Hai kẻ đó bên nhau, chẳng khác chi hai mặt trái phải của một đồng xu. Tưởng như là không có gì hợp nhất, hóa ra, lại là hợp nhất đến không ngờ. Một kẻ trầm buồn ít nói, đôi khi nở một nụ cười ôn nhu lấy lệ. Một kẻ lại hoạt bát tràn đầy sức sống, rạng rỡ và sôi sục nhiệt huyết như một chàng thanh niên mới lớn vậy. Nói tới cho cùng, đối với Thái Dương cậu cũng không có gì là không tốt. Ít nhất, cũng có thêm một cậu em trai nhỏ. Cuộc sống cũng bớt cô quạnh đi không ít. Sau cái cuối tuần dọn dẹp lại phòng ốc, chỉ cho Nguyễn Hoàng biết cái siêu thị tiện lợi ngay gần khu nhà., cũng nhân tiện mua sắm thêm một cái bàn đôi nhỏ, kê gần cửa sổ, tiện việc đọc sách, hoặc nhâm nhi chút café. Ý tưởng này của Nguyễn Hoàng cũng không tệ. Thái Dương liền đồng ý. Cuối tuần, Thái Dương không có thói quen dậy sớm, vì đơn giản thời gian những ngày cuối tuần rảnh rỗi đối với cậu càng dài, càng không có chút gì thú vị. Thế nhưng thứ hai thì khác. Chuông báo thức đã được cậu đặt sẵn trên điện thoại từ thứ hai tới thứ sáu. Hôm nay cũng là ngày làm việc chính thức đầu tiên của Nguyễn Hoàng. Tiếng chuông vừa vang. Đôi mắt nhíu lại hé mở một chút. Cũng may, ngoại trừ hôm đầu tiên ra. Những hôm sau dường như chiếc gối ôm ở giữa không nhúc nhích mấy phần. Nhưng bên cạnh, không có người. Cậu ta đi đâu giờ này chứ? Thái Dương bước vào nhà tắm, cậu có thói quen tắm vào sáng sớm. Những giọt nước mát lạnh khiến tinh thần cậu phấn chấn hơn. Lau chút tóc còn ướt, vừa bước ra ngoài liền đã thấy Nguyễn Hoàng một thân mồ hôi, - Cậu chạy bộ sao? - Vâng! Nhân tiện mua chút đồ ăn sáng luôn! - À. Thái Dương đã dặn chính bản thân mình giữ một khoảng cách nhất định với bất kỳ người con trai nào sau này. Thế nên, cũng không nhìn tới Nguyễn Hoàng nhiều. Cứ như không, mà làm những việc thường ngày vẫn làm. Tới khi Nguyễn Hoàng đã tắm rửa xong xuôi ngồi vào chiếc bàn đôi vẫn chưa thấy Thái Dương có vẻ gì là sẽ tiến tới, liền vội vàng hỏi: - Anh chưa định ăn sáng sao? - Ăn sáng? - Vâng?! - Cậu cứ ăn đi, anh không có thói quen ăn sáng! - Không được! - ....! Tiếng nói có vẻ lớn, khiến Thái Dương cũng được phen giật mình, tròn mắt. Nguyễn Hoàng sau cái nhíu mày thì liền giãn ra. Trong lòng thực mới hiểu vì sao Thái Dương gầy đến như vậy. Chiếc eo nhỏ dịch dần lên trên còn có thể sờ thấy chút sương sườn. - Anh không ăn sáng hại dạ dày lắm! Với lại em đã mua hai phần rồi. - Cái công em chạy bộ đi mua xa lắm luôn. Anh lại không ăn? Đôi mắt đầy chờ mong của cậu trai trẻ khiến Thái Dương cũng không đành lòng mà bỏ chiếc chăn gập dở tiến lại gần. Nguyễn Hoàng như một chú cún to xác thấy được cưng chiều liền vểnh hết đuôi. Chạy qua chạy lại lấy tô lấy muỗng, đổ cháo ra. Thái Dương thực không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào cho đúng nữa. Một tô cháo gà thơm phức. Lâu lắm rồi, cậu không ăn sáng. Sài Gòn quá kẹt xe. Nói là khu nhà công ty cấp cho nhưng cũng cách hội sở chính 5km. Nếu đi vào đúng giờ cao điểm trên cái đường Trường Chinh rồi Cộng Hòa này, thực sự như lê như lết. Thế cho nên, thường thì cậu sẽ tranh thủ đi sớm một chút, đường sẽ đỡ đông hơn. Hoặc giả, ăn sáng hay không ăn sáng, đối với cậu cũng chẳng quan trọng gì. Sự thực đã chứng minh, chính xác là kẹt xe. Đầu tuần thứ hai. Cứng ngắc như gói chả nem. Nhồi tới mức đôi chân dài của Nguyễn Hoàng ngồi sau chiếc xe Airblade của cậu mà cũng không thoải mái nổi, ép chặt lên phía đùi cậu, cả người muốn dán lại. Đôi tay vòng một vòng qua eo. Nói như thế nào, Thái Dương cũng không thoải mái nổi với tư thế này, bèn nhẹ giọng: - Hoàng, em ngồi xích ra sau một chút. - Sao được? Em sợ chết đi. Đường đông như vậy!. - Sao cơ? - Bên Anh làm gì có tình trạng này chứ?. Em về đây còn không dám sang đường một mình! - ....! Thái Dương nhìn xuống đôi tay đang siết chặt tại eo mình, chiếc cằm như có như không mà đặt trên vai cậu... biết nói sao bây giờ? Thế nhưng tiếng còi xe inh ỏi, từng chiếc xe như dán lấy nhau. Đành chịu vậy. Chưa nói Nguyễn Hoàng mới từ nước ngoài về, thực chất còn chưa mua xe, mà có mua xe rồi, nói tới giao thông ở Việt Nam. Ngẫm lại cái khoảng thời gian mình mới vào Sài Gòn. Đúng là không khỏi hãi hùng với cảnh chạy xe ở đây. Quả thực chỉ biết lắc đầu. Hi vọng, cậu ta sẽ sớm quen hơn. Nguyễn Hoàng nghe một tiếng nhẹ thở dài. Trong lòng lại bao nhiêu là đắc ý. Cọ sống mũi cao bên tai người lái, trộm hít một ngụm. Mong sao, xe kẹt càng lâu càng tốt. Quả là tới trễ!. Cầu được ước thấy luôn. Thật không dám nói khi sếp Trung vừa nhìn thấy cái cảnh Thái Dương chở Nguyễn Hoàng đi làm trong lòng có biết bao nhiêu cảm thán. Tên này... này.. chẳng phải là tay đua xe có hạng sao? Mà lại còn phải nhờ Thái Dương chở đi thế kia? Nhớ lại một câu khi Nguyễn Hoàng mới về nước đã nói với mình: Em không bao giờ ngồi sau xe người khác. Trời ạ. Vậy chắc yên xe của Thái Dương kia có dát vàng!. Lắc đầu. Thôi đi. Nói thế nào cũng là con chủ tịch, ít động vào cậu ta một chút, sẽ tốt hơn. ======= Êm đềm hay không êm đềm, dần dà cũng trôi qua được một tháng. Nguyễn Hoàng đánh thấu tâm lý khách hàng bao nhiêu, thì cũng thấu tâm lý Thái Dương bấy nhiêu. Mưa dầm thấm lâu, dần dần xâm lấn. Không vội vàng, không hấp tấp tới hồ đồ. Chỉ vui vẻ mà ở bên cạnh anh, tạo cho anh những tiếng cười vô thức. Thái Dương như thế mà cũng không hiểu từ khi nào, những việc gượng gạo đã trở lên quen thuộc hơn, dần buông bỏ đi những nút thắt và đề phòng thái quá. Đó, cũng là tâm lý chung của con người. Cái mà chúng ta vẫn hay gọi là thói quen. Ví như trước đây, Thái Dương không bao giờ ăn sáng, chạy bộ cũng không nốt. Thế nhưng, Nguyễn Hoàng cứ lôi lôi kéo kéo, khiến cậu chẳng đạ đừng mà phải rời giường từ sớm tinh mơ, kéo bước chân gầy đuổi theo cậu trai trẻ. Như sáng hôm nay, dưới cái công viên nhỏ gần tòa nhà. Nguyễn Hoàng luôn chạy trước làm " mồi dẫn" để cậu có thể chạy đuổi theo. Tuy rằng chẳng bao giờ đuổi kịp, nhưng có một đường dẫn như thế khiến bước chân sẽ vô thức đảo nhanh hơn. Được vài vòng nhỏ, Thái Dương dường như chân đã muốn nhũn ra, mệt mỏi thở dốc ngồi phịch lên chiếc ghế đá gần đó. - Không.. không nổi nữa! Nguyễn Hoàng không nói chẳng rằng, một đường chạy ngược lại, bế phốc Thái Dương nhấc bổng trên tay, miệng cười thành tiếng. - Để em bế anh chạy! - Buông anh xuống!. Trời ạ! Thái Dương thực muốn giãy ra, cái tư thế này khiến chính cậu muốn ngượng chín mặt. Thế nhưng không còn cách nào khác cả, đôi tay cứng rắn kia, thực gợi đòn, nhất định không chịu buông. Mấy người trung niên tập thể dục sáng, một hai rồi cũng quen với việc hai " anh em" nhà này trêu ghẹo nhau. Cũng chỉ buồn cười lũ trẻ bây giờ. Đặt bát mì tôm mới nấu lên trên bàn. Thái Dương vừa muốn trách chuyện ban sáng. Nguyễn Hoàng đã như vậy mà hơi cúi đầu. - Anh Dương. Anh gầy quá.. - ...... Tiếng nói tới cổ, lại nuốt ngược lại. Chỉ một câu nói đơn giản, lại như có sức mạnh khiến cậu muốn run lên. Ừ, Gầy. Bao nhiêu lâu rồi cậu không cân? Đối với cậu, cái thân thể này, vốn dĩ tròn méo thế nào cậu cũng không quan tâm nữa, bởi từ lâu lắm rồi.. Nó, đã chết qua một lần. - Ăn đi. Trả lời cho có lệ. Lại thấy một trái trứng đào vừa vặn đặt thêm vào bát mình. Mỗi bát, có hai trái trứng ốp đào. Bây giờ, một bát có ba. Một bát còn một. Nguyễn Hoàng như thế mà nhe răng ra cười, lộ vẻ ám muội, nói: - Em còn 2 quả to lắm anh muốn xem không? - Lưu manh! Thật đáng đánh! Thái Dương vừa thẹn vừa buồn cười, đem chiếc đũa gõ tới cốp lên đầu Nguyễn Hoàng. Cậu chàng ăn đau như vậy rồi cũng lộn xộn ăn hết bát mì không một tiếng kêu. Chỉ ra vẻ oan ức lắm. Đối với Thái Dương, tất cả như vậy chỉ vì tính cách của Nguyễn Hoàng thực trẻ con, thích trêu chọc, thích nói bậy bạ. Thời gian dần qua, ban đầu thực ngạc nhiên tới trợn mắt. Giờ đây lại thấy buồn cười. Thì ra, tuổi trẻ. Là như vậy sao? Suốt ngần ấy năm. Yêu một người. Cũng là suốt ngần ấy năm, thanh xuân chỉ chôn vùi tại một chỗ. Vẫn là yêu người. Mọi thứ, mọi việc làm, chỉ nghĩ mãi mãi về một phía, một điểm. Không dời đi. Chỉ cần thứ mà Đặng Tiến thích, cậu sẽ làm Chỉ cần thứ mà Đặng Tiến không thích, cậu sẽ không làm. Yêu đến điên dại như thế. Cuối cùng, đổi lại được gì? Nếu hôm ấy cậu chàng du học sinh kia không phải quen lái mà phanh kịp. Có lẽ không chỉ là dập gan, có lẽ, cũng không chỉ là 8 mũi khâu. Mà có lẽ, là cả tính mạng mình, cũng không còn nữa... Cả 10 năm chờ đợi dài đằng đẵng. Cả 10 năm đều cứ ngỡ, mình sinh ra là để cho người.. Hóa ra, không phải. Người ta sinh ra, vốn trước hết là cho mình. Không phải cho ai khác. Nếu nụ cười trên môi chỉ là sự giả tạo để vừa lòng người. Đó, chính là đau đớn, không phải là hạnh phúc. Thái Dương thở một hơi dài trong đêm. Từ chiếc bàn đôi ngoài cửa sổ, nhìn vào. Sau lớp rèm kia, là một tuổi thanh xuân đang ngủ đều đều. Thanh xuân ấy. Mình, không còn nữa... ==============//===========