hẳn sẽ là một chuyện vô cùng đáng tiếc.  Vân Liệt quan sát xung quanh, lại quay sang nhìn qua quyển sách trên tay, nàng đột ngột làm một động tác khiến Lăng Viên bất ngờ.  Nàng nhấc quyển sách lên, ném vào người Lăng Viên, sau đó nhìn anh, mỉm cười khó hiểu.  Động tác của Vân Liệt làm đầu óc Lăng Viên mơ hồ. Vân Liệt mím môi cười, nói. "Có thật là anh biết võ không vậy?" Nàng đã sớm thắc mắc về việc này. "Sao tự dưng anh lại đi học võ..." Lăng Viên vẫn mù mờ, song bỗng dưng trong đầu anh lóe qua một vệt sáng. Hình như đã thành chuyện của một năm về trước.  Để cứu hai cô bé cùng trường Lăng Thượng, anh đã bịa ra rằng mình từng học võ. Nhưng khi ấy là buổi tối, mọi sự phát sinh rất không chân thực, trong bóng đêm cũng khó quan sát kĩ dáng vẻ hai cô bé kia. Anh sợ mình quan tâm quá sẽ khiến bọn họ cảnh giác nên vừa tới cổng trường, anh lập tức rời đi ngay. Vậy... chính là cô gái đang đứng đối diện mình đây sao? Cô bé đã cầm sách ném về phía mình, đúng là đã xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng, là em ấy thật sao? "Người ném sách không phải là em!" Vân Liệt hiểu ánh mắt mê muội của anh. "Thế," Lăng Viên thở phào, anh không nghĩ thị lực của mình lại kém đến thế. "Em là... cô bé bị giật tóc? Có điều, tóc của em?" Lúc đó hình như tóc rất dài, thành ra ban nãy anh hoàn toàn không nhận ra. "Em cắt rồi." Vân Liệt sờ đuôi tóc, khi mới cắt, nàng cũng cảm giác rất kỳ lạ.  "Không phải là do sợ chứ?" Lăng Viên cười.  "Lúc đó đúng là em bị giật mình." Vân Liệt gật đầu. "Còn bạn gái kia, hôm nay anh cũng gặp mặt đấy nha." "Anh biết rồi!" Lăng Viên không hề nghĩ ngợi."Ngoài em và cô bé tên Hà Thù ra, ai anh cũng từng thấy rồi, vậy hẳn là em ấy nhỉ, người đã cầm sách ném anh ấy." "Cậu ấy đấy, tiếc là anh không nhận ra." Vân Liệt thở dài, song thấy dáng vẻ hối lỗi của Lăng Viên, nàng lại lập tức nở nụ cười. "Có điều cũng không thể trách anh được, khi ấy trời rất tối." "Sau đó anh đi tìm Lăng Thượng. Kể với nó xong, nó còn không tin đâu đấy." Lăng Viên hoàn toàn nhớ rõ sự việc ngày hôm ấy. Lăng Thượng đã tưởng anh lấy cớ chỉ để ghé qua chơi. "Tuy nhiên Lăng Thượng không biết việc này đâu." Vân Liệt đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Lăng Viên sững sờ. Nếu nói đến đây, anh còn cho rằng Vân Liệt đã kể hết với Lăng Thượng. Dạo đó hai người hẳn là đã quen biết chứ, sao lại không biết cho được?  "Ta vừa đi vừa nói đi." Vân Liệt thấy hai người cứ đứng ở cửa lớn đã thu hút sự chú ý của những người khác, nàng bèn đề nghị.  "Được!" Mang theo nghi vấn chất chứa trong lòng, Lăng Viên dắt xe đi. "Thật ra nghe anh bảo cậu ấy học cùng trường cho nên em mới muốn làm quen." Vân Liệt chủ động giải thích. Lần này Lăng Viên lại kinh ngạc. Anh nhìn Vân Liệt. Mặt nàng còn đỏ hơn so với lúc nàng nói nàng sẽ không ngồi lên xe, tuy ngại ngùng, nhưng ánh mắt nàng vô cùng kiên định, cứ như bắt buộc phải nói cho rõ ràng. Có lẽ em ấy đang rất cần dũng khí. "Song sau khi trở nên thân thiết với Lăng Thượng, em cảm thấy chúng em rất hợp nhau, nên lại vô tình quên mất anh." Vân Liệt tiếp tục.  Lăng Viên thầm xấu hổ, anh còn tưởng cô bé này vì muốn làm quen với mình mà cố ý tiếp cận Lăng Thượng kia. "Em gái anh rất thích kết bạn." Lăng Viên ngẩng đầu nhìn lên, giống ban nãy Vân Liệt đã nói qua đài, bầu trời đêm nay thực nhiều sao. "Nguyên nhân chắc do hồi nhỏ quá cô đơn. Em biết không..." Vân Liệt quay sang, gương mặt Lăng Viên đầy thương tiếc. "Ba mẹ anh đã nhiều năm không về... em đại khái chắc là biết rồi. Lăng Thượng từ bé đã rất sợ ở nhà một mình, sợ đến mức nào nhỉ?" Lăng Viên suy nghĩ. "Sợ căn phòng trống không, sợ bóng tối, thậm chí nó còn sợ dưới giường tồn tại một quái vật đang ẩn nấp." Dứt lời, Vân Liệt ngẩn người. Hóa ra... Nàng ngơ ngác nhìn Lăng Viên, đờ đẫn, nàng nói. "Sau đó cưa hết bốn cái chân giường đi?" "Đến cả chuyện này nó cũng kể cho em ư?" Lăng Viên bật cười. "Có phải bộ dạng kiểu nghĩ thôi cũng thấy sợ không?" Vân Liệt im lặng.  Thì ra là thật! Khi nghe Lăng Thượng tâm sự, nàng còn tưởng cô đang đùa. Lúc ấy vẻ mặt Lăng Thượng trông thế nào? Có thật là nghĩ thôi cũng thấy sợ không, hay đã chẳng còn sợ hãi từ lâu rồi. Cô ấy nói bản thân cô ấy cất chứa quá nhiều nỗi nghi hoặc.... Không biết khi đó cô ấy đã trải qua tâm trạng gì. "Về sau nó kết bạn nhiều lắm, trở nên cởi mở hơn rất nhiều!" Lăng Viên ngồi lên xe. "Đi thôi, nó còn đang ở nhà chờ chúng ta đấy." Vân Liệt khẽ hít một hơi, nhà? Đó là nhà của hai người bọn họ mà. Mình chỉ là một vị khách qua đường, có thể quen biết được bao lâu? Có thể thân thiết được bao lâu? Nàng chưa từng chăm chú quan sát đôi mắt của Lăng Thượng, có phải cô đang nói đùa về quá khứ của mình hay cô đang thực tâm muốn chia sẻ? * Lăng Thượng ra đón Lăng Viên và Vân Liệt khi bọn họ quay trở về, cô mặc áo khoác, tóc dài rũ xuống, do vướng áo nên phần đuôi có hơi lộn xộn. Rất đẹp, làm cho người khác không thể dời tầm mắt, cộng thêm nụ cười trên khuôn mặt cô. Giờ khắc này, trong con ngươi Vân Liệt, nụ cười của Lăng Viên lập tức phân chia, tách ra hẳn với nụ cười của Lăng Thượng. Nhìn Lăng Viên cười, nàng chỉ thấy ấm áp. Nhưng nhìn Lăng Thượng cười, không hiểu sao lòng sẽ thấy đau...