Chu Noãn ngồi ở trạm xe buýt, thỉnh thoảng nghiêng đầu xem còn bao lâu xe mới có thể đến điểm dừng. Điện thoại trên tay rung lên, cô mở ra nhìn, là chị Lưu San ở cô nhi viện. Lưu San: Noãn Noãn, hôm nay chị tới thăm em một chút, có làm ít thức để trên bàn, em về nhà chưa ? Chu Noãn cười nhắn lại: Sắp đến nhà rồi ạ, chị đừng lo. Lưu San: Vậy chị về trước. Chu Noãn: Vâng, chú ý an toàn. Lưu San và Chu Noãn cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, chỉ có điều hiện tại chị ấy đã là vợ người ta, mẹ người ta, không sống cùng cô nữa. Nhưng lúc nào chị ấy cũng nhớ đến Chu Noãn, có ăn no không, mặc ấm không. Đây có thể coi là sự ấm áp của gia đình mà cô lần nữa cảm nhận được, sau khi người thân qua đời. "Bíp bíp bíp." Trước mặt Chu Noãn có chiếc xe nhấn lên ba hồi còi. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, cửa sổ xe được kéo xuống, là Chu Diệc Mạch. "Cô giáo Chu, lên xe đi, tôi đưa cô về nhà." Chu Noãn đứng lên, khoát tay nói: "Không, không cần, tôi có thể tự về nhà." Chu Diệc Mạch từ kính chiếu hậu nhìn xuống phía sau, những chiếc xe công cộng đang tiến vào, "Cô giáo Chu, chỗ này không thể đỗ xe." Cô chần chừ, mắt thấy xe buýt đang tiến vào, cắn răng, mở cửa xe anh, ngồi vào. Sau khi ngồi vào trong xe, Chu Noãn nói: "Bác sĩ Chu, lại phiền anh rồi." "Không phiền." Chu Diệc Mạch lơ đễnh. Chu Noãn quay đầu lại, Tuế Tuế đang cao hứng, nhìn cô bé, cô đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tuế Tuế còn làm thủ ngữ, hỏi anh: "Lúc nãy ở nhà hàng Tuế Tuế nói gì vậy ?" Trái lại Chu Diệc Mạch trầm giọng hồi lâu, mới thản nhiên đáp, "Tuế Tuế nói nó rất thích cô." "Thật không ?" Chu Noãn cười vui vẻ. "Cô cũng vậy, rất thích Tuế Tuế." Mặc kệ cô bé có hiểu hay không, Chu Noãn nghiêng đầu sang nói với Tuế Tuế. Mà cô bé đáp lại cô bằng một nụ cười ngọt ngào đáng yêu. Chu Diệc Mạch khẽ liếc dừng trên người cô, anh nhớ lại lúc ở nhà hàng cách lớp kính Tuế Tuế đã dùng thủ ngữ để hỏi Chu Noãn một vấn đề. Dì Chu Noãn, dì có thể làm mẹ con không ? Anh chở cô đến dưới nhà, rồi đưa Tuế Tuế về. Chu Noãn dùng lò vi sóng hâm nóng lại đồ ăn Lưu San làm cho mình, giờ phút này ngồi một mình trên bàn ăn nhai kỹ nuốt chậm. Điện thoại trên bàn rung lên, cô nhìn qua, là Lưu San. "Alo ? Chị ạ." Lưu San quan tâm hỏi: "Noãn Noãn, về nhà chưa ?" "Dạ, về rồi ạ, đang ăn cơm chị nấu." "Có hâm nóng lại không ?" "Có ạ ~" Chu Noãn cười đáp. Lưu San: "Vậy thì tốt rồi." Hình như ở đầu kia điện thoại chị ấy còn chuyện muốn nói, nhưng vẫn ấp úng. Chu Noãn chủ động hỏi: "Chị, còn chuyện gì sao ?" Giọng nói của Lưu San có hơi mơ hồ: "Chính là chị nhờ anh rể em, tìm cho em đối tượng xem mắt." Cô đỡ trán, sao mình có thể quên chuyện này nhỉ. Lần trước công việc của Chu Noãn có hơi bận, đúng lúc đó Lưu San lại gọi điện thoại cho cô, nói phải giúp Chu Noãn xem xét đối tượng, trưng cầu ý kiến của mình, khi đó cô đang vội, nên thuận miệng đồng ý. Quả nhiên, một lần sảy chân để hận nghìn đời. "À, chị ~ em có thể..." Trong lòng Chu Noãn đang tính toán nhỏ nhặt, định từ chối. "Không thể!" Lưu San nói. Cô cúi đầu thở dài: "Được rồi được rồi, vậy nếu như em không thích, thì có thể nào ~" Lưu San hết cách: "Ừ, chỉ cần em không thích, chị sẽ không đồng ý, nhưng mà, em cũng không thể mang mục đích vốn đã không thành để đi xem mắt được." Chu Noãn gật đầu, điều này cô vẫn hiểu. Việc còn do người, nhưng được hay không là do trời định. Ngày thứ hai, Chu Noãn tới nhà trẻ đi làm. Mới vừa bước vào phòng làm việc, Vương Lỵ đã kéo cô đến nơi vắng người. "Sao thế ?" Chu Noãn thấy bầu không khí trong phòng không được tốt, tại sao tất cả đều lườm mình. Vương Lỵ nhỏ giọng nói: "Mọi người đều biết là cô có chồng chưa cưới !" Chu Noãn chột dạ, lời nói dối này mình chỉ thuận miệng nói lấy lệ, chủ yếu là đề Trương Tuần bỏ cuộc giữa chừng, kết quả cả trường đều biết. Miệng lưỡi thật đáng sợ mà. Cô hắng giọng, vỗ vỗ tay Vương Lỵ: "Được rồi được rồi, mọi người đều biết thôi mà." "Không phải đâu ~" Cô ấy lại kéo Chu Noãn lại. "Làm sao ?" Lúc này cô mới nghi hoặc, chẳng lẽ còn tệ hơn ? Vương Lỵ ấp a ấp úng nói: "Thầy Trương nói cô quyến rũ anh ta..." Chu Noãn khiếp sợ, sao chuyện lại biến thành như vậy. "Cô thấy tôi giống người sẽ đi quyến rũ người khác sao ?" Cô vô tội hỏi lại. Vương Lỵ chụp vai Chu Noãn, nói: "Đương nhiên là tôi không tin, nhưng các thầy cô khác thì tin, dù sao trước đây cô và thầy Trương cũng dây dưa không rõ mà." Quả thực giờ phút này Chu Noãn còn oan hơn cả Đậu mỹ nhân. "Lỵ Lỵ, đó là tôi bị quấy rầy nha... là bị bị bị !" Cô chu môi cường điệu với Vương Lỵ. "Trời ơi, tôi hiểu tôi hiểu, nhưng..." Ánh mắt cô ấy quét qua các giáo viên khác, "Bọn họ không biết, tất cả mọi người đều cảm thấy cô và anh ta là hai bên tình nguyện, giờ thì chuyện này đã được lan truyền khắp trong trường rồi." Chu Noãn nhíu mày, khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy khó xử và bất đắc dĩ. "Vậy phải làm sao đây ?" Cô xoay qua hỏi ý kiến Vương Lỵ. Cô ấy cũng đành chịu lắc đầu: "Cô nhìn mặt tôi có giống người có cách giải quyết không ?" Chu Noãn nhìn lướt qua từ trên xuống dưới: "Không giống." "Vậy thì cô phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh đi." Vương Lỵ bẹo gương mặt vô cùng mịn màng của đồng nghiệp. "Lỵ Lỵ..." Chu Noãn làm nũng. Cô ấy ôm cổ Chu Noãn, tức mà không biết nói sao: "Cô ấy, nói gì không nói lại tìm lý do đó, cứ nhất định phải nói là cái gì mà chồng chưa cưới, còn không bằng nói bản thân mắc bệnh nan y đi !" Chu Noãn dở khóc dở cười: "Sao tôi có thể tự nguyền rủa mình như thế, khi đó tình huống khẩn cấp, đành làm liều..." "Vâng, cô giáo Chu, bội phục bội phục." Vương Lỵ nhìn cô thở dài. "Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, bọn họ nghĩ thế nào cũng không sao hết, trước lên lớp đã." Cô điều chỉnh lại tâm trạng, kéo Vương Lỵ đi đến bàn làm việc. Chỉ có điều, Chu Noãn còn chưa ngồi nóng ghế, đã bị viện trưởng gọi đến. Cô đứng trước phòng của viện trưởng sửa sang lại trang phục, rồi mới gõ cửa chính. "Mời vào." Chu Noãn ngồi xuống chỗ khá gần viện trưởng, giọng nói nghiêm túc của viện trưởng vang lên: "Cô giáo Chu, cô biết tôi gọi cô tới đây vì điều gì không ?" Cô dùng giác quan thứ sáu vĩnh viễn không chính xác của mình để dự đoán, chắc là liên quan đến Trương Tuần. Nhưng viện trưởng vừa mở miệng, Chu Noãn mới biết, là không đúng. "Cô giáo Chu, tôi nhận được khiếu nại của phụ huynh, nói cô xem nhẹ sức khỏe của học trò." Giọng nói của viện trưởng ngưng trọng. Chu Noãn há to miệng, muốn giải thích. Viện trưởng lại cắt ngang cô, xoa dịu: "Cô giáo Chu, hay là cô đi xin lỗi gia đình của học sinh đi, nếu như để khiếu nại của bọn họ đến bộ giáo dục, thì chuyện này..." Cô đã hiểu, có lẽ tạm thời mình sẽ bị cách chức, hơn sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nhà trường. Chu Noãn nghiêm nghị gật đầu. Tâm tình của cô trở nên trầm trọng, không phải là mình chưa từng nói, chỉ là gia đình họ không chấp nhận. Mình không thể thất nghiệp, mình còn phải giúp đỡ các em trong cô nhi viện được đi học. Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, lúc đi xuống chỗ tiếp nối hai tầng, Chu Noãn gặp Trương Tuần. Hai tay anh ta đút túi, khi hai người sắp lướt qua nhau, Trương Tuần bắt lấy tay cô. Anh ta ghé vào tai Chu Noãn, khóe miệng ôn nhã thời gian qua của Trương Tuần nở nụ cười xấu xa, nói: "Cô giáo Chu, tôi đã điều tra, cô vốn không có chồng chưa cưới." Cô rút tay mình khỏi tay anh ta: "Nếu anh đã biết rõ, vì sao còn muốn đổ oan cho tôi." "Tôi cũng nói rồi, cô như vậy sẽ chỉ càng khiến tôi thêm hứng thú với cô." Trương Tuần dùng ngón tay trỏ khẽ chạm vào lông mày. Đổi lại là người khác, chắc chắn đã bị động tác này đầu độc, dù sao tướng mạo của Trương Tuần cũng đẹp mắt, trong nhà trẻ có không ít cô giáo thích anh ta, chỉ có mỗi Chu Noãn, là không nằm trong số đó. Nghe nói anh ta cũng giàu có, chỉ có điều, cô tuyệt đối không hề hiếu kỳ về nó. Chu Noãn vốn nghĩ tính cách Trương Tuần thành thật, nhưng hiện tại, cô cảm thấy ngược lại anh ta... Lòng dạ thâm sâu. "Xin lỗi, tôi phải đi." Cô lạnh lùng nói. Trương Tuần không quan tâm, trong miệng còn nói: "Hình như tôi còn tra được, cô là trẻ mồ côi." Chu Noãn dừng bước, quay đầu lại, trong mắt là sự lạnh lẽo. "Trẻ mồ côi thì sao, trẻ mồ côi thì không phải là người sao ?" Cô đáp trả, rồi đầu cũng không ngoảnh lại rời đi. Trương Tuần ngây ngốc tại chỗ, chẳng qua anh ta chỉ hy vọng có cơ hội cùng cô tiến thêm một bước. Nhưng hình như anh ta lại làm hỏng rồi. Chu Noãn thở phì phì trở lại phòng làm việc, Vương Lỵ thấy sắc mặt cô không được tốt, hỏi: "Làm sao thế, viện trưởng phê bình cô ?" "Haizz..." Chu Noãn thở dài, "Dù sao cũng có không ít chuyện phiền toái ~" "Được rồi được rồi, buổi tối mời cô ăn cơm, động viên cô." Vương Lỵ nói. Cô vừa định đồng ý, di động lại rung lên. "Alo ? Chị ạ." "Noãn Noãn, chúng ta cũng chưa chọn ngày, tối nay em đi xem mắt luôn nhé." Ở đầu kia điện thoại Lưu San nói. Ánh mắt Chu Noãn nhìn về phía Vương Lỵ, tay cầm điện thoại, miệng thì nói: Xem mắt. Vương Lỵ cười bất đắc dĩ gật đầu. "Vâng, em nhất định sẽ đi đúng giờ." Cô đồng ý, sau đó cúp cuộc gọi. "Đại mỹ nhân nhà mình cũng sắp đi xem mắt, đầu năm nay, tôi làm thế nào để lập gia đình đây." Vương Lỵ chất miệng. "Đừng trêu tôi nữa." Chu Noãn khoát khoát tay. Sau khi tan việc, cô đi đến chỗ xem mắt sớm một chút chờ, thực ra cô cũng không có chỗ khác để đi. Từ tầng hai nhìn xuống dưới, trên đường người đến người đi, đa số đều là các cặp tình nhân tay trong tay, hai người tán gẫu sôi nổi, đề tài chắc là bàn bạc tối nay ăn gì. Chu Noãn nghe thấy cầu thang gỗ sau lưng có tiếng bước chân, chắc là người cô chờ đã đến. "A... Cô giáo Chu." Âm thanh trong trẻo lại lạnh lùng kia, kèm thêm vẻ kinh ngạc. Cô nghe tiếng quay đầu, hơi nhếch miệng cũng cho thấy sự kinh ngạc, "Chu... Bác sĩ Chu." Ngược lại Chu Diệc Mạch ăn mặc khá hưu nhàn, không long trọng, quần jean, giầy trắng, trên người mặc áo xám mỏng, nhìn qua trẻ tuổi khoan khoái. Chu Noãn vốn không đoán ra tuổi anh, giờ lại càng mơ hồ. Anh đi đến ngồi xuống đối diện với cô. Hai người nhìn nhau, lúng túng cười một tiếng, trăm miệng một lời, "Thật là trùng hợp." Xem ra cả hai bên đều không biết, đối phương là đối tượng hẹn hò. Trong lòng Chu Noãn trêu ghẹo, người như bác sĩ Chu còn muốn đi xem mắt, chẳng lẽ là có bệnh... Bệnh gì không tiện nói ra ??? Nhất thời bầu không khí giữa hai người trở nên buồn tẻ, hai tay Chu Diệc Mạch chống lên bàn, phá vỡ sự yên tĩnh, nói thẳng: "Cô giáo Chu, cô định kết hôn sao ?" "A..." Chu Noãn bị hỏi không đầu không đuôi, "Vâng... Đương nhiên." "Vậy chúng ta kết hôn đi." Anh nói nghiêm túc, trên mặt không hề có ý tứ đùa giỡn nào. Vì giật mình mà cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu hổ phách kia, ngẩn ngơ nói không nên lời.