Ánh trăng sáng vằng vặc, gió thổi nhè nhẹ, sau bức tường của Hưng Khánh cung, một thân ảnh nho nhỏ đang cong thân mình, tìm kiếm chung quanh. “Trốn? Hay là không trốn? Sào huyệt đã đều bị phát hiện, chỉ có thể cái gì đều không cần, trước ra khỏi Trường An đã rồi nói sau.” Thân ảnh nhỏ bé lầm bầm lầu bầu. “Chạy thoát cùng lắm thì bị lôi trở về. Đã nói ta...... Ta muốn đi Lâm An làm mối cho người ta.” Nàng quyết định vẫn là chui chuồng chó đi ra ngoài rồi nói sau. “Không nghĩ tới, ngươi và ta đều có nhã hứng ngắm hoa dưới ánh trăng.” Không có tiếng động, không có dấu hiệu, một bóng đen thon dài lặng yên không một tiếng động bao phủ lên thân ảnh nhỏ nhắn. Cô Sương theo bản năng xoay người, chóp mũi xinh xắn nghếch lên, ngăn không được hơi thở nam nhân nhiễu loạn tâm tình của nàng. Là hắn! Hắn từ lúc đem nàng ở lại trong Hưng Khánh cung cũng chưa từng xuất hiện, nay lại hiện thân không phải là cố ý chứ? Hay là giống nh thợ săn, đang chờ thời cơ tốt nhất để săn bắn? Mà con mồi chính là nàng? Lúc này, Nghi Vương tuấn mỹ đem nàng giam ở giữa chính mình cùng tường đá, một cái tay áo ngang ngược đặt trên đỉnh đầu của nàng, ngăn trở toàn bộ đường lui của nàng. Ánh mắt thâm thúy âm u, lẳng lặng nhìn nàng. “...... Vương gia.” Nàng trơn trượt như cá chạch, căn bản không cho hắn có cơ hội tới gần, vội quỳ gối bên chân hắn. “Vương gia vạn an, ngài như thế nào lại có thời gian đi ra đây, ôi, Hưng Khánh cung này thật sự là nhân gian tiên cảnh......” Một chuỗi dài nịnh hót làm trán Thuần Vu Thiên Hải nổi gân xanh. Chán ghét mà lui ra phía sau từng bước, hắn khoát tay áo, “Đứng lên đi.” “Tạ ơn Vương gia.” Cô Sương cười hớ hớ đứng lên. “Ngươi đã ở đây rồi, thì bồi bổn vương đi dạo dưới ánh trăng.” Thình lình, hắn nắm chặt cổ tay ngọc của nàng, xoay người liền hướng phía Long hồ mà đi. “Vương...... Vương gia, đêm đã khuya, dân phụ muốn đi ngủ, xin thứ lỗi cho dân phụ không thể đi cùng vương gia.” Tim của nàng rung động đập mạnh, lộ ra dấu vết sợ hãi, cũng bởi vì hắn mà kinh sợ. Đã từng, có một đoạn thời gian như vậy, bọn họ sớm chiều ở chung, ban đêm cùng ngắm hoa, những lúc rảnh rỗi thì dạo chơi, ở bên tai nhau nói những lời dễ nghe, lại ôm nhau nhập hoài, cùng giường mà ngủ. Trước mắt, hắn vẫn còn là hắn, nàng đã sửa lại tên, biến thành một người khác, từ lâu đã mất đi duyên phận cùng nhau sống đến già. Những chuyện đã trải qua, vẫn lóe sáng trong lòng nàng, những thứ đã bỏ qua, vẫn dày vò nàng từng đêm, đau quá. “Nơi này là nơi đẹp nhất của Hưng Khánh cung, ngươi không ở lại mà nhìn xem sao?” Dừng lại nói chuyện, hai người đi xuyên qua một đường mòn, hồ nước hình rồng phía đông bỗng nhiên lọt vào tầm mắt, lại có cảm giác hi vọng. Nơi này bày ra một cái ghế bằng đá cẩm thạch thật dài, xung quanh băng ghế đá được quấn trọn bằng một vườn những đóa hoa tường vi nở rộ “Nơi này có hoa, có hồ, có ánh trăng trong nước, ngồi xuống đi.” Buông tay nàng ra, hắn nhã nhặn đi tới trên băng ghế đá ngồi xuống, ánh trăng mênh mông, chiếu thẳng vào một bên mặt của hắn Đối mặt với nam sắc mê người như thế, nàng chỉ có thể vội vàng không mở mắt. Vừa mới né tránh, thì khuôn mặt tuấn tú kia lại như bóng với hình bắt đầu tiếp cận, lần này cự ly thật sự rất gần, căn bản không cho nàng có không gian mà trốn tránh. Ánh trăng chiếu trên mặt nước trong veo, trên hồ nước sóng gợn nhẹ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bóng dáng tan tiến vào trong ánh trăng dưới nước đong đưa. Giờ phút này, hai ánh mắt trắng đen rõ ràng, như đang bắn vào trong tâm hắn, cùng phủ thêm một chút bụi dày với hình ảnh đang chồng chéo lên nhau. Có một vài thứ, như không như có. Hắn nhíu mày, mang theo giọng điệu đùa giỡn nói: “Thật không ngờ Cô Sương lại thích chưng diện như vậy, ban đêm cũng không bỏ lớp hóa trang.” Hai tay áo gấm bao phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, muốn lau hết lớp son phấn thật dày trên mặt nàng. “Vương gia, dân phụ không có một chút sắc đẹp, đành phải dựa vào một chút hương phấn vì chính mình tô màu.” Nàng trốn! Muốn lau phấn trên mặt nàng, nghĩ cũng đừng nghĩ đi. “Thế này là không được, cho dù người có xấu, cũng cần phải đối mặt với chính mình.” Hắn mỉm cười, tay trái thận trọng giữ lấy thân thể của nàng, tay phải cầm lấy khăn, tiếp cận hai gò má của nàng. “Việc nhỏ này, làm sao có thể phiền Vương gia.” Nàng ngửa về sau, hắn cũng theo vào. Ở trong bàn tay của hắn, nàng thật sự rất khó trốn chạy. Sau khi lau vài cái, phấn trên mặt nàng đã bị quét tới hơn phân nửa. Mắt thấy trốn cũng vô dụng, nàng dứt khoát ngồi thẳng dậy, mặc cho hắn đem số phấn còn lại lau sạch sẽ. Cho dù đã nhìn thấy mặt của nàng, hắn cũng sẽ không nhớ ra nàng là ai, làm gì mà phải chột dạ che che dấu dấu. Cô Sương rầu rĩ an ủi bản thân. “Uh? Này không phải hương phấn? Đây là bột mì dùng để làm trong phòng ăn.” Mũi ngửi hương vị trên khăn, hắn không biết là nên khóc hay cười nói. “Vương gia, ngươi cũng không biết, Hưng Khánh cung này to như vậy nhưng không có cung cấp cho dân phụ dùng son bột nước.” Nếu không thì dùng hương phấn cũng không sai biệt cho lắm, nàng cũng sẽ không đi phòng bếp trộm bột mì để thật giả lẫn lộn, còn thực bất hạnh, trên đường đi trộm bột mì lại gặp được Doãn Hiển cùng tùy tùng của hắn. Nhìn nàng chu đôi môi đỏ mọng lên, trong lòng hắn nóng lên, phát lên ý niệm trong đầu muốn hôn môi của nàng. “Bổn vương lại cảm thấy Cô Sương trời sinh khí chất, căn bản không cần son bột nước.” Siết chặt lấy chiếc khăn lụa mỏng, tay phải rất lưu luyến rời khỏi làn da mỏng manh như ngọc của nàng. “Vương gia thực sự là đang vui đùa với dân phụ.” Nàng tính toán lợi dụng giàn hoa dùng bóng cây che lấp chính mình. Nói như thế nhưng nàng vẫn là chột dạ muốn chết. “Lưu lại, bổn vương yêu thích ngươi. Ngoan ngoãn ở lại bên người ta.” Hắn sâu kín nhìn nàng. Sắc trời trong sáng, vì sao lại có cảm giác bị sét đánh trúng đâu? Cô Sương hai mắt choáng váng hoa mắt, không dám nhìn thẳng vào nam nhân này. “Vương...... Gia.” “Lưu lại.” Ánh mắt cố định nàng, tiếng nói trầm thấp của hắn lại vang lên một lần nữa, “Bổn vương yêu thích Cô Sương.” Bốn năm qua, hắn chưa từng trêu chọc qua một nữ nhân, mà nay, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lại bị Cô Sương chiếm hết ở trong lòng. Hắn nói hắn yêu thích nàng? Một năm kia, vào buổi sáng sớm, khi hắn đem bông hoa dính sương sớm đưa cho nàng cũng là lần đầu tiên nói: “Ta yêu nàng, Vũ nhi.” Từ một khắc kia, nàng rơi vào trong thâm tình của hắn, từ nay về sau không thể tự kiềm chế. Như có vật nặng ném mạnh vào ngực của nàng. Có kích động cùng sung sướng, nhưng hơn thế nữa vẫn là đau đớn. Mở lớn miệng đào, nàng trợn tròn đôi mắt đẹp, thoát khỏi hai tay của Thuần Vu Thiên Hải, đông một tiếng hai đầu gối quỳ xuống, cả người nằm ở trên mặt đất. “Vương...... Gia, dân phụ là phụ nữ đã có chồng, ta sinh ra là người của phu quân ta, chết cũng là quỷ của phu quân, ta đối với hắn tuyệt không có hai lòng.” “Đứng lên mà nói.” Phu quân? Hắn cũng không cho rằng phu quân của nàng là vật cản, huống hồ thực sự có người này tồn tại hay sao? “Vương gia, người...... Nếu thật sự yêu thích dân phụ, thỉnh đưa cho dân phụ một con ngựa. Dân phụ trong lòng chỉ có phu quân của ta, thầm nghĩ chờ hắn cùng nhau dưới mộ huyệt. Người chỉ có người của dân phụ, chứ không thể có tâm của dân phụ.” Nàng khóc thật sự rất khoa trương, nước mắt rơi ẩm ướt trên mặt bột mì còn lại, liếc mắt một cái nhìn lại, vẻ mặt đều bẩn. Nam nhân đứng thẳng lên ngửa đầu nhìn vào ánh trăng phía xa, vừa tức giận vừa buồn cười. “Vương gia!” Nàng kéo góc áo bào của hắn, lau nước mắt trên mặt, lại cảm thấy không đủ, đem nước mũi toàn bộ cọ lên áo bào rồi nói:“Vương gia, buông tha cho dân phụ đi.” “Quá xấu.” Thái dương của Thuần Vu Thiên Hải có một trận co rút mạnh. Nàng lại dùng trò lừa bịp với hắn. Hắn cắn răng lui ra phía sau, một lần nữa ngồi trở lại trên băng ghế dài. “Dân phụ thực bẩn sao?” Nâng lên khuôn mặt đang khóc, nàng vô tội hỏi. “Đến đây, ngồi trên đây, cùng bổn vương nói về phu quân của ngươi đi.” “Phu quân của ta a!” Vỗ vỗ ít cỏ trên người, nàng đặt mông lại ngồi ở bên cạnh băng ghế đá, trên mặt hiện lên một chút thô tục cười, “Phu quân của ta, ở trong mắt ta, là người tốt nhất thiên hạ.” “Hắn gọi là cái gì?” Hắn ung dung thản nhiên, tiếp tục hỏi. “Trương Đại Hữu.” Từ nơi này phóng mắt nhìn lại, có thể thấy nóc nhà của miếu Trương Phi bên ngoài một dặm, nàng liền thuận tiện mượn dùng một chút. “Thành hôn đã bao nhiêu năm?” “Đã mười năm, phu quân nhà ta, là người thành thật trung hậu, đối với dân phụ toàn tâm toàn ý săn sóc chiếu cố, chúng ta từ nhỏ đã được định việc hôn nhân rồi, tình cảm so với sắt còn bền hơn.” Nàng cười hớ hớ cúi đầu, mềm mại e thẹn xấu hổ. “Thế người đâu?” “Phu quân là kiệu phu, đi theo chủ tử của hắn vào Nam ra Bắc, đã đi ra quan ngoại bốn năm. Dân phụ đêm trông ngày nhớ, ai!” Nàng nói như vậy, hắn không biết đã tin chưa. “A, Trương Đại Hữu.” Hình như là đã tin lời nói của nàng hắn liên tục gật đầu. “Phu quân của ta sẽ vì ta nấu cơm giặt giũ, còn nấu cho ta những đồ ăn mà ta thích!” Nàng ngượng ngùng cúi đầu. “Uh, thật là phu quân tốt. Vậy ngươi nói cho ta biết, Trương Đại Hữu nguyên quán nơi nào?” Người nói dối thường hay xem nhẹ những chi tiết nhỏ, hắn đột nhiên đặt câu hỏi, làm cho nàng trở tay không kịp. A! Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Cô Sương sửng sốt. Cái Trương Phi kia rốt cuộc là người ở nơi nào? Mau nghĩ đi, thầy giáo hình như có nói qua, đúng đúng đúng, nghĩ tới. “Là người quận U Châu.” Hoàn hảo có Trương Phi! Hắn không hề lên tiếng, cũng không hề chớp mắt nhìn nàng, thân ảnh thon dài cùng nàng kéo gần khoảng cách. Ánh mắt thâm thúy thu nhỏ lại, khuôn mặt tuấn nhã dưới ánh trăng dần dần phát lên cử chỉ mê hoặc lòng người. Chỉ cần là nữ nhân, đều không thể chống đỡ được câu dẫn của hắn. Nàng cũng tương tự. Thân mình mảnh mai như là bị cố định, hai mắt gắt gao nhìn hắn. Cánh môi của hắn để trên miệng nàng rồi dừng lại một chút, cứ như vậy sẽ hôn lên nàng. Cô Sương không dám dùng sức hô hấp, chỉ có thể trừng to hai mắt. Hắn càng dựa vào càng gần, ở dưới ánh trăng nhu hòa, mang theo ánh môi sáng bóng cứ như vậy một tấc lại một tấc đi đến. Chạy mau! Ý nghĩ như sét đánh này nói qua không biết bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn là không động đậy. Đột nhiên nhắm mắt lại, nàng không thể nhìn cái hôn này phát sinh. “Hoa đẹp không?” Kết quả, hắn căn bản không có hôn nàng, mà là vòng qua nàng, hái xuống một đóa hoa tường vi đỏ tươi phía sau nàng. Đùa giỡn nàng, trừ bỏ muốn nhìn thấy biểu tình thiên biến vạn hóa của nàng, hắn còn muốn mượn việc này để phán đoán, bọn họ kia có phải đã từng thân mật như hắn suy nghĩ hay không. Nàng bỗng nhiên cứng ngắc bỗng nhiên lại tràn ngập chờ mong, thật sự là nhắc nhở cho hắn không ít đâu. Bị đùa giỡn ! Nàng mới vừa rồi là không phải thực ngu xuẩn sao? Nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể lộ ra. “Uh, thơm quá a, sắc thái diễm lệ, mùi hương ngọt, phong thái động lòng người.” Hắn đã đạt được mục đích liền liếc mắt nhìn nàng một cái, đem hoa tiến đến trước mũi ngửi nhẹ. “Ha ha.” Nàng cười gượng. “Hoa thật sự là so với người tốt hơn, xinh đẹp, hơn nữa sẽ không nói dối.” Hắn có hàm xúc ý tứ khác mà khen. Nàng giả bộ nghe không hiểu, ngực còn vì chuyện vừa rồi mà xao động “Ai.” Hắn sâu kín thở dài, cúi hai tay xuống, bóng râm màu đen bao trùm cả khuôn mặt hắn. “Ngươi sẽ vì bổn vương mà lưu lại chứ. Không biết vì sao, ngươi cứ nói nhiều là ta thủy chung lại có ý niệm này trong đầu, cho nên, ngươi nhất định sẽ vì ta mà lưu lại.” Hương thơm thoang thoảng trong không trung, hắn thấp giọng nỉ non, lại giống như tiếng sấm sét đinh tai nhức óc. Không biết nên khuyên hắn như thế nào để buông tha cho nàng, Cô Sương hoảng hốt đứng lên, phong cảnh dưới ánh trăng càng không ngừng lay động. Dưới sự đùa cợt của vận mệnh, nàng lại trở lại khởi điểm, bọn họ lại phải đối mặt gặp nhau, tranh chấp, ái mộ cùng chia lìa. Thật sự tò mò quái lạ! Cô Sương vẫn vùi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm góc tay áo kia. Vì sao nàng muốn cùng hắn đến sông Khúc Giang bên này ngắm hoa? Nàng ở Hưng Khánh cung trái trốn phải trốn, vẫn là bị hắn bắt đi dạo, thật sự là quá buồn a! Hoa mẫu đơn ở sông Khúc giang sẽ là rất mê người khi mùa xuân ở Trường An, mỗi khi xuân về hoa nở, Mẫu Đơn nở hoa, nơi đây liền tụ tập văn nhân trí thức trong kinh thành, thế tộc công tử, vương công đại thần cùng dân chúng bình dân, cùng chung thịnh thế tao nhã. “Cô Sương, ngươi ở tại Trường An, chắc cũng biết, Mẫu đơn ở sông Khúc giang này là không thể bỏ qua. Vì sao không chịu đến đây?” Túm tay áo của nàng, hai tay hắn vòng ra phía sau mà đi, thần thanh khí sảng nói. Bên bờ sông Khúc giang, du khách đông như dệt, rất nhiều nữ tử nhìn thoáng qua bọn họ, đều xấu hổ mang theo vẻ sợ hãi mà trộm ngắm phong thần tuấn tú của Nghi vương. Cô Sương thân mình áo váy màu đỏ rụt vai lại, không có cách nào theo sát hắn. Nơi đây nhiều người, cũng không biết có thể gặp người quen biết hay không, nàng không dám làm hành động gì khoa trương, cẩn thận né tránh ánh mắt ở bốn phía. “Xuân khốn thu thiếu, Vương gia, Cô Sương thầm nghĩ nên ở lại trong cung để ngủ trưa.” Nàng hai mắt như nước khép hờ, miễn cưỡng nói. “Thời tiết tốt như vậy, nhiều hoa mềm mại như vậy, sao ngươi lại nhẫn tâm phụ lòng chúng nó như thế.” Hắn dừng bước, quay đầu liếc mắt mặt của nàng, son phấn trên mặt vẫn chưa xoá hết nên vẫn là một mảnh tái nhợt. “Ngươi xem ngủ dậy thân thể sẽ mệt mỏi, càng cần phải đi nhiều hơn một chút.” Đoá hoa gai này đang cố gắng nở rộ, rốt cuộc cũng thừa nhận đang cố sức như thế nào, mới có thể vừa nhu vừa mảnh mai cùng cương nghị như vậy, tính chất đặc biệt mâu thuẫn? Nhìn chằm chằm vào nàng, hắn bất giác ngây ngốc. “Vương gia, dân phụ thân thể khoẻ như trâu, thật sự rất tốt.” Nàng cúi đầu nhẹ nhàng cười nói, tránh né ánh mắt nóng rực của hắn. Hắn lau đi toàn bộ bột nước của nàng, làm nàng không thể không lộ màu sắc vốn có đi ra ngoài. Không có đồ trang điểm đậm trợ giúp, nàng căn bản không có dũng khí đối mặt với mặt của hắn. Nàng chột dạ cực kỳ, chỉ sợ hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Xa xa tiếng thanh âm trầm trồ khen ngợi, gọi thần trí Thuần Vu Thiên Hải quay về. Hắn nháy mắt mấy cái, lại tiếp tục dắt nàng đi trước. Bên sông Khúc Giang, du khách lại muốn thưởng thức hoa Mẫu Đơn mà không nghĩ rời đi. Nhìn dòng người, Cô Sương mi nhăn lại chợt quay đầu, nhìn về xa xa, lẳng lặng không nói lời nào. Hắn quay trở lại, dựa theo tầm mắt của nàng nhìn lại, năm bước ở ngoài, có một gốc cây anh đào những cành nhánh đang sinh sôi nảy nở lá cây tươi tốt, đoá hoa màu hồng nhạt từng chùm từng chùm làm tô điểm thêm cho những nhánh cây, lại giống như một lớp sương mù. Dưới tàng cây không có người, Cô Sương dùng cằm hất hất vào cây anh đào kia nói: “Nó cũng rất đẹp, lại thiếu người hỏi thăm.” Nắm lấy tay nàng, hắn mang nàng bước về phía cây anh đào. Khi nàng còn chưa nói ra câu cảm thán kia, hắn liền hiểu được tâm tư trong lòng của nàng. Loại tâm tư thông minh sắc sảo này vô cùng kỳ lạ, hắn lại cảm thấy bản thân rất hiểu nàng, mà nàng cũng hiểu hắn. Khai mạc lễ hội hoa Mẫu Đơn tất nhiên là rất đẹp, nhưng hắn lại thiên vị cây anh đào nhỏ bé và yếu ớt này hơn, hơi không chú ý, bởi vì một phần đẹp này rồi sẽ vội vàng biến mất, cho nên hẳn là càng phải quý trọng. Hắn nghĩ như thế, mà nàng cũng có tâm tình giống như thế, nếu không, nàng sẽ không đứng ở trong rừng Mẫu Đơn, mà chỉ nhìn thấy cây anh đào kia. Dưới tàng cây hai người đứng sóng vai với nhau, cơ hồ là cùng một lúc đều ngẩng đầu lên, xem xét đoá hoa rộng lớn trên đỉnh. Nàng thật sự rất ăn ý với hắn. Ngắm hoa đến si mê hai người không phát hiện ra là đã tới gần nhau rất nhiều, một mùi hương thơm ngát rất quen thuộc từ tóc của Cô Sương bay vào trong mũi của Thuần Vu Thiên Hải . Giữa mùi hoa anh đào trong không trung, mùi hương đã từng bồi hồi ở trong mộng hắn có vẻ phá lệ xông ra. Mà tâm hắn đột nhiên xao động đứng lên. Tình cảm chân thành đã tan biến từ lâu lại như tốc độ kinh người sống lại, một lần nữa đầy đặn đứng lên. Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, một bên của khuôn mặt hoàn mỹ kia làm hắn lại thấy yêu thương. Không có gió, nhưng cánh hoa anh đào không biết vì sao lại bay lả tả từ trên đầu bay xuống. Đoá hoa màu phấn hồng vẫn đang kiều diễm, cũng đã đến thời khắc không thể không rời đi khỏi đầu cành. Đoá hoa nho nhỏ ở trên đầu của bọn họ rực rỡ mà tung bay. Tiếng người ồn ào ở bốn phía đột nhiên tan biến, toàn bộ sông Khúc giang giống như chỉ còn lại hai người bọn họ, lẳng lặng, hưởng thụ cảnh đẹp duy nhất này. Cô Sương đã rơi thật sâu vào cảnh xuân cẩm tú như vậy. Năm đó, bọn họ cũng giống như cảnh trước mắt này, đang nhìn hoa nở hoa rơi, hắn là người nàng yêu nhất, nàng là Vũ nhi của hắn. Trái tim bọn họ kề sát vào nhau, lúc đó nàng còn có quyền lợi để quan tâm hắn, chăm sóc hắn, có thể vì hắn mà may quần áo, vì hắn mà chia thức ăn thêm trà. “Ngươi muốn làm gì?” Thuần Vu Thiên Hải nhăn mày lại, cầm tay nàng qua đây, bàn tay nhỏ bé đang định phất đi đóa hoa trên đầu hắn. A! Nàng trong lúc đó lại thất thần, theo bản năng làm việc mà chính mình muốn làm. Thân mình cứng đờ, trong mắt nàng một mảnh hỗn loạn. Từ trong hồi tưởng tỉnh lại, nàng thậm chí không biết tự bào chữa như thế nào. “Ta thích vẻ mặt vừa rồi của ngươi.” Tình cảm sâu nặng như vậy, lại giống như một gợn sóng, cấp tốc biến mất. Hắn liền hãm ở trong thâm tình này mà không thể tự kềm chế được, hắn nghĩ chính mình là thật sự thương yêu nữ nhân này. Cô Sương cắn môi. Nàng vừa rồi không nên thất thần như thế, thật sự không nên a, nay phải thoát thân như thế nào? Sấm đen ầm vang, mùa xuân ở trên sông Khúc Giang như biến mất. “Mùa xuân thật sự là cũng có lúc nóng lúc lạnh, một hồi nắng một hồi mưa.” Đám người ngắm hoa xôn xao hẳn lên. “Cũng không phải là thôi.” Mây đen cùng tiếng sấm đang cuồn cuộn từ phương Tây mà đến. “Trời mưa, trời mưa.” Có người la hét, lời còn chưa dứt thì từng giọt mưa lớn rào rào trút xuống. “A! Mẫu Đơn của ta.” “Ngươi đừng giẫm lên ta.” Đám đông cuống quít. Thế giới của hai người bị tiếng mưa rơi cùng đám người xôn xao đánh vỡ. Mưa càng thêm to, sông Khúc Giang sương mù bay dày đặc, dòng người hỗn loạn, cổ tay mà hắn đang nắm trong tay bị người chen chúc mà tuột ra. “Cô Sương.” Hắn lớn tiếng kêu. Quay lại tìm kiếm thân ảnh màu đỏ kia, đám đông vọt về phía hắn, làm cho hắn nửa bước cũng khó đi. Hắn cảm thấy đau không thể thở được, có loại cảm giác tuyệt vọng sẽ không còn gặp lại được nàng. Hắn rõ ràng biết, nàng ở ngay tại nơi nào đó bên sông Khúc Giang, nhưng trái tim hắn lại có cảm giác vĩnh viễn không muốn buông, nếu hắn buông tay lần này, tức là sẽ buông ra tình duyên của cả đời. Không thể tưởng được chỉ có mấy ngày ngắn ngủn, hắn đã quyến luyến nàng đến như vậy. Trong lúc chen lấn xô đẩy đó, hắn ra sức sắp xếp đối mặt với đám nam nữ già trẻ đang đến, nơi này rất nhiều người, hắn phải dùng hết khí lực đi tìm tìm thân ảnh nhỏ nhắn kia. Đông Lam cùng Ích Thọ cũng bị hãm ở trong dòng người, không thể giúp đỡ cho hắn. Trên đầu mưa to, quần áo ướt đẫm, khí lạnh tràn vào, hắn không quay người rời đi trú mưa, mà là tiếp tục ở trong đám người tìm kiếm. Đột nhiên, hắn nhìn thấy được thân ảnh màu đỏ kia. Nàng nửa quỳ trên mặt đất, trong lòng ôm một cái tiểu hài tử, tựa hồ sợ hãi đám người kia sẽ làm tiểu hài tử bị thương, nàng không dám lộn xộn, ánh mắt của nàng trong một khắc không ngừng ở trong mưa nhìn chung quanh. Nàng cũng đang tìm hắn sao? Mang theo vội vàng cùng bất an giống như hắn, trong đó còn kèm theo đau thương. Ngay sau đó, ánh mắt của bọn họ xuyên qua tường người thật dày rốt cục cũng tiếp cận nhau. Trong một chớp mắt, mặc dù có sương mù, nhưng đáy mắt của nàng rõ ràng hiện lên ánh sáng cùng vui sướng, nhưng khi vừa nhìn thấy cả người hắn uớt đẫm, lại chuyển sang lo lắng, cuối cùng, cái nhìn tha thiết như nữ nhân của hắn, giống như điện giật bình thường, ngẩn người, lập tức mở lớn hai mắt. Bối rối của nàng, biến hóa của nàng, toàn bộ hắn đều để trong nháy mắt, hắn ra sức chen lấn giữa dòng người di chuyển, đi vào bên người nàng, triển khai ôm ấp, gắt gao ôm cả người nàng. Tình cảm trong lòng của nữ nhân giống như hắn, lại gắt gao kìm nén tình cảm của mình, thật sự là làm hắn không thể không hung hăng yêu. “Vương gia, vì sao không đi tránh mưa?” Sau khi nàng hưởng thụ cái ôm ấp áp một lát cả người cứng nhắc, rồi đẩy hắn ra, chậm rãi ôm đứa nhỏ đứng lên. “Bởi vì ngươi còn ở trong mưa.” Trong mưa bụi, hắn cười khổ không thôi. Rầm, mưa càng lúc càng lớn. Nắm tay của tiểu hài tử trong tay, nàng dẫn hắn đứng dưới một gốc cây đại thụ. “Vương gia, Đông Lam đại nhân bọn họ đang đi đến đây.” Dòng người tan dần, nàng liếc mắt một cái liền thấy Đông Lam cùng Ích Thọ đang cầm ô dù đi đến. “Uh.” Hắn cũng thấy, nhưng hắn một bước cũng không muốn di chuyển. “Vương gia, quần áo của người đều ướt đẫm, người nên về Hưng Khách cung trước đi, ta ở trong này giúp tiểu hài tử chờ người nhà của nó, chờ cho mọi việc đều xong xuôi, ta sẽ trở về.” “Không.” Hắn cự tuyệt. “Vương gia, người nếu cứ như vậy sẽ mắc phong hàn.” “Ngươi muốn ở chỗ này chờ, ta cũng chờ cùng ngươi.” Hắn không thể lại rời đi khỏi nàng, không thể. “Vương gia......” Ôm chặt tiểu hài tử, nàng ngẩng đầu lên nhìn một bên. Một trận mưa đã làm xáo trộn sự kiên trì của nàng, làm cho nàng vô cùng yếu ớt, nàng chưa bao giờ quên, bốn năm trước đêm hôm đó bọn họ chia tay. “Đừng khóc, ta ở trong này.” Hắn dùng lòng bàn tay ấm áp bao quanh nàng, cùng nàng ở trong mưa lạnh, cho đến khi người nhà của tiểu hài tử đến tìm. Ngày nào đó, có một số việc thay đổi. Cho dù trí nhớ đã mất đi khá nhiều, nhưng hắn cũng thấy rõ ràng tâm của mình đã rơi xuống ở đâu. “Ta chờ ngươi thật lâu.” Vào ban đêm hôm sau, lúc Cô Sương đang cùng Liên phu nhân thảo luận về thêu thùa may vá, khi nàng đang ôm cái giỏ trúc có chứa đồ trang điểm đi vào tẩm phòng, một thanh âm tiều tuỵ gọi nàng lại. Người tới là một vị lão nhân, cũng không nguyện ý lộ thân hình ra, ẩn ở trong góc đối thoại cùng nàng. “Ngươi là?” Nàng chần chờ hỏi. “Lão Vương phi, phái ta tới nói với ngươi mấy câu.” Trong lòng kinh sợ, Cô Sương lập tức hiểu được ý đồ của đối phương đến đây. Lão Vương phi chưa bao giờ từng buông tha luôn an bài tai mắt ở bên người con trai mình, bà cũng không phải là một nhân vật có thể khinh thường. Nên đến, chung quy sẽ đến. Bà ta không có lộ ra, chính là lẳng lặng ngồi trên ghế ghỗ, chờ câu dưới. “Lão Vương phi hỏi ngươi, còn nhớ rõ hứa hẹn năm đó?” Dao găm có khảm ngọc xanh ở chuôi đao bị quăng đến trên bàn gỗ trước mặt nàng. “Nhớ rõ.” Đầu dao nhọn có màu đỏ sẫm khô đã lâu, nàng thế nào cũng sẽ không quên, đó là máu của nàng. “Lão Vương phi nói, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ, đừng quên quyết tâm của ngươi, cũng đừng quên lời thề mà ngươi nói ra lúc trước.” Lão già khom người nhặt dao găm lên. “Ta tuyệt đối sẽ không quên, có cơ hội, ta sẽ rời khỏi nơi này.” “Ân.” Trong lòng bàn tay đột nhiên tê rần, Cô Sương không chú ý mắt nhìn xuống, nguyên lai lão già đã dùng tốc độ cực nhanh cầm chuôi dao găm này cắt qua tay nàng. Miệng vết thương trào ra máu đen. Nguy rồi! Có độc. Cô Sương cảm thấy kinh hãi. “Trên dao găm có kỳ độc của Miêu Cương, số lượng rất ít, ngươi sẽ bị tra tấn ba ngày ba đêm, nhưng cũng không chết, chính là cho ngươi một lời cảnh cáo. Lão Vương phi ăn chay niệm Phật, ngươi tốt nhất đừng phụ lòng từ bi của lão Vương phi.” Lão già kia tới yên lặng không một tiếng động, đi cũng không có kinh động bất luận kẻ nào. Nước mắt rưng rưng, thân hình Cô Sương lay động chuyển về phía giường, toàn bộ bàn tay đã muốn chết lặng. Nàng vẫn chưa giãy dụa, chính là lẳng lặng ôm lấy chính mình, chờ bóng tối cắn nuốt chính mình. Vì sao không trực tiếp lấy mạng của nàng đi? Tra tấn nàng thì có ý nghĩa gì? Thương tâm, ủy khuất, không cam lòng, mà lúc này nàng chỉ có một mình gánh vác. Miệng vết thương làm cho hôn mê, nàng giống như lại nghe thấy tiếng sấm đêm hôm đó của bốn năm trước.