Ba ngàn nhân duyên, một sợi tơ hồng
Chương 2 : Đánh gãy chân
[Lời tác giả]
Từ khi đặt bút viết câu truyện này tôi đã quyết định viết một câu truyện xuyên không thực bình thường, không phải theo lối nữ cường = super man. A Nguyệt nhà chúng tôi là một cô gái bình thường thời hiện đại. Nàng không phải là đặc công, chẳng phải là sát thủ hay pháp y, nàng cũng chỉ như những nữ tử trong cổ đại, duy khác một điều nàng được tiếp thu kiến thức tiến bộ thời hiện đại, có thể sử dụng những cách thức kinh doanh tiên tiến hơn cổ nhân. Hết rồi! A Nguyệt nhà chúng tôi chỉ là một nữ tử đứng trước cổ đại đầy bất công với phụ nữ, kiên cường chống đỡ từng chút mà thôi. Đây là một trong những chương A Nguyệt bị ngược dữ dội nhất, cảm thấy con gái của mình thật tội nghiệp a *khóc*
-----------
Úy Trì Nguyệt nghe được có tiếng âm thanh huyên náo, nhưng mí mắt nàng nặng quá, không thể nào mở ra được. Cả người nàng đau nhức như thể xương khớp bị tháo ra từng cái một rồi được lắp lại. Nàng không thể cử động được nhưng mà, Úy Trì Nguyệt nghe được tiếng khóc của Hoa Đào!
Một bàn tay của ai đó đem tóc nàng túm xuống, thật đau! Úy Trì Nguyệt rên rỉ lại khiến âm thanh náo nhiệt càng to. Một giọng nói trầm thấp của trung niên vang lên, kèm theo đó là một bạt tai giáng xuống khiến mặt của nàng đau rát.
“Vô liêm sỉ!”
Úy Trì Nguyệt khó nhọc mở mắt, nàng choáng váng cả đầu óc, đây không phải là phòng của nàng, càng không phải là ở Lưu Sa Giản. Trước mặt nàng, là phụ thân đang tức giận đến tím mặt, một đám người của đại phu nhân đang đứng xem kịch vui. Nhị tiểu thư vui sướng khi người gặp họa còn tam tiểu thư lại đứng ở đó che miệng khinh thường nhìn nàng.
Chuyện gì, đang xảy ra vậy?
Ký ức cuối cùng là nàng bị người đánh ngất!
Úy Trì Nguyệt nhìn lại thân thể của mình, tuy là được chăn gấm bao lại nhưng vẫn có thể thấy rõ, ở chỗ xương quai xanh chi chít đầy vết hôn.
Nàng…
“Còn ngây ra đó? Ti tiện này mày còn không mặt đồ vào?”
Úy Trì Viên gầm lên sau đó phất tay đi ra ngoài, đám người kia cũng theo hắn rời đi. Chỉ còn lại Tiểu Đào đang nức nở, nhặt y phục lên mặc cho nàng.
“Tiểu Đào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta..."
Đầu óc của Úy Trì Nguyệt bị đảo lộn, Tiểu Đào thút thít lắc đầu:
“Tiểu thư, em cũng không biết, lúc chúng ta vừa ra khỏi Lưu Giản Sa thì em bị người ta đánh hôn mê, lúc tỉnh lại … tiểu thư, A Đào không biết gì cả, tin em, tin em đi, huhuhh…”
Tiểu Đào bị dọa đến ăn nói lộn xộn, Úy Trì Nguyệt phất tay rồi lắc đầu, nàng nói:
“Đi ra thôi.”
“Tiểu thư, lão gia sẽ đánh chết ngài…”
Tiểu Đào sợ hãi. Nhưng Úy Trì Nguyệt nhìn nàng, nở một nụ cười bi thương:
“Ta có thể tránh sao?”
Nữ nhân ở thời đại này, không có một quyền hạn gì, từ khi sinh ra đã bị ép buộc học đủ thứ để về nhà chồng. Mà nàng, nay trinh tiết không còn chẳng khác gì đồ bỏ đi, cái này, như một bạt tai đánh thẳng vào lòng sĩ diện hão của Úy Trì Viên. Hắn muốn nàng chết, nàng lấy gì phản kháng?
Nàng không phải là nhân vật trong tiểu thuyết nữ cường, không phải là sát thủ, không phải là đặc công, kiếp trước, chỉ là một sinh viên nho nhỏ bị bệnh máu trắng rồi chết trẻ. Đối mặt với mấy chục gia đinh cường tráng, nàng làm sao đối, làm sao chống? Còn có thể giữ được mạng sống là tốt rồi. Nàng từng bước, từng bước lập kế hoạch rời khỏi Úy Trì Gia nhưng lại không ngờ có ngày lật thuyền trong mương như thế này.
Ba!
Úy Trì Nguyệt vừa mới tập tễnh bước ra đã bị Úy Trì Viên tát một bạt tai khiến khóe miệng nàng chảy máu.
“Đồ tiện nhân này, Úy Trì Viên ta không có nữ nhi như mày!”
Ba! Ba! Ba!
“Lão gia, tiểu thư, nàng sẽ chết, sẽ chết mất!”
Hoa Đào chạy đến đỡ cho Úy Trì Nguyệt nhưng lại bị Úy Trì Viên một cước đá vào bụng khiến nàng ta hộc máu. Hai gia đinh to lớn tiến đến, giữ chặt lấy Hoa Đào để nàng không thể làm loạn.
“Đánh gãy chân của tiện nhân này cho ta, gạch tên nó ra khỏi gia phả, Úy Trì Gia ta không có loại ti tiện như mày!”
Úy Trì Viên vừa giứt lời, mấy tên gia đinh đã cầm gậy gộc đến, bùm bùm giáng xuống hai chân của Úy Trì Nguyệt.
“Tiểu thư!”
Hoa Đào gào lên, giãy giụa lại bị gia đinh đánh cho nằm sấp xuống dưới.
Bang! Bang! Tiếng gậy gộc tiếp xúc với da thịt chói tai vang lên, Úy Trì Nguyệt không kêu đau, bởi nàng đã đau đến mức không thể kêu được. Nàng cảm nhận được da thịt của mình, máu của mình nổ tung ra.
Răng rắc! răng rắc!
Khớp xương như bị đánh nát, loại này đau đớn khiến Úy Trì Nguyệt chết lặng, trước mắt nàng hoa lên, trong chốc lát, nàng có thể nhìn thấy mẫu thân của mình lúc cuối đời. Rồi nàng lại nhìn Úy Trì Viên – người này, là phụ thân của nàng, người này, là tên nam nhân dựa vào mẫu thân của nàng để làm quan. Sau đó hắn vứt bỏ mẫu thân của nàng, cũng giống như vứt bỏ nàng – nữ nhi của hắn. Nàng cười giễu, đó là phụ thân của nàng, nữ nhi của hắn bị người ta hại, hắn một câu cũng không hỏi lý do liền muốn đem nàng đánh chết, Úy Trì Nguyệt có thể nhìn được sâu trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự ghét bỏ.
Thật sự, trong chốc lát, ánh mắt của Úy Trì Nguyệt lóe ra sự hận thù, nàng hận Úy Trì Viên, nàng hận Úy Trì Gia, hận từng người, từng người một! Nàng hận Úy Trì Tuyết đem nàng hành hạ để làm thú vui, hận Úy Trì Liên dùng dao róc từng miếng thịt của nàng để trút giận, hận đại phu nhân đằng sau lưng năm lần bảy lượt muốn đem nàng độc chết… Và còn người đã đem nàng vấy bẩn…
Tại sao?
Úy Trì Nhiên – Tứ tiểu thư Úy Trì Gia cũng một đêm thất thân, nhưng nàng ta lại được Úy Trì Viên che trở, an ủi: một biệt viện, một cuộc sống đầy đủ.
Tại sao?
Úy Trì Viên tận mắt nhìn thấy Úy Trì Liên róc thịt của nàng nhưng vẫn không mảy may lên tiếng.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
“Lão gia, lão gia, xin tha cho tiểu thư đi, nàng là bị hại mà, lão gia!”
Hoa Đào nức nở lết người lại che chở cho Úy Trì Nguyệt, van xin hàng người trước mắt, nhưng không ai đáp lại. Họ nhìn hai người như nhìn một con súc vật, trong đánh mắt không hề có mảy may một chút tình thương khiến Hoa Đào vô vọng. Nàng định chạy đến quỳ xuống cầu xin lão thái quân nhưng đằng sau, Úy Trì Nguyệt đã giữ nàng lại.
Úy Trì Nguyệt bị đánh gãy hai chân, phần váy dưới đã bị máu nhuộm đỏ trông thật ghê người, nàng nhìn hàng người trước mắt, có người là phụ thân của nàng, có người là kế mẫu của nàng, có người là nãi nãi của nàng, bọn họ nhìn nàng, nhìn một nữ nhân xa lạ, ghê tởm không biết xấu hổ.
“Chân đã gãy, xin hỏi Úy Trì Viên lão gia đây ta có thể đi chưa?”
Úy Trì Nguyệt bỗng dưng cảm thấy mình bình tĩnh đến lạ thường. Nàng để Hoa Đào nâng nàng, hai chân truyền đến sự trống rỗng nhưng mà, Úy Trì Viên hình như còn chưa thỏa cơn giận, hắn đem đao trong tay thị vệ bước đến, Hoa Đào hoảng sợ ôm lấy Úy Trì Nguyệt nhưng vẫn không ngăn được.
Xoẹt, xoẹt hai tiếng, Úy Trì Nguyệt cảm người mình lạnh ngắt, đau khủng khiếp! cả người cứng đờ không thể động đậy, môi nàng vẫn mở nhưng không thể phát ra tiếng nói. Não bộ như bị đình chỉ không hoạt động... Úy Trì Nguyệt cảm giác chỉ có một từ ngữ để hình dung... đau!
Đau, đó là loại gì đau đớn, đau đến tận xương tủy. Úy Trì Viên đem gân chân của nàng cắt đứt! cũng có nghĩa là hai chân của nàng vô phương cứu chữa. Xương gãy có thể nối nhưng gân đã bị cắt đứt, làm sao nối lại? Nếu là y thuật hiện đại, chắc chắn có thể đấy nhưng đây là cổ đại, y thuật còn chưa có thể làm vậy!
“Tiểu thư!!!!!!!!!!”
Hoa Đào gào lên, tay chân của nàng lạnh ngắt, nàng nhìn đám người Úy Trì Gia, trong mắt không giấu diếm sự hận thù. Bọn hắn, lại có thể đối xử với tiểu thư như thế? Tiểu thư, nàng, nàng cũng là con gái của hắn cơ mà.
“Úy… gia, thù… này, ta nhớ kĩ, thù này, ta sẽ báo, sẽ báo cho tiểu thư…Các ngươi một người cũng đừng hòng thoát! Úy Trì Viên, là ngươi, Úy Trì Tuyết, Úy Trì Liên, a, còn nữa, Lâm Hồng Thị - phu nhân đáng kính đây nữa!”
Hoa Đào từng chút, từng chút một gằn lên từng chữ, tựa như lời nguyền rủa âm u đã ếm bùa. Nhưng Úy Trì Gia không thèm để ý đến nàng ta, một nha hoàn nho nhỏ, mà thôi.
Nàng nhẹ nhàng nâng Úy Trì Nguyệt, tập tễnh bước ra khỏi cơn ác mộng, Hoa Đào nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, chỉ là một nữ tử thân phận thấp hèn. Nhưng vì tiểu thư, vì thù này, có đánh đổi bằng mạng sống nàng cũng cam lòng.
Là nàng không tốt, là nàng không thể bảo vệ được tiểu thư, nếu như nàng có thể mạnh thêm, nếu như nàng có thêm sức mạnh thì tốt rồi. Nàng không để tiểu thư bị ai khi dễ, nàng sẽ không để ai có thể làm hại tiểu thư.
Úy Trì Gia!?
Úy Trì Viên!?
Đợi đi!
[Lời tác giả]
Con vượn già rất không có nhân tính (viên = vượn) TAT
Hoa Đào: I will be back!!!
Come on ~ Babe ~
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
53 chương
72 chương
18 chương
59 chương
51 chương