Ở đời, Người chưa trải qua thì sẽ không hiểu, đôi khi còn cứ tự cho mình là kẻ thông thái mà đem lời khuyên bảo tất thảy mọi thứ. Nhưng một khi trải qua rồi, quá hiểu rồi thì chỉ mong được bình an đã là tốt lắm. Những cái gì gì đó ngoài kia, hãy coi như đó là để nhìn, để ngắm đi. Một kẻ giàu có tới nỗi không coi đồng tiền là cái thá gì, lại cứ hay nói tiền không quan trọng. Làm sao biết được rằng anh nông dân lại cố vỗ béo thêm con heo của mình một vài ký để được thêm chút đỉnh đóng học cho con. Cuộc sống, là muôn mầu. Nhưng rõ ràng, người ta luôn chỉ thiên vị mà nhìn về phía màu rực rỡ của những kẻ lắm tiền. Người giàu, nói gì cũng đúng, người nghèo, nói gì cũng sai. Cũng giống như hạnh phúc cho một kẻ đang chìm trong tình ái, làm sao hiểu được nỗi đau xé lòng của một người đã từng chết đi giống như Thái Dương cậu. Bình an như thế này, đã là tốt lắm. Không nghĩ tới cái chết, đã là tốt lắm. Chỉ là sống chung với một thằng con trai, lại kém cậu tới 2 tuổi. Nghe, chẳng chút khó khăn. Nhưng xét cho cùng, cậu vẫn là một kẻ Gay, xét cho cùng, cậu vẫn luôn giấu trong lòng biết bao nhiêu lo sợ. Dọn dẹp xong chút đồ đạc gọn gàng. Đứng tựa bên khung cửa nhìn ra xa. Đây, là lầu 4. Sài Gòn về đêm nhấp nháy ánh đèn đường. Cậu như thế mà thở hắt một hơi dài. Phồn hoa tới đâu, cũng chẳng thể lấp đầy một chút cô đơn và đau khổ nơi cõi lòng cậu. Nhộn nhịp tới đâu, dường như với cậu đều không liên quan. Trong lòng sớm đã giăng đầy tơ nhện lạnh giá chất chồng. Người, dẫu đã hai năm biền biệt. Thế nhưng nỗi đau ấy, vẫn còn đây. Vẫn ở chỗ này. Không rời đi đâu được. Đặng Tiến. Khi anh hưởng kỳ trăng mật ở bên kia bờ đại dương. Chính tôi lại đang phải hồi phục từng vết gan vỡ rách quằn quại trong bệnh viện. Và, khi anh về nước, không thấy tôi.. có khi nào, anh đi tìm không? Chắc là, không đâu nhỉ? Ba ngàn, sáu trăm ngày, để yêu anh. Và.. bây giờ.. thêm hai năm nữa.. Không thể gọi tên cái thứ vừa hận vừa muốn dày vò này, là cái gì nữa. Cũng, không muốn gọi tới nữa. - --------- Tiếng gõ cửa vang lên. Thái Dương hơi giật mình, Cậu ta đã tới. Thái Dương bước đến, nắm tay cầm cửa, mở ra. Nụ cười rạng rỡ không che dấu đi được chút mồ hôi đã lấm tầm đầy trán. Cậu không thể đành lòng mà vội vàng ra đỡ lấy cùng. Trời Sài gòn quá nóng nực, dẫu là chút sương ban tối cũng không thể dấu đi nổi hơi nóng hầm hập phả ra tứ phía. Valy to nhỏ tới 4 cái. Thái Dương ngạc nhiên tròn mắt, Sao nhiều như vậy? Hiểu được khuôn mặt kia, Nguyễn Hoàng liền giải thích" - Có một số đồ em mang từ nước ngoài về, rất tốt. Không thể bỏ phí được. Thế nên.. em mang hết tới! - À... Thái Dương cũng không nghĩ quá nhiều liền đưa vào phòng. Nguyễn Hoàng bước sát theo sau.Suốt hai năm, đều thấy gương mặt kia, dáng người kia thông qua chiếc camera gắn trong phòng nhân sự. Thế nhưng, không rõ ràng. Cho tới hôm nay gặp lại ngoài đời, đôi chút tóc mai sau làn gáy trắng nhỏ kia, thực thơm hơn ly café sáng nhiều lắm. Thái Dương đưa cậu trai trẻ đi thăm một vòng dạo quanh: - Đây là phòng tắm. Đây là sofa tiếp khách. Phòng cũng nhỏ thôi, Còn giường ngủ ngay bên cạnh đây. Thái Dương thấy Nguyễn Hoàng tiến tới chiếc rèm giường, kéo ra, có vẻ hơi tò mò liền hắng giọng: - Thực ra, tấm rèm này là do anh tự mắc vào. Nếu em cảm thấy.. - À không! Nguyễn Hoàng vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói. - Em ngạc nhiên chút thôi. - Chỉ là anh thấy từ sofa mà nhìn vào giường ngủ có vẻ không ổn lắm. - Dạ! không sao, tính em dễ lắm luôn! Thái Dương chỉ cười. Sức sống như tràn đầy trên gương mặt kia. Hơn, chỉ có hai tuổi, mà sao cảm thấy như một vời xa cách. Nguyễn Hoàng nhanh nhẹn mở từng cái vali. Chỉ có một chiếc tủ quần áo lớn,thế nên chẳng cần phải đợi Thái Dương mở lời. Cậu liền mở toanh, chờ chực nhét cả một nhùi vào. Giật mình. - Chỉ có.. nhiêu đây? Liếc mắt qua liền đếm được. Cả chiếc tủ rộng thênh thang lại chỉ có 8 bộ.. đã thế nhìn còn có vẻ giống hệt nhau? Thái Dương cười trừ: - Đàn ông mà, cần gì nhiều đâu. Bốn bộ mặc nhà, bốn bộ lên công ty. Anh mua chung một lúc. - Nhưng.. giống hệt nhau sao? - Ừm. Khỏi phải chọn. Cứ thế là mặc thôi. Nguyễn Hoàng hơi giật mình. Cứ nghĩ rằng suốt mấy năm qua người con trai trước mặt này mặc sơ mi quần tây đi làm là do tính chất đồng phục. Đâu có ngờ, ngay cả ở nhà cũng đơn giản tới như thế! Cả căn phòng hầu như không có một vật dụng gì dư thừa, ngoài những chậu cây tiểu cảnh nho nhỏ và một đống sách trên kệ. Đôi tay thoăn thoắt như che đi đôi mắt sắc bén thầm đánh giá, lại muốn bê nguyên đống quần áo từ valy nhồi tới. Liền bị Thái Dương chặn lại: - Em làm như vậy sẽ nhàu hết mất! - Nhưng không có móc mà? - Đợi một chút, để tạm vào valy đi. Để xem thiếu cái gì, mai anh dẫn đi siêu thị gần đây mua. Cuối tuần mà. - Dạ!. Em mới về, còn nhiều thứ chưa biết lắm. Có gì mong anh giúp đỡ, - Được rồi. Từng hành động kế tiếp đó, quả là vụng về. Thái Dương không đừng được mà đành phải xen tay vào. Cậu ta đặt lọ xông tinh dầu gì đó ngay chiếc tủ đầu giường, vậy mà suýt cũng làm bể. Một cây đàn ghi ta dựng ngang dựng ngược vẫn là đổ chổng vó. Sách báo cũng cái to chồng lên cái nhỏ, lộn xộn không tả. Một đống đồ không tên nữa bày ra.Chẳng mấy mà căn phòng như vẽ thêm từng mảng màu mới. Nguyễn Hoàng không tin được luôn. Giày: 2 đôi. Hết. Ly uống nước: 1 cái. Bát đũa, đều là 1 cái nốt. Thái Dương nói, anh theo phong cách sống tối đơn giản. Chỉ cần như vậy. Thực chất. Là chỉ cần như vậy.. hay.. như thế nào cũng được? Vừa thấy ngạc nhiên. Vừa thấy chua chát. Quả nhiên. Ánh mắt đượm buồn của anh, vóc người với những bước chân lúc chiều tà lững thững rời khỏi phòng làm việc. Chính là, sự cô đơn. Hay nói chính xác hơn, là chẳng chút xúc cảm gì với cuộc sống này. Như thế nào cũng được. Phất phơ, nương theo chiều gió. Đôi mi kia cụp xuống một chút. Ủy mị, và lạnh lẽo. Thái Dương.. Thái Dương.. tên, thật đẹp. - ---------- Đêm hôm ấy. Thái Dương ngần ngại mà đặt một chiếc gối ôm rất lớn phân giữa giường. Nguyễn Hoàng lại không chút nào do dự mà nằm xuống, dường như cũng không có chút gì là lạ lẫm cả, khiến anh còn phải ngạc nhiên. Cậu giải thích với anh rằng, có rất nhiều người không có thói quen ngủ chung. Cậu hiểu. Nhưng anh không hiểu. Anh không hiểu anh có thể ngủ say tới thế nào, mà sáng hôm sau lại hốt hoảng tỉnh dậy trong... vòng tay của chính cậu! Muốn kêu thành tiếng lại không chút dám kêu.. Cậu. ta.. ở trần! Không phải Thái Dương trong hai năm này chưa từng thấy một người đàn ông ở trần!. Thế nhưng, gần tới như vậy.. còn chính mình đang phả những hơi thở lên ngực cậu ấy.. Thật sự.. quá mất mặt rồi! Cũng may, xem vẻ người kia vẫn còn đang say sưa lắm. Cắn cắn đôi môi, Thái Dương rón rén rời khỏi vòng tay. Chỉ sợ một chút tiếng động khiến người kia tỉnh dậy. Lại thêm lặng lẽ đặt lại chiếc gối ôm lên giữa giường. Cánh cửa nhà tắm vừa khép lại. Đôi môi của kẻ nằm trên giường, lại muốn bật cười. Rất đáng yêu, phải, là.. rất đáng yêu. 27 tuổi. Đáng yêu? Nguyễn Hoàng chưa từng nghĩ tới tuổi tác hay cái gì gì đó. Cậu, chỉ đơn giản đang đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Một chút khôn khéo trong kinh doanh, một chút hương ôn nhu nơi chiếc đèn xông tinh dầu bật ra khiến người ta chìm trong giấc ngủ nhẹ nhàng mà say nồng. Đáng lắm. Ôm trọn cả người trong vòng tay. Đôi tay mân mê chiếc eo nhỏ. Thực muốn nhiều hơn thế. Nhưng. Không chỉ là thế. Muốn anh, càng muốn trái tim anh hơn thế nữa. Em thích anh từ khi nào? Thích đôi mắt u buồn ấy, từ khi nào? Không biết. Và, không cần biết. Thái Dương. Cuộc sống chính là một con đường. Anh cứ việc bước đi.Em, sẽ là người đuổi theo anh. Sẽ có một ngày, anh tình nguyện mà dừng chân lại Sau lưng anh. Chính là vòng tay của em. =================//=============